Vào hạ

Published in: on 23/04/2025 at 1:34 Sáng  Gửi bình luận  

Có những cuộc đời

Một chiều cuối tuần, tôi đang ngồi trong góc quán quen gần nhà, chợt thấy ông cụ mình vẫn hay trò chuyện khi  dạo bộ mỗi sáng đi ngang qua. Dạo này tôi không thấy ông đâu, tưởng ông vào Nam thăm con cháu. Nhưng có lẽ không phải, ông bị bệnh chăng? Mới không gặp ông gần chục ngày mà nhìn ông già sọm hẳn đi. Tóc bạc trắng, lưng còng hơn, đi lại đã không còn nhanh nhẹn như mọi bận. Nhìn theo dáng ông khuất dần vào khu tập thể nơi cuối đường, tôi miên man nghĩ về đời người. Ông chắc hẳn đã có một thời trai trẻ sôi nổi với hoài bão, hy vọng về tương lai tưởng không bao giờ kết thúc. Rồi cho đến lúc này, có khi nào ông tiếc nuối tháng ngày đã qua? Mà nếu ông đã sống từng giờ trọn vẹn, thì còn gì để phải tiếc nữa.

Mẹ tôi cũng thế! Mẹ vẫn thường được mọi người khen là trẻ so với tuổi và mẹ tự hào vì điều đó. Nhưng giờ đây tôi  bỗng thấy nhói lòng khi mẹ nhờ nhổ tóc bạc và trên khóe mắt mẹ những nếp nhăn đang ngày một nhiều thêm. Mẹ vẫn hồn nhiên vui sống như một người trẻ. Mà không phải “như”, mẹ thực sự là người rất trẻ. Bố bảo, đừng nhắc đến tuổi tác với mẹ, hãy cứ để mẹ hồn nhiên với ý nghĩ về thời gian vô cùng, vô tận. Hãy cứ để chúng ta được sống mộng mơ và thoải mái với hiện tại. Nghĩ gì thêm, lo lắng gì thêm cho nặng lòng bởi có nghĩ cũng có giải quyết được đâu.

Bố tiếp lời theo dòng suy tư đang trôi: Con người không biết đủ nên cứ muốn chế ngự thời gian và tuổi tác. Quy luật sinh lão bệnh tử chẳng tránh được thì nên điềm nhiên mà đón nhận. Mẹ sướng đấy, vì mẹ chẳng ám ảnh chuyện tuổi tác nên đâu cần khát khao níu kéo. Còn bố, trông vậy mà cũng lắm lúc phải thở dài ngơ ngẩn khi thấy tuổi ngày càng chồng chất thêm. Bố chẳng vô tư được như mẹ. Có thể đến lúc nằm ở đâu đó nhìn vào đời sống với mong mỏi được quẫy mình trong lòng nó, bố mới thực sự biết mình đã sống đúng hay chưa… Còn giờ thì… cứ sống đã.

Đó là một chiều hè cuối tuần khi tôi đi bộ cùng bố và nghe bố trải lòng. Hai bố con ngồi uống trà đá bên hồ ngắm hoàng hôn dần tàn. Quanh hồ, nhiều người đàn ông đang chăm chú buông câu. Tôi nhìn xuống vạt nước trước mặt, thấy một chú cá con đang nằm phơi bụng trên con sóng dập dềnh xô bờ. Có lẽ chú bị ngạt thở bởi dòng nước ô nhiễm. Không ai biết, chẳng ai hay một linh hồn nhỏ bé đã từ giã cõi đời trong thinh lặng. Chỉ là chú cá nhỏ mà sao thấy ngậm ngùi. Chẳng hẳn vì chú cá đâu, mà còn vì tôi mới hay tin ông cụ vừa lìa xa cõi tạm.

Gió hiu hiu thổi mang theo hơi nồng nhẹ của nước bốc lên theo những đám mây mỏng. Mành liễu lơ phơ rủ xuống mặt hồ đang trở nên thẫm dần. Không gian tưởng như thinh lặng ấy lại chứa muôn vàn lao xao của đời sống với những số kiếp dài ngắn xen nhau đến rồi đi. Hơi thuốc bàn bên ai phả lên trời bay mong manh như sương. Những tiếng nói cười lẫn vào không gian mờ tối của một ngày gần kết thúc. Và những cuộc đời nhỏ bé cứ thế trôi đi, qua từng chiều hoàng hôn lẩn khuất. Dẫu ẩn chứa  không ít nỗi niềm, nhưng cũng rất đỗi đẹp đẽ và thi vị, vì đó là đời sống.

