1. Tôi nhận ra, ta càng muốn giữ ai/thứ gì, thì lại càng sợ mất. Vì sợ mất mà phải gồng mình nắm giữ, chẳng thể được thảnh thơi. Vạn vật trong đời sống vốn chưa bao giờ thuộc sở hữu của ta, cớ sao cứ khư khư giữ chặt? Tuổi trẻ đang qua, níu giữ thế nào? Bàn tay của một người, nắm mãi được sao? Sinh ra có một thân, chết đi chỉ một mình, vậy cố níu giữ những thứ vốn không thuộc về ta, có là vô vọng? Đừng tự trói mình trong nỗi sợ quẩn quanh. Hãy thả lỏng, cho mọi thứ thuận tự nhiên. Nếu hữu duyên, có cố xua đi cũng chẳng được.

2. Bao lâu nay, tôi vẫn luôn cần mẫn theo đuổi một vài việc tinh thần yêu thích, dù chúng dường như chẳng đem lại cho tôi lợi ích vật chất gì. Nếu cuộc sống là phấn đấu và tích lũy, thì tôi đang phấn đấu để được an yên hơn và tích lũy thêm nhiều cảm xúc tích cực hơn. Còn nhớ vài dòng trong “Mật mã Tây Tạng”: Khi anh có thứ để theo đuổi về tinh thần, bất kể đó là thứ gì, chỉ cần anh kiên tâm tin là đúng, thì hãy cứ làm đi. Dù thời gian và lịch sử bỏ quên anh, chỉ cần anh thấy thỏa mãn với điều mình làm, là đã đủ.

3. Với tôi, thực hành viết hàng ngày có nhiều lợi ích. Trước hết, viết giúp ta mạch lạc tư duy và trau dồi câu chữ. Tiếp theo, viết giúp lưu giữ những sự kiện và trạng thái của bản thân. Cuối cùng, viết giúp giải tỏa cảm xúc để ta thấy nhẹ lòng hơn. Dù là vài gạch đầu dòng trên sổ nhỏ, hay đôi mảnh tâm tư trong nhật ký, dù viết bằng tay hay gõ bàn phím,… chỉ cần viết thật như nghĩ là đủ. Chủ đề viết dễ nhất chính là về những ngày bình thường đang trôi. Chỉ cần nhỏ bé thế, nhưng đến một hôm nhìn lại, bỗng thấy đời ta đã sống thật dài.

4. Tôi thích các loại rau gia vị (mùi tàu, mùi ta, hành lá, cần tây, lá chanh…) và không thể thiếu chúng khi nấu nướng. Tưởng là thứ yếu nhưng chúng lại không hề yếu thế, vì khi không có rau cỏ li ti đó, món ăn chẳng thể trọn vị. Tình yêu cũng vậy, rất cần có gia vị (ly vang đỏ, chiếc váy ngủ, chút nước hoa, tiếng nhạc dịu…). Từng chăm chút tinh tế nhỏ bé ngỡ không đáng lưu tâm, nhưng lại khiến món ăn tình yêu thêm tươi mới. Dẫu chỉ là thêm thắt, nhưng nếu tình yêu thiếu gia vị giống như xây nhà xếp gạch không chát vữa – ít kết dính, khó bền lâu.

5. Cuộc đời chúng ta đôi khi giống như một đĩa trứng rán. Làm thế nào để đúc ra được một đĩa trứng vàng ươm, thơm phức, bông xốp, vừa vị và tròn đều? Sự kết hợp nguyên liệu sao cho khéo để nên được một đĩa trứng đạt yêu cầu, rất có thể đơn giản với người này, nhưng lại là thách thức với người kia. Trứng không tròn khuôn, khô xác hay mặn nhạt thì có thể rán lại. Nhưng trong đời ta, có những việc chỉ được phép “rán” một lần duy nhất. Khi ấy, thái độ (có chú tâm, nghiêm túc và nhiệt thành?) của ta sẽ quyết định “rán” thứ quan trọng ấy thành hay bại.

6. Thật vui khi ta vẫn được chứng kiến những 24 giờ đều đặn trôi qua. Để có được 24 giờ bình yên ấy, vạn vật đều nỗ lực không ngừng nghỉ. Con người nỗ lực sinh sống, làm việc. Thiên nhiên nỗ lực bình lặng, trong lành. Tờ lịch nỗ lực cho thời gian giúp ta trưởng thành. Chỉ cần không có biến động tiêu cực trong mỗi 24 giờ đã là tin vui cho mỗi chúng ta. Trong 24 giờ yên ổn đó, ta làm được bao điều ý nghĩa. Được bình yên đi qua từng 24 giờ, không phải ngẫu nhiên, mà là nỗ lực bền bỉ của vạn vật, trong đó có cả chính ta.

Hạnh phúc cũng vậy. Càng giữ chặt quá càng dễ đánh mất.
ThíchĐã thích bởi 1 người