


Luôn thích lưu một bộ sưu tập toàn chụp hoa nên đăng ảnh chụp hoa vô trang instagram wilinh.art luôn, để cho không gian đó rực rỡ vui vẻ thêm. Một vài bức đầu tiên lựa được trong máy để đăng lên instagram, tiện lưu blog. Đáng ra ở blog không nên để ảnh có viền, nhưng vì lấy ảnh sẵn đã đăng instagram nên có viền đó. Ngại crop lại, cứ để nguyên thế up thôi.







Khá nhiều bạn vô inbox hoặc comment gợi ý mình xuất bản sách thơ. Trong đầu mình cũng có nghĩ về việc ra tập tranh thơ với thơ Winlinh và tranh minh họa cho từng bài cũng của Winlinh. Tuy nhiên mọi thứ vẫn nằm trong suy nghĩ. Mình chưa có hành động gì. Cũng bởi nhu cầu xuất bản chưa đến mức mạnh mẽ, nhu cầu nổi tiếng càng không. Nhưng rồi mình nghĩ cái gì đến sẽ đến, chắc sẽ có một ngày tập tranh thơ ấy ra đời. Chỉ không biết là ngày ấy bao xa.





Khi nghĩ mình hy sinh
Chịu thiệt vì ai đó
Là vô tình ta đã
Tự làm khó bản thân
Nghĩ mình đang hy sinh
Đôi khi mang ấm ức
Đôi khi lòng buồn bực
Vì chẳng được đáp đền
Tự gánh lấy hy sinh
Là tạo ra ơn huệ
Người nhận trong tâm thế
Chẳng mấy dễ chịu đâu
Nếu muốn làm vì nhau
Thì hồn nhiên làm nhé
Không cần đem kể lể
Rằng tôi đã hy sinh.

Em yêu thì cứ yêu thôi
Đừng mang u ám tơ trời về giăng
Đừng mong cầu để nặng lòng
Gửi trao nhẹ nhõm thiện tâm thật thà
Đừng đem trói buộc tim ta
Vào u mê lẫn xót xa tội tình
Yêu không làm chủ được mình
Sẽ thành khổ lụy vô minh một đời.


Nếu cứ phải gọi tên hạnh phúc
Thì thấy đâu niềm hạnh phúc thực thà
Hạnh phúc đến từ những điều rất nhỏ
Đâu phải đi tìm cả chặng đường xa.


Tôi đã ấp ủ làm một trang instagram chuyên lưu tranh vẽ của mình từ lâu. Nhưng vừa xong tôi mới lập được. Lập thì dễ, nhưng tại tôi cứ băn khoăn có nên không khi tôi đã có một trang winlinh.art (giờ là winlinh.poem) chuyên đăng tranh thơ, tranh vẽ và cả các feedback liên quan các sáng tác của mình. Rồi cuối cùng tôi cũng quyết tâm phải làm một trang lưu tranh, vì cảm thấy cần cho chúng một đời sống riêng, không nương vào thơ, không chỉ là mang ý nghĩa minh họa. Vậy là trang instagram winlinh.draw ra đời. Tạm thời tôi chưa biết đặt tên gì cho nó hay hơn, nên cứ để thế đã.
Tôi bắt đầu đi nhặt tranh của mình trong kho để up lên. Tôi không ngờ lượng tranh tôi vẽ lại nhiều đến như vậy. Không biết bao giờ mới up hết luôn ấy. Tôi biết tranh mình thật ngô nghê trẻ dại, bởi tôi chưa được học trường lớp vẽ một ngày nào. Tôi thích vẽ bản năng như thế nên cho đến hiện tại tôi không có ý định học vẽ gì cả. Tôi nghĩ để lên mức chuyên nghiệp thì mình không đủ sức với tới, nên cứ vẽ hồn nhiên cho thỏa lòng mình là đủ.
Dưới đây là ít tranh ban đầu tôi đang up trên trang instagram. Tôi chụp lại màn hình trang đó để lưu trên blog, đánh dấu một bộ sưu tập tranh đang được hình thành.







Nếu ta làm một việc
Chỉ nghĩ xem được gì
Không nhiệt tâm cống hiến
Thì học được điều chi
Thời gian mải miết đi
Làm chính là được học
Những bài học được mất
Quý giá ở trong đời
Được làm là được sống
Được từng ngày lớn lên
Rồi khi thành quả đến
Thấy lòng thật bình yên.
-Winlinh-


Chuyện phụ nữ dưa cà bình dị
Rất đời thường cũng thật đáng yêu
Ấm thơm bếp núc mỗi chiều
Chỉ cần như thế đã nhiều với ta.
Tự tại như cây cỏ
Giản dị chẳng cầu chi
Được rồi sẽ mất đi
Nên đừng mơ có mãi.
—
Sáng nay đến chỗ làm, thấy hoa lựu nở đỏ rực, quả lựu lúc lỉu trên cây, tôi không cầm lòng được lại xin ít thiên nhiên vào bàn làm việc để được ngắm nhìn.

Tôi vẫn mãi là cô bé mộng mơ
Dẫu cuộc sống cũng nhiều phen thử thách
Thời gian xếp dày đời tôi như cuốn sách
Chứa rất nhiều ý nghĩa ở từng trang.


