Sau bữa cơm trưa, lòng đã thấy tươi tắn hơn. Dẫu thế nào, cũng phải sớm vui trở lại. Được sống đã là một ân huệ, không thể làm nó lãng phí quá lâu bởi những u ám ẩm ướt đa phần đều do góc nhìn mình mang lại. Còn thứ khách quan kia, có thể tác động vào ta trực diện ngay lúc ấy, nhưng không có nghĩa là sẽ khiến ta bị đánh bại. Ta sống từ trong ta, ta yên bình trong chính ta, các thứ khác đều chỉ là yếu tố bên ngoài không thể quan trọng bằng cảm giác thực sự của lòng ta.
—-
Hà Nội, ngày… tháng… năm…
Yêu blog của tôi vô cùng. Vì nơi này, cảm giác được riêng tư khiến tôi thấy vô cùng thoải mái. Những người lạ thì đọc tôi tự nguyện và không xét nét hồ nghi chê bai. Có người quen thảng hoặc vào tìm tôi (nhưng ít lắm, ít đến không tưởng, vì tôi hạn chế hết mức giới thiệu cho người quen cái blog này) thì cũng là những người quan tâm tôi hoặc có chút đồng cảm với tôi. Và thế là tôi được tự do với những gì tôi viết. Tôi không cảm thấy có áp lực nào trong câu chữ như khi tôi up một cái gì đó ở FB. Dù FB của tôi vốn cũng chỉ toàn người quen biết, nhưng tôi vẫn thấy nó xô bồ và tôi sẽ lạc lõng nếu tôi đăng lên đó những dòng tâm tư thật sự.
Cuối cùng nhận ra, sự kín đáo là thứ tôi mong muốn nhất. Kín đáo trong tâm tư. Kín đáo trong yêu thương. Kín đáo cùng những niềm vui nỗi buồn nhỏ bé hay lớn lao. Khi tôi kín đáo nâng niu những tình cảm riêng tư của chính tôi, thậm chí không cả chia sẻ với người tôi đang hướng đến, tôi thấy tình cảm đó nó thiêng liêng và không vụ lợi. Chỉ duy nhất một thứ thiện cảm trong suốt và nhẹ nhõm. Nó nằm ở đâu đó bên cuộc đời, không tham gia vào những toan tính hiện tại. Nhưng tôi biết nó chi phối cảm giác xuyên suốt của tôi từng ngày một. Và như thế, tôi được nuôi dưỡng để xanh tươi cuốn hút theo cách riêng tư đó, không một ai nhận ra hoặc màng đến. Tôi thấy an lòng với cách nuôi dưỡng tâm hồn như vậy!