Bất ngờ gặp một review trên mạng

Một lần, khi tôi đang ngồi tám với chị gái trong lúc lướt fb thì thấy tên Winlinh nổi trên trang cá nhân do fb của chị gái chia sẻ. Tò mò, tôi vào đọc, thấy hay liền like rồi quay sang hỏi “Bạn chị à?”. Bà chị tôi lúc này mới thủng thẳng “Ừ, bạn cùng cơ quan chị, mới lập page này, thấy hay thì ủng hộ chị ấy nhé!”. Okay. Chẳng mấy khi có được một trang khiến mình hài lòng đến thế. Vậy là thành fan của Winlinh. Từ đó, luôn dõi theo những bài viết và vẽ của chị. Và yêu thích. Thích những nét vẽ mộc mạc, những câu thơ giản đơn, những suy tư nho nhỏ. Lạ là, những sáng tác của chị lúc nào cũng làm cho người ta thấy thanh thản, nhẹ nhõm ở trong lòng. Chắc có lẽ là bởi chị luôn đưa những điều giản đơn trong cuộc sống vào họa, vào thi một cách bình dị, gần gũi và thân thương nhất.

Rồi chị in sách như một điều tất yếu.
Nói đến sách, lại phải nói đến cái thói quen xấu xí của tôi, đó là đọc sách cứ phải đọc nội dung trước, sau đó mới quay qua nhìn tác giả (ấy là khi nội dung thu hút được bản thân, còn không thì tên sách cũng chả thèm nhớ chứ đừng nói gì đến tác giả). Thế cho nên, một ngày về nhà tôi mới nhìn thấy cuốn sách nằm trên giá. Cái tựa sách quá ư là thu hút, vội cầm lên lật lật vài trang, đọc nhanh vài bài rồi mới lật bìa sách nhìn tác giả 😁😁😁. Hóa ra là chị, thế là lập tức hiện lên trong đầu tôi hình ảnh của chị khi ngồi chọn tên cho cuốn sách. Thong dong, phải, là thong dong. Chị đã đem cái phong thái thong dong tự tại ấy của mình gửi vào thi vào họa và cho ra đời đứa con tinh thần đầu tiên của mình với cái tên “Chuyện đã cũ cứ thong dong mà cũ”.

Và cái tên “Chuyện đã cũ cứ thong dong mà cũ” cứ ngân nga mãi ở trong đầu của tôi cùng với những chiếc thơ nho nhỏ, những câu thơ be bé, những hình họa xinh xinh. Những câu thơ không nặng tính triết lý, không ước lệ tượng trưng mà mang cho ta cảm giác nhẹ nhàng, thanh thoát. Thế cho nên dù độc giả là ai, cách thẩm như thế nào đi nữa, cho dù đó là những em học sinh hay những chị nhân viên văn phòng, nhẩn nha bên những tách cà phê sang chảnh hay nhí nhảnh bên ly trà sữa đáng yêu thì đều có thể cảm nhận sự tươi mới và niềm tích cực mà chị gửi trao trong những tác phẩm của mình.

Cảm ơn chị – Winlinh, cảm ơn “Chuyện đã cũ cứ thong dong mà cũ”.
Hứa sẽ là độc giả trung thành của chị.

Published in: on 15/08/2022 at 1:05 Chiều  Gửi bình luận  

Review sách của nhà báo Đỗ Xuân Hồng

“CỨ THONG DONG MÀ CŨ”

Quen biết Phạm Thuỳ Dung đã lâu, trong hồi ức là cô gái ngây thơ hồn nhiên và tài hoa: nhiếp ảnh gia, viết tản văn ngọt ngào và giọng hát trong veo nhiều cảm xúc…

Cuộc sống vội vã cứ thế cuốn đi , em và tôi cứ bồi hồi xa tít… Bẵng đi nhiều năm không gặp, dù thi thoảng có lang thang trên mạng like dạo trên trang Winlinh…

Và rồi Dung xuất hiện đầy bất ngờ, tặng tôi cuốn sách đầu tay hơn 250 trang, tựa đề rất lạ: “Chuyện đã cũ, cứ thong dong mà cũ”. Không phải tản văn, cũng không hẳn là thơ, mà sự kết hợp giữa “viết và vẽ”, đến kinh ngạc.

  • Bận bịu thế, em viết nó vào lúc nào?
  • Em viết bằng điện thoại, ở mọi lúc mọi nơi
  • Còn vẽ nữa?
  • Bất cứ khi nào có cảm xúc, sổ tay, tờ giấy (cười)
  • Sao lại có ý tưởng này?
  • Ban đầu chỉ viết, vẽ chơi chơi để cân bằng cảm xúc cuộc sống… mới đây mới có ý tập hợp lại in sách như để lưu giữ chúng…
  • Em thật liều lĩnh
  • Và hồn nhiên nữa chứ (cười).

