Tôi cần phải viết gì đó vào lúc này, gì cũng được, để đỡ bị chìm nghỉm trong cơn say cà phê.
Hôm nay thời tiết đẹp, lý tưởng để uống cà phê. Thế nên ba chúng tôi, gồm tôi, Huy và Vũ chở nhau trên chiếc xe máy của Huy, ra quán cà phê Nhất Long ngồi. Tôi ít khi trốn làm đi uống cà phê, nên việc trốn một tí cũng không khiến tôi cảm thấy tội lỗi lắm. Ngồi với hai người vô tư lự, tôi thấy mình cũng thật quá vô tư, không nghĩ bất cứ thứ gì phức tạp trên đời cả. Uống cà phê và chỉ nghĩ về cà phê, thế thôi. Cà phê đậm đặc lắm! Song giờ thì say ngất ngư, không định vị được đời mình luôn.
Tôi cảm thấy chơi vơi lơ lửng quá, thế là tôi lấy điện thoại nhắn cho em Ngọc một cái tin. Vì sao lại nhắn cho em, người cảm giác như vốn xa xôi trong mối quan hệ không biết gọi tên là gì? À, hóa ra người ta không cần quan tâm đến một danh xưng cho một mối quan hệ khi mà người ta thấy chơi vơi đâu. Thứ người ta cần, đó là cảm giác ấm áp lấp đầy được khoảng chơi vơi ấy, khi mà tin nhắn nhắn đi, sẽ được dội lại bằng một âm thanh đồng điệu.
Một lúc sau, em Ngọc nhẹ bỗng bước sang phòng tôi, mở cuốn sổ xanh mà tôi vừa tặng em vài hôm trước, lấy ra một nụ hoa ép mỏng tênh trong đó đưa cho tôi. Nụ hoa quá đẹp, tím dìu dịu trầm hiền, soi lên ánh sáng thấy cả những chiếc nhụy nhỏ xíu xinh xinh. Em đã làm tôi cảm thấy được đầy lên, thở được bình thường giữa bộn bề hỗn độn.
Dạo này tôi bắt đầu trở lại viết thơ, những câu thơ ngắn và đơn giản. Tôi không viết trực tiếp lên blog như vẫn vậy, tôi viết vào một cuốn sổ xinh đẹp mỗi khi ngồi ở bàn làm việc riêng tư. Viết ra, tôi thấy mình được giải tỏa rất nhiều. Được thấy mình rõ nét hơn. Được thấy mình thật thà hơn. Vậy là tôi lại trở về được với một góc rất riêng mà suốt thời gian qua tôi bỏ quên, vậy là tôi được sống sâu hơn vài milimet.
Dạo này tôi cũng lại quay về viết nhật ký bằng sổ. Sổ nhật ký của tôi dày, nên tôi viết từ năm 2002 đến giờ vẫn còn chưa hết. Bao nhiêu bí mật trần trụi ở trong đó, tôi cứ mấy lần định xén rồi lại thôi. Mỗi ngày tôi đều viết một chút gì đó trong tôi ra sổ, những thứ mà tôi không thể nói ra với ai, cả với blog này, cuốn sổ xanh ấy đã gánh giúp tôi bao nhiêu gánh nặng của đời mình.
Cảm giác say cà phê rất khác với say bia. Say bia thì thăng hoa và bốc đồng. Say cà phê thì chơi vơi và mơ hồ. Nếu được chọn thì tôi thích say bia hơn. Vì lúc bia bốc lên não, tôi rất hứng thú với cuộc đời, tôi muốn yêu thương muốn rộng lòng với nó, tôi trở nên trực diện trong cách thể hiện cảm xúc với xung quanh, vì thế mà tôi đón nhận được nhiều đáp trả, vì thế mà tội trọn vẹn trong cơn say. 40% đàn ông ở trong tôi, bao gồm tâm hồn phóng khoáng, uống được trà cà phê bia rượu, nói chuyện chính trị và không màng đến những điều nhỏ nhặt… đang được phát huy đầy đủ ở tuổi tôi hiện tại. Có thể vì thế mà tôi hay gần đàn ông, nói chuyện hợp với đàn ông chăng?
Nãy tôi có viết nhắng nhít ra sổ vài câu thơ, mà vì say cà phê nên thơ chẳng biết là thơ gì luôn. Giờ tôi chép ra blog này:
Tìm đâu thấy tiếng chim trong thành phố
Giữa bốn bề ngập nỗi nhớ hanh hao
Tìm đâu ra một thức giấc xôn xao
Có anh đưa bình minh vào rạng rỡ
Tìm đâu được khoảng trời trong đầy gió
Có mượt mềm ôm nhẹ nhõm gót chân
Tìm đâu nữa những môi hôn bâng khuâng
Mắt em nhắm trong tay anh xiết chặt
Tìm đâu hương sương mai phảng phất
Ướp em vào một đóa tình yêu
Tìm thật sâu và cũng thật nhiều
Chỉ thấy đây một sớm mai lặng lẽ.