Messi và Argentina

Tôi không biết nhiều về bóng đá, chỉ là yêu bóng đá một cách cảm tính mà thôi. Và để bỗng nhiên biết đến đội tuyển quốc gia Argentina cách đây bốn năm, thì cũng là nhờ một người yêu đội bóng ấy truyền cảm hứng cho. Giờ chúng tôi không có điều kiện gặp nhau nữa, nhưng tôi biết bạn ấy vẫn yêu Arg như ngày nào và hẳn còn chưa nguôi nỗi buồn về sự chia tay quá sớm của Albicelestes với Wordcup 2018*.

—-

Và nước mắt đã rơi, khi Arg cúi đầu lầm lũi ra về trong tuyệt vọng. Còn tôi muốn đem cụm từ “người gieo sầu”** vào đây để nhắc thêm về Messi sau thất bại của Arg nhưng tôi không có ý trách Messi mà thậm chí còn thương nữa.

Sau pha thất vọng ê chề 0-3 trước Croatia, đến tỷ số 4-3 nghiêng về Pháp, những fan của Arg chỉ biết im lặng không thể cất nên lời. Có lẽ là một nỗi buồn thật sâu, nỗi buồn không thể diễn đạt gào thét, chỉ trích hay chửi bới. Những người yêu Arg hình như có một sự thâm trầm điềm đạm nhất định. Và tất cả xoay quanh Messi, số 10 huyền thoại, sáng chói ở Barcelona và dường như nhạt nhòa tại sân chơi FiFa Wordcup chỉ vì anh quá được kỳ vọng mà thôi.

Trước Wordcup này, rất nhiều sự kỳ vọng đã đặt vào đôi vai Messi. Tôi cảm giác đôi lúc người đàn ông này bị đơn độc giữa chính đồng đội của mình, tất nhiên không hẳn do đồng đội anh mà còn do nhiều yếu tố phức tạp bên trong, do cả cách ứng xử của anh và nhất là bởi đứa trẻ của Newell’s Old Boys ngày nào giờ đã là một ngôi sao rực rỡ nữa.

Nhiều ý kiến cho rằng, Arg mất sự gắn kết rồi, một đội bóng có nhiều ngôi sao nhưng họ lại không phát huy được thế mạnh đó. Mọi người ỷ vào Messi, dường như quên rằng bóng đá thời hiện đại đã hết kiểu “đội bóng một người”. Một cá nhân không thể làm nên chiến thắng, nhất là trong bóng đá, nơi đề cao tính đồng đội với sự đoàn kết phối hợp nhịp nhàng. Như Diego Díaz (PV kênh TyC Sports) đã nói: “Cậu ấy cần sự giúp đỡ nếu còn tiếp tục ở lại. Thật tệ và lặp lại liên tục là chẳng ai có thể cùng phối hợp với cậu ấy. Messi có một khoảng cách với đội bóng“.

Thắng hay thua thì mọi sự cũng đều tập trung vào Messi, và nếu El Pulga muốn đọc hết những lời nhắn mọi người dành cho mình, hẳn sẽ phải thức trắng ba ngày ba đêm mất. Oscar Ruggeri (Vô địch 1986) tuyên bố: “Tôi sẽ gặp Messi đội trưởng và nói rằng cậu sẽ được nghỉ Copa 2019 sắp tới. Chúng ta cần chuẩn bị một đội bóng mới không có Messi, là một đội bóng thật sự mà không trông chờ vào sự khác biệt cá nhân nữa”.

Trong khi đó, Oscar Ardiles (Vô địch 1978) đã chua chát nhắn “con bọ chét nguyên tử” rằng: “Messi, cậu đã đóng góp khá tệ cho WC lần này. Khi mọi thứ xấu đi, chúng tôi mong đợi rất nhiều hơn từ cậu. Một kẻ dẫn dắt thay vì sự đầu hàng. Xin cảm ơn bàn thắng quý giá cậu đã ghi vào lưới Nigeria và xin chúc cậu một tương lai may mắn”. Hẳn nỗi chịu đựng của ông đã đi quá giới hạn khi phát ra những lời này?

Sau những trận đá nhạt vị, khi mà sự hoang dã và phiêu linh, sự ngẫu hứng và ranh mãnh của bóng đá mang dấu ấn đường phố Argentina đã trở nên mất hút, nhiều fan của Arg thờ thẫn liệt kê: Trước Messi, Arg đã có 2 Cúp vàng, 2 Á quân thế giới, Cúp Confederations và hằng ha sa số các danh hiệu Nam Mỹ. Có Messi, Arg bỗng hóa vua về nhì với 4 lần các thể loại (mà thật sự, công lao Á quân World Cup 2014 chính là nhờ HLV Sabella).

