Cảm nhận sách của một độc giả

Hôm nay dọn email, thấy bức thư chứa bài cảm nhận này. Nhớ lại ngày đó, em gái – người độc giả từ tận Đồng Nai đã ủng hộ mình mua 30 cuốn sách. Sau đó em viết bài cảm nhận gắn trên fanpge Winlinh mà thế nào không tag được nên em gửi email để mình đọc. Rồi em còn gửi một vài bài cảm nhận khác nữa, mà mình chỉ có thể copy một chút up lên đây thôi. Niềm vui của việc viết thì có nhiều, nhưng có lẽ vui nhất chính là niềm vui từ độc giả đem đến. Bài này rất dài dù đây chỉ là một phần nhỏ trong những lời cảm nhận em gửi cho mình trong các lá thư. Trân trọng và cảm ơn người độc giả phương xa chưa từng gặp mặt!

Xin chào Winlinh và tất cả mọi người! Mình tên là Tùng Lão. Mình cũng giống như các bạn, biết đến Winlinh thông qua mạng xã hội Facebook (ý nói không quen nhau). Sau một thời gian theo dõi Facebook Winlinh thì nay mình quyết định đặt sách của bạn ấy. Mình đặt nhiều quyển để còn dự định tặng cho những người mà mình quý mến.

Cảm nhận của mình khi cầm quyển sách trên tay là: Rất ngạc nhiên, bởi nó nặng và dày quá! – cân lên nặng 346gram, vì nó nhỏ chứ không to. Gần 260 trang giấy! Giấy rất chất lượng. Mình nhớ hồi đó ai đó đã nói với mình rằng “Sách dày dặn thì đọc cho nó được lâu” hihi, ban đầu mình nghe xong thì cười, nhưng giờ thì mình thấy đúng là lâu thật. Mình đọc hoài mà sao không thấy hết, mình đọc liên tiệp trong suốt 9 tiếng đồng hồ, đọc đến nổi no luôn, không ăn cơm luôn, cũng chả tắm rửa gì cả mà vẫn chỉ được 180 trang thôi, hihi. Mình đùa một tí cho vui….

Ờ nhưng mà cũng đúng. Bạn thử tưởng tượng xem, mỗi một ngày bạn chỉ cần đọc 2 trang sách thôi, thì phải gần 5 tháng sau bạn mới đọc hết quyển sách, hihi. Vì sao mình nói mỗi ngày bạn chỉ cần đọc hai trang thôi mà không phải là đọc nhiều trang hơn? Bởi vì chúng ta cần thấy rõ, việc đọc chậm, đọc hiểu và chiêm nghiệm để thấy mà làm được là một chuyện, hoặc đọc để cảm nhận được vẻ đẹp của nó để thêm trân quý đời sống này… còn việc đọc sách mà chỉ để gọi là đọc thôi thì nó lại là chuyện khác nữa.

Trước đây khi mình còn trẻ hơn, mình là người rất thích triết lý và lý luận, bởi mình cho rằng lý luận góp phần làm rõ bản chất của vấn đề và làm tăng thêm sự hiểu biết của vấn đề. Nhưng hiện tại, giờ mình cũng có thêm tí tuổi rồi thì mình lại có suy nghĩ khác, mình của bây giờ rất không thích lý luận và triết lý, hoặc những gì đại loại như đánh đố, làm phức tạp tình hình…, giờ mình chỉ thích những gì giản dị nhất, mộc mạc nhất, hiền từ nhất, thuần khiết nhất… vẻ đẹp biểu hiện ra từ đây…  Chính vì vậy quyển sách này đã gây cho mình một sự rung cảm không hề nhỏ!  Mình vẫn biết đâu đó trong những câu nói của Winlinh vẫn ẩn chứa những điều gì đó….rất ý nhị (điều gì đó thì để bạn tự khám phá nhé). Trên một bài viết như thế này mình không dám nói nhiều. Tất cả để bạn cảm nhận theo cách riêng của bạn vậy.

