Hương bay ngang cửa

Tôi luôn mơ ước nhà mình có một chiếc vườn nhỏ xinh, trước nhà là vườn hoa còn sau nhà là vườn rau. Gọi là nhỏ xinh thì đúng là phải nhỏ xinh ấy. Nhà xây nhỏ lại cũng được, để một chút không gian cho vườn tược thoáng đãng.

Một khuôn vườn be bé mà thôi. Để tôi đủ sức chăm sóc từng mầm cây, cánh lá. Để tôi nhìn từ bậc thềm hay từ ô cửa sổ đều có thể thu được trọn vẹn cả khu vườn. Mà mơ ước vườn nhỏ cũng sẽ thực tế hơn, trong bối cảnh kinh tế eo hẹp. Ước mơ không ai đánh thuế, cứ mơ mộng thôi. Uớc mơ như “bánh lái của con tàu”, có ước mơ mới có mục tiêu mà hướng tới, phải không?

Ảnh chụp ở Sóc Sơn hôm nay, nhân chuyến du xuân be bé về vãn cảnh chùa Diệu Nghiêm, đều đặn như mỗi năm vẫn thế.

Published in: on 01/02/2020 at 4:09 Chiều  Gửi bình luận  

Tinh mơ

Hôm nay không phải đi làm mà vẫn dậy như mọi ngày. Pha cốc cafe, vừa nhâm nhi vừa dọn tỉ mẩn từng góc nhà. Mở Tô Hoài nghe. Dạo này ít nghe nhạc hơn bình thường mới lạ chứ. Thay vì nghe nhạc thì lại cứ nghe Tô Hoài. Chắc lòng có nhu cầu muốn bình yên với giọng văn này, giọng đọc này.

Đêm qua mơ một giấc mơ lẫn lộn đủ thứ, trong đó có chi tiết mình hóa ra là con của một ai đó bên nhà cậu Phong mà tên là chú Quế. Hâm kinh. Hihi. Mơ mà. Vui ghê. Toàn được sống với những câu chuyện mà thực tế làm sao có được.

Dạo này bệnh dịch ấy là nỗi ám ảnh của mọi người. Thực lòng ít lướt mạng vì không ham, hai là cũng chỉ muốn biết đủ, biết đúng về sự lan tràn của dịch ở mức độ nào mà gìn giữ. Không muốn lo lắng thái quá rồi ám ảnh không cần thiết. Nên cứ tuân thủ những khuyến cáo về việc đeo khẩu trang, giữ tay sạch, ăn chín uống sôi, tránh tụ tập đông người, v.v… là đủ nhỉ.

Dậy sớm yên tĩnh quá. Thi thoảng nghe được tiếng chó sủa, tiếng xe máy vụt qua. Còn lại là tinh sương yên lặng. Đời ngăn ngắn, càng ngày càng thấy ngắn ngủi và mong manh. Nhưng cũng không vì thế mà lắng lo làm gì. Sống vui từng ngày nhé!

Published in: on 01/02/2020 at 6:40 Sáng  Comments (4)