Một anh bạn khác của tôi kết luận: Dĩ nhiên thất bại là từ chính AFA chứ chẳng thể đổ lỗi cho mỗi Messi được, cũng như chẳng thể đổ lỗi Higuain hay Palacio đã đá văng Cúp của Messi. Còn các fan cuồng của Messi cũng hơi cảm xúc khi cho rằng “bóng đá nợ Messi một chức vô địch WC”, nhưng nỗi ấm ức đó là dễ hiểu khi ai cũng có những lý do hợp lý cho tình yêu của riêng mình.

Tôi nghĩ đã đến lúc Arg cần sự thay đổi quyết liệt: nhận thức lại vị trí của mình (đang trôi đi đâu đó rất xa), khôi phục lại tinh thần một đội bóng Nam Mỹ đầy sức hút, chấn chỉnh những ý nghĩ lệch lạc ỷ lại, khích lệ ý chí và đề cao vai trò của tất cả các cá nhân, làm dấy lên niềm tự tôn và tinh thần quyết chiến đang dần nguội lạnh trong những chiếc áo trắng xanh kia… Từng chút một, thay đổi để tìm lại một Albicelestes ngày nào.

“Argentina không còn thời điểm nào hợp lý hơn bây giờ để làm lại tất cả từ đầu. Sẽ còn rất lâu đội bóng này mới gượng dậy được nhưng biết đâu, một khi đã tìm ra con đường, hẳn vinh quang sẽ lại rất gần”.

_________________

* Có điều, hai lần viết về đội tuyển này, tôi đều viết khi họ đã xách vali về nước, trong khi nhiều người nói với tôi, đội thua đã thành dĩ vãng, họ chỉ biết đến những đội đang đá tưng bừng trong hiện tại mà thôi, cớ gì nhớ nhung một sự thất bại.

** Báo chí từng dùng cụm từ “người gieo sầu cho cả châu Âu” vào dịp tháng 5 để nói về tuyên bố chung thủy trọn đời với Barcelona của Messi (giống như 2 người đồng đội là Xavi và Iniesta cũng đã rời sân cỏ châu Âu sau khi nói lời chia tay Barcelona).

Published in: on 02/07/2018 at 10:51 Chiều  Comments (4)  

Rắn – mơ vô tình hay nỗi sợ vô hình?

Tôi thức giấc với cơn mơ dang dở đêm qua. Một giấc mơ kỳ quặc, đầy sợ hãi. Người ta nói ngày làm gì u tối đêm mới mơ u mê. Nhưng với tôi, dù tôi chẳng nghĩ gì làm gì phức tạp ban ngày thì ban đêm tôi vẫn hay mơ những giấc mơ lạ lùng như vậy. Suốt mấy chục năm nay, thường xuyên lắm.

Giờ không nhớ logic câu chuyện trong mơ để kể lại. Chỉ chập chờn những hình ảnh:

– người thân mình phạm tội gì đó phải trốn chạy;

– đình hoặc chùa có cây xoài cao to mọc đầy hoa với quả cùng quang cảnh rộng đẹp nguy nga;

– mẹ tôi ôm con tôi và ngồi cạnh một con rắn khổng lồ mình vằn vện, mẹ lấy một cái nắp nhựa (cái nắp hay úp sẵn trên các lọ siro trẻ em) cho con rắn nuốt và nó bị nghẹn, mẹ phải lấy tay vuốt mãi để cái nắp trôi xuống bụng con rắn.

Thực sự tôi rất hay mơ rắn và đình chùa. Hay lại bị nhắc gì nữa nhỉ? Lâu quá không đi Đình Ứng Thiên kể từ khi thấy người đàn ông bất tỉnh trên sân đình ấy. Đình Ứng Thiên có cây xoài to mà. Hic, mình vốn không tín gì đâu mà mơ nhiều thành ra đôi lúc cũng không thể không nghĩ.

Vì sao tôi để riêng một mục “Tôi mơ” (trước mục này tên là “Chỉ là mơ thấy”) trong blog như vậy? Vì tôi quan niệm, mơ cũng là sống, là nếm trải đủ thứ cảm xúc mà khi thức dậy mình vẫn còn thấm đẫm không khí trong mơ đó. Mơ là được sống nhiều đời sống, được trải nghiệm cả những chuyện ly kỳ mà đời thực không bao giờ mình có thể được trải qua.

Như câu thơ trong một bài thơ tôi làm rất lâu rồi, sau một cơn mơ nào đó từ năm 2009:

Chẳng lẽ cứ coi giấc mơ là một phần đời sống

Để mỗi sớm tung chăn lại thấy nhớ chính mình.

https://winlinh110.wordpress.com/2010/01/06/mỗi-sớm-tung-chan-lại-thấy-nhớ-chinh-minh/

(Nét mơ hồ, vẽ tháng 6/2018)

Published in: on 02/07/2018 at 6:38 Chiều  Gửi bình luận