Vài sợi ý nghĩ (1)

1. Dần dần tôi đã học được cách tôn trọng ánh nhìn của mình đối với mình hơn là quá để tâm vào ánh nhìn của người khác. Nên giờ tôi hành xử có vẻ không được tế nhị, nương nhẹ bằng ngày xưa. Cơ bản vì tôi đã bớt được cái tính cả nể và sợ người khác phật lòng. Nếu tôi không thoải mái thì tôi sẽ không cố làm nữa để khỏi rước cái ấm ức vào mình. Đó là nói những việc trong phạm vi cá nhân tôi có thể quyết định mà không ảnh hưởng đến công việc chung. Chứ ở đời còn rất nhiều việc tôi phải cố gắng để hoàn thành dù chẳng muốn tí nào. Mà chính vì đã có những việc buộc phải làm rồi, nên những việc còn lại tôi cần cho bản thân cái quyền tự quyết, để có thể cân bằng được cảm xúc của tôi.

2. Người ta có thể tô thêm màu sắc hoặc tối giản màu sắc cho đời mình, tùy thuộc quan điểm và sở thích. Thêm hoặc bớt, với mỗi người, đều có lý do và cái hay ho riêng. Còn tôi thì lúc muốn tô thêm lúc lại muốn bỏ bớt đi, phụ thuộc tâm trạng và theo từng hoàn cảnh. Ở giai đoạn này, chủ yếu tôi muốn bỏ bớt và thích các màu sắc trung tính, pastel hơn là các sắc màu chói gắt, rực rỡ. Tôi đang ở thời điểm thích sự dịu dàng hơn dù trước đây tôi cũng yêu sự cuồng nhiệt, huyên náo lắm.

3. Trong đời, ta cần có những trạm nghỉ để dừng lại thả lỏng, thư giãn và tiếp thêm năng lượng. Trong một mối quan hệ, trạm nghỉ đôi khi là một quãng im lặng, cho cả hai được dễ chịu và yên ổn trong thế giới của riêng mình. Không áp lực, không trách nhiệm, không gì cả. Cho đến khi cả hai sẵn sàng trở lại để tiếp tục sống chung một bầu không khí cùng đối phương. Lúc này cảm giác tươi mới, dễ chịu sẽ trở lại đầy đủ, nhờ cả hai đã tỉnh táo dành thời gian để bước vào trạm nghỉ.

4. Đôi khi tôi thích vẽ lên một tôi nham nhở trong mắt người khác. Bởi vì cơ bản là tôi cũng nham nhở thật. Chữ nham nhở ở đây gần với nghĩa mỗi thứ một tí, không nhất quán, không có gì nghiêm trọng. Tôi nói cười, tôi im lặng, tôi lắng nghe, tôi hồn nhiên, tôi ngơ ngác… đều thật là tôi cả. Mà kệ, cứ vậy vậy lại hóa hay. Đòi hỏi mình tròn trịa, nghiêm ngắn quá rồi lại khiến mình ảo tưởng về bản thân. Tôi thích đặt tôi ở nơi thật thấp, một phần chẳng muốn ai nhìn mình lấp lánh để rồi đến một ngày nào ảo ảnh vỡ tan. Và phần nhiều là bởi khi tôi đứng ở nơi thật thấp, tôi có nhiều cơ hội nhìn lên mà học hỏi, và tiếp tục khiêm nhường để trưởng thành. Buông cái tôi xuống với tất cả sự thành thực, tuy khó, nhưng như thế tôi mới mở lòng ra tiếp nhận và sửa chữa được. Chứ nếu cố tỏ ra khiêm nhường nhưng bên trong đầy tự mãn thì coi như tôi đã thất bại. Mà tôi thì không muốn thất bại trong công cuộc sống thật của tôi.

