120 chữ

1. Một khoảng tĩnh lặng trong ngày có cần thiết với bạn? Còn tôi, tôi thường dành ít nhất một giờ đồng hồ trong ngày cho “một mình”. Lúc này, tôi ngồi ở bàn làm việc, làm gì tôi muốn (vẽ, viết, hát, đọc, ghi chép chi tiêu/kế hoạch). Một giờ đồng hồ sẽ giúp tôi sắp xếp mọi thứ vào trật tự. Cũng có lúc tôi không làm gì, chỉ ngồi yên, nhưng cảm nhận được nguồn năng lượng mới dội về sau khoảng lặng cần thiết ấy. Với tôi, tĩnh lặng là một giá trị, mà trong bầu không khí đó, tôi được truyền cảm hứng để tạo nên những giá trị nhỏ bé khác của riêng tôi.

2. Có đi mới thấy, hành trình theo đuổi lối sống tối giản thật không dễ. Từ vật chất đến tinh thần, đều rất khó khăn để thực hiện. Đồ đạc bảo ngừng mua, song đôi lúc vẫn lơ đãng tha về thứ gì đó có thể cần nhưng chưa thật cấp thiết. Đầu óc bảo đừng lấn bấn, mà đôi khi ương bướng chả chịu nghe, cứ vẩn vơ suy nghĩ. Nhưng không sao, quan trọng nhất vẫn là sự kiên định của ta trên con đường này. Theo đuổi không vì sự cuốn hút của trào lưu, mà bởi chính ta thấy cần, thấy phù hợp. Thế mới đủ sức bền để đi tới đích.

3. Khi bạn theo đuổi một việc yêu thích, bạn làm nó tự nguyện và tất yếu đạt được thành quả nhất định. Nhưng đến khi có được chút thành tựu, được ghi nhận, bạn rất dễ bị chệch hướng. Từ làm vì yêu thích, bạn dần chuyển sang làm vì sự tán dương. Nếu mình sáng tạo không phải vì mình muốn mà vì ai đó muốn, thì tự khắc sản phẩm sáng tạo ấy sẽ trở nên khiên cưỡng và thiếu chân thật. Rồi dần dần bạn sẽ thấy mỏi mệt khi gánh trên vai áp lực phải tiếp tục tỏa sáng và được tôn vinh. Rút cục, niềm say mê sáng tạo sẽ cạn kiệt và mục ruỗng.

4. Tôi có thói quen thường kết thúc việc cần làm trước dateline. Tôi rất thích cảm giác khi mình hoàn thành công việc trước hạn. Chủ động xong việc sớm khiến tôi không phải đối mặt với áp lực chạy nước rút – “nước đến chân mới nhảy”. Như khi phải gửi bài cho báo vào chiều 15, tôi sẽ gửi vào sáng 15, thậm chí gửi từ 14 cho khỏe. Làm tích cực để về đích nhanh sẽ giúp tôi có thêm thời giờ thảnh thơi và bắt tay vào việc khác sớm hơn dự định. Rồi “việc khác” đó cũng sẽ được hoàn thành trước hạn trong khuôn khổ thói quen tôi đã duy trì cả chục năm nay.

5. Nhiều khi nhìn ngắm con mèo tôi thấy nó sống thật vui. Tôi không biết thực sự trong đầu nó nghĩ gì hay nó không hề nghĩ gì cả. Con mèo cứ ung dung tự tại, không lụy phiền ai, không cầu cạnh ai. Đôi lúc thấy con người cần nó hơn nó cần con người bởi ở nó toát lên cái vẻ lạnh lùng, dửng dưng, kiêu bạc. Con mèo sống đời bình yên vì cơ bản nó ít quan tâm xung quanh. Cứ như đời này chỉ có nó với nắng bên thềm nhảy nhót. Với tôi, con mèo có lối sống rất cuốn hút, bởi nó chẳng bị ai chi phối để phải sống khác đi cả.

























