31.12.2017

Buổi sáng cuối năm, đi dạo nhìn ngắm cỏ cây và lưu chúng lại đây để nhắc nhở mình rằng mỗi sinh vật nhỏ bé đều có lý do đặc biệt để tồn tại trên đời với niềm vui sâu kín trong khát khao dâng hiến, dẫu chỉ riêng mình chúng biết.

img_20171231_2-404673926.jpg

Published in: on 31/12/2017 at 2:09 Chiều  Gửi bình luận  

Mơ hồ

Từ đêm qua, mình chợt cảm nhận rõ hương vị mùa xuân. Lúc đi bộ ra phố mua bánh mì, mình thấy có nhiều sương bay trong không khí, đúng vị sương đêm 30 tết của nhiều năm về trước. Trời dường như không đen hẳn, có một màu xám bàng bạc phủ nhẹ lên.

Đôi lúc, như là lúc này, không biết là buồn hay vui nữa. Mọi thứ quanh mình không rõ nét, những cảm giác mơ hồ, những hành động nhàn nhạt (không phải nhạt nhẽo) cứ khiến mình không nổi bật lên được điều gì trong tâm tư.

Nhưng, có lẽ cũng là điều phải có. Vốn dĩ, sau niềm vui, sẽ là sự lắng lại; sau nỗi buồn, sẽ là sự bình an. Cái sự bình an và sự lắng lại cứ nối tiếp đan xen nhau trong đời mình, kéo hết năm này qua năm khác. Cho đến lúc về già. Rồi mình sẽ ngồi trong thư viện cá nhân, lần giở lại những kỷ niệm của năm tháng này, và mình sẽ nhớ mình của năm tháng này biết bao.

Vậy nên, hiện tại của mình sẽ phải đậm đà thêm nữa. Đậm đà để sau về già không cần phải lần giở mà vẫn nhớ như in nhiều chuyện. Cũng nhờ cả blog này nhắc nhớ nữa chứ. Nhưng muốn duy trì blog cả mấy nghìn năm (hihi) thì vào những năm sau mình có thể sẽ nộp tiền cho wordpress để được thêm dung lượng và bỏ quảng cáo rác.

Published in: on 29/12/2017 at 12:20 Chiều  Comments (7)  

Đang mưa đông nhớ mưa hạ

https://youtu.be/aQfYVzZQLgk

Published in: on 28/12/2017 at 9:14 Chiều  Comments (3)  

Rừng vắng

Vẽ tháng 12.2017

Published in: on 27/12/2017 at 9:33 Chiều  Comments (2)  

điều kỳ diệu

ĐỢI

Vẽ tháng 10.2017

———

Cuộc đời này có phép màu không, có điều kỳ diệu không?

Tôi tin là có phép màu, có điều kỳ diệu!

Tôi tin vì đơn giản chính tôi có thể làm nên những điều kỳ diệu cho cuộc sống này thay vì ngồi đó trông chờ, kỳ vọng để rồi nhiều lúc thất vọng.

Mình thử xem nhé!

Một ngày nọ, tôi bỗng là một người xa lạ tốt bụng, tôi mang đến cho hai cô hàng rong trên cầu Long Biên những chiếc bánh mì lúc hai cô đang ngồi buồn hiu trong cơn gió lạnh thổi từ sông về. Các cô nhận bánh, cười tươi như hoa, mắt anh ánh niềm vui. Tôi không mất nhiều tiền, vài chục nghìn ít ỏi, mà tôi thấy điều kỳ diệu lấp lánh quanh mình.

Một ngày nọ, tôi nhét một mẩu giấy nhỏ ghi những lời hài hước trẻ con vào chiếc mũ bảo hiểm của một người bạn. Tôi tưởng tượng ra lúc bạn ấy lấy xe, trên đường về sẽ cười hi hi suốt. Điều kỳ diệu lại lấp lánh hồn nhiên.

Một ngày nọ, chừng mùng 5 Tết. Tôi lên phố Hàng Bè mua đồ với em gái. Gặp một cô Tây cũng thơ thẩn xem đồ. Cô nhìn tôi cười thân thiện, tôi cũng vậy, và tôi rút lì xì 20.000 ra tặng cô ấy trước sự ngỡ ngàng của người nhận và người bán hàng lẫn em gái tôi. Tôi giải thích với cô Tây rằng đây là nét đẹp của văn hóa Tết người Việt, hãy nhận lấy và may mắn nhiều trong năm mới nhé! Cô ấy rất vui và cảm ơn mãi. Tôi lại thấy điều kỳ diệu bay nhảy khắp phố chợ Hàng Bè.

Một ngày nọ, cũng là Tết, mùng 1 hoặc mùng 2. Tôi đi trên phố Hoàng Diệu, phố vắng lắm. Bỗng thấy anh gác cổng mặc trang phục quân đội đang đứng ngẩn ngơ một mình giữa bốn bề vắng lặng. Tôi đã chạy lại tặng anh một bao lì xì mà trong đó có những viên socola hình xu bên trong. Anh cũng rất ngỡ ngàng nhưng thích thú cảm kích lắm, cứ nhìn theo tôi mãi. Tôi thấy mình như cô tiên nhỏ, phát ra những ánh lân tinh giữa bầu trời xuân tươi đẹp.

Còn nhiều lắm những điều kỳ diệu trong cuộc đời tôi, do chính tôi tạo ra hay do những người quanh tôi đem lại. Những điều kỳ diệu ấy tuy nhỏ bé nhưng sẽ giúp tôi sống đẹp đẽ, hướng thiện hơn.

Published in: on 27/12/2017 at 11:36 Sáng  Comments (8)  

Nhiều góc nhìn, nhiều cách cư xử

Nhân việc anh Tâm (đồng nghiệp đã về hưu) đến thăm cơ quan, muốn bày tỏ vài suy nghĩ của mình.

Đây là lần thứ hai anh trở lại chào hỏi bọn mình sau chuyến về hưu có chủ động (sớm hơn vài năm so với tuổi). 

Lần trước là cách đây vài tháng, khi phòng đang họp, anh hé cửa ló vào. Cả phòng ồ lên chào hỏi, lẫn trong đó là những lời nhận xét của mấy chị em gái về dung mạo anh rằng ôi già quá, tàn tạ quá, không được rồi, phải thế này phải thế kia… Riêng mình chỉ nhìn anh cười vui vẻ. Khen thì lạc lõng và cũng không thể, chê thì lại thêm mệt cho anh vì đã đầm đìa lời chê rồi. 

Và lần hai này, anh sang tổ mình trước, tuy thấy anh ăn mặc có hơi luộm thuộm, tóc có bạc, râu có dài, nhưng nhìn anh vui vẻ. Bọn mình hỏi han anh rất nhiều về cây cỏ trong vườn, gà vịt ngoài sân. Anh hào hứng chia sẻ, vịt chén sạch rồi, gà còn nguyên 7 con nhé! Rồi bọn mình bảo anh thế là nhất đấy! Bụng không còn phệ, thần sắc thư thái, hết cả cái ức chế, bất mãn hay có trong anh hồi xưa. 

Lát sau anh sang tổ bên kia, nơi các chị em đang ngồi, thì cũng như lần trước, lại nhận được lô xích xông những lời chê tiêu cực. Mình hiểu tính chị em, biết chị em luôn thật lòng, nghĩ thế nào nói thế ấy. Nhưng theo quan điểm mình, cách góp ý của chị em quá trực diện, khó tiếp nhận, khiến người bị chê dễ buồn lòng. Mình nghe anh ra sức biện minh, nào là anh không muốn nhuộm tóc độc hại vào thân, nào là anh thích để râu dài hơn nữa kia và anh thấy hiện tại rất ok rất khỏe mạnh. 

