Thiên thu vẫy gọi

Chúng tôi đứng giữa một nơi gần với biển. Bốn bề vắng lặng. Chỉ có tiếng gió quất và tiếng sóng xô kỳ dị. Sóng không lớp lang trào vào bờ, nó xô xuôi, nó trào ngược, loạn xạ, sục lên cao vút, rồi đổ ập xuống như một sự trả thù hả hê. Sau đó lại cuộn gầm lên như có một con trăn khổng lồ đang trườn trong lòng biển. Màu của những ngọn sóng không trắng bạc, màu của nước biển không xanh thăm thẳm, tất cả đều nâu xám, đục ngầu, ngầy ngụa một sự đe dọa khủng khiếp.

Chúng tôi xoay lưng vào nhau, nắm tay nhau, nhìn nhau và nhìn ra bốn phía. Nỗi sợ hãi dâng lên nghẹn ứ khi thấy những ngọn núi bỗng di chuyển, dịch chuyển, xoay chuyển sau đó lao đi vun vút. Có những trái núi như đang tiến đến muốn đè nát chúng tôi. Có trái lao như con tàu gặp bão ngoài khơi muốn trốn gió dữ. Có trái lù lù lê từng cuộng rễ khổng lồ tiến lại hằm hè. Tôi còn thấy cả ngọn núi đen nào đó có cắm trên lưng một chiếc cột tựa cột điện cao thế, biểu tượng của cuộc sống con người (Thiên nhiên đã từng che chở con người, nâng niu con người và bây giờ cũng chính thiên nhiên đưa con người vào vực thẳm. Vì lẽ gì, không cần phải giải thích nữa). Núi mà lao vun vút được, thì những khoảng trống nó để lại sau khi đã đi sẽ tối tăm hoang hoải đến thế nào. Không thể miêu tả được thảm cảnh lúc đó. Tại sao không còn ai bên chúng tôi? Những trái núi vẫn xoay như chong chóng, in lên nền trời vàng vọt những màu đen tinh quái, tựa những con đỉa voi đang cong mình bám chặt vào bắp chân người thiếu nữ. Và nước bốn bề mênh mông nước. Chúng tôi sắp chìm rồi, sắp tan biến vào sự giận dữ của thiên nhiên. Không thể nghĩ ngợi, chỉ kịp thảng thốt một điều gì đó thật ngơ ngác. Không kịp dặn dò ai, không kịp nhớ về quá khứ với những vui sướng ngọt ngào. Chỉ còn thiên thu vẫy gọi.

Người đứng cùng tôi trong khoảnh khắc kinh hoàng đó là Kiwi, đến từ giấc mơ đêm qua.

————————

Đó là một điềm báo, hay chỉ là vì tôi đã từng xem “2012, năm đại họa” và “Thế giới đại chiến” cùng nhiều phim khác nói về thảm họa thiên nhiên nên đầu óc mới mơ màng như thế? Tôi đã được chứng kiến một thảm họa kinh hoàng, dù là trong mơ. Nhưng cảm giác thật đến nỗi, thức giấc tôi vẫn nhớ như in khung cảnh biển hoang tàn. Đó là những hệ quả do con người gây ra, không thể không thức tỉnh. Giấc mơ hối thúc tôi sống có trách nhiệm và sống với tất cả sự trong sáng nhất mà tôi có thể. Tôi đang nhìn thấy sự biển chuyển trong tôi, đó là biết nâng niu cuộc sống!

Published in: on 05/05/2011 at 12:29 Chiều  Comments (2)  

The URI to TrackBack this entry is: https://winlinh.com/2011/05/05/thien-thu-v%e1%ba%aby-g%e1%bb%8di/trackback/

RSS feed for comments on this post.

2 bình luậnBình luận về bài viết này

  1. Hình đại diện của norah

    hãy biết nâng niu cuộc sống và thiên nhiên nữa 🙂

    Đã thích bởi 1 người


Bình luận về bài viết này