Càng ngày mình càng thấy sức chịu đựng kém. Một điều gì đó gây bức xúc, bực bội cho mình đều khiến mình phát cáu lên và tìm mọi cách đổ cái khó chịu đó đi ngay, nếu không mình sẽ bị điên lên. Tại sao lại thế? Đáng ra càng thêm tuổi mình phải càng biết nhẫn nhịn, thản nhiên chứ. Chỉ có một điều không thể thay đổi, đó là nước mắt. Nước mắt là biểu hiện của sự nhạy cảm còn sót lại trong con người mình. Chỉ còn thế thôi.
Mình không muốn bố nói với mình những câu như thế, chắc cũng giống như bố muốn mình cư xử với bố ổn hơn. Mình yêu thương gia đình nhưng mình vẫn luôn nói thẳng với bố rằng nhiều lúc mình không thích tính cách của bố ở một vài thời điểm. Mình sẽ không nói với con cái tất cả mọi điều như bố nói với mình. Những câu nói đó đôi khi chân thật đến đau lòng. Tưởng xa gia đình rồi thì sẽ thôi lo lắng hơn về những khó khăn chồng chất đã gắn bó cùng mình 25 năm. Nhưng sự lo lắng thường trực 5 năm trước nay thành nỗi lo lắng vừa ám ảnhvừa chập chờn trong ý nghĩ. Cứ hy vọng những gian khó sẽ sớm qua. Nhưng sao lâu thế? Hỏi thì hỏi thế thôi nhưng mình biết con người chính là nguyên nhân tạo ra những bất cập và trớ trêu hiện tại. Chỉ có con người mới đủ sức làm xoay chuyển thực tại này, quan trọng là họ có muốn hay không.