Giải phóng

06/3/2025: Một cuộc cách mạng tối giản dữ liệu trong điện thoại. Trong 5 ngày tôi đưa tiễn gần 36.000 ảnh và video khỏi máy. Đến giờ phút cuối này tôi mạnh tay xóa 5.000 ảnh không thèm nhìn lại. Tôi vừa thoát khỏi mớ hỗn độn tôi tự tạo ra. Làm gì còn ai khác có thể giúp tôi thoát khỏi sự mắc kẹt ấy ngoài chính tôi. Và tôi đã bước ra khỏi cái bóng của chính mình để hưởng không khí tự do mà vốn dĩ tôi đã cần phải có sớm hơn.

12/3/2025: Một sự giải phóng tiếp theo là không dùng FB cá nhân nữa. Tôi tiếp tục bước vào chân trời tự do rộng rãi hơn, dẫu trước đó FB cá nhân của tôi cũng chỉ có 95 người bạn. Tôi muốn dần bớt đi sự tiếp nhận thông tin thụ động, dù đó là thông tin cá nhân của người thân hay bạn bè mình. Tôi cũng muốn buông cái ham muốn khoe ảnh cá nhân và gia đình trên đó luôn. Quan trọng hơn nữa là bảo vệ đôi mắt của chính mình. Và song song đây tôi cũng vào zalo xóa những số liên lạc không liên quan nữa, rời một số nhóm không hoạt động nữa, tiễn biệt những cuộc trò chuyện không nhất thiết phải lưu lại làm gì nữa. Tôi cũng xóa một fanpage và một IG mà tôi làm admin cho người thân vì tôi nhận ra thời gian và sức khỏe của tôi rất quý giá và tôi không thể đánh đổi nữa.

28/3/2025: Từ đêm hôm qua tôi đã vô hiệu hóa Fanpage của mình (dự kiến ít ngày để nghỉ ngơi). Lần đầu tiên tôi làm việc này và tôi quan sát nội tâm tôi xem tôi thấy thế nào. À, tôi thấy như được giải thoát/giải phóng. Tiếp tục lại cảm thấy được giải phóng sau các sự giải phóng vừa qua (xóa dữ liệu điện thoại, ngưng dùng FB cá nhân, dọn dẹp blog và zalo…). Tôi tự nghĩ, ví như sau này mình có không còn Fanpage, Instagram, WordPress, YouTube hay Pinterest… thì tôi cũng chẳng thấy tiếc nuối gì. Vì cái thân tôi rồi tôi cũng sẽ chẳng giữ được, thì tôi mong giữ được vật gì ngoài thân. Hóa ra càng thêm tuổi người ta càng cần dùng đến phép trừ nhiều hơn.

Published in: on 29/03/2025 at 3:46 Chiều  Comments (2)  

Vài sợi ý nghĩ (3)

1. Giao hòa cùng thiên nhiên là mối giao hòa bình yên nhất.

2. Sau những lo toan và buồn phiền, tôi ngồi xuống và nghĩ về đời mình. Tôi luôn thấy sau cơn bão mọi thứ trở nên bình lặng và dễ chịu hơn. Có lẽ bởi tâm hồn mình qua bao xô dạt gió mưa, khi được trả về với khu vườn dịu êm nắng sớm, sẽ cảm nhận rõ hơn giá trị của những phút giây đang trôi qua bình thường. Yêu những cái bình thường và tận hưởng một không gian bình thường quen thuộc, là niềm hạnh phúc lúc này của tôi.

3. Làm nhiều điều mình thích, cuộc đời mình sẽ trở nên đầy ắp thi vị.

4. Đi từng bước một đến mục tiêu, đừng sốt ruột. Chậm mà chắc, lại tận hưởng được vẻ đẹp hành trình.

5. Những chuyện xảy ra trong quá khứ đôi khi ta tưởng nó đã tan biến lâu rồi, nhưng không, nó vẫn nằm đó, và lâu lâu lại cựa quậy nhắc ta nhớ rằng nó đã từng hiện diện trong đời ta. Việc của ta là khi nó trở lại thì bình thường đón tiếp và quan sát những diễn biến nội tâm. Ghi nhận, trân trọng nó dẫu nó đem lại cho mình cảm giác nào. Còn có cảm giác là còn sống, còn biết khóc cười, thao thức là còn tỉnh táo, minh mẫn. Phải biết ơn chứ! Chào quá khứ, chào mày mỗi khi mày muốn quay trở về. Chào quá khứ, chào tạm biệt và hẹn gặp lại nếu thực sự mày muốn gặp lại!

6. Con người quá tài, xây nên bao thứ hoành tráng, long lanh và đẹp đẽ. Nhưng con người cũng quá dại, đôi khi đạp đổ cả những thứ mình đã mất bao công dựng xây. Rút cục con người là khôn hay dại, giỏi hay khờ, thật khó trả lời. Thôi thì cứ sống mà đi qua những khôn dại bất ngờ ấy. Cũng chỉ khóc cười vài bận là xong một đời thôi.

7. Một căn phòng chứa đầy kỷ niệm, vừa đẹp đẽ vừa khổ đau đã đóng kín, nhưng thực chất nó vẫn nằm đó, trong tim ta. Rồi đôi lúc ta lỡ tay chạm vào, cánh cửa lại bật mở. Mọi thứ ùa ra ào ạt như chưa từng trôi xa, chưa từng kết thúc. Và ta buông thả mình sống trong thứ hiện tại nhuộm đầy quá khứ ấy, một chút. Rồi như mọi bận, ta lại từ từ khép cửa, tiễn mọi thứ về trật tự như chưa từng có gì xảy ra. Nhưng không, không thể “như chưa” được, ta không thể xóa đi bất cứ diễn biến nào mình từng tạo dựng. Ta buộc phải chấp nhận rằng ta đã từng xây đắp nó. Và căn phòng ấy dẫu có bị phá đi, thì trên nền đất ấy vẫn còn những dấu vết thật sâu để lại.

8. Những nỗi buồn nhuộm tôi thành những sắc màu u uẩn. Tôi như tấm vải bị nhuộm đè lên bao lớp màu trầm. Đến một ngày nhìn lại, tấm vải ấy không thực rõ màu sắc là gì nữa.

9. Tôi đi trên mảnh đất thực tại, lắng nghe đủ đầy mọi âm thanh của sự sống, và trân trọng từng bước chân tôi đang được thiên nhiên nâng đỡ bình yên trong lúc này!

10. Thời gian cứ chăm chỉ kéo sợi và ta cũng mải mê sống với bao thứ hỗn độn của đời mình. Tấm thảm thời gian đang dệt kia thì tuần tự và ngay ngắn như bốn mùa vẫn luân chuyển ghé qua. Còn ta thì chẳng thể nào làm cho đời mình ngay ngắn như thế được vì ta là một sinh vật rất phiền về trạng thái và cảm xúc.

Published in: on 29/03/2025 at 2:32 Chiều  Gửi bình luận