(Không biết ở ngoài đời, lúc tác giả nổi điên lên thì trông sẽ như thế nào? Có hiền từ nhất không? Có thuần khiết nhất không??? Mình đang hình dung thử, hihi )

(Có một bạn độc giả nào đó đã nhận xét Winlinh là người vừa có sắc lại vừa có tài – vừa xinh lại vừa cầm kỳ thi hoạ đầy đủ. Về khoản này cho mình dùng kính lúp mình soi tí được hôn? Xinh gái thì do mình chưa nhìn thấy dung nhan của Winlinh bao giờ nên mình chưa tin được, chừng nào Winlinh đăng một tấm hình nào đó lên trên face để mọi người và mình nhìn thấy thì lúc đó mình mới tin (mình toàn thấy hình bị cắt mất cái đầu không à, chỉ nhìn được từ cái cổ trở xuống thôi, hihi). Thi và họa thì mình có thấy và đã tin rồi. Winlinh có biết đánh đàn thật không? Hôm nào Winlinh quay thử cho mọi người chiêm ngưỡng nhé? Cuối cùng là kỳ, cái này thì mình dám chắc là Winlinh không biết chơi cờ đâu, vì con gái ít ai biết đánh cờ lắm. Hihi….. Nếu Winlinh biết đánh cờ nữa…. thì chắc mình ạ Winlinh luôn!)

Mọi người có ai đồng ý với lời đề nghị của mình không? Thì nhớ ủng hộ mình nhé. Chúng ta cùng nhau biểu tình)

Mình nghĩ 90 ngàn cho một quyển sách dày gần 300 trang là một số tiền quá ít. Mình nghĩ các bạn không nên chần chừ nhé. 90 ngàn chúng ta có thể ăn hai tô phở, xong sáng hôm sau nó tiêu hoá hết rồi, hoặc chúng ta thường xuyên mua một món đồ nào đó với số tiền nhiều hơn 90 ngàn này rất nhiều mà giá trị nó mang lại thì chưa chắc đã là. Nhưng 90 ngàn cho một quyển sách nó có thể ở lại với bạn lâu hơn trong cuộc đời, và biết đâu đó nó giúp ích cho bạn trong đời sống.

Trong một thư khác, xin phép em cho chị được trích đăng nhé! Chị đã bỏ những đoạn tâm sự cá nhân rồi, chỉ giữ những dòng cảm nhận sách của em thôi. Cho đến hiện tại, em là người độc giả viết cho chị những bức thư dài nhất (không phải gửi nhiều thư nhất nhưng thư viết dài nhất).

Em nhận được sách của chị trong tâm thế không vội để đọc ngay. Mở sách ra việc đầu tiên là em quan sát nó. Em quan sát từ đít sách, gáy sách…, đọc thông tin xuất bản, rờ mặt giấy thật nhiều lần rồi lần dần đến đầu sách. Em đi tìm lời dẫn đầu của sách nhưng cũng không thấy, rồi em phát hiện được là chị đã giấu lời nói của tác giả ở một nơi rất kín đáo, điều này làm cho em rất có ấn tượng … và cảm giác là rất trân trọng, quý! Lời nói của tác giả rất khiêm tốn, toát lên sự chân thành vô cùng, nhưng từ ngữ để dùng thì không đơn giản đâu nhé “Nghệ thuật vị nghệ thuật…. Cũng luôn xa tầm với ” hihi…. Thật là đẹp trong cách nói. Hihi…. Ôi, em ước em cũng nói được như chị nhỉ, hahaaa….

Cầm cuốn sách trên tay, cảm nhận của em là rất trân trọng, cuốn sách nhỏ nhắn, xinh xắn, nhưng rất nặng, giấy rất đẹp, dai và cực ít bột giấy. Với suy nghĩ của em thì em mong là chị chọn loại giấy mỏng hơn một tí thì sẽ đẹp hơn nữa hoặc tông màu giấy vàng ấm hơn một tẹo thì sẽ hay hơn. Giấy mỏng, dai, tông nền vàng nhẹ kết hợp với nét chữ đen thì sẽ hay hơn là tông trắng + nét chữ xám xanh mà chị đang chọn, vì như vậy đọc lâu sẽ bị nhoè + bị giật ở mắt. Nhưng không sao, sách như vầy đã là rất đẹp rồi, từ cách trình bày cho đến mọi thứ. Em tự hỏi quyển sách này in 1000 cuốn thì giá vốn của nó là bao nhiêu mà lại bán với giá 90k?, thì bao giờ sẽ lấy lại vốn để mà còn lời?

