Một chiều ngồi trông

Muốn đăng lại một đôi dòng ký ức xa thật là xa ngày xưa ấy. Viết tháng 4.2007.

Chiều muộn. Ra chợ xay bột cho Win. Ngồi ghế nhựa nhìn ra đường Trần Quang Diệu. Đường tắc. Không khí đậm đặc mùi xăng. Ai cũng vội vã mong nhanh về đến nhà để rũ đi lớp bụi đường mệt mỏi. Mình cũng thường xuyên ở trong tình trạng ấy. Xe nóng máy. Tay mỏi nhừ. Nhích từng bước từng bước…

Bây giờ ngồi một chỗ nhìn mọi người qua lại, cứ như mình đang đứng ngoài cuộc sống. Nhưng không phải, mình cũng đang hiện hữu trong đời sống này. Ngửi những làn khói bụi. Đi và về mỗi trưa mỗi chiều. Tham gia vào mạng lưới giao thông lộn xộn một cách liều lĩnh. Thực sự quên mất những nguy hiểm khi đi trên đường cho đến khi thấy một sự cố nào đó xảy ra mới giật mình, nhưng rồi lại nhanh chóng quên đi và tiếp tục đi trong vô thức.

Hôm nọ ngồi ở Hoàng Phương với hai người bạn, mình đã đưa cốc lên chúc “đi đường an toàn” mới chán chứ.

Nhiều lúc mong được trong lành với thiên nhiên, mong được yên tĩnh với sông nước, mong được thảnh thơi với vườn rộng sân sâu. Nhiều lúc mình phát cáu lên với những mệt nhọc không đâu. Nhưng liệu khi xa những chộn rộn, đông đúc, xôn xao này mình có chịu được không?

Hình như mình đã yêu chính những thứ xô bồ này. Mình đang cần nó như cần khí trời. Có lẽ thiếu nó mình lại sẽ thấy vắng vẻ biết bao nhiêu.

Published in: on 25/11/2019 at 8:37 Chiều  Comments (1)  

Dặn mình

Published in: on 25/11/2019 at 5:01 Chiều  Comments (1)  

“Đêm nằm nghe h­ương bay”*

Đăng lại một bài ngắn tôi viết từ mười 12 năm trước. Ngô nghê lắm, nhưng tư tưởng gửi gắm trong đó cũng không khác gì so với lúc này.

—-

Đêm yên lặng. “Đêm nằm nghe h­ương bay”. Mùi h­ương của một đêm s­ương. Mùi h­ương vây quanh căn phòng. Xôn xao. Lặng lẽ.

– Hư­ơng của cây, cây của ngày qua đã dâng hiến màu xanh mư­ớt mát và bóng xoã đổ dài cho chân ng­ười ngơi nghỉ.

– H­ương của phố, phố nhộn nhịp cho miệng cư­ời rạng rỡ, phố nối dài cho những cuộc gặp gỡ, phố nhỏ cho mắt ngư­ời chạm nhau.

– H­ương của sách, sách bên đèn khuya suy t­ư, thầm lặng mà ngập đầy khát vọng.

– Hư­ơng của gối chăn, gối chăn thơm tho cho thân người yên ngủ.

– Hư­ơng của hoa, hoa thiêm thiếp hay hoa mới nở, nồng nàn dịu dàng lan tỏa ư­ớp đất trời thanh sạch.

Đêm nằm nghe h­ương bay. Cảm nhận rõ thời gian đang trôi trong tĩnh lặng. Cảm nhận rõ ý nghĩa từng phút giây. Tuổi trẻ ồn ào, sôi động, hồn nhiên đôi khi quên đi b­ước chân thời gian qua vội vã. Đôi khi ta đang sống vô vị và tẻ nhạt. Mỗi ngày cứ đến và đi, không nghĩ suy, không định hư­ớng. Sáng tạo ngủ im lìm trong ngăn kéo lãng quên.

Được sống say mê là một ân huệ mà cuộc đời ban tặng cho con người, thật phí hoài nếu ta không biết tận hưởng. Ta cứ cố công sắp đặt một cuộc sống mà ta cho là hoàn hảo thì cái ta nhận được chỉ là sự thất vọng mà thôi.

Đôi lúc ta tự hỏi đi đến nơi nào thì hạnh phúc? Sự lựa chọn nào là đúng đắn? Hãy cứ đi, cứ dấn thân và khám phá. Chúng ta phải đấu tranh, đấu tranh cho sự sống căng tràn nhiệt huyết, đấu tranh mãnh liệt, đấu tranh lâu dài. Đấu tranh và loại bỏ, rồi chuẩn bị tâm thế cho những ngày học tập mới.

Chúng ta có đời sống này với đất trời thênh thang, mây gió trong lành. Có phố xá với cây và hoa non xanh, rực rỡ. Có hơi thở, có mắt nhìn và có tai nghe. Ta đã có, vậy ta hãy đáp đền. Hãy cùng tỏa h­ương.

Để sớm mai bắt đầu một ngày làm việc mới. Và đêm về, nằm nghe h­ương bay!

(20.3.2007)

—-

* Tên một bài hát của nhạc sỹ Nguyễn Ngọc Thiện.

Published in: on 25/11/2019 at 3:45 Chiều  Gửi bình luận  

Xanh xanh

Phát hiện ra những thứ quanh mình rất nhiều thứ có thể trang trí. Như những cây lá đơn sơ này đây:

Hoa rau ngót nhìn xinh tươi như hoa mai ấy nhỉ!

Cành lá chanh khi đợi gà luộc chín cắm vô bình cũng xinh phải không?

Cây lá găng (có phải lá này làm được thạch không nhỉ?) cắm cũng được đó chứ.

Măng tây lúc đợi xào bò cũng cắm chơi đó đã nhé.

Published in: on 25/11/2019 at 10:05 Sáng  Comments (2)