Tận hưởng tự do

Thế là hai tên lãng tử đã lên xe vào Ðà Nẵng. Giường nằm chắc sẽ làm Trang đỡ say hơn. Với lại có Nguyên, còn lo say sưa gì.

Ngày xưa mình cũng thế, luôn muốn có được sự tự do không giới hạn, kiểu như đi cùng những người bạn thân thiết đến một vùng đất mới. Không kế hoạch cụ thể, không tour đặt trước người người lúc nhúc đến giờ xuống chỗ này một tí hết giờ lên xe phóng đến chỗ kia một tị. Không cần lo giờ giấc sớm muộn, cùng nhau khám phá những thú vị chưa bao giờ được chạm tới, tận hưởng cảm giác thênh thang trong thiên nhiên và sự sảng khoái trong tâm hồn. Rồi sau những chuyến đi, ngồi lại và ngâm ngợi những điều đã trải qua. Ðể viết về nó bằng những cảm nhận thật thà.

Nhưng mơ ước đó ít khi thực hiện được. Mình đã sống quá ít cho những chuyến đi như mong muốn cùng những người chung sở thích. Nên giờ, Trang đi đâu mình cũng ủng hộ. Hãy cứ tận hưởng cuộc sống theo cách mà Trang muốn.

Published in: on 13/07/2012 at 9:41 Chiều  Gửi bình luận  

Ngắm chiều

Chiều như sắp sầm sập mưa. Bầu trời chuyển lan sang màu xám. Từng khối mây sáng lặn sâu vào những tảng mây tối. Trong khoảnh khắc sáng mất dần vào tối đó, những ánh nắng yếu ớt cuối cùng còn sót lại dường như nuối tiếc chuỗi thời gian thênh thang của một ngày trôi quá nhanh, cứ choi chói lên vẫy vùng.

Vạt nhà nằm phía dưới mảnh cầu vượt Ngã Tư Sở như một gã đau lưng, chúi mặt xuống vỉa đường đông đúc. Ðau lưng bởi biển hiệu to bé treo mắc lủng củng nặng nề hay bởi những tầng tầng lớp lớp nhà chen lấn chồng dập lên nhau cho phần móng dưới kia càng lúc càng lún, lụn, bại.

Ðoàn người như đội kiến hành quân trong vội vã, rầm rập lao về phía trước, thể hiện sự nôn nóng bằng cách vặn ga, bấm còi, vươn cổ lên phóng mắt ra đoạn đường phía trước chờ thông xe.

Mưa vẫn chưa rơi. Những chiếc áo mưa nằm nóng hầm hập trong cốp xe đợi được tắm trong dòng nước mát của thiên nhiên và bảo vệ thân người. Nhưng chúng cứ đợi mãi, đợi mãi… Cho đến cơn mưa ngày mai? Có thể, hoặc lâu hơn nữa.

Con người cứ tưởng đủ kinh nghiệm để hiểu thấu những biểu hiện của thiên nhiên, không biết rằng, thiên nhiên luôn chất chứa những bí ẩn bất ngờ không thể lường trước.

Published in: on 11/07/2012 at 9:30 Chiều  Gửi bình luận  

Cho Nguyên Nguyên

Tôi thích gọi em là Nguyên Nguyên hơn Misa, mặc dù Trang đã tuyên bố cái tên đó là độc quyền của chị ấy, chỉ chị ấy được phép gọi. Nhưng vì cái tên Misa đã quá nhàm chán, nên tôi cứ cố chấp ăn cắp bản quyền. Hình như em cũng hài lòng vì điều đó, và vẫy đuôi tin tít khi được gọi Nguyên Nguyên. Cái tên Nguyên Nguyên gợi cho tôi cảm giác em như một “con người”, có nét gì đó hao hao giống với chủ cũ của em – hoang dã và bất cần. Cái tên đặc biệt của em do chị Trang đặt cho, hàm nghĩa một tình yêu chan chứa, bắc cầu từ người đã trao em cho chị Trang với sự gửi gắm tin cậy.