Vốn lười biếng và thích đọc những gì gai góc, nhưng tò mò về cô em với tâm thế lạ lẫm, cứ thế tôi lật giở vài trang xem tranh… ai dè cuốn sách nữ tính quyến rũ đến thế…

“Tôi đem giặt giũ nỗi buồn
Vắt khô phơi trong sân nhỏ
Nắng to hong buồn giòn vỡ
Buồn rơi từng mảnh trên sân
Gió ghé xuống thổi thật gần
Từng mảnh buồn bay xa lắc
Chiều tôi ra sân gom nhặt
Chỉ còn những sợi nắng vương”

Mỗi trang sách là một tác phẩm văn và họa…Thơ nhẹ nhàng và những bức họa thanh thoát cảm giác rất mênh mang, hàm chứa triết đạo nhân sinh, rung rinh và sâu lắng…

“Ta đem một mớ buồn phiền
Mang ra chợ bán lấy tiền để tiêu
Ai ngờ hàng ế liêu xiêu
Chợ toàn người bán tiêu điều người mua
Thôi đành bán rẻ như cho
Với người bên cạnh còn lo mà về
Bán rồi buồn bỗng vơi đi
Nhận ra ta có buồn gì bằng bằng ai
Nhìn quanh bao nỗi buồn dài
Buồn phiền ta chẳng bằng ai, thật mà”

Thật không ngờ, ẩn mình trong cái thân hình mỏng mảnh mịn màng kia lại cồn cào, dữ dội, sâu thẳm thế.

“Hạnh phúc luôn sẵn trong ta
Chỉ là đang bị che khuất
Bằng những loay hoay chật vật
Với bao toan tính thiếu thừa

Không phải đi tìm hạnh phúc
Mà là lau sạch tâm ta
Để cho tiềm thức nở hoa
Từ mầm yêu thương an ổn”

Chẳng lẽ mấy năm không gặp, Dung đã biến hoá thế sao?

“Tôi vẫn mãi là cô bé mộng mơ
Dẫu cuộc sống cũng nhiều phen thử thách
Thời gian xếp dày đời tôi như cuốn sách
Chứa rất nhiều ý nghĩa ở từng trang”

Chuyện gì đã làm Thuỳ Dung thành “tắc kè hoa” mặn mà như vậy?

“Lùi một bước phải đâu mình sợ
Mà an nhiên chẳng nặng thắng thua
Nghĩ chỉ được mất thiếu thừa
Đời qua như một giấc trưa nhẹ nhàng”

Những câu thơ ngụ ngôn, khi vài câu lục bát tâm tình tâm tình chiêm nghiệm, rất đời. Vẫn đau đáu giữa đời nhưng rồi tác giả lại tự tìm lối ra nhẹ nhàng êm buông…

“Đau buồn rồi cũng nguôi ngoai
Thời gian chữa lành mọi thứ
Xua tan bóng đen quá khứ
Trọn vẹn vui sống lúc này
Nâng niu thực tại trong tay
Để từng phút giây đẹp mãi”

Kết hợp ngôn ngữ hình ảnh với thơ, Thùy Dung đã biến sự phức hợp, hỗn độn của đời sống, của cảm xúc mênh mang dàn trải… đưa về sự đơn giản nhất, cô đọng nhất, chia nhỏ “các hạt cảm xúc” len lỏi thấm thía dễ thương.
Quả là một thủ pháp thể hiện độc đáo mà tôi cảm thấy toát lên ở cuốn sách này, dày mỏng tựa khói mây…

“Quá khứ ai cũng có lúc hào quang
Nhưng chẳng nên ôm hoài luyến tiếc
Nhưng nỗi buồn hôm qua tha thiết
Đến hôm nay đã sương khói mất rồi
Bao lỡ lầm hãy cứ để buông trôi
Điều xa xôi mặc lùi sâu dĩ vãng
Thực tại kề bên đừng thờ ơ lơ đãng
Vướng víu gì những xưa cũ thời gian
Phút giây này cảm ơn nhé bình an
Còn chuyện cũ cứ thong dong mà cũ”

Khó có thể bình phẩm gì hơn, bởi cái dịu dàng ngọt lạ của từng trang sách là một “tác phẩm”, tác phẩm trong tác phẩm…

Cầm cuốn sách lướt qua vội vàng, gom nhặt vài câu, hầu vui với quý vị. Để tạm đấy đã, thi thoảng vui buồn tôi lật giở vài trang, gặm nhấm, thẩm dần…

Published in: on 15/08/2022 at 11:44 Sáng  Gửi bình luận