5. Cuộc sống không dễ dàng gì. Từ công cuộc mưu sinh đến hài hòa các mối quan hệ. Từ chăm chút ngoại hình đến ổn định nội tâm. Từ kiểm soát cảm xúc đến tự chữa lành tổn thương và khắc phục những khiếm khuyết của bản thân… Chẳng thể nhìn bề ngoài mà biết được ai như thế nào, đang vui sống thảnh thơi hay phải vật lộn chật vật ra sao. Cứ từ mình mà suy ra, còn bao khó khăn phải vượt qua thì người khác có lẽ cũng vậy. Thế nên thương hiểu và đồng cảm được thì tốt, không thương hiểu được thì lờ nhau đi là xong. Cứ khó chịu hay buồn bực về nhau chỉ thêm mệt mình vì đó là đang hút về năng lượng xấu. Đời đủ phức tạp rồi, ai tỉnh táo sẽ không chuốc thêm những thứ nham nhở, lằng nhằng nữa đâu.

6. An ủi người khác bằng cách bảo họ “cố gắng nhé” hay “vui lên nào” là cách an ủi thật hững hờ và vô tâm. Sự an ủi tốt nhất dành cho ai đó khi họ đang buồn bã, bế tắc, tuyệt vọng… là ân cần lắng nghe và kiên nhẫn thấu hiểu. Trong lúc họ đang chùng xuống mà ta cứ cố kéo lên bằng mấy khẩu hiệu tích cực, hay tàn nhẫn hơn là “đã bảo rồi mà, nói không nghe”… rồi tiếp tục rao giảng mấy lời hay ho… thì mọi ủi an của ta trở thành vô nghĩa, phản tác dụng. Khi người khác đang muốn chia sẻ thì điều họ cần nhất là được giãi bày, còn việc của ta là lắng nghe và đồng cảm. Lúc đã giải tỏa hết được mọi điều trong lòng để bình tâm hơn, nếu họ tiếp tục cần ta, ta sẽ cùng họ đi tìm giải pháp.

7. Con người luôn nhỏ bé trước thiên nhiên bao la và đời người luôn ngắn ngủi trong dòng chảy vô tận của thời gian. Vậy nên ta cứ sống thật thành tâm, khiêm nhường và thiện chí với đời, vì ta chẳng là ai, chẳng là gì ghê gớm cả.

8. Chọn bộc lộ mình ra sao ở nơi công cộng phụ thuộc vào quan điểm, cách sống của mỗi người. Dù gì thì giữa chốn lao xao bề bộn ta vẫn nên giữ mình một chút kẻo dễ bị trầy xước lắm! Bởi đời chua ngoa và vô tình hơn ta tưởng. Dẫu cho bên trong mỗi người đều lẩn khuất những nỗi niềm riêng và lòng trắc ẩn, nhưng đôi khi sức mạnh của sự a dua, đánh hội đồng có sự mê hoặc của riêng nó. Bởi dường như khi đồng loạt lên án, chỉ trích ai đó… người ta thấy mình có vẻ tốt đẹp hơn lên. Người ta tự ru ngủ bản thân bằng việc nhìn vào lỗi sai của người khác. Đó chính là loại thuốc ngủ cực độc, đang âm thầm giết dần giết mòn mỗi người mà họ chẳng hề hay biết.

9. Đôi khi chỉ vì một vài biểu hiện thôi mà ta đã vội nhận định một sự vật, sự việc hay cá nhân nào đó rồi tự cho là mình suy đoán, kết luận đúng. Ta chẳng bao giờ biết mình đúng hay sai vì ta không là sự vật đó, không ở trong sự việc đó và cũng chẳng phải cá nhân đó. Hoặc giả ta có đúng đi chăng nữa thì cũng chẳng để làm gì, nó còn khiến bản thân ta ngạo nghễ vì cảm giác mình là người được quyền đánh giá, phán xét. Dẫu biết thế nhưng tôi cũng hay hồ đồ kết luận lắm, dù đã cố gắng để hạn chế phạm phải lỗi này, mà quả thật không dễ dàng gì. Trong “Cát bụi chân ai”, Tô Hoài cũng đã tả Ngô Tất Tố vừa khóc vừa phải thốt lên một câu với Nguyên Hồng rằng “Làm người khó lắm!”. Khó vì không thể kiểm soát mình thôi phán xét. Cũng khó vì không thể kiểm soát mình thôi buồn bã khi bị phán xét.

