Phòng xưa

Căn phòng riêng của chị em tôi. Nó nằm trên tầng 2, có lan can nhìn xuống con đường nhỏ Đặng Tiến Đông. Căn phòng chất chứa nhiều kỷ niệm của những ngày đại học. Đáng nhớ là chồng băng catsette cao ngất ngưởng với những bản nhạc Pháp, nhạc Nga, nhạc không lời, nhạc Trịnh Công Sơn, Phú Quang… mà tôi mở bất cứ khi nào có ở nhà. Sách và báo cũng không đủ chỗ xếp. Thêm vào đó là album ảnh cả chục quyển, thư từ và sổ ghi chép vô kể. Ngày đó còn giữ cả báo Sinh viên, Hoa học trò rồi mua Người đẹp thường xuyên nữa. Sau, vì quá tải, tôi đành ngậm ngùi bỏ bớt báo tạp chí. Nhưng trước khi bỏ chúng, tôi cắt lại hết những ảnh và thông tin cần thiết đem dán vào sổ. Giờ mấy quyển đó vẫn còn, mở ra xem lại rất là thích.

Mùa sen, tôi cắm sen. Sen trắng sen hồng rụng tơi bời trên cái bàn của tủ sách. Thỉnh thoảng lại có hoa khô khi ai đó mà tôi quý mến tặng, tôi để lại thành hoa khô. Đặc biệt là cái lan can, nơi tôi đứng bao lần ngóng dáng ai qua, hoặc nhìn xuống thấy ai đó trồng cây si trước nhà. Nơi tiếng nhạc rót xuống con đường vắng, đem theo những mộng mơ của tuổi thanh xuân ngơ ngác.

Một ngày nhớ lại – Căn phòng cũ, kỷ niệm xưa.

Published in: on 26/05/2017 at 2:23 Chiều  Comments (4)  

Trở về ngày mới lớn

Tôi vừa kết thúc 4 tập truyện dài “Trại hoa vàng” của Nguyễn Nhật Ánh.

Hơn 400 trang truyện khổ 11x18cm xuất bản năm 1996 với màu giấy vàng hơi ngả ố đã khiến tôi cười khúc khích nhiều lần. Thấy mình hoàn toàn hòa nhập được vào câu chuyện của những cô cậu tuổi mới lớn đang dò dẫm bước vào thứ rung động đầu đời trong trẻo đầy thú vị. Nhận ra, mình chưa khi nào già đi trong suy nghĩ. Dù vẫn hòa nhập vào đời sống ngoài kia, hoàn thành ổn các công việc mà người lớn cần làm, nhưng mình có thể trẻ bất cứ lúc nào mình muốn. Không bị bi quan lâu, không bị màu xám nhiều.

Tôi dường như vẫn đáng yêu như cô trò nhỏ lớp 10 ngày nào, có điều không mấy ai nhận thấy mà thôi 🙂

Published in: on 26/05/2017 at 10:53 Sáng  Gửi bình luận