Nhìn lại 2022 – Xuất bản sách

Năm 2022 mình xuất bản được một cuốn sách là “Cứ thả hết buồn nắng sẽ giúp hong khô”, tiếp nối mạch cảm xúc của cuốn “Chuyện đã cũ cứ thong dong mà cũ” của năm 2021. Thẩm định cuốn sách như thế nào là tùy thuộc vào độc giả, còn với riêng mình, bên cạnh những thứ chưa ưng ý, mình cũng cảm thấy cần ghi nhận bản thân đã nỗ lực nhiều để ra được sản phẩm tinh thần này. Đó là bước trưởng thành trong con đường sáng tác của mình, không chỉ ở tư tưởng mà còn ở hành động. Bởi từ các sáng tác nhỏ lẻ tới việc gom chúng để làm thành một cuốn sách là cả một quá trình.

Nhắc về chủ đề sách thì tiện thể nhắc lại việc mình được Bộ GD chọn hai bài viết in trong SGK Ngữ văn lớp 7 và lớp 10 giảng dạy chính thức trong nhà trường (đã đăng ảnh trong blog này). Ghi lại để nhớ một 2022 ra sao thôi.

Hai trong số những ảnh feedback của độc giả Trần Bích Ngọc tại Đà Lạt mới gửi mình sáng nay, sáng cuối cùng của năm 2022.

Kế hoạch năm tới của mình:

– Tái bản 2.000 cuốn “Chuyện đã cũ cứ thong dong mà cũ”, dự kiến sẽ xuất bản trong tháng 2/2023, do thương hiệu Bluebooks trực thuộc Công ty TNHH Văn hóa và Truyền thông AZ Việt Nam phát hành. Cuốn này có chút xíu mới là thêm bookmark cùng 3 tấm thiệp in bằng giấy bồi cứng có thơ và hình mình vẽ.

– Tiếp đến khoảng từ tháng 6-8/2023 mình sẽ phối hợp với AZ xuất bản cuốn thứ 3 (đã ký HĐ nên không thể chạy đi đâu cho thoát) ☺️.

Published in: on 31/12/2022 at 4:21 Chiều  Comments (4)  

Nhìn lại 2022 – Bài đăng báo

Góp phần hoàn thiện bức tranh lao động của mình trong năm 2022 có cả đôi nét phác thảo từ những bài viết được đăng trên báo, tạp chí. Tổng hợp lại để lưu giữ.

Published in: on 27/12/2022 at 5:40 Chiều  Comments (2)  

Sân bóng cuộc đời

Trên sân bóng bày biện cả cuộc đời
Có tham vọng hào quang chiến thắng
Có tiếc nuối gục đầu trong cay đắng
Kẻ khóc người cười lẫn lộn cả buồn vui

Chẳng ai lường được kết cục ra sao
Cho đến khi trọng tài thổi hồi còi hết trận
Quan trọng hơn là cách ta đón nhận
Thắng khiêm nhường mà thua vẫn điềm nhiên

Những pha bóng là trải nghiệm nhãn tiền
Hun đúc ta bền gan tĩnh trí
Trau dồi kỹ năng nâng cao chiến thuật
Rèn luyện tinh thần cống hiến nhiệt tâm

Chuyện còn lại phụ thuộc vào rủi may
Với những điều không ai đoán nổi
Cuộc sống vốn thế dẫu ta đang rất vội
Đời chẳng chiều lòng cho viên mãn ngay đâu

Biết chấp nhận dù nỗi buồn thật sâu
Biết từ tốn trước tung hô chiến thắng
Thấy ra bài học sau hơn thua, được mất
Và tự nhủ mình đã sống rất đẹp tươi.


Vậy là Argentina cũng đã chạm tay đến giấc mơ cúp vàng sau 36 năm kể từ khi giành chức vô địch tại Mexico năm 1986. World Cup 2022 đã đưa đội tuyển quốc gia Argentina và đội trưởng Messi lên tột đỉnh vinh quang. Chiến thắng đầy kịch tính này cũng làm nức lòng người hâm mộ đội xanh trắng sau bao năm mòn mỏi trông đợi. Và ta cũng từng thấy Messi đã trầy trật như thế nào trong các kỳ World Cup để tới được ngày hôm nay. Nên tôi mới có câu “Đời chẳng chiều lòng cho viên mãn ngay đâu” để tặng cho cả hai số 10 Messi và Mbappe, một người đã thấm thía đủ mọi cung bậc đời và một người đang dần nếm trải nhiều hơn vị ngọt mặn cuộc sống.