10. Với tôi, việc nhắc về cái chết không phải điều gở, cũng chẳng có gì ghê gớm cần phải né tránh. Nhắc và nghĩ về nó không phải là tiêu cực mà để thấy ra bản chất của vô thường mà sống trọn vẹn từng phút giây đang có. Trạng thái tích cực ẩn chứa trong chính sự chấp nhận và đối diện đó, chứ không chỉ trong mấy ngôn từ lạc quan vui vẻ động viên ai cố sức gồng mình. Nỗi buồn và cái chết cũng đáng được trân trọng như niềm vui và sự sống vì nó giúp ta thấy ra sự thật. Có điều đừng để bị ám ảnh và chìm đắm trong nó rồi lãng quên thực tại nhiệm màu mà thôi.

Published in: on 29/11/2023 at 7:04 Chiều  Gửi bình luận  

Thành phố mèo

Vậy là tôi đã ở Doha được gần hai năm. Ngoảnh đi ngoảnh lại thấy thời gian trôi mải miết quá. Mới hôm nào lục tục chuẩn bị đồ đạc vali hành lý lên đường, vậy mà giờ đã là hai năm gắn bó với nơi này. Nhớ năm 2009 – 2010 khi tôi sang Ấn Độ, ngoài việc học và chơi, tôi đã chăm chỉ viết mỗi ngày về những trải nghiệm mình có tại đó. Cũng vì thế mà khi về lại Việt Nam sau gần ba tháng, tôi đã có rất nhiều bài cảm nhận cụ thể và chân thực.

Vậy mà giờ đây đã tầm bảy trăm ngày ở Qatar nhưng tôi chưa viết được gì nên hồn. Phần vì bận, phần vì không thực sự có cảm xúc. Hoặc cũng có thể tôi ỷ lại vào việc mình ở đây vài năm cơ nên thôi viết sau cũng chưa muộn. Có lẽ tôi chờ thêm những cảm nhận và trải nghiệm sâu sắc hơn chăng? Tôi còn đi hỏi tôi thì ai trả lời được câu hỏi này?

Thôi không trì hoãn được nữa, từ hôm nay tôi quyết định bắt tay vào kể những câu chuyện nhỏ về nơi này. Phải vượt qua cơn lười, không thì sau chẳng lưu lại được gì bằng câu chữ. Hôm nay tôi mở hàng bằng một đôi nét kể về mèo ở Doha nhé!

Thành phố mèo, mèo đông hơn người

Nhắc đến những điểm đặc trưng của Qatar thì sẽ thật là thiếu sót nếu như không nhắc đến mèo. Thật bất ngờ khi đặt chân lên mảnh đất Trung Á này, khắp thành phố đi đâu tôi cũng gặp mèo là mèo. Mèo có vẻ còn đông hơn người và chúng nhởn nhơ khắp nơi: Ngoài đường, nóc xe, gầm xe, vỉa hè, sân vườn, công viên, trong nhà… Chẳng có ai bắt chúng để giết thịt cả nên chúng ngày càng sinh sôi dù rằng người ta thường xuyên đưa mèo đi thiến đấy!

Những con mèo người ta tóm cổ đem đi thiến xong sẽ được trả về khu ở cũ với một bên tai bị cắt góc để đánh dấu là đã thiến. Nên lâu lâu có việc mèo tự dưng mất tích và vài tuần sau lại thấy trở về trong một trạng thái khác lạ. Đúng là khi bị thiến xong các chú mèo trở nên tự kỉ hơn một chút rồi dần dần mới trở lại trạng thái bình thường. Tôi có rất nhiều kỷ niệm với mèo và tình yêu với chúng cũng ngày một nhiều hơn bởi tôi có cơ hội và thời gian quan sát những động thái của chúng hằng ngày. Những chú mèo thông minh hơn tôi tưởng. Chúng rất khôn ngoan và đôi lúc tôi phải bật cười vì cách ứng xử của chúng với người hoặc với nhau.