Cảm giác hai lần anh bị chê, luôn thấy anh có ý kháng cự, luôn thấy anh có vẻ bẽ bàng, luôn thấy niềm hân hoan trong anh suy giảm (dù trước đó anh đang rất hào hứng muốn khoe rằng tôi về quê rất thư thái rất vui, tôi giảm được cân, tôi giảm được các chỉ số độc hại sau xét nghiệm…).

Có thể ai đó cho mình là khôn khéo, nhưng mình nghĩ đó là sự tế nhị. Vì bản thân mình cũng từng bị chê bai, mình hiểu cảm giác đó lắm! Cô hàng xóm của mình cứ gặp là bảo ôi sao dạo này chị hốc hác thế, sao mặt gầy thế, sao nay già thế… trong khi bản thân mình thấy mình đang rất ổn, gặp ai mình cũng toét miệng cười như hoa cơ mà. Người chê chê cho sướng miệng, rồi tự cho là mình thẳng thắn chân thành nhưng không biết rằng việc chê của mình có thể làm xuống tinh thần khủng khiếp đối với một ai đó, khiến họ mất tự tin và dần dần muốn xa lánh những người mà cứ gặp cái là mở miệng chê bai. Cuộc sống vốn đã nhiều lo toan mỏi mệt, nếu động viên, khích lệ được nhau nhiều hơn thì tốt biết mấy. Muốn góp ý, mình có thể hài hước nói, ví dụ như anh dạo này đỡ béo nhìn nhẹ nhõm hơn đấy, cắt tóc cạo râu nữa thì ngon giai! Mình tin người được nghe góp ý cũng thấy vui, và lời góp ý của mình sẽ hiệu quả gấp nhiều lần.

Vì sao mình không thể nói trực tiếp với các cô em gái điều này dù chị em cũng khá gần gũi? 

Vì quan điểm sống, cách ứng xử của bọn mình vốn rất khác nhau. Mình nói ra (đã từng thử) sẽ bị cho là sống khéo, thiếu chính kiến, thiếu chân thành. Vậy nên mình im lặng và chỉ có thể cố gắng ở phần mình. 

Lúc anh quay lại chào về, mình nhắn nhủ, anh cứ làm sao thấy thoải mái với chính mình là được, thảnh thơi vô tư là cách tốt nhất để cải thiện sức khỏe. Anh không thích nhuộm tóc thì không nhuộm, miễn sao anh vui là được! 

Giống như ngày xưa, khi gặp một cô bán hàng trên Hàng Ngang Hàng Đào rất béo, mình vẫn thật lòng khen cô ý duyên, vì quả thật thấy cô ấy nói chuyện có duyên lắm, béo phúc hậu béo mặn mà. Nhưng mấy chị bạn đi cùng thì lại cười nhạo bảo mình khen vớ vẩn, không hiểu sao béo thế em cũng khen được.

Đối với mình để thốt lên được lời khen thì sẽ luôn là thật tâm thật lòng, còn để nói lời chê thì sẽ luôn chân thành, mang tính xây dựng và cố gắng đặt mình vào vị trí người đối diện để góp ý cho họ dễ tiếp nhận nhất. Không hiểu sao mình luôn nhìn thấy ở người khác nhiều điểm tốt hơn là điểm xấu. Và nhìn một ai đó mình cũng thích tập trung vào những ưu điểm hơn nhược điểm. Giống như cách xếp đặt câu chữ thì sẽ thường xuyên là “bạn ý tuy có chút thế này… nhưng lại rất rất thế kia” để nhược điểm chỉ còn bé tí còn ưu điểm thì to đùng.

Vì mình hay nhìn vào phía ánh sáng để thấy cuộc đời này đẹp đẽ nhiều hơn xấu xa.

Published in: on 27/12/2017 at 10:04 Sáng  Gửi bình luận  

Dự định bé nhỏ của tôi

Vào một buổi chiều như buổi chiều nay, tôi chợt nảy ra ý định sẽ bắt đầu viết truyện. Viết ở blog này có lẽ sẽ giúp tôi một ngày nào đó gom lại được thành một câu chuyện kể đúng nghĩa thay vì những mẩu ngắn ngắn lan man rải rác như từ trước đến nay. Viết truyện cũng là cách hiện thực hóa thành câu chữ các ý tưởng trong đầu tôi, chắp cánh cho trí tưởng tượng vốn bay bổng của tôi, là cách tôi thể hiện rõ hơn mong ước về đời sống hoặc xâu chuỗi những kỷ niệm của mình và những người xung quanh. Cũng để thực hiện mong muốn của bà ngoại, bố và mẹ tôi, những người từng không dưới một lần khuyên tôi viết thứ gì đó. Ở lần đầu thử nghiệm, tôi sẽ viết một câu chuyện thiếu nhi, chia thành vài phần nhỏ tùy thuộc thời gian và hứng thú tôi có nhiều hay ít. Hy vọng truyện sẽ không quá gượng gạo, nhạt nhẽo và tra tấn bạn đọc. Tôi biết bước đầu sẽ có nhiều bỡ ngỡ và sai sót, nhưng việc của tôi là cứ đi, còn lúc nào đến thì sẽ đến thôi. Hoặc có thể không đến được, thì những cảm xúc tôi sẽ có trên hành trình ấy cũng đủ cho tôi sống một đời sống ý nghĩa hơn rồi.

Tôi viết vài dòng như trên để đánh dấu một cột mốc cho chính tôi và cũng để những bạn blog của tôi chia sẻ cùng tôi dự định vui vẻ này!

Published in: on 26/12/2017 at 4:09 Chiều  Comments (9)  

Đời là những chi tiết

Hai bức ảnh mình chụp trong hai khoảnh khắc khác nhau. Một là tối, một là chiều tối. Chụp bằng điện thoại.

Bức ở trên chụp ở Lương Sơn quán, vào khoảnh khắc mình bước ra cửa chia tay chị Huệ. Khi chụp mình cố gắng lấy góc nào nhìn không lọt người, không lọt những vật dụng nhựa sắt… Nên nhìn ảnh sẽ chỉ thấy sành, gỗ, khói, ngói và hoa. 

Bức ảnh sau chụp ở Vân Canh, trong một chiều đi dạo rất tĩnh lặng. Cảnh bên ngoài rất diệu vợi, mà vào ảnh thì chỉ được như vậy. Ánh mặt trời đông ấm áp hiền hòa đang dần hạ xuống, chuẩn bị cho thời khắc lẫn vào đêm. Giống như “Chiều hoàng hôn” mình từng viết ngày xưa: https://youtu.be/BbqEWCe-9ZE

Rút cục, cuộc đời vẫn luôn là những chi tiết. Một buổi hoàng hôn, một sự gặp gỡ, một ánh nhìn, một cái nắm tay v.v… thế là thành một đời.

Published in: on 24/12/2017 at 10:20 Sáng  Gửi bình luận  

Lan man cuối chiều

Buổi chiều mùa đông nắng vàng thật đẹp! Đẹp hơn nữa vì mình đã có kết quả khám bệnh. Tuy cũng có chút vướng mắc và tốn kém, nhưng may mắn là không bị gì nghiêm trọng. Tạ ơn trời phật!

Biết ơn mẹ vì mẹ luôn đồng hành bên con, lúc vui lúc buồn, nhất là những lúc tuyệt vọng. Ốm đau, hết tiền và đủ thứ chuyện, cứ đi tìm mẹ là bình yên nhất!