Lời dẫn vào đầu sách của chị rất hay, cách nói gần gũi, tự nhiên như hơi thở, như lời tâm tình, đơn sơ, mộc mạc mà chân thật quá đỗi… “mời bạn tới nhà Winlinh p 4-5”, nghe rất dịu dàng, đằm thắm thế nào ấy… “Tôi đem giặt giũ nỗi buồn…. Chỉ còn những sợi nắng vương” đoạn này chị nói đẹp quá! Em thấy giàu hình ảnh quá đi. Thật là đẹp! Em hình dung được khung cảnh lúc ấy, sự biến dạng chuyển mình của nổi buồn. Nỗi buồn nó bị đá như trái banh, lăn lốc ntn rồi bị cuốn phăng đi hahaha. Hoặc nỗi buồn được ví như tờ giấy mỏng manh – vậy thì tính chất của buồn cũng mong manh luôn, ban đầu nổi buồn là ướt át được giặt rồi phơi cho khô, song do được giặt nên nó bị nhàu, gặp nắng hong nên nó khô, giòn rồi vỡ vụn, rơi xuống đất và cuối cùng bị gió cuốn đi”. Em kg biết cách diễn đạt cái cảm nhận của em ntn hết, nên em dùng từ thô kệch như vậy chị cũng đừng cười nhá, từ em dùng nó trái với văn chị mô tả, hihi. Em nói vui thôi, chứ thật ra cái em hình dung được trong tâm trí là nó rất đẹp, khi nổi buồn đã bị làm cho đi chỗ khác rồi thì nhường lại chỗ cho những sợi nắng vương rất đẹp. Ở đây em đang muốn nói đến cách dùng từ của chị ấy, nó giàu hình ảnh nhưng dí dỏm. Hihi, thành ra em tưởng tượng như trái banh lăn lốc….. Kakaka. (từ ngữ chị dùng mộc mạc vô cùng nhưng sao hay thật! Phơi khô, hong, giòn vỡ, rơi từng mảnh, thổi thật gần, từng mảnh bay xa lắc… kết hợp với những từ cũng rất bình thường luôn mà sao em đọc lên thấy quá giàu hình ảnh! , em hình dung được sự chuyển động, chuyển đổi trạng thái của nổi buồn và cuối cùng là tan biến…). Và, mặc dù đó là nổi buồn nhưng lại không thấy buồn tí nào cả. Hihi….. Lại mỉm cười với nó. Thật là lạ !

Page6, ông Bụt tại sao không viết hoa?

Em nhận được sách lúc khoảng 3h30 chiều ngày thứ 3, đến 4h là em bắt đầu đọc sách của chị. Em đọc trong tâm thế thoải mái, nhẹ nhàng, tập trung, trong một gian phòng yên tĩnh, có lẽ là không có tiếng động.  Và cứ như thế, em đọc đến tận 1h30 sáng, tức nghĩa là em đã đọc sách của chị một mạch suốt 9 tiếng 30 phút, trừ 30 phút ăn tối + đánh răng, tối nay ở dơ luôn, không tắm, hihi. Vậy dị chi là em đã đọc nó trong suốt 9 tiếng với tổng số trang là 180 trang, chia trung bình ra thì một trang em đọc trong vòng 3 phút, chia làm đôi đọc 2 lần thì mỗi lần đọc là 1 phút rưỡi cho một trang. Và đây sẽ chỉ là lần đọc đầu tiên, gọi là đọc dạo sách mà thôi. Sau này, một lúc nào đó đủ duyên em sẽ đọc lại nữa, lúc ấy mới gọi là em nghiền ngẫm, hihi. Em tin là lúc ấy cái thấy của em sẽ khác nữa… Thật ra em vẫn chưa buồn ngủ, em vẫn có thể đọc đến hết quyển sách, nhưng em đã ngừng vì sáng hôm sau em phải đi dạy sớm. Gấp sách lại đi ngủ nhưng cũng nằm mãi đến gần 3h sáng em mới ngủ được….