Published in: on 20/04/2025 at 6:33 Chiều  Gửi bình luận  

Chuyện hàng xóm

Gần nhà tôi có em Thảo làm nghề sửa chữa quần áo và bán hàng tạp hóa. Mỗi lần đi làm về qua, tôi đều thấy em đang trong nhà. Khi thì ngồi may, lúc lúi húi quét dọn hay săn sóc lũ trẻ… Tóm lại là em luôn chân luôn tay. Chuyện đứng buôn dưa lê với hàng xóm thì rất hiếm, còn thảnh thơi ngồi sơn móng xanh đỏ hay săm soi mặt mũi thì tuyệt nhiên không thấy bao giờ. Thảo có nét duyên duyên như diễn viên Hoa Thúy. Làn da trắng nhưng có chút nám và sang năm nay tôi nhận thấy trên khuôn mặt em đã có thêm dấu hiệu tuổi tác vất vả hằn in.

Tôi và em thân hơn từ khi tần suất sửa quần áo của tôi dày thêm và mùa hè cùng nhau đánh vài bận cầu lông. Hai chị em thường nói về chủ đề gia đình, con cái, sức khỏe và nợ nần. Em hay than nhức mỏi, cảm cúm rồi thức đêm làm hàng hoặc chuyện gia đình bên chồng cư xử khiến em buồn. Tôi cũng hay than sức khỏe hoặc kể những chuyện linh tinh. Em khen tôi có vòng ba mơ ước, tôi khen em duyên dáng, mặn mà.

Cạnh nhà em có giàn sử quân tử sum suê tỏa bóng mát. Hoa rụng nhiều khiến em phải quét sân thường xuyên. Sân trước nhà em luôn sạch vì đường cao, chẳng bù cho sân nhà tôi hay vương bẩn vì đường thấp. Chung lối nhưng chia cao thấp, thành ra con đường đáng ra rất rộng mà vẫn chia hai làn vì hai khu dân cư chưa thể thống nhất cùng xây. Nhà em cao tầng, ở khu trên đẹp hơn trong khi nhà tôi lụp xụp, ở khu dưới chưa sổ đỏ. Nhưng vì tôi làm công chức, em cứ đẩy tôi lên trong khi hai chị em đều khó khăn như nhau. Lúc em cho tôi rau ngót, rau lang, miếng bánh chưng. Khi tôi mang sang em củ măng rừng, phong bánh quy, miếng thịt quê được biếu…

Nhiều khi nhìn em thấy thương, vì em suốt ngày chúi đầu vào cái máy may kiếm từng đồng mà chồng thì chả mấy nhẹ nhàng hỏi han. Tôi hay sang mua cho em những đồ lặt vặt như bột canh, giấy ăn, xà phòng… cũng là cách động viên em thiết thực nhất. Em có trứng gà ta, tôi lấy. Em bán cả mật ong và bột sắn, tôi dùng. Em bày hoa ngày rằm và mùng một, tôi mua. Có cô hàng xóm thỉnh thoảng sang nói vui vui dăm câu ba điều, mua các thứ lặt vặt, xin củ hành quả chanh lúc lỡ chợ, thật thích!

Hôm nay sang chơi với em, mang tặng em cuốn sách để làm kỷ niệm thôi chứ biết em không bao giờ đọc sách. Nhưng em lại đòi mua sách cho bằng được “để chị đắt hàng”. Trong câu chuyện qua lại lúc đó, nghe em chia sẻ, tôi mới biết ngày xưa em không có điều kiện đi học nên cho tới giờ vẫn rất khó khăn trong việc đọc và viết. Em toàn phải nhờ con đọc hoặc viết giúp những nội dung dài. Nghe vậy tôi mới bảo: “Chị không lấy tiền sách của em đâu, ai lại bán sách cho người không đọc sách”. Em vội nói: “Ôi chị ơi, sách này sẽ giúp ích cho em trong việc học đánh vần hàng ngày đó nhé!”. Ừ vậy thì được, nghe cũng vui vui.