Rồi nhận ra, những mối quan hệ mà ta kỳ vọng, những người mà ta dành cho thiện cảm, đôi khi lại chính là nguồn cơn làm giàu có thêm nỗi buồn của ta. Nhưng cũng không vì thế mà ngừng yêu ghét, chuyện của con tim thì chẳng gì điều khiển được.

Kể một chuyện vui nghe: Mình bước vào phòng chụp X – Quang, cởi hết áo ra để chụp. Mà cậu em mặc áo blues trắng thì không ngớt động viên giữa lúc mình vô cùng hồi hộp không biết bệnh tật thế nào. Cậu bảo, chị hai con rồi mà người đẹp quá! Em chụp nhiều người, thậm chí cả con gái cũng thấy hiếm người như vậy (chém rồi, nghe điêu điêu). Nhìn da chị là em biết. Lúc chụp xong, em còn bảo ngực chị là ngực mỡ nên khó bị lắm, chị yên tâm. Ngồi đợi kết quả một lúc lâu nữa, khi trao kết quả xong cậu tần ngần bảo chị nháy máy vào số em đi, có kết quả sinh thiết nhớ báo em biết với nhé! Ừ, quan tâm người bệnh thì đúng quá rồi, cảm động quá 🙂 Mình nháy máy. Lát sau em vào zalo chat hỏi han tình hình. Mình đã biết kết quả cũng khá nhẹ nhõm nên vui vẻ đáp chuyện. Thi thoảng em lại động viên chị đẹp chị duyên bla bla các kiểu. Nghe có gì đó hơi sai sai vì mình biết mình thế nào, cơ mà cũng chả sao, vì mình đang dễ tính sau cả tuần nhiều lo âu. Nhưng giờ này mình đã quyết định delete số của cậu, chỉ nên gặp cậu ở phòng khám hôm đó là đủ.

Đời vốn công bằng, khi ta buồn vì một ai khác, ông trời lại cử một ai đó khác đến trọc ta cho vui. Nhưng đó chỉ là sự cố gắng và xếp đặt có tính công bằng với cái nhìn từ xa của ông trời. Vì rằng người làm ta buồn hẳn đang quan trọng hơn người trọc ta vui. Trong trường hợp này là vậy!

 

Published in: on 22/12/2017 at 4:37 Chiều  Comments (9)  

Nuôi dưỡng riêng tư

Sau bữa cơm trưa, lòng đã thấy tươi tắn hơn. Dẫu thế nào, cũng phải sớm vui trở lại. Được sống đã là một ân huệ, không thể làm nó lãng phí quá lâu bởi những u ám ẩm ướt đa phần đều do góc nhìn mình mang lại. Còn thứ khách quan kia, có thể tác động vào ta trực diện ngay lúc ấy, nhưng không có nghĩa là sẽ khiến ta bị đánh bại. Ta sống từ trong ta, ta yên bình trong chính ta, các thứ khác đều chỉ là yếu tố bên ngoài không thể quan trọng bằng cảm giác thực sự của lòng ta.

—-

Hà Nội, ngày… tháng… năm…

Yêu blog của tôi vô cùng. Vì nơi này, cảm giác được riêng tư khiến tôi thấy vô cùng thoải mái. Những người lạ thì đọc tôi tự nguyện và không xét nét hồ nghi chê bai. Có người quen thảng hoặc vào tìm tôi (nhưng ít lắm, ít đến không tưởng, vì tôi hạn chế hết mức giới thiệu cho người quen cái blog này) thì cũng là những người quan tâm tôi hoặc có chút đồng cảm với tôi. Và thế là tôi được tự do với những gì tôi viết. Tôi không cảm thấy có áp lực nào trong câu chữ như khi tôi up một cái gì đó ở FB. Dù FB của tôi vốn cũng chỉ toàn người quen biết, nhưng tôi vẫn thấy nó xô bồ và tôi sẽ lạc lõng nếu tôi đăng lên đó những dòng tâm tư thật sự.

Cuối cùng nhận ra, sự kín đáo là thứ tôi mong muốn nhất. Kín đáo trong tâm tư. Kín đáo trong yêu thương. Kín đáo cùng những niềm vui nỗi buồn nhỏ bé hay lớn lao. Khi tôi kín đáo nâng niu những tình cảm riêng tư của chính tôi, thậm chí không cả chia sẻ với người tôi đang hướng đến, tôi thấy tình cảm đó nó thiêng liêng và không vụ lợi. Chỉ duy nhất một thứ thiện cảm trong suốt và nhẹ nhõm. Nó nằm ở đâu đó bên cuộc đời, không tham gia vào những toan tính hiện tại. Nhưng tôi biết nó chi phối cảm giác xuyên suốt của tôi từng ngày một. Và như thế, tôi được nuôi dưỡng để xanh tươi cuốn hút theo cách riêng tư đó, không một ai nhận ra hoặc màng đến. Tôi thấy an lòng với cách nuôi dưỡng tâm hồn như vậy!

Published in: on 21/12/2017 at 12:29 Chiều  Comments (7)  

một nỗi buồn và hoang mang xâm lấn

buổi sáng mùa đông đầy ắp mông lung

hân hoan trôi đi đâu nhớ nhung trôi đi đâu

hy vọng như một đống tro tàn đã nhuốm màu ẩm ướt

cô đơn giống cánh dơi chập choạng trong hang tối

tôi không thể tìm thấy ai giữa đời

ôm lấy tôi bảo rằng hãy yên lòng đừng sợ 

“dẫu thế giới bỏ rơi vẫn còn đây một vòng tay”

không có ai không có lấy một tiếng nói

chỉ có tôi lạc lõng nơi này

Published in: on 21/12/2017 at 9:54 Sáng  Gửi bình luận  

Giải quyết hiện thực trong giấc mơ

Tôi hay có kiểu “giải quyết sự việc thật trong giấc mơ”. Không biết gọi vậy có đúng không? Để tôi kể cụ thể hai giấc mơ trong hai đêm vừa qua cho mọi người nghe nhé!

1. Tối hôm kia, tôi ở Mỹ Đình nhà bà ngoại tôi. Con trai tôi đứng trên tầng 8 chung cư cầm que đan của Cố chơi và làm rơi xuống dưới. Tôi không xuống đi tìm vì nó mênh mông thế chả biết tìm kiểu gì. Rồi lúc sau chào bà ngoại về cũng quên chưa báo cáo vụ việc. Cho đến giờ Cố cũng chưa biết bị thằng chắt nghịch ngợm làm rơi mất cái que đan quý, khéo cứ luẩn quẩn đi tìm ý. Hư quá! Đó là hiện thực. Tuy nhiên đêm về thì tôi mơ tôi đi xuống sân chung cư và đã tìm được cái que đan của bà dưới nền gạch. Cái que đan đã tìm thấy trong giấc mơ đêm đó. Sự việc coi như được giải quyết hehe.