Bây giờ là 10h22phút sáng ngày hôm sau, em vừa đi dạy về, và đang viết bổ sung cho chị những dòng bên trên. Giờ em ngừng viết để đọc tiếp trang 181 đây…

Em đã đọc xong sách lúc 12h49 trưa. Em chưa ăn cơm. Không thấy đói, đọc sách chị thấy no luôn rồi. Hihi…

Cảm giác của em là sách chị được chia làm hai phần…. Nhưng sắp xếp thứ tự bài thì hình như chưa được hợp lý. Nếu điều này là đúng thì là đúng rồi. Bởi vì em cũng từng làm đĩa nhạc nên em thấy được điều ấy, chọn bài nhạc không khó, nhưng khó ở khâu sắp xếp các bài theo mạch cảm xúc để người nghe có thể cảm nhận được dòng chảy của nó. Điều này rất khó.

Có một số chỗ hình như bỏ dấu câu chưa đúng, kg biết phải lỗi đánh máy không?

Có một số bài em đọc, em cảm nhận là chị viết trong trạng thái tâm động, nghĩ và mơ mộng vẫn vơ. Tuy vẫn có nét đẹp, sự hồn nhiên trong trẻo, nhưng tựu chung là nhìn thấy tâm động (p61), cũng may sau đó cũng tìm lại dc sự bình yên . Nhưng cũng có bài đó là sự thảnh thơi thật sự để nhận diện mọi thứ xung quanh mình (p97). Thật ra em nói số trang để em ghi nhớ mà review thôi, là tại vì em đang đọc đến đó rồi em review chỗ đó thôi, chứ toàn bộ cả cuốn sách thì chị kg tập trung nhất định vào chỗ nào cả, mà nó phảng phất đâu đó xuyên suốt cả cuốn luôn, cho nên đọc phải tỉnh táo thì mới nhận ra được, tức là cái thấy của em là nó trải dài cả cuốn luôn….

Sách của chị có hơi hướng những điều dạy của sư ông, hải đảo tự thân, nó mang tính ” đầy chiêm nghiệm “, quay trở về với chính mình, nhận diện rồi ôm ấp và xoa dịu những nổi khổ niềm đau, sau đó là sự tự chuyển hoá. Cũng có thể nói sách chị là một dạng thiền quán (p87). Em nói rồi, không có số trang cụ thể nào cả, nó đều phảng phất, trãi dài suốt sách.

Em nghĩ trái tim chị rất mềm, mềm đến độ dễ bị tổn thương. Nhạy quá cũng làm mình mệt (thiệt tình sao giống nhau dữ).  Thoạt nhìn thì thấy có vẻ như đó là điều kg tốt nhưng trong một lần chiêm nghiệm thì em lại phát hiện ra VÀ CÓ NIỀM TIN rằng chính trái tim mềm này sẽ giúp ta sớm đạt đạo – nói từ đạt đạo nghe cao siêu quá, nhưng thôi kệ đi, vì nhiều thứ để diễn đạt quá nói sao cho hết chi tiết, nên dùng đạt đạo cho dễ hiểu, hihi (thấy ta – người chỉ một, dâng trào tình yêu thương, nước – mây chung một nguồn). Nếu nhận xét của em là đúng thì là đúng, còn nếu không đúng thì quả thật là chị rất khéo trong cách hành văn.

Lời nhắn nhủ của chị kín đáo, ý nhị làm sao! được gửi gắm vào trong sách, giống như lời dạy của sư ông: Hãy bằng lòng với những gì mình có, thiểu dục tri túc…, biết buông bỏ thì sẽ bớt khổ đau. Hãy tự mình thắp đuốc mà đi….

Sau cơn mưa trời lại sáng. Hoặc như cam lai nhờ khổ tận vậy á (p103).

P75 thật thà là có trong thơ. Em muốn diễn đạt kỹ những cảm nhận và cả cảm xúc của em xuyên suốt quyển sách về việc nhận ra sự thật thà của chị ( trong sách nha -lúc chị tĩnh lặng ). Em rất muốn mô tả chi tiết những cảm nhận này của em (xuyên suốt quyển sách chứ không phải chỉ ở trang 75). Có quá nhiểu chi tiết nhỏ nhặt, vụn vặt được chị viết ra nhưng kỳ thực đó là tất cả nổi lòng của chị, nó như là tim gan phèo phổi, là xương tuỷ của chị vậy. Vậy nên quyển sách này, nói chính xác đó là một quyển sách “tự sự” của chính chị thì đúng hơn (chả biết em có nghĩ quá không dạ ta? ) Hay là em đã nghĩ quá lên? Tại chị hay nói chị đơn giản hơn suy nghĩ của em. Mà chị trả lời em chỗ này đi, để em còn biết đường).

