Lâu lâu mới di chuột lại, tay còn ngượng quá! Vẽ tháng 4/2013.
Không gian cũ
Trưa không về, cùng mấy chị em vào Trịnh Ca ngồi. Lần đầu tiên ngồi ở chỗ này, nhưng cũng không khác sự trở về với không gian đã rất thân thuộc ngày xưa. Chỉ có những câu chuyện là khác. Chỉ có bạn bè là khác.
Yêu cầu được sống lại như xưa là điều không tưởng. Mong được ngồi cùng những bạn xưa, trong thời điểm này, thật khó khăn. Mình phải thích nghi dần, và đã thích nghi được. Dù đôi lúc cứ thấy thiếu vắng, nhưng không phải là mất mát, còn ở đó, và sẽ có lại được vào những lúc không ngờ nhất. Mình vẫn tin.
Mình nói với em Oanh là giờ chị không viết được những gì miên man nữa. Oanh đồng ý và cho rằng trong môi trường mới sự thay đổi là điều đương nhiên.
Mình không thể cưỡng lại được việc mình bị môi trường cuốn đi. Mình không vùng vẫy níu lại. Mọi sự cứ để tự nhiên. Có lúc mình nghĩ, đến một ngày, nhìn lại mình, thấy mình đã là một mình mới. Nhưng rồi lại nghĩ, sẽ khó, vì con người đâu dễ thay đổi thế. Và thế là gõ vu vơ, coi như ghi nhớ một ngày được vào quán mình thích.
Tuyến
Nhớ ngày đó, Tuyến tóc dài, mái hất lệch một bên cắt ngắn vụng về. Bạn hay mặc áo trắng, quần đen, đi lại trong lớp rất hồn nhiên. Giọng bạn ấm và vang. Da hồng hào và cười rất duyên. Với mình, bạn là một thế giới khác, đời hơn. Năm lớp 8 trôi qua như thế thôi. Đến năm cuối cấp, mình với bạn bắt đầu thân nhau. Cho đến bây giờ ngẫm lại, nhận ra một điều, có nhiều người mình lầm tưởng là thế thực ra không phải thế. Mình đã từng lầm tưởng Tuyến ghê gớm đáo để, sẵn sàng chửi nhau, xắn tay áo lên quát mấy tên con trai nghịch ngợm hay bắt nạt bạn gái. Mình đã từng lầm tưởng Tuyến và mình không thể hòa hợp, chia sẻ. Nhưng cuối cùng, hai đứa mình thân nhau thật dài lâu.
Ký ức bay màu ít nhiều, sau bao năm mình không nhớ rõ từng chi tiết về những chuyện của hai đứa. Nhưng mình không quên lối vào căn nhà bạn, cách bày trí căn phòng của bạn, những người thân trong gia đình bạn. Nhớ sân giếng rộng rãi nhà bạn, nhớ tết đến nhà bạn gói bánh chưng. Mình nhớ bạn thích bóng đá lắm, trên tường nhà cũng treo một poster bóng đá rất to. Mình còn nhớ bọn mình hay lang thang ra công viên chơi, có lần đi xuống biển bằng xe đạp nữa. Hai đứa đội nón, mình thấy bạn xắn ống quần, cũng bắt chước theo. Mình còn nhớ những câu chuyện nhỏ to tuổi mới lớn, bọn mình đếu nói hết với nhau. Ngày cuối cấp, lưu bút của bạn câu chữ đơn sơ, nét chữ mình vẫn nhớ,…
Năm tháng trôi cuốn theo kỷ niệm học trò. Bạn lên Cào Cai bắt đầu cuộc sống mới. Bọn mình vẫn thư từ qua địa chỉ “Doanh nghiệp Hoa Phong – Tổ 12 – Phường Phố Mới – Thị xã Lào Cai”. Bao nhiêu lá thư, bao nhiêu câu chuyện. Năm tháng vẫn trôi. Có những lúc bọn mình vắng vẻ, thưa thớt hỏi han. Rồi bạn có chồng, có con trai. Mình cũng bôn ba trong đời sống với nhiều biến động. Bạn thường là người chủ động liên lạc để duy trì mối quan hệ này. Bạn gửi đào gửi mận, bạn gửi quần áo và đệm điện. Cảm động nhưng cũng ngại ngần lắm vì mình chẳng quan tâm được đến bạn như vậy. Vừa rồi bạn lại chủ động hỏi mình cần gì bạn sẽ giúp. Khi bạn đưa ra lời đề nghị đó, mình thấy thực sự hạnh phúc, bởi tình bạn của bạn dành cho mình quá lớn lao.
Bạn là người đã cho mình biết sức sống, sự chân thành của tình bạn. Có bạn đồng hành trong cuộc sống, mình thấy thật ấm áp, Tuyến ạ!