Published in: on 10/09/2020 at 11:16 Sáng  Gửi bình luận  

Đôi lời tháng 9

1. Biết yêu quý, trân trọng bản thân là điều tiên quyết để trở nên hạnh phúc. Bạn không thể ổn khi bỏ bê việc chăm chút mình, để mặc nó bị đói khát về cả thể chất lẫn tinh thần. Bạn cũng sẽ không thể làm người thân yên lòng khi họ luôn phải bận tâm xem bạn có chịu chăm lo cho bản thân hay không. Nếu bạn không đủ sức để quan tâm đến niềm vui, nỗi buồn, sức khỏe, tài chính… của mình, thì bạn đâu đủ sức để chăm lo được cho ai. Hãy yên ổn, vui vẻ và mạnh khỏe bắt đầu từ chính bạn trước khi có ý định chăm lo cho người khác!

2. Theo định luật “Đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu”, khi ta nghĩ đến điều tiêu cực thì bỗng một loạt thứ tệ hại hiện ra, khi ta nghĩ đến điều tích cực thì có bao thứ tốt đẹp xuất hiện. Đó không phải là lực hút gì cao siêu thần bí, mà đơn giản là sự nhận thức của ta về hiện tại. Nếu luôn nhìn thấy điểm tốt, ta sẽ tận dụng và phát huy chúng. Khi có niềm tin cùng sự lạc quan, tự khắc mọi việc sẽ trở nên thuận lợi. Ấy là vì ta đã mở sẵn cho mình một tâm thế tốt để tận hưởng, dâng hiến trong say mê và hứng khởi.

3. Tôi thích từ “nhà quê”, một từ gợi nhiều gần gũi và thân thuộc. Bao năm qua, nét vẽ của tôi về nhà quê vẫn cứ vụng về trẻ con như thế. Có phải vì quê hương như mẹ hiền, nên ta luôn là đứa trẻ nhỏ dù có bao nhiêu tuổi đi nữa? Nhà quê trong tranh tôi đơn thuần, lặp lại với những cây dừa cây cau bụi chuối, bờ ao cầu tre giếng nước, con mèo con gà con vịt, nón lá chum vại đụn rơm… Tôi vẽ nhà quê không biết chán và không thiết lớn. Tôi nhìn làng quê bằng con mắt chưa trưởng thành, nên cứ trẻ thơ mãi trong nét vẽ quê hương.

4. Nhu cầu thực sự của ta ít lắm. Chỉ có yêu cầu của con mắt người đời dành cho ta mới nhiều mà thôi. “Những con mắt trần gian” đôi khi đưa ra đòi hỏi vô cùng với đánh giá, phán xét phiến diện và thiếu bao dung. Tuy nhiên, có hay không có những mắt nhìn đó, ta vẫn sẽ hạnh phúc nếu ta biết hài lòng. Mỗi người đều có điều kiện, hoàn cảnh, nhu cầu và tiêu chí sống khác nhau, nên không thể đem thước của người này đo vào đời người khác. Nếu cứ chạy theo đòi hỏi của bên ngoài, ta sẽ mệt nhoài và kiệt sức trong sự ngu muội của chính mình.

5. Làm việc giữa ồn ào hỗn độn, tuy không dễ nhưng không quá khó. Thường ta rất hiếm có cho mình nơi làm việc yên tĩnh khi ở không gian chung của các quan hệ chằng chịt (gia đình, công sở, xã hội…). Ta càng không thể buộc xung quanh im lặng, chỉ có thể điều chỉnh bản thân không bị môi trường chi phối. Mấu chốt chính là nâng cao khả năng tập trung. Đừng bận tâm về những huyên náo và cười nói nhốn nháo quanh mình. Nếu cứ vừa làm vừa hóng chuyện, ta sẽ bị cuốn theo những thứ vô nghĩa. Và rút cục mọi mục tiêu đều dang dở chính bởi vì thiếu tập trung.

Published in: on 10/09/2020 at 11:06 Sáng  Gửi bình luận