Tôi không nhớ rõ em rời mẹ Voldka về nhà chúng tôi từ khi nào. Chắc Trang sẽ nhớ chi tiết ấy. Với em, tôi chỉ là người quen thuộc, không phải chủ. Có lẽ, em coi chị Trang là chủ nhân đích thực, sau rồi đến mẹ chúng tôi, người thường xuyên ở trên căn bếp tầng 4 và trộn cơm cho em ăn. Tôi nghĩ cái lý do em coi chị Trang là chủ nhân đích thực không chỉ bởi Trang là người ôm em về từ Bách khoa. Mà bởi một thứ lớn lao hơn, Trang luôn nựng nịu em, kể cả thơm lên mõm em, đùa nghịch với em, không sợ những con rận bé bé chui ra từ người em, không sợ những sợi lông rụng ra từ thân em, tóm lại không sợ em làm bẩn (có thể vì chị Trang cũng không sạch sẽ gì cho cam, hehe).

Ban đầu, em sợ con gái nhỏ của tôi, vì trong khi cả nhà đều to lớn, đi lại kềnh càng, thì có một cô bé gầy nhẳng cứ chạy lăng xăng trêu em, trông chả ra thể thống gì. Đầu tiên em sủa, tiếng sủa cảm giác còn chưa vỡ ra vì tuổi em còn nhỏ. Sau, em làm bộ như không thèm chấp, nằm áp mõm xuống sàn gạch hoa vương bụi, chả thèm chớp mắt với cô bé chẳng lớn hơn mình là bao.

Rồi em cũng quen hết cả nhà, quen cái không gian chơi vơi em đang sống. Tầng 4, những góc nhìn của em là khoảng sân khô cằn phía dưới của sở điện đang xây dang dở, dãy mái pro-xi măng nhàm chán xập xệ và cô bán bún riêu đứng tuổi tóc lúc nào cũng thả một mảng dày trước trán như râu ngô. Góc nhìn của em còn là con phố có những căn nhà nửa quê nửa tỉnh đang chờ lên giá sau khi người ta ì ịch rải đá xong đoạn đường nối từ đê La Thành sang Thái Hà. Bên hông nhà, em có thể quàng chân ra ngoài, vươn cổ ngắm cái lan can nhà bà hàng xóm luôn trong tình trạng vương vãi, luộm thuộm. Thứ duy nhất cứu vãn đời em là những chậu cây xanh mọc vô tổ chức đặt ở các góc của tầng. Đặc biệt, năm nay có cây đào bỗng hồn nhiên mọc những bông hoa đẹp mê hồn sau Tết, em hay ra đó chơi. Tôi nghĩ là em thích nằm áp bụng dưới lòng đất – cạnh cái thân cây thanh mảnh ấy, để theo đuổi những điều lan man chỉ em mới biết.

Tôi luôn nhầm em là con đực, trong khi em đích thị là nàng chó xinh tươi đỏm dáng. Sau này quan sát, cả nhà nhất trí rằng em đất điệu, ở dáng đi, ở cách ngoáy mông, ở cách sủa, ở cách vẫy đuôi, ở thái độ của em với mọi người. Sự thay đổi của em rất rõ nét. Đến nỗi chỉ cần vài ngày không sang, tôi sẽ bất ngờ vì sự trưởng thành của em. Từ một con chó con lũn cũn, em dài ra trông thấy, lưng cao, bụng thon, khuôn mặt gọn hơn. Từ một đứa trẻ vô tư lự, em dần trở nên ưu tư, thẹn thùng, hay nhìn xa xăm và dường như trông chờ điều gì đó nhiều hơn những gì bình yên em đang có.