Trong khu tôi ở có ba con mèo. Một con mèo trắng vàng, một con mèo tam thể, và một con mèo trắng đen. Dường như ba con này đều ở tầm tuổi gần trung niên, nói chung là cũng già dơ rồi. Con trắng đen và con tam thể tôi gặp từ ngày đầu tiên đến đây. Còn con trắng vàng thì mãi sau mới thấy xuất hiện. Nhưng tôi lại thân với con trắng vàng hơn cả vì nó suốt ngày bám theo tôi đòi xin ăn. Và hơn nữa cũng vì tôi luôn có thiện cảm với những con mèo màu trắng vàng. Con mèo này tôi gọi là mèo béo hoặc mèo trắng. Vì nó rất béo, ăn rất nhiều, cái gì cũng ăn, không chê cái gì cả. Tôi nói vậy là vì không phải con mèo nào cũng thế. Có những con mèo khó tính, thịt cũng tùy loại hay cá cũng tùy loại mới ăn.

Chủ yếu ở đây mèo ăn thức ăn mèo và đi đến đâu cũng thấy thức ăn mèo dải đầy trên hè phố. Nói chung mèo ở đây chả lo chết đói vì người dân rất hào phóng cho mèo ăn. Họ đặt những chiếc bát nhựa ở ngoài cổng kèm theo cả bát nước cho mèo. Cứ cách vài bước lại có một chiếc bát, cách vài bước lại có một chiếc bát, và mèo cứ việc đi từng chiếc bát đó mà ăn hoặc uống tự do thôi.

Đi qua các thùng rác nhựa cũng sẽ thấy vô vàn mèo đứng trên thùng rác hay đang lục lọi trong thùng rác. Mà toàn mèo đẹp thôi, con nào nhìn cũng yêu với màu lông, màu mắt rất đa dạng… Chuyện mèo còn siêu dài, tôi sẽ kể dần vì chưa biết kể từ đâu đến đâu nữa nên bạ đâu kể đấy.

Hôm nay tôi chỉ tạm kể như vậy, khi nào rảnh tôi lại tiếp tục kể những câu chuyện lan man không đầu không cuối. Cơ bản là dạo này tôi lười viết quá thành ra khó mà viết hay hoặc cô đọng được. Đành cứ kể như là đang nói chuyện vậy thôi.

Mèo trắng vàng (mèo béo) tham ăn
Mèo đen trắng và mèo tam thể
Mèo hoang nằm giữa đường, trên nóc xe và thùng rác
Published in: on 29/11/2023 at 1:22 Sáng  Comments (2)  

Một ngày

Hôm nay là một ngày gì đâu. Sự cố từ trên trời rơi xuống khiến tâm trạng có chút ngổn ngang và dự định vẽ bị gác lại. Mãi tới chiều tối đi bộ rồi về tắm mới thấy thư giãn được tí chút. Không hẳn là buồn, mà là trạng thái không thoáng đãng trong tâm trí đó thôi. Vẫn tiếp tục học được bài học về cuộc sống, những thứ xảy đến không lường trước được. Không còn lạ gì, nhưng làm sao có thể thoải mái được khi đó là những sự cố không mong muốn. Tuy nhiên, mình đã tiến bộ hơn xưa, là biết kiểm soát cảm xúc hơn. Đồng thời cũng hiếm khi còn cảm thấy buồn kiểu chìm đắm nữa. Hôm nay chỉ là về công việc thôi, còn mọi thứ vẫn ổn cả. Từ giờ sẽ thường xuyên viết blog trở lại chứ dạo này vắng vẻ quá. Rất biết ơn vì ngày xưa mình đã chăm chỉ viết blog để sau này có thể nhìn lại được cả quãng đường mình đã đi. Nhìn lại được những bước trưởng thành và biết mình đã đi xa đến đâu kể từ ngày còn non nớt đó. Dù sao vẫn luôn cảm ơn cuộc đời, cảm ơn những người đã bên mình khi khó khăn, an ủi và nâng đỡ mình những lúc mình tuyệt vọng. Và điều mình cần làm chính là sống tốt nhất có thể để xứng đáng với những ân huệ đó.

