Dành cho chị, một người chị đặc biệt của em – chị Winlinh10.
Em không biết diễn tả cảm xúc lúc này của mình như thế nào bây giờ nữa.
Hôm nay từ nhà đến công ty ai cũng đồn thổi hôm nay trời lạnh hơn nhiều đấy, em cũng thấy lạnh chân khi để xuống sàn nhà như bao người. Đi làm cũng phải mặc kín mít người, hở tí quần rách mà lạnh co cả chân lại rồi. Vậy mà trưa nay đẹp lắm chị nhỉ, trưa nay có nắng, trưa nay có những con người đặc biệt, và đặc biệt hơn hết là có “chị”, người đã dành cho em hôm nay một điều vô cùng đặc biệt hơn bao giờ hết.
Điều đặc biệt thứ nhất, hôm nay là lần đầu tiên em được nghe giọng nói chuyện của chị qua điện thoại thế này, giọng chị ấm áp, thân thiện và trẻ trung lắm, thật lòng em thấy như vậy ấy.
Điều đặc biệt thứ hai, chị qua tận ngõ 40 Trung Kính nơi em làm để gửi quà tặng em, dù quán cà phê Family ấy cách công ty em chừng vài bước chân thôi. Em không biết phải nói lời cảm ơn chị thế nào khi một ngày đầu tuần đầy bận rộn của những ngày giáp Tết như thế này chị tới tận chỗ em như thế. Tấm lòng của chị em sẽ ghi nhớ mãi tận sau này
Khi nói tới điều thứ ba, cũng là điều em thấy hạnh phúc vô bờ bến ấy thì em cũng muốn nhìn lại mình, nhìn lại những gì đã trải qua trong thời gian này. Em không biết từ đâu mà em lần mò ra “Blog của chị” nữa. Nhưng … em nghĩ trong những lần search bài viết để đọc thì chắc là em đã tìm ra chị đầu tiên theo đúng cụm từ ấy. Những ngày đầu dùng WordPress để lưu giữ những khoảng không gian của mình, em đi đọc và cảm nhận nhiều điều từ nhiều người, chủ yếu từ những gì họ viết ra chứ họ trích từ nơi khác thì em thường không đọc. Những ngày đầu dùng em không biết sử dụng nó ra sao vì trông nó chẳng thân thiện chút nào so với những mạng xã hội khác mà em thường dùng, cho tới tận năm ngoái thì em mới quay lại dùng nhiều hơn vì một lí do nào đó. Mọi thứ đều thay đổi theo thời đại, tất cả lãng quên đi cảm xúc của những người thực sự thích viết, yêu viết. Lúc vào thăm Blog của chị, em ấn tượng với cái tên blog vì em chẳng hiểu gì về cái tên đấy, rồi ngạc nhiên hơn tất cả là chị đã viết được tận 10 năm rồi. Hồi ý, em tự hỏi mình chị ấy lấy cảm xúc từ đâu, làm sao mà chị có thể viết được đến tận bây giờ như vậy khi mà 10 năm cuộc sống thay đổi rất rất nhiều, những người nổi tiếng mà em gặp họ cũng đâu viết tới tận bây giờ như thế. Có chăng cũng rất rất ít thôi, từ ấy mà em đọc bài chị nhiều hơn, rồi được nghe chị hát những bài hát nhẹ nhàng, lãng mạn và nhận ra chị thích hát như thế nào; nhiều hơn không chỉ có hát, em là một người tò mò nhiều chuyện nên em cũng lục tìm thấy những bức tranh đơn giản, “dễ chịu” mà chất chứa hơi thở bên trong nó, có những bức tranh không còn xem được nữa vì có thể WP cập nhật phiên bản trong chừng ấy năm nên thành ra ảnh bị lỗi, em cũng tiếc vì không làm sao xem được.
Chị có biết em thích nhất điều gì ở những bức tranh của chị không? Nó là sự đơn giản, đơn giản như từ những gì gần gũi nhất ở đời thường. Tranh của chị có những lúc không cần chì, là những chiếc lá, là những đồ ăn hay những mảnh giấy màu chị ghép lại. Em thích là thích ở sự tự nhiên ấy nhiều chị à. Cần gì đâu màu mè, bày vẽ chị nhỉ.
Ngày đầu dùng Blog chỉ mong chị viết đi để em còn đọc, chị hát đi để em còn nhảy vào nghe rồi thả tim, về nghệ thuật cái gì chị cũng biết, thơ cũng làm, sách báo chị cũng viết … mà thơ là khoản em cũng máu lắm, những năm cấp 3 rồi năm đầu đại học, cũng miên man, bay bổng lắm ý chứ. Chị còn trẻ hơn cả lũ tuổi em rồi đấy ạ.
