Gửi hư vô

Lâu rồi em mới cảm thấy những giọt nước mắt đang rơi được hiển hiện trong trạng thái ngày xưa. Vì thời gian xa lắc rồi. Có biết bao điều ra đi không thể trở lại, có biết bao đẹp đẽ và buồn đau đã xa xôi cuốn theo những tờ lịch cũ vùi trong bụi thời gian quên lãng. Dù quá khứ chẳng thể lôi kéo lại, nhưng nó là một giá trị vĩnh viễn nếu người ta có thể nhớ về theo cách mà họ muốn.

Còn hiện tại, ngắn ngủi những giấc mơ. Và cả cái giấc mơ vừa mới có kia, cũng đã theo sự phôi phai đi mất. Em chẳng biết nên vui hay nên buồn. Nhưng thực sự trống rỗng khi đã xong xuôi thực tại ngồi ngẫm nghĩ trước sau. Dù là tốt, nhưng chẳng lẽ lại không buồn. Mọi thứ được em thốt lên dễ dàng đâu phải thực sự là như thế.

Published in: on 01/02/2012 at 10:20 Chiều  Gửi bình luận  

Dừng lại

Dừng lại những hồi hộp mong chờ. Dừng lại rung động ưu tư. Dừng lại phút tần ngần nhìn vào bàn phím máy. Dừng lại những câu hát vu vơ. Dừng lại để bắt đầu lại. Hay để chia ly tất cả những bay bổng mơ hồ. Dù sao cũng tốt. Dù hẫng hụt. Còn hơn cô đơn trong sự mong manh lúc nào cũng trực chờ tan vỡ.

Published in: on 01/02/2012 at 9:59 Chiều  Gửi bình luận