Em chưa cảm nhận dc những bức vẽ của chị có liên quan gì đến nội dung từng bài thơ.

P102, hình như viết sai: vẻ đẹp ngay lối đi ta?

Em thật sự vô cùng trân trọng những tình cảm cũng như cảm xúc, góc nhìn của chính tác giả đối với cuộc sống, con người, ngôi làng, mái đình…… về thế giới xung quanh của tác giả, dẫu có khổ đau nhưng vẫn nhìn ra cái đẹp và niềm vui trong đó, cả cái biết ơn của tác giả đối với thiên nhiên, tạo hoá đã mang lại cho mình. (vì em thấy trong em có điều đó, nên em hiểu lắm cái mà trong chị có). Từ đó cho thấy tác giả là người tốt tính.

Thông qua thơ, em thấy chị sống có con mắt để ý, biết quan sát những gì xung quanh và quán sát những hiện tượng của nó đang diễn ra hoặc theo dòng chảy…. Chị cảm nhận tốt mọi thứ xung quanh đang diễn ra và nhận diện nó. Thật ra điểm này chị giống y chang em. Em thề luôn. Y chang em. Em nghĩ là em phải dùng từ này để mô tả nè: “Em là bản sao của chị đó. Chị là bản chính còn em là bản sao. Mà bản chính thì luôn luôn rõ hơn bản sao. Bản sao dù gì thì cũng vẫn mờ hơn bản gốc của nó”, nói như vậy để muốn nói rằng, chị sâu và rộng hơn em, tức là em cảm nhận là chị thấy đa dạng và thấy rõ hơn em. Tức là em là bản sao của chị, nhưng chỉ là một phần của bản gốc thôi, em không là toàn bộ bản gốc. Và do em là bản mờ của chị, cho nên khi chị nói ra là em thấy ngay lập tức và hiểu được nổi lòng lúc ấy. Kiểu giống như có sẳn rồi, giờ chờ kích hoạt lên thôi ấy.

Phải nói là, mọi thứ chị thấy hay chị bắt gặp, chị đều có thể cho nó lên thành thơ văn được (từ những chuyện rất nhỏ nhặt của đời thường mà em dám cá là chẳng bao nhiêu ngưởi bận tâm mà để ý, nó nằm rãi rác ở những page nào em quên rồi), sau đó chị lắp ghép những câu này lại cho phù hợp với hoàn cảnh để tạo nên một hình dung. Nhưng nếu nói như vậy thì em thấy oan cho chị quá! Vì nói như vậy chẳng khác nào phủi hết những rung cảm của chị về cái đẹp của cuộc sống? Không, cho nên nói vậy thì em kg đồng ý. Vậy chỗ này em nói có bị mâu thuẫn không nhỉ?

Có cảm giác chị sắp xếp các bài thơ chưa được hợp lý. Nhưng em chưa đủ khả năng để nhìn ra một cách tổng thể, chỉ là ngợ ngợ ra thôi. Em nghĩ nếu một lúc khác em bình tâm hơn nữa, em đọc lại, thì em sẽ nhận ra được. Em tin em có khả năng đó.

Hihi, những triết lý của phật giáo đã dc chị Việt hoá lại cho gần gũi hơn. Hihi…

Chị dỗi hờn với cả thiên nhiên luôn à? (P164)

Tâm động thì kg thấy gì, tâm tịnh thì trí phát sinh, và dĩ nhiên sau đó là… P166

Sự chuyển mình của chiếc lá nói lên sự vô thường của đời sống, nhưng vô thường là lẽ tất yếu, nó không phải là cái gì ghê gớm lắm. Nhờ vô thường mà sự sống lại vẫn tiếp diễn cho muôn loài… p171

Chị nói khéo quá ha, p176 (nhìn hiện tại biết quá khứ, nhìn hiện tại đoán ra tương lai)

Làm sao mà chị có thể nặn ra được con chữ hay dữ vậy chứ? Chị chỉ cho em với. Cái này nói thiệt đó.