2. Đêm hôm qua, tầm hơn 12 giờ. Anh xem bóng đá xong thì lên ôm vợ. Ôm hơi chặt thế là tôi thấy đau bên ngực trái. Tôi cũng không để ý cho đến khi vô tình thấy bên ngực đau ấy một cục gì cưng cứng. Tôi lo âu ám ảnh đến nỗi anh đang ôm mà mình thì cứ lo ung thư chả thiết tha gì anh cả 😦 Sáng đi làm, ngồi trên xe bên anh, trong tiếng nhạc đều đặn, tôi vẫn ám ảnh, thậm chí cả rơm rớm nước mắt mà giấu đi không cho anh thấy. Có lẽ vì nhìn quanh mình nhiều trường hợp bệnh tật quá nên mình nhạy cảm, lo sợ hơn. Xong rồi nhớ lại một câu mình đọc được tối qua: “Có người bảo tôi biết theo đuổi một người không được sao cứ cố sống chết để theo, tôi hỏi lại: biết là sớm muộn cũng chết sao không chết luôn từ giờ?”… Đại loại thế, ý là biết đời người ngắn ngủi mấy chục năm, sớm muộn cũng chết, sao nghe thấy bệnh tật mà lo sợ thế, cũng đều là ra đi cả thôi. Quay lại chuyện sáng nay, anh còn dặn tí xuống y tế siêu âm xem, chắc cái hạch thôi, không sao đâu đừng lo. Đó là hiện thực. Còn đêm qua, sau cơn lo âu, tôi chìm vào giấc ngủ và lại mơ một cơn mơ giải quyết được cái u ở ngực. Đó là đi khám thì bác sỹ bảo chỉ là cái u lành thôi, và phải chích một tí để lấy nó ra, sẹo không có luôn, nó lành nhanh lắm. Thế là thức giấc với việc giải quyết xong khúc mắc ở ngực haha. Còn hiện thực thì chưa hề đi khám được, bác sỹ hẹn chiều, nhé!

 

Published in: on 18/12/2017 at 9:36 Sáng  Comments (2)  

Xin lỗi

https://youtu.be/Bm-9BfjmYNg

Xin lỗi những đêm mùa đông

Thân nóng ấp trên bàn tay hiền lành

Xin lỗi quán quen phải cùng tôi tập quên một người…

Published in: on 14/12/2017 at 10:11 Chiều  Gửi bình luận  

Xuân thì

Em không mong trẻ lại

Bởi em chẳng già đi

Thanh tân luôn ở đó

Mãi mãi tuổi xuân thì

Published in: on 11/12/2017 at 9:06 Chiều  Comments (3)  

Tĩnh lặng

Chủ nhật tuyệt đối tĩnh lặng ở một nơi nào đó thảnh thơi tại Hà Nội với cuốn truyện đáng suy tư

Và cơn gió mùa đông bình yên dừng ngoài cửa nói với tôi rằng cứ vô tư đi đừng sợ

Bởi kiếp sống vốn vô thường chẳng nên để dằn vặt bực tức dối lừa chiếm lấy đầu óc và thân thể 

Vì cũng sẽ đến một ngày xa hoặc gần loài người đều khép mắt xuôi tay đi vào vùng sáng (tối) chẳng nghĩa lý gì nữa những sân si kiếp trước nhàu nhĩ sầu đau

Thế nên tôi sẽ vui với nắng trên đầu với sách trong tay với nhạc đâu đây và mỉm cười tha thứ

Cho chính nhỏ nhen đôi khi khó cưỡng trong mình và những ghen ghét le lói phía mắt người nào đó gần tôi

Vì rồi tất cả cũng trôi – như đời là xanh ngát!

Published in: on 10/12/2017 at 11:08 Sáng  Gửi bình luận  

Honey

Cuộc sống là hoa

Tình yêu là mật ngọt

——–

Tôi đã lưu tên anh trong điện thoại là Honey. Cảm giác mỗi khi anh gọi, là một giọt mật ong thơm tho chạm vào đầu lưỡi. Việc gọi tên người yêu thương của chúng ta bằng những từ ngữ đẹp đẽ ngọt lành là điều dễ dàng và tự nguyện hơn cả.

Vẽ tháng 11.2017

Published in: on 09/12/2017 at 7:01 Sáng  Gửi bình luận  

Những khoảnh khắc Ấn Độ

Phạm Thùy Dung

Sân bay lúc nửa đêm

Đến Ấn Độ lúc nửa đêm. Sương trắng xóa, có mùi hăng hăng, không phải là thứ sương mong mỏng, nhẹ nhàng như những miếng kem bông xốp bình yên tôi vẫn thấy ở Việt Nam. Hơi lạnh quấn lấy hai chân, len vào từng tế bào, luồn vào từng chân tóc. Dưới cánh máy bay, Ấn Độ bỗng trở nên quá xa lạ. Một tiếng đồng hồ đợi chờ người đón trong cảm giác hoang mang. Cảm giác ấy vẫn chưa kết thúc cả khi chúng tôi đã ngồi trên chiếc taxi của người đàn ông có đôi mắt sắc lẻm. Cuối cùng thì Sara Hotel cũng hiện ra với màu vàng ấm áp của những cặp đèn mờ. Toàn đàn ông. Họ nói nhanh, cười tươi, xách đồ thoăn thoắt… Hai chị em tôi tắm xong, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Green Park

Khu chúng tôi ở là Green Park – một con phố yên tĩnh có những hàng cây cao nhọn hoắt. Cùng dãy với Sara Hotel có vài khách sạn nhỏ, một ngân hàng và một bệnh viện. Hai chị em tôi bắt đầu ngày mới bằng một cuốc đi bộ ra ô chợ nhỏ gần khách sạn. Gọi là chợ cũng hơi xa xỉ, vì rất ít hàng hóa. Có đôi ba chiếc xe chở rau củ quả, vài hàng bánh rán, một cửa hàng ảnh như ở một huyện nào đó của Việt Nam. Đàn ông đi chợ và sinh hoạt trên đường phố nhiều gấp mấy lần đàn bà. Họ làm bánh, bán rau, gò lưng đạp xe trên đường. Khăn len, mũ len hoặc mũ chóp giữ cho họ ấm giữa những cơn gió lạnh bập bùng. Áo quần lẫn lộn màu vàng-nâu, ám nhiều bụi đất. Nhiều nhóm người thong thả, tụm năm tụm ba đứng trước các cửa hàng trò chuyện. Một góc của Green Park có cả tiếng những chú quạ kêu quang quác trên vòm cây và dây điện. Mấy chú chó béo nằm cuộn tròn trước những cửa hàng. Mèo to nhảy lật phật quanh một chiếc cổng cũ. Màu đen của con phố. Gạch đá nhộn nhào. Tuk tuk (phương tiện chở khách phổ biến ở Ấn Độ) vàng-xanh ngã giá xôn xao giữa Green Park nghèo nàn.

35 rubi cho 5 quả dưa chuột và một cái bắp cải nhỏ xíu. Xách chút củ quả xanh về khách sạn, chúng tôi lao lên giường cùng máy tính và sách vở. Gọi là cầm nắm một chút cho ra không khí học hành, chứ thực ra bộ phim ướt át trên Star Movie đã khiến mắt tôi bất động. Vừa xem vừa ăn một quả dưa chuột giòn tan, tôi cảm nhận nó như một nàng Ấn Độ chắc nịch đầy sức sống. Những mảnh thơm ngon, ngọt mát tan trong tâm trí. Bỗng muốn nghe một đoạn nhạc nào đó trước khi ngủ thật say. Tự bao giờ, tôi đã thấy mình mạnh mẽ hơn, có lẽ vì đã ăn được món cary đầy cá tính.