Published in: on 29/11/2023 at 12:57 Sáng  Gửi bình luận  

Làm sách

Một cuốn sách của đội nhà Winlinh.Books triển khai từ A – Z. Tác giả chỉ việc gửi bản thảo và cà phê thảnh thơi ngồi chờ. Từ khâu biên tập vô cùng chỉn chu đến các khâu thiết kế, xin giấy phép và cuối cùng là in ấn đều được thực hiện bởi những người làm nghề có gu và có tâm. Không phải là tự khen cho hay đâu mà sự thật là mỗi người đảm nhiệm mỗi khâu đều rất chuyên nghiệp trong phần việc của mình. Thời gian giao sách không có kề cà mà đúng hẹn và nhanh nhẹn nhất có thể. Riêng style thì lại tùy thuộc nhiều ở khách hàng trừ khi họ giao toàn quyền cho mình. Cuốn này thì tác giả là một người rất yêu hoa và thích chụp ảnh, nên yêu cầu cho ảnh cá nhân vào nhiều. Ở đời này uy tín là thứ đáng quý lắm. Làm thật thì mới có được niềm tin và sự ủng hộ của mọi người. Ai hiểu điều ấy thì có thể chưa mấy giàu nhưng theo nghề được rất bền lâu.

Published in: on 28/11/2023 at 12:42 Sáng  Gửi bình luận  

Múa rối nước – Hiện đại soi bóng tiền nhân

Có một trò diễn mà sàn diễn là mặt nước còn diễn viên lại xuất thân từ những miếng gỗ. Có một trò diễn mà con người chỉ thầm lặng đứng sau hậu trường trong khi những hình nhân vô tri lại tỏa sáng dưới ánh đèn sân khấu. Trò diễn đó chính là múa rối nước, một loại hình nghệ thuật biểu diễn mang đậm hơi thở của nền văn minh lúa nước đồng bằng Bắc bộ Việt Nam.

Hoạt cảnh Đua thuyền

Hiếm người biết chính xác rối nước ra đời từ bao giờ, bởi nó bắt đầu nảy mầm, len lỏi trong lòng các xóm làng chiêm trũng rồi lớn dần lên giữa những sinh hoạt nhỏ bé đời thường. Tương truyền, múa rối nước được hình thành từ thế kỷ 11 – 12. Theo thời gian, múa rối nước ngày càng trở nên phổ biến và hoàn thiện thông qua những đúc kết của nhiều thế hệ.

Âm nhạc cổ truyền phục vụ biểu diễn rối nước
Sân khấu rối nước tại nhà hát Múa rối Thăng Long

Múa rối nước vốn thường được biểu diễn trong các buổi hội làng hay các dịp lễ tết, khi bà con đã thu xếp xong việc đồng áng để cùng ra đình góp vui. Sau này, rối vào thành phố, rối vào nhà hát, diễn viên vẫn là rối gỗ, sân khấu vẫn là mặt nước, người điều khiển vẫn đứng sau bức mành, nhưng không khí và quy mô của nó đã khác hơn nhiều.

Hoạt cảnh Vinh quy bái tổ

Nghệ thuật múa rối là sự kết hợp độc đáo giữa nghệ thuật tạo hình và kỹ thuật biểu diễn. Để diễn được trò rối nước, người ta phải dựng lên nhà rối (còn gọi là thủy đình) trên mặt ao làng với lối kiến trúc mái chùa cong cùng mành tre, cờ phướn, võng lọng, cổng hàng mã… tạo nên một sân khấu sinh động. Thời nay, thủy đình được dựng ngay trong các nhà hát và trong các khu du lịch sinh thái… với sân khấu là hồ nhân tạo. Khán giả làng đứng ngồi xúm xít quanh ao xem rối còn khán giá phố ngồi ghế ngay hàng thẳng lối xem rối. Khản giả làng xem rối giữa hây hây gió trời còn khán giả phố lại xem rối giữa mát mẻ điều hòa. Tuy có sự khác nhau về không gian biểu diễn, nhưng các nghệ nhân và nghệ sỹ đều cố gắng đem lại cho khán giả những nét đặc trưng nghệ thuật rối nước Việt Nam.