Mùa đông, Trang và Nguyên mua cho em cái áo lông cùng tông rất sành điệu. Em diện vào và tăng thêm vài chân kính. Khuôn người nhẳng nhẳng trở nên đầy đặn, quyến rũ hơn nhờ lớp lông nhân tạo. Em được ấm thân, những người yêu em ấm mắt, những con rận được yên ổn trú ngụ trong thân em một thời gian quá dài, đủ để chúng béo mầm. Còn em, gầy đi, không chỉ vì rận, vì em đã có sự thay đổi theo lẽ tự nhiên.

Một thời gian dài, chị Trang bận bịu với công việc, học hành và những cuộc bia, có phần bỏ bê em. Em trầm tính hơn. Sự nhanh nhẹn không còn. Em thường chui vào góc tủ, cuộn cong mình, mắt lim dim. Hoặc bò ra lan can nhìn xuống dưới, bỏ mặc nồi cơm khô cong queo trơ khấc nằm phía sau. Có những hôm nắng cháy lông, cháy tóc, em cứ lao ra sân ngồi, lưỡi thè ra, mắt mở to, tắm nắng. Mẹ chúng tôi lo lắng bảo “Nguyên Nguyên bị điên”, trời này ai dại gì ra nắng đày thân.

Nhưng chị Trang không phải là nhân tố chính làm em thay đổi. Chúng tôi mơ hồ nhận ra, em đã thực sự trưởng thành, cần một sự chia sẻ đồng loại, cần một tình yêu. Cái ngày chúng tôi nhận ra rõ nhất, là ngày em “thấy tháng”. Em uể oải, ăn không muốn ăn, đi chả muốn đi, đuôi cũng chả buồn ngoáy. Lần thứ hai của đời em, Bi lên facebook kêu ca mấy câu kém tế nhị, nhưng đó cũng là một thực tế, mà nhà chúng tôi nuôi chó nhiều lần chả để ý, có thể là vì toàn chó đực, nên mọi thứ đơn giản hơn.

Tôi ăn cơm suất ở cơ quan. Thi thoảng thấy có thức ăn ngon thừa, lại mang về cho em. Mấy tên ở cùng phòng cũng bị lây chủ đề “chó” mất vài hôm, đến nỗi phải nạt nhau thôi không nhắc “chó”. Tôi cảm nhận được sự hân hoan của em khi tôi cho em ăn những miếng ngon tôi mang về. Và tôi còn vui hơn em vì niềm vui được nhân lên từ đấy.

Trang up một tấm ảnh em nằm thườn người ra nhìn về phía trước, thân gầy trơ, lông xơ xác, nhìn cám cảnh ghê gớm. Hai chị em bàn tán với nhau về việc kiếm cho em một “người tình” xịn để em bớt cô đơn. Kế hoạch được thực thi bước đầu lại trên facebook khi Trang đăng tin tìm bạn đời cho em. Tuy nhiên, chỉ có những click “like” vô thưởng vô phạt, còn việc người ta sẵn sàng vác đến cho em một nửa mà em cần chỉ là chuyện ảo tưởng.

Đợt này, em tự đi tìm hạnh phúc cho riêng em. Em hay lẻn ra ngoài rong chơi. Cả nhà biết, cũng lờ, để em tự tung tự tác. Thỉnh thoảng em đi chơi quá đà, người này người kia lại cuống lên đi tìm. Để em ra thiên nhiên, gặp đồng loại, hoặc ít ra là được rảo cẳng trên đất đai thực thà, cũng là cách tốt giúp em giải tỏa những bó buộc trên 30m2 tầng 4 đầy mùi nước mắm và dầu ăn. Rồi tình yêu, thì em tự tìm lấy.