Tôi vẫn chưa có cơ hội được thấy một New Delhi hoành tráng. Những cú lướt mắt thoáng qua từng dãy phố sắc màu với sale off đến 60% cũng chẳng tạo được ấn tượng gì về sự giàu sang. Cứu vãn sự tuyệt vọng của tôi bắt đầu là đôi mắt và nụ cười của một cô gái xinh đẹp ngồi trong tuk tuk. Mặt trời bừng lên ở đó, một mặt trời đẹp đẽ được người đàn ông bình dị kéo nhẹ nhàng đi. Buổi chiều ấm áp đã trôi qua, bên kia đường, một gáo nước lạnh dội xuống chiếc quần đùi màu đất của người đàn ông cao gầy. Vì cửa sổ xe không thể kín khít, nên tay tôi cũng lành lạnh theo những giọt nước vô tư…

Sara Hotel

Tự dưng rất nhớ chỗ ngồi lặng lẽ trong một quán nhỏ ở Hà Nội. Có những buổi chiều tôi đã ngồi một mình để viết bâng quơ, hoặc chỉ để ngắm nắng đang rơi trên mái tường cũ kỹ. Còn lúc này, chỉ có thể là 204 Sara Hotel với tiếng lao xao phát ra từ màn hình phẳng đang bật Star World sôi động… Đối với chúng tôi, đương nhiên phòng ngủ và phòng ăn của Sara Hotel là hai căn phòng quen thuộc nhất. Phòng ngủ nhỏ. Phòng ăn cũng nhỏ. Tấm cửa gỗ nâu chắc nịch, đèn vàng và những cốc nước trong. Sàn nhà đi chân không. Chiếc bàn đá là nơi hai chị em hôm nào cũng ngồi ăn mì tôm sau buổi đi học về. Ấm nước một ngày nấu hai chục lần. Và điều hòa chỉ dùng để bật thông gió. Phòng tắm cũng là điểm nhấn ấn tượng. Một chiếc gương có viền sáng chạm những ô tối như viên thuốc hình con nhộng. Chiếc vòi hoa sen rọi thẳng từ trần nhà xuống như đèn trùm được chị Hằng ví như chiếc bình tưới rau nhà bác ở quê, khi nước nóng phun xuống, người mình thành cây hoa hân hoan đón nước.

Bữa tối là lúc tôi có thể đẩy cửa bước vào gặp chàng trai phục vụ vui tính. Chàng luôn đeo carvat sành điệu thắt ngoài áo sơ mi trắng bọc trong áo rét màu tối giản dị. Chàng có đôi mắt hiền, cái miệng hóm hỉnh, dáng người mảnh như những thân cây hình chóp mọc dải đầy trong phố phường New Delhi. Chàng sẵn sàng mang nước, bánh, kem cho chúng tôi bất cứ lúc nào và luôn chăm chú theo dõi những biểu lộ của chúng tôi khi thưởng thức các món mà đồng đội chàng xào nấu phía trong. Giọng chàng tựa tiếng đập cánh thảnh thơi của những chú chim bay liệng đầy trời. Chàng dẫn chúng tôi xem căn bếp hàng ngày vẫn nấu những món ăn lạ, phân tích cho tôi nghe về những gia giảm dành cho món ăn để trong những ngăn gỗ nhỏ. Mùi quế đặc trưng, lá rau khô, ớt và nhiều thứ khác. Tôi đã hứa khi rời Ấn Độ, sẽ để lại cho chàng lọ nước mắm Việt Nam. Chàng rất vui vì điều đó. Chàng mới 26.

Trường học Aptech

Chúng tôi sấp ngửa dậy sớm và lên tầng thượng uống sữa, ăn một vài thức ăn xa lạ, rồi chạy một mạch xuống đợi chiếc xe cà tàng ranh mãnh đến đón đi. Xe đưa chúng tôi đến Aptech là chiếc xe đầy hơi nằng nặng của loại dầu gì đó. Tôi và chị Hằng cùng hai cô bạn nước ngoài chèn vào nhau lắc lư qua những ổ gà trên đường. Những vòng cua lụa là lao qua bao gốc cây. Chàng lái xe trẻ tuổi thể hiện trình độ hạng siêu của mình bằng cách nói chuyện điện thoại suốt đường đi. Đường tắc quá!

Khu chúng tôi học không có gì đặc biệt. Giờ này ở Việt Nam, tôi vẫn còn đang chìm trong cơn ngủ trưa hoặc lang thang cà phê. Bụng thì réo gào nhưng tôi vẫn đủ sức vượt qua màn chào hỏi hàng ngàn năm vẫn diễn ra tại các lớp học buổi đầu gặp gỡ. Cô giáo có đôi mắt thật to tròn sậm màu cà phê. Cô nói thứ tiếng Anh – Ấn khá dễ nghe dù trình độ tiếng Anh của chúng tôi có hạn. Những học viên đến từ nhiều nước với những gương mặt và sắc thái biểu cảm phong phú. Bốn màu da đủ cả. Ngôn ngữ đông tây nam bắc không thiếu miền nào. Một sự hội tụ văn hóa quy mô nhỏ đã diễn ra tại lớp học Aptech này, cho chúng tôi những trải nghiệm lần đầu đầy háo hức. Chúng tôi đã trở thành “rich girls” (chữ chị Hằng dùng) trong tích tắc khi hai chàng Hanit Vairagi và Kartik Dabral xin chữ ký với giá 2.500 rubi (học bổng). Nhờ sự liên hệ mật thiết giữa cơ quan chúng tôi với ĐSQ Ấn Độ mà bao lứa cán bộ đã được sang đất Ấn, tự mình trải qua những cảm giác lần đầu ở nước ngoài.

Tan học, cả bọn ra sân và đứng đợi xe đón về khách sạn trong khói thuốc loang trắng xóa trước mặt của cô bạn Chile. Có hai chú bò thong thả dạo bước bên ngôi đền cổ lỗ chỗ những mảng vữa rụng rời. Những chú muỗi bay như tàu lượn trên không trung. Chiều qua như thế bằng lời gọi hớt hải của chàng lái xe. Chàng cúi rạp người qua tường rào hét gọi mấy đứa chúng tôi đang mải mê cười toe toét dưới nắng chiều. Xe đi qua một con đường vòng xoáy ốc khiến tôi nhớ đến chiếc bếp điện thời cổ lai hy ở nhà bà ngoại với những vòng lò xo đỏ rực. Đã bắt đầu thấy trên đường những xe hoa quả trở đầy nho đen…

Gặp đồng hương, “hàng xóm” và ăn tết Việt

Có mưa trong ngày hôm nay. Mọi người nói thật may, vì Ấn Độ ít mưa lắm. Mưa táp cả vào mặt người đàn ông vừa chở chúng tôi vừa liên tiếp ăn những hạt đậu được lấy ra từ chiếc túi da đính kèm xe tuk tuk. Đôi bàn tay đen và móng tay cáu bẩn. Nhưng tôi cũng chả thấy bẩn nữa, vì chúng tôi đang bị lạc đường. Một người đàn ông Ấn đi cùng vợ đã giúp chúng tôi tìm được đường đến Savar Priya Vihar bằng một cuộc điện thoại và sự kiên nhẫn. Đó là một đôi vợ chồng “nhà giàu”, tôi đoán được qua cách ăn mặc và phong thái giao tiếp. Họ lịch sự và thân thiện ngoài sức tưởng tượng của tôi. Nhờ sự thân thiện đó, chúng tôi nhanh chóng đến khu của những biệt thự trắng sạch sẽ bình yên. Cô chú Tuấn – Thủy ở Đại sứ quán cùng các con của mình đón chúng tôi bằng nụ cười hồn hậu, hỏi han chuyện trò rồi đưa hai chị em tôi đi nạp tiền điện thoại. Tôi bắt đầu quen với đồng rubi và không còn cảm giác sợ hãi của “sân bay lúc nửa đêm”. Gặp người Việt Nam ở nơi xa lạ, lòng ấm như bếp lửa.