Em hoàn toàn không hiểu biết một tí gì về văn chương chữ nghĩa đâu nhé, nhưng sao em vẫn nhận ra được sự sắp xếp khéo léo, tài tình, trước sau, trên dưới của chị trong một câu nằm ngang hoặc 234 câu xuống hàng… hoặc cách chị đảo chữ, đảo ý, hoặc khi chị mô tả thì em hình dung được sự chuyển động, sự chuyển đổi trạng thái…  Tóm lại là em nhận diện được thơ chị nó sống động ntn. Giờ nó nằm ở trang nào thì em không nhớ.

Nhưng thật ra em vẫn thấy các bài thơ của chị, có sự trùng lặp đó, tức là cùng một điều nhưng khi thì chị mô tả ở chiếc lá chẳng hạn, khi thì chị mô tả ở con chim chẳng hạn (em ví dụ chiếc lá con chim thôi, chứ em không nhớ cụ thể)

Nói tóm lại là, em viết cho chị những dòng cảm nhận này rất dễ dàng, không một chút khó khăn nào cả, viết rất nhanh và rất trơn tru (tại vì em khẳng định là em cực dốt văn, mà em viết được ntn là siêu nhân lắm rồi đó). Lý do em có thể viết được dễ dàng như vậy đó chính là do em viết từ chính suy nghĩ, cảm nhận của mình. Mang tiếng là em viết cho chị đọc nhưng có cảm giác như em đang viết cho chính em đọc luôn vậy. Vì em tin rằng tất cả những gì em nói, chị đều cảm nhận được và đồng quan điểm với em.

Nói gì thì nói, sao em vẫn có niềm tin là chị cực kỳ giống em, cho nên em có nói kiểu gì thì chị cũng đều hiểu và đồng ý hết.

Trên đây là xuyên suốt quá trình đọc sách mà em review, theo thứ tự.  Cảm nhận tới đâu em viết tới đó, kg có sự sắp đặt cho gọn trong tổng thể của một bức thư.

Em không review nữa đâu. Em mệt quá! Mắt em mờ rồi, mốt em tăng độ là em bắt đền chị (vừa cận + loạn luôn). 

Lại là một thư khác nữa…

Dear chị, 

Tối nay, ngay bây giờ em lại đọc thơ chị, tại vì em học bài hoài mà chữ nó kg vào đầu. Ức chế ghê gớm luôn nên em đọc thơ chị. Trước đó em quyết tâm tập trung học but kg cách nào vào.

Lật đại trang nào đó ra để đọc, đọc trúng p196 197, làm em nhớ đến trong mail chị viết, chị nói chị kg cố viết những gì ngoài mình, mà chị viết bằng tâm hồn. Hihi…, mà em đọc thơ thì em thấy tâm hồn chị đẹp lắm. Hihi…. đọc thơ chị thấy vui ghê, haahaaa, vui cả ở chỗ nghĩ vẫn vơ, nghĩ tào lao rồi cười nữa, hihihi, buồn cười quá! Haha nghĩ kiểu giống chị nghĩ á, hahaaa… Cô giáo em cũng nhận xét em dễ thương lắm. Trong mắt cô thì hình ảnh của em cũng rất đẹp và rất dễ thương. Có lẽ giống như trong mắt em thì hình ảnh chị cũng rất đẹp hihihi…. Vậy em bắt chước cô giáo em em làm cô giáo chị dc rồi. Hihi….

Em mong sao chị sẽ luôn giữ dc hình ảnh đẹp từ bản thân chị trong suy nghĩ của em. Không phải khi mình làm như vậy là mình đang cố ép mình đâu. Giống như khi ta yêu quý cái gì điều gì dù là bé nhỏ thì ta luôn có xu hướng nâng niu cái đó. Cũng vậy, khi chị nhận ra dc em quan trọng với chị, hoặc em là một phần trong chị, thì tự nhiên trong chị chị cũng sẽ muốn thay đổi hình ảnh của mình dc đẹp trong mắt của em. Mà em nói rồi, trong mắt em thì hình ảnh, tâm hồn của chị đẹp lắm, cho nên chị cũng kg nỡ làm cho chị xấu đi trong suy nghĩ của em đâu nhỉ? Hihihi…… 

Published in: on 26/08/2022 at 3:04 Sáng  Gửi bình luận  

🥰

Published in: on 26/08/2022 at 2:50 Sáng  Gửi bình luận