Tối tôi đang ngồi nhà thì cô em Thảo hàng xóm điện thoại. Mở đầu cuộc điện, cô em bảo chị ơi chị rảnh không sang em nhờ tí. Tôi bảo chị đang vướng chút, có gì em nói luôn xem nào. Con bé ngập ngừng ít giây rồi bảo “em mới lấy thùng hồng xiêm về, chị qua sờ hộ em đi, cả buổi chưa bán được quả nào”.
Tôi vơ cái ví lục tục sang, nhà còn hoa quả và các con không thích ăn hồng xiêm lắm nên tôi cũng không lấy nhiều, chọn 2 quả có lá đẹp đẹp để mở hàng thôi. Cân lên, 21 nghìn đồng. Tôi lấy thêm cho cô em một bịch mì tôm nữa rồi về. Khoảng chưa đầy một giờ đồng hồ sau, nàng lại gọi điện rối rít bảo “chị ơi em bán được tổng cộng 10kg rồi, có chị sờ vào là trôi ngay, yêu lắm cơ”.
Nhân kể chuyện mở hàng, thì đây không phải lần một lần hai mà đến lần thứ mười mấy rồi tôi mở hàng cho em mà em cứ xuýt xoa là bán đắt khách. Gần nhất là vụ xoài, em điện cho tôi rên rỉ “chị ơi bà khách sờ vào rồi không lấy, cả ngày em không bán được cân xoài nào, chị sang giải vía cho em đi”. Và hôm sau cô em lại hớn hở khoe xoài hết veo rồi. Có nhiều hôm tôi sang mua đồ tối 30 âm, cô em xị mặt bảo thôi chị để sáng mai mua cho em đi, mai mùng 1. Rõ khổ.
Tôi không tâm linh lắm vụ mở hàng, mà con bé cứ xuýt xoa thế, rồi suốt ngày nhắn tôi sang mở hàng giúp mùng 1 hoặc những buổi có đồ ế hay bị ai nặng vía ám không bán được, tôi đâm ra có chút tin mình nhẹ vía thật.
Chưa kể trước đây có cô em shop quần áo cũng như vậy, hôm nào tôi mua mở hàng là lần sau ra em nó lại nói chị ơi hôm đó em bán được lắm. Và cứ mùng 1 là cô em nhắn tin mời tôi mở hàng. Mà khổ áo quần chứ đâu phải quả táo quả lê mà tháng nào tôi cũng mua được.
Kể lại việc này cho vui vui, cơ bản nó lặp lại nhiều quá nên kể để đánh dấu sau này nghiệm lại.

Sống như cỏ cây
Hồn nhiên chân thật
Hơn thua được mất
Rồi cũng ra đi
Mang theo được gì
Ngoài lòng tiếc nhớ.
Rảnh rảnh, tôi gom mấy hình vẽ nhỏ tôi vẽ trên điện thoại vào thành một bức, rồi cho nó thêm vài câu thơ tôi từng làm lúc xưa, vậy là ra một thứ gì đó bé bé xinh xinh nhẹ nhàng!

Bỗng nghĩ, thời gian của một đời người giống như cuộn len vậy! Ta sống qua từng ngày như đang thu ngắn dần cuộn len của đời mình. Nhưng điều quan trọng là trong từng ngày như từng mũi đan ấy, ta sống có trọn vẹn không? Nếu ý nghĩ của ta luôn lạc quan nhẹ nhõm thì chiếc áo đời ta sẽ trở nên đẹp đẽ vui tươi. Và khi ấy, cuộn len thời gian sẽ không bị phí hoài bởi nó đã trở thành một chiếc áo đời đầy ý nghĩa.

Chiều tan làm, tôi đứng ngắm hàng cây hoa ban tím nở trong yên lặng.
Gió hiu hiu thổi. Nắng còn vương vài sợi. Những ngày trời sắp giao mùa, mong manh xuân tàn, chạm khẽ hạ non, cảm giác chơi vơi khi không níu giữ được ngày tháng.
Thời gian vô hình nhưng cũng vẫn để cho ta thấy sự chảy trôi của mùa qua những biến chuyển trong đất trời, cây cỏ.
Để chúng ta hiểu được mình phải sống trọn vẹn mỗi phút giây cho khỏi hoài phí. Vì tháng năm cứ mãi trôi đi, không bao giờ trở lại.
“Ở tuổi này, có những lúc cần bình yên, an ổn hơn cả là thăng hoa. Có những lúc không cần gì cao xa mơ mộng, chỉ cần lòng mình thật tĩnh, thật thanh thản và làm những thứ nho nhỏ không đòi hỏi nghĩ ngợi nhiều“
Đó là một đôi câu mình viết từ tháng 3 năm ngoái. Và đến tháng 3 năm nay mình thấy ý nghĩ đó vẫn nguyên vẹn.

Những mưu sinh mệt mỏi đôi khi nhắc người ta nhớ đến vạch đích của đời mình.
Có người may mắn sinh ra gần vạch đích hay từ vạch đích, nên không phải nỗ lực ở những thứ cơ bản, thậm chí ở những thứ mà nhiều người mơ cả đời không được.
Có người thiệt thòi hơn do sinh ra trong hoàn cảnh khó khăn, thiếu thốn. Và nhiều người trong số đó không bao giờ đi được tới đích, bởi họ đang đặt cái đích vượt ngoài tầm tay.
Nếu đặt cái đích quá xa so với khả năng và điều kiện của mình, thì nỗi buồn sẽ đeo bám bạn dai dẳng mãi không thôi vì có bao giờ chân được chạm đích.
Đừng đặt một mục tiêu mông lung xa vời và lớn lao hão huyền. Hãy tập trung vào một hai mục tiêu trước mắt, làm từng bước một để có cơ hội biết mùi vị của những thành tựu trong đời.