400 rubi đã giúp sim điện thoại yên ổn trong túi. Hai chúng tôi đi về và ngồi bật liên tiếp những kênh tivi địa phương của Ấn trong lúc chờ ăn tối. Hai người đàn ông trên sân thượng vẫn xoắn xuýt với lửa cùng những chiếc nồi. Biết thế là vì chúng tôi đã mon men vào phòng ăn lúc chưa có món nào được dọn ra, và tôi đã nhìn trộm họ qua cửa kính nhà bếp. May sao chúng tôi có thể ăn được những món mà hai người đàn ông hào hứng giới thiệu. Hơi cay. Nhưng vẫn ổn. Vừa ăn vừa căng tai ra nghe mọi người nói và đáp trả hay hỏi họ những câu vừa tầm mình. Món hoa quả cắt vụn giúp hơi cay bay đi bớt. Và nó đã bay hoàn toàn sau cuộc trò chuyện của hai chị em với một cô gái Ethiopia, một anh chàng Malaysia và người đàn ông tóc xoăn Colombia. Trước khi chia tay để choàng chăn ấm, cô bạn da đen còn đề nghị thăm phòng tôi một lát. Đôi mắt sáng nổi bật trên làn da thăm thẳm. Cặp mông cong quay vút đi để lại tiếng “Good night” ngọt ngào.

Sau hai tuần dài ăn đồ Ấn không có rau xanh nấu như kiểu nhà mình, chúng tôi thấy quá xót ruột. May sao chủ nhật, Thavy và My rủ qua nhà bạn họ ăn cơm nấu theo kiểu Lào. Chủ nhà đón chúng tôi chính là Bí thư thứ hai của Đại sứ quán Lào tại Ấn. Ông có dáng người mảnh dẻ, miệng cười rất hiền và rất thích âm nhạc. Tuyệt hơn là ông nói được tiếng Việt vì đã có 8 năm học tập ở Việt Nam. Không gian tràn ngập những bài hát Việt Nam. Có lẽ chủ nhà muốn chúng tôi vui và chứng tỏ cho chúng tôi thấy họ yêu Việt Nam như thế nào. Chúng tôi theo ông và con trai ông ra khu chợ cách đó chừng 3 km mua đồ ăn. Chợ nho nhỏ, nhưng có hai cửa hàng thịt bò rất ấn tượng, bán cả chục con to kềnh càng một lúc.

Chúng tôi đến Đại sứ quán Việt Nam tại Ấn Độ ăn tết sớm. Đi cùng 6 người Việt có thêm 2 bạn Lào và 3 bạn Campuchia. Trong không khí nhộn nhịp cười nói của không gian Việt, MC hỏi: Các bạn ngửi thấy mùi gì vào lúc này? Người thì bảo tôi ngửi thấy mùi mùa xuân, người nói tôi ngửi thấy mùi xa quê, người lại cho là mình đang ngửi thấy mùi ấm áp. Chỉ có em bé hồn nhiên là biết tả thực: Cháu ngửi thấy mùi thức ăn ạ! Còn tôi tự đặt câu hỏi rồi tự trả lời: Mùi quê hương ở đâu? Trong nỗi nhớ!

Dilli Haat

50 rubi cho 5 người, chúng tôi đã được tuk tuk khó nhọc ném lại trước cổng Dilli Haat. Thêm 15 rubi cho một vé vào cửa, mảnh sân đầy khoảng trống đã hiện ra. Trời sang chiều, trắng đục như những trang giấy trong cuốn sổ mà anh chàng đeo kính người Ấn tí nữa sẽ nài nỉ tôi mua. Dilli Haat không đông như tôi tưởng, hoặc cũng có thể tùy ngày. Sau khi ném 195 rubi qua cửa sổ để đổi lấy mấy thứ đồ ăn không nuốt nổi, chúng tôi đã sẵn sàng mở ví chi tiêu. Khăn, áo với những đường thêu cầu kỳ tỉ mẩn. Thảm, chăn với những hoa văn sặc sỡ nồng nhiệt. Giày, dép với những mũi giầy hếch lên như chú hề mũi đỏ đang tung hứng cầu bay… Trên đầu, đèn lồng đung đưa. Dưới chân, tranh vẽ bằng tay lan tràn mời gọi. Những chú chó chạy loăng quăng trong sân, hứng chí lại nằm lăn quay ra chờ đón khách. Những đôi mắt cuộn theo chân du khách, như cố níu lại thật lâu, với niềm hy vọng nhỏ nhoi ngời lên trong lời mời. Tôi mua được hai bánh xà phòng hương Neem (cây thường xuân nổi tiếng của Ấn Độ), mùi thanh nhã. Cuối chiều, tôi lại cùng mọi người chui vào tuk tuk, ngồi trên lòng Ieva ấm áp. Nhìn vào khuôn gương trước mặt, chốc chốc lại thấy đôi mắt người lái xe. Trong sâu thẳm đôi mắt ấy như có cả cánh rừng kim tước xạc xào.

India gate, Parliamen House và Cambodian Temple

India Gate chan hòa trong nắng sớm. Nếu được hát thật to lên, tôi sẽ hát một bài hành khúc. Bởi chúng tôi đã được xem một đội quân duyệt binh với bộ quân phục thật ấn tượng. Tôi chụp ảnh chung với một cậu bé dễ thương có làn da mềm và đôi mắt trong trẻo đi chơi cuối tuần cùng bố mẹ. Cậu khác hẳn với cậu bé đang lủi thủi phía sau kia cũng muốn tôi chụp cho một kiểu ảnh. Một đôi mắt khôn lanh bởi trải đời quá sớm. Quần áo đen đúa, miệng cười méo xệch. Cậu chắp tay kiểu Ấn cho tôi chớp vội kiểu ảnh có đôi môi đậm ánh chiều tà chưa kịp hé làm duyên. Xem ảnh, có vẻ hài lòng, cậu bắt tay tôi. Đôi bàn tay trẻ thơ rin rít bụi đất và mồ hôi, lạnh ngắt.

Rashtrapati Bhavan và Parliamen House trời rất trong, đường sạch bong. Những bông hoa đủ sắc mầu rực rỡ 8 cánh nở bung ra cho nắng rót mật. Hoa như những bông thược dược nở vào dịp tết ở Việt Nam. Chúng tôi vừa đi vừa chạy, cậu bạn gần tôi bỗng hét to “I want to fly” khiến cho vài chú chim đậu gần đó giật mình, cánh tung chấp chới. Chúng tôi lại di chuyển sang địa điểm mới. Cambodian Temple nho nhỏ thanh bình mặc dù bên ngoài cánh cổng là những đám bụi khổng lồ nhuộm bạc trắng lá cây. Chúng tôi uống Cocacola, ăn bánh ngọt và loanh quanh ngoài bãi cỏ. Sau đó vào trong đền nhìn các bạn Campuchia thắp hương. Đoạn đường về có vẻ nhanh hơn. Lúc này tôi nhớ Sara Hotel vô cùng, chính xác là nhớ chiếc giường êm ái.