Vào 22h đêm giờ Doha (Việt Nam là 2h sáng), đường phố Doha khu vực quanh sân Lusail, nơi vừa diễn ra trận chung kết giữa Argentina – Pháp đông nghẹt xe cộ và ồn ã tiếng reo hò. Quãng đường cách nhà chỉ chừng 3km mà chúng tôi phải bò ngoằn ngoèo suốt hơn một tiếng đồng hồ mới về được. Có lẽ chưa bao giờ Doha đông người đến thế, tắc đường đến thế và náo nhiệt đến thế. Một đêm không thể tuyệt vời hơn cho 40.000 CĐV nồng nhiệt đến từ Argentina đang ở đất Qatar.

Với CĐV đội tuyển Pháp, đội tuyển của các bạn đi được đến giờ phút này thật đáng ghi nhận và tự hào, chỉ là thiếu một chút may mắn mà thôi. Tuyển Pháp đã cống hiến các trận rất hay với chiến thuật và con người tuyệt vời. Các bạn cũng đã có chức vô địch World Cup 2018 và giờ tuy về nhì nhưng lại có đôi giày vàng Mbappe World Cup 2022. Chàng trai mà chúng ta hâm mộ còn cả chặng đường dài phía trước để nỗ lực và hy vọng. Đôi khi chiến thắng huy hoàng chậm lại một chút sẽ khiến người trẻ trở nên khiêm tốn và nhìn lại được nhiều điều, đặc biệt là định vị mình rõ hơn.

Với tôi, bóng đá như cuộc đời. Nơi đó chúng ta thấy rõ những hỷ nộ ái ố, thấy rõ tính cách của từng cầu thủ trên sân. Chúng ta cũng học được những phẩm chất quý mà môn thể thao này mang lại như sự kiên nhẫn, bền bỉ, tinh thần thép, tính cộng đồng… cũng như biết chấp nhận sự khắc nghiệt trần trụi của thắng thua được mất, những cú ngã đau, những pha phạt lỗi… Từ đó ta có sự nhìn nhận sâu sắc hơn về sự đa chiều của cuộc sống. Ta cũng hiểu mọi thắng thua chỉ là tạm thời, bởi không ai thắng mãi và còn có cơ hội phía trước cho những người về sau.

Một mùa World Cup đã khép lại, nhưng giấc mơ lấp lánh và những ký ức đẹp vẫn luôn ở đó.

Published in: on 19/12/2022 at 9:59 Sáng  Gửi bình luận  

Biết điểm dừng

Ta hay động viên nhau: Hãy tiến về phía trước, cứ bước tiếp chớ nản lòng, đi rồi sẽ đến, chớ bỏ cuộc… Nhưng có lúc ta lại phải nhắc nhau: Tới đây đủ rồi, dừng lại đã, chậm một chút, nghỉ ngơi thôi, buông xuống đi, thả lỏng nhé!

Giống như xưa kia ta cố gắng để có được mọi thứ, thì bây giờ ta cố gắng để buông bớt mọi thứ. Giữa có và không, giữa ôm và thả, giữa đi và dừng… sự lựa chọn đôi khi thật khó khăn. Và nhiều lúc ta phải trải qua sự quá đà rồi mới nhìn lại, nhận ra được đâu là điểm dừng mà đáng ra ta đã phải đưa ra quyết định từ sớm.

Đơn giản như trong cuộc nhậu, cuộc vui, cuộc trò chuyện… nếu ta không biết điểm dừng thì cuộc nhậu quá sức thành tan hoang, cuộc vui quá đà thành mỏi mệt, người nói nhiều quá hóa nhàm.