Rối nước khác rối cạn (rối cạn gồm rối tay, rối que, rối dây) là người điều khiển sử dụng hệ thống sào kết hợp với dây để điều khiển con rối. Hệ thống sào, dây giúp người đứng sau bức mành (còn gọi là buồng trò) có thể điều khiển những con rối cử động theo ý muốn. Lối điều khiển đòi hỏi kỹ năng thuần thục, làm sao để các cử động của rối nhịp nhàng và phù hợp với lời thoại, âm nhạc, từ đó lột tả được thần thái nhân vật. Phần thân trên của rối nổi lên mặt nước còn phần chân chìm dưới nước được gắn đế để giữ thăng bằng và lắp bộ điều khiển. Những con rối được đẽo gọt từ gỗ sung (thứ gỗ nhẹ và nổi được trên nước), được tạo hình ngộ nghĩnh với màu sắc rực rỡ tươi vui và dân dã. Ngoài ra âm thanh và ánh sáng cũng là yếu tố góp phần quan trọng vào sự thành công của một tiết mục rối nước. Rối nước cần tiếng đàn, tiếng hát, tiếng trống mõ, tiếng kèn sáo và cả những tiếng pháo phụ trợ để thật tròn vai. 

Những con rối làm từ gỗ
Các diễn viên cúi chào khán giả

Giữa nhịp sống tốc độ thời cách mạng Công nghiệp 4.0, nghệ thuật múa rối vẫn được duy trì và bảo tồn. Bên cạnh những sinh hoạt biểu diễn hội hè đã thành thông lệ ở nhiều làng xã, trên khắp cả nước có rất nhiều địa điểm tổ chức biểu diễn múa rối nước hấp dẫn khán giả, đặc biệt là các khán giả nhỏ tuổi và người nước ngoài. Lớp trẻ được tiếp cận gần gũi với nghệ thuật biểu diễn dân gian còn người nước ngoài được biết thêm một nét văn hóa đặc sắc của Việt Nam. Tuy nhiên những người tâm huyết với nghệ thuật múa rối còn kỳ vọng hơn thế. Bởi duy trì được nhưng đã phát triển được hay chưa? Phát triển ở đây không chỉ là nhân rộng địa điểm biểu diễn, tăng số lượng suất diễn, thu hút được khán giả mua vé, mà cao hơn nữa phải là sự tìm tòi, sáng tạo để đào sâu và phát huy những giá trị vốn có của nghệ thuật múa rối nước mà các thế hệ đi trước đã gây dựng.

Những người yêu nghệ thuật rối nước, những nghệ nhân múa rối nước và tạo tác con rối vẫn luôn trăn trở để gìn giữ môn nghệ thuật truyền thống thấm đẫm tinh thần Việt.

Bài Winlinh – Ảnh: Amachau

Published in: on 08/11/2023 at 4:55 Sáng  Comments (2)  

Thấm hồn dân tộc

Tôi thuộc lứa 8X đời đầu với kí ức tuổi thơ gắn với nhiều trò chơi hay các món đồ chơi dân gian. Trong số đó, tôi rất thích tò he bởi nó có sắc màu đẹp đẽ, hình dạng dễ thương và đáng nói là chúng còn ăn được. Tôi thường mong năm mới đến để được đi chợ Tết và ngắm nhìn thoả thích, lựa chọn những con giống xinh xắn mà bà hay mẹ tặng cho.

Tò he dân tộc Kinh

Tò he ban đầu được tạo ra để làm vật phẩm cúng lễ. Sau này, nó trở thành món đồ chơi được trẻ em yêu thích. Những bông hoa, con chim, con trâu, con ngựa… được lũ trẻ say mê chơi rồi cuối buổi đem ra nhấm nháp ngon lành. Theo năm tháng, hình ảnh những con tò he ngày ấu thơ dần xa xôi vì trong trong cuộc sống hiện đại, thứ đồ chơi này ít hiện diện quá.

