Có những điều đến lúc mất đi mới nhận ra nó thật quý giá. Như chuyện của chị em mình, tưởng chẳng có gì, tưởng bé tí ti, thế mà nó làm chị buồn ra phết. Dù em bảo chả phải vì chị, chỉ là chuyện cá nhân nào đó của em, thì chị vẫn hiểu mọi thứ đã thực sự khác…
Chị em mình luôn vui, luôn vô tư, không bao giờ có tí ti nào đề phòng, nghĩ xấu (ít ra là về phía chị). Chị em mình đã từng nói chuyện về thơ, về nuôi gà, về cây hoa sưa… Rồi một ngày nào đó, vì những điều không đáng trong công việc, em bỗng khác. Có lẽ em đã nhìn chị theo cái cách nào đó mà chị không thể ngờ. Công việc đã khiến chị em mình bớt thân thiết đi. Em không còn trêu đuôi tóc chị, cười hề hề, uống chung trà xanh với chị như trước. Em ít nói, ít hỏi han chị, ít tham gia vào những câu chuyện chung…
Những điều đã mất ấy, tưởng nhỏ lắm (như là việc em cứ mở nhạc, dí tai nghe bắt chị nghe trong lúc chị đang bận túi bụi, như là cái cách em nói chuyện với chị tràng giang đại hải mặc cho chị nghe câu được câu chăng…) nhưng nó lại ảnh hưởng nhiều đối với cuộc sống của những người coi trọng yếu tố tinh thần, coi trọng cảm giác.
Có lẽ em cũng đang cố gắng trở lại ngày xưa, như chị đang cố gắng. Hoặc em cũng chẳng cần trở lại nữa khi em nhận ra cái từng có so với cái mất đi chẳng khác nhau gì.
Dù sao chị vẫn nhớ em của ngày xưa, Việt ạ!