Đền Laxmi Naryan, Bangla Sahib và Jhandewala Deviji

Việc đi chân trần vào tiết trời buốt giá thật khó khăn, nhất là trên nền đá lạnh ngắt. Chúng tôi đi chân trần lội qua dòng nước chảy chậm rãi trước cổng đền Laxmi Naryan. Những dòng người vẫn tiếp tục đổ vào nơi đây. Họ lội qua dòng nước, cúi người vốc một vốc cho lên miệng uống và rửa mặt. Có lẽ dòng nước này sẽ mang lại may mắn cho họ. Dòng nước hòa quyện biết bao mảnh bụi của hàng ngàn hàng vạn đôi chân, bao nhiêu màu da, bao nhiêu ý nghĩ. Sự hòa trộn đó đã chứng minh cho sự gắn kết, cùng chung ý nguyện về một thế giới tốt đẹp và bình yên. Chúng tôi đi thành một hàng và lắng nghe người hướng dẫn kể về sự tích cũng như lễ nghi khi vào đền. Phía trên là những dải kim tuyến lấp lánh trắng đỏ lung linh. Dưới chân thảm trải bao la sạch sẽ. Những người đàn ông và đàn bà ngồi trong im lặng. Nhiều người cầm trong tay quyển kinh đọc lẩm nhẩm, mắt mơ màng. Chúng tôi rời ngôi đền bằng một miếng chè trộn mỡ ngọt lịm được hứng từ tay hai người đàn ông da rất nâu.

Chúng tôi tiếp tục đi đến địa điểm tuyệt vời tiếp theo: Bangla Sahib. Một khung cảnh mênh mông trải ra trước mắt. Màu đỏ trầm nền nã trộn cùng tông vàng thanh tao khiến cho các tòa tháp nổi bật trên nền trời lơ đãng những gợn mây. Từng đàn chim thi nhau bay đến đậu đen kít trên những chóp nhọn ấy. Lạc đà quỳ, hổ phục, sư tử đứng, rắn vươn mình, vịt thảnh thơi… là những con vật được tạc bằng đá, khiến khung cảnh trở nên sống động. Một bức mành được kết bằng hoa vàng theo gió đung đưa…

Chợ INA, chợ hầm Pakila và đền Jhandewala

Nếu so sánh chợ Đồng Xuân với INA Market thì chợ nhà mình hoành tráng hơn, mặc dù INA là chợ thực phẩm nổi tiếng ở Ấn Độ. Càng vào sâu phía trong, đường đi càng nhớp nháp. Những người đàn ông vẫn tiếp tục gánh vác trách nhiệm bán hàng, mặc cho các quý bà dạo quanh ngắm nghía. Chúng tôi gọi món Hongkong Chicken ngay mặt trước của chợ.

Thả hình tròn màu xanh giá 10 rubi vào hộp cửa, chúng tôi ngồi yên vị trên những chiếc ghế sáng bóng của tàu điện ngầm. Giá rẻ. Chất lượng tốt. Tốc độ cao… Metro đúng là lựa chọn số một để đến chợ hầm Pakila. Chợ nằm dưới lòng một thảm cỏ xanh, phía trên, những bầy chim đang tìm đôi ba vụn bánh mì còn sót lại của khách thập phương ngồi nghỉ chân trước và sau khi vào chợ. Chợ toàn đàn ông, những mái tóc ngắn chải keo bóng mượt gọi chúng tôi rối rít trước cửa hàng của họ. Cũng ngả giá trên trời, cũng giá mua dưới đất. Cũng hàng tàu không khác chợ Ngã Tư Sở. Sau khi mua một số thứ, chúng tôi rẽ vào nhà hàng Cusine King đỏ rực, gọi Tomato – Cheese Pizza và Veg. Rice hết 287 rubi. Bữa trưa là động lực cho cả nhóm tiếp tục đi thăm Jhandewala Deviji Temple.

Khác hẳn với những ngôi đền chúng tôi đã từng đến. Jhandewala nằm giữa một mớ ngổn ngang dây điện, dây cáp. Ngôi đền trắng toát càng tăng thêm độ lạnh giá khi tôi đi chân trần vào trong. Hương dừa già quyện cùng mùi nến thơm thoang thoảng. Nơi này những người chưa có gia đình thường đến để cầu hạnh phúc, tình yêu. Những đôi cưới nhau rồi cũng đến để cầu yên ấm, cầu con cái. Tôi nghĩ đây chính là ngôi đến tác hợp duyên số cho biết bao người. Bởi thế mà chúng tôi đã được chụp ảnh chung cùng một đôi cô dâu chú rể. Boeun được tặng một vòng hoa và một tấm khăn may mắn. Cậu tặng tôi vòng hoa bằng cách ném nó từ tay mình lọt hẳn vào đầu tôi. Những bông cúc vàng khi chuyển sang tôi giờ đây là màu của tình bạn, không phải biểu tượng của tình yêu mà người gác đền trao cho cậu đã thì thầm cầu chúc. Tôi ngủ gục trong tuk tuk đường xa. Sea Boeun chịu lạnh ngồi ngoài chắn gió. Bốn chúng tôi đã để tuk tuk lao quá về South Extension Part I, gần tới lớp. Tôi sực tỉnh khi Boeun hốt hoảng hô scouter quay ngược trở lại. Về đến Sara đã là chiều tối. Phía hoàng hôn chỉ còn một đốm lửa mờ.

Safdarjung’s TombQutub Minar

Sudesh dẫn chúng tôi đi trong cơn sương sớm còn chưa kịp tan. Safdarjung’s Tomb như một bài thơ thì thầm lặng lẽ. Tôi đã bắt đầu quen với màu đỏ, màu nâu – màu thời gian của những đền đài Ấn. Những vỉa gạch nép sát vào nhau tạo nên một vẻ đẹp của sự đoàn kết cộng đồng. Tôi ngước nhìn lên một cành cây khô, có cái gì cứ lay động lay động. Tựa như một quả bóng bị xì hơi đang bay trên trời bỗng vương vào cành nhọn mắc míu. Nhìn thật kỹ, thì ra là một chú quạ non. Có lẽ chú vẫn còn đang trong cơn mê ngủ, cánh lười bay. Những bầu tháp tròn trịa như những đôi mắt đẹp của người phụ nữ Ấn, như dáng người mặn mà của các bà các cô tôi vẫn thấy trên đường phố New Delhi. Dặng dừa cao vút vươn lên cùng đỉnh tháp. Chúng tôi cảm giác mình chính là những hạt đường khuấy ngọt cả không gian. Và tiếng cười thì leng keng va vào nhau như từng viên đá trắng…

“Bởi anh dắt em vào ngôi đền cổ/ Nên chén ngọc giờ chìm xuống đáy sông sâu…”. Bỗng muốn đọc to câu thơ của Thu Bồn khi bước chân vào Qutub Minar trong bình minh rực rỡ. Những bức tường đá cũ đã lên nước thời gian hiện ra trước mắt. Ngọn tháp cao vời vợi với kiến trúc siêu đẳng đang ngóng lũ chim vần vũ trên cao. Tôi nghe được tiếng gió gọi từ những rặng cây rất gần. Người quét tháp vẫn cần mẫn với công việc của mình. Sự rộn ràng của chúng tôi không làm anh ta nao núng một đường quét nào. Ấn Độ đã mở ra trước mắt chúng tôi cả thế giới của đền đài và thiên nhiên xanh ngắt. Quên cả bụi đường, những cái chìa tay xin tiền đầy bi thương. Quên cả những cuốc xây dựng dang dở còn nằm bên ngoài kia, chúng tôi đưa mình lạc vào thế giới của cổ tích. Bên loài hoa mọc lúp xúp không có tên trong trí nhớ, những chiếc cột kiểu cách đứng kiêu hãnh qua bao mùa nắng mưa. Nhẹ nhàng, tôi ngồi xuống một chiếc bệ đá có hàng ngàn thân người đã từng ngồi ngơi nghỉ, để cảm nhận những phút giây thư giãn thực sự.