Trên đỉnh hào quang, khi say mê trong sự tung hô, nghĩ đến việc phải bước xuống, ta khó lòng làm được. Và ta cứ bám trụ trên đó bằng mọi giá, cho đến khi ánh sáng lấp lánh ấy tắt dần… mọi săn đón tan biến… Ta ngơ ngác không chấp nhận nổi sự thật, nhưng cuối cùng vẫn buộc phải lùi vào hậu trường cho những non tươi, mới mẻ ngoài kia tỏa sáng. Song đã muộn, sự lui về bị động khiến ánh hào quang xưa kia của ta phần nào trở nên vô vị. Người đời sẽ chỉ còn thấy ta thảm hại của ngày hôm này chứ mấy ai còn nhớ ta rực rỡ của ngày xưa nữa. Mà điều đó không quan trọng bằng cảm giác của chính ta, khi trong lòng ta không có được sự thanh thản điềm nhiên chấp nhận thực tế. Dẫu thực tế ấy với ta là phũ phàng, nhưng với đời sống là hợp quy luật.

Trong say sưa sở hữu, ta không biết rằng ta chẳng thể ôm được mãi mọi thứ. Đến lúc nào đó ta phải buông chúng xuống và ra đi một mình. Chiếc xe, căn nhà, tài khoản ngân hàng, chức quyền và quý giá hơn là sức khỏe hay bàn tay của một người… tất cả ta đều phải thả ra, buông xuống. Nếu ta không can tâm chấp nhận được sự thật mình vốn chẳng có gì, chẳng mang theo được gì… thì khi không còn gì cả ta sẽ sống tiếp thế nào đây?

Ta không thể ôm mãi hào quang quá khứ hay sở hữu những thứ vật chất hữu hạn. Nếu ngay từ đầu hiểu được rằng không nên giữ chặt ai, cái gì thì lành thay. Còn nếu đang ôm rất nhiều thứ thì cần học cách từ từ nới lỏng vòng tay. Khi đã thả xuống, buông ra được, nghĩa là ta đã biết chấp nhận sự thật, hiểu được quy luật, tự khắc khi ấy ta có thể bình yên sống mà không còn khát thèm những thứ ngoài thân.

Biết dừng lại trong chủ động, biết đủ trong an nhiên, biết chấp nhận trong nhẹ nhàng… thì quãng đời về sau ta mới có thể thảnh thơi mà sống.

Published in: on 08/12/2022 at 1:16 Chiều  Gửi bình luận  

Văn không biết ra vẻ

Đôi khi tôi thấy trong những bài thơ văn mà ai đó đăng hoặc chia sẻ có lời bình kiểu “lại văn vẻ” hay “dạo này văn vẻ thế”… Ngoài đời cũng vậy, nhiều lúc tôi cũng nghe thấy ai đó thốt lên câu cười cợt “thằng này lại văn vở rồi”. Hẳn bạn cũng như tôi, nghe những lời trên sẽ thiên về ý nghĩ người bình luận không mấy thiện cảm với chữ “Văn”.

Có câu “Văn là Người”. Nghe lời ai nói ta phần nào biết bản tính họ. Nhìn thứ ai đăng ta phần nào hiểu tâm tư họ. Nếu nói lời hay ý đẹp, lời thiện ý lành với tấm lòng chân thành thì sao có thể lại là “văn vở” kiểu “diễn trò” được.

Rút cục thơ hay văn cũng là đời, đều lấy cảm hứng từ hiện thực cuộc sống. Những gì ta quan sát và cảm nhận được sẽ nhờ chữ nghĩa diễn tả hộ, đơn giản vậy thôi. Dẫu ai có viết về chiếc lá vàng rơi, cụm mây trắng bay, hay một cơn gió thổi… thì đó cũng là đời cả. Dù là thực thể sống động hay cái vô hình vi tế, thì nó đều từ hiện thực mà ra.

Không phải người viết mộng mơ thiếu thực tế, hoặc người share “tay nhặt lá chân đá ống bơ”, mà bởi họ rất yêu cuộc sống, yêu cái đẹp, biết tận hưởng trọn vẹn từng khoảnh khắc li ti của thế giới kỳ diệu này.

Văn chính là Người và Đời, Văn không biết ra vẻ.

Published in: on 05/12/2022 at 7:22 Chiều  Gửi bình luận