Có những điều ngỡ đã tan lâu

Bỗng trở về trong chiều nay xao xác

…………………….

Trích lại những gì mình viết. Cảm ơn một nơi đã lưu giữ hộ.

“Đang ngày càng cố gắng sống cho vững vàng và thực tế hơn. Nhưng đôi lúc không biết thế nào là tốt nhất. Ngày mai thôi sẽ xa 31 này chừng 10 hôm. Ngắn tí teo như thế thôi mà thấy lưu luyến quá! Có những quãng thời gian, khi sống trong lòng nó thì không nhận thức được điều gì. Cứ vô tâm mà hưởng thụ và cũng không nhiệt tình nắm bắt. Rồi sau đó, khi những gì đẹp đẽ đã qua, lại mới thấy tiếc, nhớ và muốn tìm lại.

 Hôm nay đứng trên tầng 2 nhà H nhìn xuống khu nhà xe, chật kín xe. Cây đa già mới hôm trước còn trơ trụi, dưới gốc cây lá rụng tơi bời, có buổi sáng bước chân lên còn bị ngập lá vào đế guốc… rồi mấy hôm sau những chồi non đã bung đầy trên thân cành… và mấy hôm nay thì lá xanh thanh niên đã xum xuê hết cả. Chỉ nhìn cây đa ấy thay đổi từng ngày cũng đủ biết thời gian qua nhanh như thế nào. Những ngày vui đã qua, rồi sẽ có những ngày vui kế tiếp… Nhưng mỗi khoảnh khắc lại có ý nghĩa riêng của nó, không khi nào giống khi nào. Vậy nên luôn muốn hết mình trong từng cuộc vui bên mọi người, để khi nhớ lại không bao giờ thấy tiếc nuối.
Hôm qua Thuha lên phòng mình có việc, nhìn thấy em muốn nói cái gì đó cho vui, vậy mà lại im lặng để em đi xuống mất. Có những cái rất bình thường như thế cũng không làm được. Hay khi gặp một ai trong sân, đáng ra phải vồn vã thì mình lại chỉ nhoẻn miệng cười hay gật đầu một cái thôi, rất chi là hờ hững. Chẳng sao hết, nhưng đáng ra có thể làm được điều gì nhiệt tình hơn thế mà vẫn chân thành như trong lòng mình nghĩ.
Gần hết tháng 6 rồi, ba cây phượng trong sân đã xanh um lá và hoa chỉ còn lấp ló một vài chùm. Mít thì có lẽ sắp chín. Vải năm nay không ồn ào như mọi năm. Điệp vàng tự dưng nở nhiều hoa quá! Có ngày hoa rụng vàng cả lối cổng vào. Mấy hôm trước lên hành chính, thấy chú làm vườn đang xén cỏ. Có ai thích ngửi mùi cỏ không? Có xén rồi, mùi thơm hăng hăng, chụm những ngọn thừa thành đống trên gốc cũ của mình, đợi vào thùng rác.
Thì xa có vài ngày thôi mà, đáng là bao. Nhưng thật lòng thấy nhớ. Năm nay là năm mình thực sự cảm nhận được tình yêu của mình với nơi này. Có lẽ đầu tiên nó bắt nguồn từ những buổi chuyện trò với thanh niên, bắt đầu từ những ngày giao lưu, hát hò vô tư lự. Rồi lại dốn tụ từ những ngày đều đặn đến đây làm việc, những ngày háo hức ra bản tin, những ngày hào hứng vào forum, những ngày cầu lông ngắn ngủi… Hẹn gặp lại nhé! 10 ngày thôi, mình lại sẽ vào forum chào mọi người bằng câu chào quen thuộc “Hế lồ, everybody!”…
Published in: on 08/09/2014 at 4:57 Chiều  Gửi bình luận