




Tôi không sở hữu một đôi má bầu bĩnh, một cằm V-line, một làn da hoàn hảo hay một sống mũi cao thẳng. Tôi không đẹp theo nghĩa nhìn một phát là ấn tượng (nếu nói nhìn một phát ấn tượng chắc chỉ là cái vòng 3 của tôi hay gây hấn, hì).
Tôi chỉ “đẹp” trong mắt những người đã phát hiện ra một tôi sâu xa hơn vẻ về ngoài mờ nhòe này. Tôi nghĩ tôi sẽ “đẹp” khi tôi bắt đầu nói cười trong một cuộc trò chuyện đúng nghĩa. Nghĩa là ngồi đối diện với ai đó, nói những điều thật thà dễ chịu nhất, đặc biệt có chút men nữa, thì tôi sẽ tỏa ra một vẻ đẹp nào đó vô hình (hihi). Còn những khám phá tiếp sau cần rất nhiều thời gian, tôi không gấp gáp được. Vậy nên những ai đủ hứng thú để kiên nhẫn với tôi, sẽ tìm ra một tôi khác biệt với xung quanh vẫn thấy.



Khi chế thêm hoa vào bức tranh này, thêm chút sương mờ, tôi chợt nhớ đến câu thơ của Hàn Mạc Tử: “Trong làn nắng ửng khói mơ tan”.
“Làn nắng ửng”, “Khói mơ tan”. Tác giả dùng từ thật sự lay động cảm xúc.
Vẽ một đêm Hà Nội tháng 6/2019.

Đây là lá kim tiền. Một tối yên tĩnh tôi ngắt mấy lá kim tiền ở chậu cây trong nhà ra làm dụng cụ vẽ. Tôi sơn màu vào mình lá và áp lá vào giấy để làm ra bức tranh đơn giản này.
Tôi vẽ trong một tâm thế nhẹ nhàng vui vẻ, dưới ánh đèn vàng, trong tiếng nhạc êm. Lúc ấy chính là lúc thời gian không trôi và tâm hồn tôi vô cùng thơ mộng. Dù cuộc sống tôi nhiều lúc cũng đầy bụi bặm của những vụn vặt vớ vẩn đời sống, tôi vẫn không quên dành riêng cho mình những phút trong lành như vậy.