Giờ thì em gọi chị với cái tên thân mật, chị Thùy Dung dễ thương nhé, đó cũng là tên của cô bạn thân gần nhà em đấy chị. Thực sự em thấy là rất có duyên luôn rồi. Em sẽ không bỏ nơi này bởi vì ở đây có những điều đặc biệt ở chị, một người lạ, một người chẳng hề quen biết nhưng tưởng chừng như biết tất cả ở em rồi vậy. Cảm ơn vì những sẽ chia của chị dành cho em, cảm ơn chị những lời chỉ dạy cho một thằng em trai chẳng biết chuyện đời là mấy, cảm ơn chị cho những điều đặc biệt mà em nhận được.
Điều đặc biệt thứ ba ngoài những gì em vừa nói, là món quà vô cùng dễ thương từ chị. Em là người thích đeo đồng hồ, em trân trọng nó vì nó có nhiều kỉ niệm với em từ nhỏ tới tận bây giờ mà nay được nhận chiếc đồng hồ mà đã gắn liền với chị thì em càng nâng niu nó hơn rồi chị ạ. Còn nữa, thường mỗi lần em ghé qua nhà sách nào đó, kiểu gì em cũng ghé qua kệ nhật kí, sổ viết tay để xem chúng. Em thích nó, dù viết nhiều hay ít thì em vẫn thích có chúng, em thích lưu giữ nó không chỉ cho em, mà là những món quà nhỏ dành cho những đứa cháu của mình ở độ tuổi mà chúng nó xứng đáng nhận được. Là những ngày mùa Đông giá rét, là hai bức tranh kèm theo dòng chữ viết tay của chị dành cho em, cái giá rét ấy cũng không còn nữa rồi. Em hạnh phúc lắm, hạnh phúc hơn bao giờ hết chị à. Em đã nghĩ tới chị nhiều hơn những gì em có thể viết ra thành lời như thế này, thời gian trôi qua dù bao nhiêu đi chăng nữa thì khoảnh khắc ấy với em vẫn là vô định, con tim em không bao giờ quên được điều ấy. Dường như những gì đẹp đẽ và là những gì em thích thì chị đều dành tặng cho em ngày hôm nay của rồi. Hạnh phúc, hạnh phúc quá chị à. Đường đi về đang dài bỗng trở nên ngắn hơn, gió lạnh buốt cũng trở nên ấm áp, hơi thở của chị qua điện thoại vẫn còn phảng phất đâu đấy quanh em.
Chuyện chị bảo chị em mình rồi một ngày sẽ gặp, em cũng mong là như vậy chị à. Hiển nhiên nó không phải là ngay bây giờ, nó cũng sẽ đến vào những ngày giản đơn, hạnh phúc khác. Em cũng tin vào chữ duyên, nó dạy cho mình nhiều điều hơn về cuộc đời, được gặp gỡ và có ở lại lâu cũng còn nhiều thứ khác nữa. Giây phút này với em có một người chị ở bên như vậy thực sự là may mắn. Nghe hai chữ chị gọi “em trai à” mà em thấy gần gũi biết bao nhiêu, dù chưa gặp gỡ nhưng cũng không còn khoảng cách nữa.
Em mong cuộc sống sẽ dành tặng cho chị nhiều điều đặc biệt hơn, mong cho chị có sức khỏe để vững bước hơn, và tâm hồn của chị thì mãi luôn trẻ trung, rạng rỡ như hiện tại dù cho cuộc sống này có bao nhiêu khó khăn đi nữa thì chị cũng vượt qua được, chúc cho hai bé nhà chị chăm ngoan, học giỏi và trở thành một người có nghị lực. Những điều may mắn, hạnh phúc sẽ đến bên chị, em tin là như vậy. Cảm ơn, cảm ơn tình cảm của chị dành cho em.
Em “yêu” chị nhiều lắm đấy.
2PM, 05/02/2018, phút giây đặc biệt của cuộc đời em.
Dành cho chị, một người chị đặc biệt của em – chị Winlinh10.
—–
Những giờ khắc cuối cùng của năm, muốn lưu lại bài viết này của em, như là cách nhắc nhở mình hãy luôn giữ được sự trong trẻo, yêu mến cuộc đời để ngày tháng dẫu trôi đi nhưng tâm hồn luôn trẻ mãi.
Em cảm ơn.
ThíchĐã thích bởi 1 người
Chị cũng cảm ơn! 😉
ThíchThích