
Niềm tin mong manh phải rất nâng niu
Nhưng biết đâu nó luôn chờ trực vỡ
Khi lỡ đánh rơi niềm tin tung tóe
Lấy thứ gì hàn gắn nổi mong manh?

Niềm tin mong manh phải rất nâng niu
Nhưng biết đâu nó luôn chờ trực vỡ
Khi lỡ đánh rơi niềm tin tung tóe
Lấy thứ gì hàn gắn nổi mong manh?
Buổi sáng thức giấc được muộn hơn thường ngày vì cuối tuần. Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng quạt quay đều. Đã mơ một giấc mơ dài, trong đó tổng hợp biết bao điều, đi qua biết bao hình bóng.
Mùa thu vẫn tiếp tục tồn tại. Tưởng thu mong manh thế, nhưng nó còn dài lâu hơn một điều đã từng ngỡ rất bền lâu. C’est la vie!
Nhưng nỗi buồn ư? Thật là phù phiếm! Sẽ không có nỗi buồn nào ở đây cả. Khi đã trưởng thành, người ta sẽ không bị chi phối quá lâu bởi những tàn phá hiện tại của cơn bão. Người ta thanh thản đón nhận, nhưng có một thực tế là: Những tàn dư của bão sẽ khiến tâm trí người ta bị ám ảnh. Theo đó, khép lại trong lòng nhiều hồn nhiên. Và niềm tin tuyệt đối sẽ không bao giờ quay trở lại.