Bột màu để nặn tò he
Tò he các dân tộc thuộc nhóm ngôn ngữ Tày – Thái

Có những người nặn tò he để kiếm sống lúc nông nhàn. Họ lên phố, ra công viên, vào các lễ hội, hội chợ để nặn tò he tại chỗ và bày bán. Họ tạo ra những con giống bằng ý nghĩ vừa làm vui đời, vui người vừa lấy công làm lãi, nhặt nhạnh từng đồng. Nhưng cũng có những người coi nghề này là máu thịt, lẽ sống như nghệ nhân Nguyễn Văn Thành ở thôn Xuân La, xã Phượng Dực, huyện Phú Xuyên, Hà Nội. Nghệ nhân Nguyễn Văn Thành hiện là Chủ nhiệm Câu lạc bộ Làng nghề truyền thống Tò he Xuân La. Bên cạnh việc kế thừa những kỹ thuật làm tò he của các thế hệ trước như cách làm bột, tạo màu từ nguyên liệu thiên nhiên, nghệ nhân này còn sáng tạo ra kỹ thuật hấp cách thủy làm cho sản phẩm bền màu hơn, lưu giữ được hàng năm chứ không dễ bị mốc, hỏng trong vài ngày như trước đây. Anh luôn đau đáu với nghề, nuôi mơ ước các sản phẩm tò he của Việt Nam được bạn bè thế giới biết đến và yêu thích. Anh mong muốn tò he không chỉ là món đồ chơi của trẻ nhỏ mà sẽ là sản phẩm mỹ nghệ mang hơi thở dân gian.

12 con giáp là chủ đề truyền thống của tò he

Duyên lành đã đến khi nhóm Vietnam Lens, gồm những người yêu nghệ thuật nhiếp ảnh và luôn trân trọng những giá trị văn hóa, đã tìm đến nghệ nhân Nguyễn Văn Thành với ý tưởng tạo nên bộ tò he về 54 dân tộc anh em. Nhóm Vietnam Lens có những thành viên từng đi tới nhiều vùng miền, gặp gỡ và sinh hoạt cùng các dân tộc thiểu số trên dải đất hình chữ S. Vì thế, họ hiểu rõ đặc trưng của mỗi tộc người với nét đẹp văn hóa bản địa. Họ muốn vẻ đẹp ấy được tỏa lan chứ không chỉ gói gọn trong một vùng đất xa xôi ít người biết đến. Hai bên đã dành thời gian trao đổi kỹ càng để làm nổi bật những chi tiết, tạo hình mà họ muốn thể hiện qua các tác phẩm tò he. Tôi đã không khỏi xúc động khi được ngắm 54 đôi tò he trong trang phục dân tộc với cái hồn sống động. Từng nét vuốt bột tâm huyết, chỉn chu đã khắc họa từ mũ, áo, khăn đội đầu đến nét mặt, dáng điệu… lột tả được vẻ độc đáo của mỗi tộc người. Các cặp trai gái người Bahnar, Ê đê, Jrai khoẻ khoắn trong trang phục thổ cẩm sặc sỡ, chơi nhạc cụ cồng, chiêng. Chàng trai người Tày mặc chiếc áo màu chàm đang thổi sáo bên người bạn gái chơi đàn tính. Cô gái Thái vấn tóc điệu đà với chiếc khăn piêu, áo cóm và váy đen duyên dáng… Nghệ nhân Nguyễn Văn Thành chia sẻ rằng thời gian để tạo mỗi đôi tò he lâu hơn rất nhiều so với những mẫu phổ biến, từ khâu pha bột để ra được đúng màu trang phục đến việc tạo hình dáng, cử chỉ, cách chơi nhạc cụ dân tộc…

Tạo hình mềm mại với màu sắc tinh tế, trang phục cuốn hút… của những cặp tò he chính là thành công của sự kết hợp giữa nhóm Vietnam Lens và nghệ nhân Nguyễn Văn Thành khi họ dùng truyền thống để bảo tồn truyền thống, lấy bản sắc nâng niu bản sắc. Cùng với các phương thức như số hóa, vẽ tranh, chụp ảnh… đây cũng là một hướng đi rộng mở cho những ai muốn lưu giữ và tiếp nối văn hóa dân tộc.

Published in: on 04/11/2023 at 12:02 Sáng  Comments (2)