Trời trở lạnh rồi. Tôi đang đi bộ dưới cơn mưa mỗi lúc một thêm dày hạt. Cảm nhận rõ hơn âm thanh và hương vị của đất trời. Thấy con người bỗng nhỏ bé quá! Những tham vọng, những phấn đấu bỗng trở nên không là gì khi con người chìm giữa thiên nhiên bao la.
Dạo này ít viết blog vì thiếu thời gian quá. Ngày đi làm, chú tâm vào việc. Tối về thì bao thứ để dành cho. Blog thân thuộc bỗng bị cho ra bên lề. Chỉ thi thoảng vào đăng ảnh, những ảnh tôi chụp hàng ngày và thường là chụp vội, chụp tranh thủ. Nhưng dù không viết được mấy, tôi vẫn xem nơi này là chốn thân thuộc, gần gũi và tin cậy. Bởi đây chính là nơi tôi là tôi rõ nhất, được nói những điều miên man mơ hồ mộng mơ vui tươi buồn bã mà không lo ai phán xét hay nêu quan điểm khác biệt này nọ.
Sáng nay em Hiền nói với mọi người là thứ 2 sinh nhật chị Dung và em Nguyên, mới biết thứ 2 đã là 1/10. Càng ngày càng không muốn ồn ã trong ngày sinh nhật. Tôi cũng không bao giờ thích được chúc trên fb, zalo, nên không để ngày sinh hiển thị trên đó nữa. Ai nhớ sẽ không vì được nhắc mới nhớ. Và những người nhớ là những người tôi mong, cần nên với tôi đã là quá đủ. Tôi hài lòng với sinh nhật thiếu lời chúc của những người biết sinh nhật tôi qua nhắc nhớ của các trang mạng.
Lạnh rồi. Sắp phải lấy quần áo ấm ra phơi phóng ấy. Và lòng tôi cũng nên được phơi phóng cho thêm tươi tắn nhé!












