Agra, Tajmahal Raj Ghat

Con đường dài như giấc mơ tôi có trên chuyến xe đi cùng các học viên Aptech. Thời gian bỗng trở nên nhanh lạ thường, đó là khi chúng tôi bước vào Trip 2, bắt đầu với Agra. Hai bên đường, bụi bay đầy trong gió. Ấn Độ quãng đó xơ xác và nghèo nàn. Nhiều đoạn thật giống với con đường quanh khúc ruột miền Trung Việt Nam. Tour chỉ thực sự là tour khi xe dừng lại ở Agra Fort. Những bầy khỉ quấn quýt bên nhau hoặc phân chia nhau ra mỗi con ngồi gác một góc pháo đài nhìn ngắm du khách với con mắt láo liên nhí nhố. Thiên nhiên, con người, vạn vật hòa thuận, quyện chặt nhau.

 Mộ Mahatma Gandi nằm trong một khu mênh mông hoa cỏ. Nắng chiều xiên xuống nhè nhẹ thanh bình. Raj Ghat đơn giản vô cùng. Một ngôi mộ lát đá bằng phẳng, xếp lên đó những bông cúc vạn thọ vàng trắng tươi tắn. Gió se se thổi bên những chiếc ghế đặt trên khu tường thành cao. Đứng từ trên nhìn xuống khuôn viên có đặt ngôi mộ, một cảm giác yên ả ngập tràn… Khác với Lăng Bác của chúng ta, nơi này nếu muốn vào thăm mộ phải gửi giầy mất 5 rubi.

Tajmahal – “giọt lệ lăn trên gò má người thiếu nữ”  đã ở gần bên. Gió chiều thổi lạnh từng sợi tóc. Xếp hàng dài vô tận để vào thăm hầm mộ tối tăm. Chợt giật mình, ngày hôm nay bao người nối nhau vào chiêm ngưỡng nó, chính là đang giáp mặt với một công trình chất đầy xương máu của bao người trong quá khứ. Dưới kia, dòng nước xôn xao níu kéo mặt trời trong ngần, đỏ ối, khổng lồ…

Lodhi garden và ngày chia tay

Chiều ngập nắng. Tôi cùng Ibrahim thong dong đi dạo bên những lối cỏ ngoằn nghèo, trêu lũ ngỗng, chọc lũ chim, ngắm hoa và giơ tay “bắt” gió. Lodhi garden đẹp như trong giấc mơ. Sự bình yên này nghìn năm sau cũng không thể tìm thấy lại được nữa… Còn giờ đây, chúng tôi đang ngồi trên taxi ra sân bay, trở về VN trong một tâm trạng lẫn lộn: lưu luyến New Delhi nhưng lại mong máy bay sớm hạ cánh xuống sân bay Nội Bài. Đến lúc yên vị trên máy bay của hãng hàng không Thái, đầu tôi vẫn bập bùng mấy câu thơ vừa kịp phác thảo: “Dưới chân đồi mờ sương/ Tiếng vẫy tay thanh bình của lũ chim đậu trên ngọn tháp/ Hơi nắng tan trong thành phố/ Xập xòe tán lá, sà mình xuống thảm cỏ mùa xuân/ Những chồi non mây mẩy, êm ái gọi bàn chân/ Bức tranh cuộc sống, không gợn ưu phiền/ Tôi tự cho bút mình, phết lên toàn màu trong trẻo”.

 

Published in: on 08/12/2017 at 10:17 Sáng  Gửi bình luận  

Lonely

Vẽ 6-7.12.17

Published in: on 07/12/2017 at 9:58 Chiều  Comments (1)  

Mơ hồ

Uống một ly vang mà đầu óc bay lơ lửng nơi xa vắng

Mùa đông như một bài ca buồn lặng lẽ kén người nghe

Và không biết nói gì đành đăng tranh tôi vẽ

Như một cách tri ân cuộc sống còn cho tôi được biết yêu thương dại khờ

Published in: on 06/12/2017 at 8:50 Chiều  Comments (18)  

Nhà quê

Cái từ “nhà quê” nghe thân thương lắm. Và nét vẽ tôi khi vẽ nhà quê nó cứ ngơ ngác vụng về trẻ con, mãi không già giặn được. Có lẽ vì, quê hương như là mẹ hiền, nên ta mãi là đứa trẻ nhỏ dù cho có bao nhiêu tuổi. 

Nhà quê trong ý nghĩ trong cái đưa tay của tôi sẽ luôn hiện ra nét cây dừa cây cau cây chuối, bờ ao cầu tre giậu nứa, con mèo con gà giếng nước, nón lá chum vại đụn rơm…

Và những “nhà quê” như vậy vẫn theo tôi trong các bức vẽ nhỏ với nét vẽ không chút toan tính, lớn khôn.

Published in: on 05/12/2017 at 9:29 Chiều  Gửi bình luận  

Đơn côi

rặng cây lặng lẽ

cho sâu thẳm chiều

mái tranh mộc mạc

cho ấm tường rêu

mãi anh chưa tới

cho em chơi vơi

thầm yêu không nói

tim giờ đơn côi

—-

Vẽ tháng 11/2017.

Published in: on 05/12/2017 at 8:29 Chiều  Gửi bình luận  

Swing 21 Tràng Tiền 30.11

“Xin lỗi cơn mơ vừa qua

Xin lỗi cơn đau vừa xa lạ

Xin lỗi nỗi vui còn vương lại

Nụ cười đôi khi đắng cay lòng này…”

(Xin lỗi – Hồ Tiến Đạt)

Và rồi cái duyên nghe Phạm Hoài Nam hát live đến sớm không ngờ. Một loạt bài hay và quen đã được cất lên hôm đó. Nhạc, lời Quốc Bảo khó ngấm cho ai không hợp dòng này, nhưng với mình chúng tinh tế, cuốn hút với cách chơi chữ thật sáng tạo. Anh Nam hát Quốc Bảo đã mang một hơi thở khác, nhẹ tênh mà đọng lại, ngông nghênh nhưng thật điềm tĩnh. Khiến tình trong đó thật say và phụ nữ trong đó thật đáng tôn thờ. Những bài khác thì như anh nói là “làm già nhạc trẻ” cũng rất êm ả, thầm thì, bỏ ngỏ, dễ thấm vào lòng.

Hôm đó anh Nam hát rất hay, tựa như trong phòng thu! Tiếc chút vì mình ngồi không được gần nên thấy hơi nhộn nhạo do người ra vào và máy xay sinh tố nghe như tiếng xe tăng chạy sau vai.

Bài “Xin lỗi” rất ngợp vì sâu. Người hát vì đã trải nghiệm lắm nên lời dù ngắn gọn đơn sơ mà hát lên không bị nhạt. Ca từ cũng không vì buồn mà trở nên nặng nề. Lời và nhạc tưởng đơn giản mà lại nói lên được những nỗi niềm của bất cứ ai trong cuộc đời này! Và những ngày sau đó mình hát bài này mãi không thôi.

Published in: on 04/12/2017 at 9:38 Chiều  Comments (11)  

Góc mộng mơ

Việc làm thêm từ năm lớp 10 đến nay: Bên cạnh rất nhiều bài báo khô khan nghiêm ngắn thì thi thoảng cũng được nghĩ ra mấy câu chuyện sến sến trong khi mục đích trần trụi: kiếm nhuận bút để uống cà phê.

Published in: on 03/12/2017 at 12:02 Sáng  Comments (9)