Có lần, tôi sang bố mẹ trong cơn mưa vừa tan, khi nước còn lóng lánh trên những vạt nắng sớm. Bỗng thấy em thở hồng hồng chạy về. Lông ướt rượt, dựng lên đỏm dáng. Vẻ mặt rất hân hoan. Trong khoảnh khắc ấy, trái tim tôi xao động. Nhìn thấy một sinh vật hạnh phúc, tôi cũng có cảm giác bị lay động theo. Tôi mở cửa cho Nguyên Nguyên vào nhà, để mặc em mang theo những bụi đất từ bao góc hè em vừa quần thảo, phi lên tầng 4.

Chiều qua, một sự kiện lớn đã xảy ra. Em đã có “người tình”. Giữa thanh thiên bạch nhật, hai em hồn nhiên hạnh phúc. Cả nhà được tin Bi báo, nháo nha nháo nhác. Hai em đứng ở ngay đầu đường tình cảm. Lúc hạnh phúc, em còn kêu váng cả xóm, khiến mấy ông bụng phệ đang uống bia gần đó giật mình, bia sánh ra mấy giọt tiếc rẻ. Trang tiếc mãi vì không được chứng kiến cảnh tượng huy hoàng ấy, tiếc hùi hụi như lỡ một mẻ xổ số đáng ra đã lọt vào tay mình. Bi lại rêu rao facebook, đại loại: Nguyên Nguyên đã thành “đàn bà”.

Em chả cần quan tâm thế nào là đàn bà hay thiếu nữ. Em đang ngập tràn trong tình yêu không hẹn trước của mình, và em sẽ còn gặp lại tình yêu đó nhiều lần nữa, như đã giao ước bằng cái cọ cọ mõm của hai em trong buổi gặp gỡ chiều qua.

Cơm lúc này không phải là vấn đề, cả nhà ta có thể để em nhịn đến chiều mai, em vẫn hớn.

Photobucket

Published in: on 05/07/2012 at 6:42 Sáng  Gửi bình luận  

Chuyện li ti nhà tôi

Từ ngày chuyển về đây sống, tôi buộc phải làm quen với những thứ trước kia thường khiến tôi sợ. Toàn những sinh vật nhỏ bé: Gián, giun, rết, thạch sùng, chuột…

Tôi chả phải tiểu thư gì. Nhưng con gái, lẽ thường sợ những con bé tí ti đó cũng không có gì đáng buồn cười. Ngày xưa thấy con gián bay xè xè trên đầu thì vừa hét vừa trốn. Giờ là mẹ rồi, chả lẽ lại bỏ con đi trốn một con gián tí teo. Thế là hùng hổ chém loạn lên cho nó chạy. Rồi dũng cảm hơn đã biết đập được nó ngã lăn quay. Nếu nó đang ở trong nhà tắm thì quá thuận lợi. Vòi hoa sen xía vào, nó ngửa bụng lên, mấy cái càng huơ huơ vào không trung đầy tuyệt vọng. Thế là tôi bỏ nó nằm đó cho đến lúc nó từ giã cuộc đời. Có lần con gái hỏi mẹ, sao nhà mình nhiều gián. Tôi bảo “vì nó thấy nhà mình thân thiện thì nó đến chơi”. Sáng hôm sau kể cho các em ở phòng nghe, bọn nó bảo hâm thế, thân thiện mà còn đánh nó à. Phải bảo là tại nhà mình có nhiều thức ăn.

Ðến bọn giun. Vì nhà tôi gần đầm, nên dưới lòng nhà tắm có nhiều giun nhỏ. Khiếp hãi ngày mới về. Sau rồi cũng phải quen. Mỗi lúc vào nhà tắm thấy có con nào thò đầu lên, tôi lại nhờ cái vòi hoa sen xối nước cho nó tọt xuống cống. Chúng nó vẫn sống. Khối con giờ đã to ú và quay trở lại. Sau này, có kinh nghiệm hơn, tôi dùngVim đậm đặc hay Cif, hoặc nước lau sàn, nước rửa bát, nước rửa tay… để trừng trị bọn chúng. Những giọt thơm thơm khi rót vào khiến thân thể giun con uốn éo quằn quại. Nhanh thôi, chúng đơ cứng lại, nằm cong veo, và thế là tôi là dội nước cho trôi đi. Cho chúng chết trong màu sắc và mùi vị dễ chịu của những loại nước nhân tạo có công thức pha chế hiện đại, có lẽ chúng cũng không oán thán nhiều. Những cái chết ngọt thơm.

