
Nhiều người hay nói tuổi đẹp nhất đời là tuổi 18, tuổi của thanh xuân tràn đầy sức sống. Bạn bè tôi cũng hay ước được trở lại cột mốc đó với vẻ tiếc nuối bất lực. Hàng ngày tôi thường nghe vài người than vãn họ đã già, đôi người trêu tôi nhiều tuổi rồi phải tranh thủ đi, sống gấp thôi.
Còn với tôi?
🌿 Tôi không có khái niệm “tuổi đẹp nhất đời” bởi tôi luôn nghĩ thời điểm đẹp nhất của đời tôi là hiện tại. Tôi không ước được quay trở lại ngày xưa (có ước cũng chả được) vì bản thân luôn thấy mình tươi trẻ (nhất là tâm hồn). Ở mỗi tuổi ta sẽ có vẻ đẹp riêng: 20 mơn mởn ngây thơ, 30 đằm thắm mặn mà, 40 trải nghiệm nồng ấm, 50 điềm đạm bình yên… Khi ta lạc quan và có niềm vui sống, tự khắc mọi điều tốt đẹp sẽ hiện diện.
🌿 Nếu ví đời người như một kiếp hoa, thì tôi thấy mình đang trong kỳ hoa nở rộ. Tuổi mặn mà đậm đà, đã qua mơn mởn tươi non nhưng còn vương chút thanh tân thiếu nữ. Ai đó hay sợ ngày hoa tàn, khi tuổi chất đầy thêm. Riêng tôi không tiếc, tôi hiểu ở mỗi tuổi, tôi sẽ đẹp theo những cách khác nhau. Hoa tàn để nhường chỗ cho những nụ hoa mới, đó là quy luật, cớ gì phải buồn khi ta cũng đã từng là một nụ hoa. Tiếc nuối quá khứ sẽ làm ta lãng quên chăm chút thực tại. Khi không coi trọng thực tại, ta chẳng còn là gì nữa cả.
🌿 Dù ở thời điểm nào, với tôi, tất cả đều mới chỉ bắt đầu. Tôi thấy mọi thứ xung quanh và suy nghĩ trong tôi luôn tươi mới. Mỗi ngày lùi vào quá khứ không phải để tôi cũ đi, mà để tôi mới mẻ, thú vị hơn khi có thêm cơ hội nhận ra những đẹp đẽ đang hiện diện trong đời. Tôi luôn trong trạng thái bắt đầu: bắt đầu học hỏi, bắt đầu biết chăm chút đam mê, bắt đầu biết trân trọng từng phút giây hiện tại, bắt đầu biết hài lòng với chính mình… Rất nhiều mới mẻ, rất nhiều bắt đầu. Hẳn vậy, cuộc sống này, có phút giây nào là cũ kỹ đâu.
🌿 Lâu rồi, tôi không còn tương tác nhiều bạn bè sau khi đóng cửa FB cá nhân, dành thêm thời gian cho bản thân và sáng tác. Tôi chỉ thi thoảng gặp vài bạn ngoài đời, cảm thấy thật thà gần gũi. Tôi không lo bị trách, không thấy tiếc vì đã bỏ lỡ nhiều cuộc vui. Và đúng, chẳng ai giận khi tôi ngừng tương tác, vì ai cũng đều có những bận bịu riêng. Các quan hệ trở lại như xưa, giản đơn, vừa đủ. Ai cần, tìm tôi. Tôi cần ai, tôi tìm họ. Sự lựa chọn này, dẫu như là lội ngược dòng thời đại, vẫn khiến tôi cảm thấy thật đúng đắn và bình yên.
🌿 Nếu chỉ đơn giản vật chất mà không đơn giản tinh thần, thì ta không bao giờ được sống trọn vẹn với ý nghĩa thực sự của từ đơn giản. Song, nếu nhìn nhận đơn giản sai lệch, thì ta rất dễ biến đơn giản thành xuề xòa, đơn điệu và nhạt nhẽo. Đơn giản trong tinh tế và sâu lắng, đó mới chính là đơn giản đỉnh cao. Nghĩ đơn giản khiến ta biết hài lòng và hạnh phúc hơn. Nhìn đời đơn giản khiến ta ôn hòa và điềm tĩnh hơn. Đơn giản dễ dàng đem đến cho ta bình yên, nhưng để trở thành người giản đơn thì chưa bao giờ là dễ dàng cả (tôi vẫn đang tiếp tục phấn đấu).
🌿 Tôi luôn nhìn ra vô vàn điều đẹp đẽ ở xung quanh. Tôi hát, nghe nhạc, đọc sách, vẽ, viết, gặp gỡ và làm việc. Tôi không có thời gian để sợ già, tôi còn bận dâng hiến và tận hưởng, mộng mơ và thương mến, làm việc nghiêm túc và nhận thành quả xứng đáng. Thanh xuân do ta mặc định. Mặc định 10 năm thì chỉ 10 năm, nhưng mặc định trăm năm thì nhất định sẽ là thế. Tôi sẽ thanh xuân đến giây phút cuối cùng của đời mình.
Tôi không mong trẻ lại
Bởi tôi chẳng già đi
Thanh tân luôn ở đó
Mãi mãi tuổi xuân thì.
Bình luận về bài viết này