Published in: on 03/07/2012 at 8:31 Chiều  Gửi bình luận  

Viết trong cơn ức

Ðúng là có những lúc phải chửi bậy, như Oanh nói, nếu không thì ức chế đến chết mất. Từ nhỏ, mình đã được bà ngoại sát sao, rèn rũa cho ra một đứa con gái ngoan ngoãn, chả bao giờ biết chửi câu gì. Ngày xưa thì tự hào, giờ đôi lúc cũng thấy chả phải là điều gì to tát. Ðôi khi lại còn bất lợi, vì lúc buồn, lúc ức, chi biết khóc. Người ta nói đau, mình không biết dùng câu gì chửi cho đáng.

Mình cứ quen chịu đựng mãi. Rồi bao nhiêu lần dọa bản thân là không cẩn thận sẽ nổ tung. Nhưng nổ thì vẫn chưa, còn chịu đựng đã đầy ứ. Và cứ hèn kém thế mãi, vì sợ bao nhiêu thứ sẽ bị đảo lộn. Toàn những điều vớ vẩn. Ngày xưa Bình đã nói với mình, bạn chả bao giờ dám vùng dậy và nổi loạn. Vì thế bạn chả bao giờ được sống như ý mình. Rồi cứ phải giằng co giữa cái muốn và cái phải làm. Nếu nói bậy bạ được hơn một chút để cân bằng được, cũng chả có gì sai.

Published in: on 03/07/2012 at 8:07 Chiều  Gửi bình luận  

Khoe khoang

Bạn hỏi mình bạn có trong diện khoe khoang không? Chính là bạn đấy! Dạo này mình thẳng quá! Nghĩ cái gì là chỉ muốn nói độp vào mặt người ta. Mình trả lời trên FB như thế, nếu bạn tinh ra thì hiểu ngay là mình nói ai. Mà bạn bè gì nữa. Có chia sẻ được cái đếch gì đâu. Mỗi ngày vào FB, chỉ thấy mặt bạn hớn hở, váy áo tung xòe lên, như là đời bạn chỉ có mỗi việc up ảnh lên khoe thiên hạ và gõ những dòng status cập nhật từng phút từng giây. Đến mức giờ mình dị ứng vì nhìn thấy mặt bạn.

Bạn vẫn như xưa, lúc nào cũng tươi tắn và nổi bật trong đám đông. Cuộc vui nào cũng có mặt. Có gì là không tốt đâu. Nhưng mình thấy nhạt nhẽo quá! Cuộc đời chỉ xoay quanh những điều tầm thường thế thôi sao?

Published in: on 03/07/2012 at 4:15 Chiều  Gửi bình luận  

Hèn nhát

Có những điều đã để trôi đi quá xa. Hôm nay đọc lại blog của Teq, giật mình, buồn bã. “Sống vì bia mộ”.

Đang ngày một hèn kém đi. Không dám làm những điều mình thích, mình nghĩ. Bỏ qua cảm giác của chính mình, để đổi lại một sự bình yên (đôi lúc giả tạo). Nhiều lúc sợ nhìn thấy một ai đó đang đi theo con đường mình mơ ước trước kia, sợ thấy những suy nghĩ giống như trong sâu thẳm mình đang nghĩ, vì biết chắc không thể thay đổi, nhưng cũng không thể bỏ đi những giằng xé. Sợ – lại một sự hèn nhát nữa.

Published in: on 02/07/2012 at 5:05 Chiều  Gửi bình luận