Nhân lúc vắng khách, em kéo tôi ngồi lại tranh thủ tâm sự. Em kể về cậu con trai bằng thứ giọng trầm lắng: Thằng bé từ nhỏ đã không chịu ăn thịt cá, chỉ ăn đồ thực vật, em ép mấy cũng không ăn. Khi nhìn thấy mọi người ăn thịt cá, nó kêu lên: “Đừng ăn nữa, tu đi!”.

Rồi thằng bé đòi đi chùa học hạ, chẳng như trẻ con nhà khác ham chơi, đằng này nó ham tụng kinh suốt ngày ấy. Nếu con em có căn tu thì em sẽ ủng hộ, có khi còn đỡ khổ hơn chị ạ! Tôi gật gù, ừ mình đang phải vật lộn đời cơm áo cũng đâu sung sướng gì. Nếu con muốn theo đường tu thì cứ thuận duyên, thuận tự nhiên. Con mà vui thì em cũng sẽ vui với lựa chọn đó.

Giữa buổi trưa tĩnh lặng, chúng tôi nói về cái chết, tang ma và việc xây mộ. Em bảo, sau khi chết đi thì cái thân xác còn ý nghĩa gì, nên em không cần quan tâm nó nữa, “em thích rắc tro vào cây ấy chị”. Thật trùng hợp vì chính tôi cũng đã nghĩ như vậy từ lâu. Tôi muốn tro cốt của tôi sẽ chôn vào gốc cây, để thân thể tôi được hòa trong đất, góp phần vun trồng cho một mầm xanh vươn cao.

Khi em nói chuyện gia đình em các anh chị đang lùng sục tìm đất xây mộ, tôi và em đều chung ý nghĩ “sống còn chưa lo được thì lo lúc chết nhà cao cửa rộng làm chi”. Có thể nhiều người không đồng tình, nhưng tôi thật sự nghĩ mình không cần gì sau khi chết. Người thân khi nhớ đến chỉ cần  trong tâm tưởng, một ngọn nến hay nhành hoa đã là đủ. Không cần mâm cao cỗ đầy cúng lễ, không cần xây mộ to đẹp. Chết rồi, linh hồn bay đi, thân xác tan rã, còn gì nữa đâu. Rồi sẽ sang kiếp khác (nếu có), và sẽ quên mình đã từng là ai (chắc uống canh Mạnh Bà thật nhỉ?). Nhớ nhung người đã khuất thì cứ nhớ, nhưng không nên quá quyến luyến níu kéo, để họ không vướng bận gì mà có thể thanh thản ra đi. Đó là một cách yêu thương đúng nghĩa!

Published in: on 14/04/2025 at 12:39 Chiều  Comments (2)  

Đi chợ cuối tuần

Thường mỗi thứ Bảy, tôi hay dậy sớm đi chợ để tận hưởng không khí mát mẻ đầu ngày và mua được nhiều đồ quê tươi ngon giá rẻ. Những buổi chợ cuối tuần rất dân dã, thú vị bởi tôi đi chợ truyền thống. Chợ tôi hay đi là chợ Khương Đình cách nhà không xa. Người phố bán trong chợ cũng nhiều mà người quê lích kích rau cỏ cá tôm chào mời cũng lắm. Tôi thường tìm đến người quê mua, vì cảm giác hàng của họ thật hơn và dễ ngã giá hơn. Người quê thường trải bạt ra rồi bày đồ lên bán, hoặc sẽ có đôi quang gánh, những thúng mủng mẹt để đựng các thứ họ cần bán. Trong khi người phố hay bày hàng lên thùng xốp, và cơ bản nhìn thùng xốp tôi đã thấy không thích bằng thúng mẹt rồi.

Hôm nay tôi có việc khác nữa nên không thể đi bộ ra chợ như mọi bận mà phải chạy xe trên đường. Khi đi qua gần Ngã Tư Sở có cả loạt hàng tôm cá rau cỏ đang tụ tập, tôi dừng lại vì thấy một hàng có bày sọt cá chim đang quẫy. Tôi chọn một chú cá chim sáng hồng óng ánh vảy. Chị hàng cá cạo vảy nhanh thoăn thoắt. Nắng đầu đông le lói, gió dìu dịu thổi bên bờ sông Tô Lịch. Gần đó những hàng rau củ, những xe hoa màu sắc vui rộn đang xôn xao bán mua…

Sẽ chẳng có gì để kể nếu không có xe của đội trật tự công cộng đến. Xe đến là đúng thôi. Họp chợ ngoài đường, trên cầu, quá sai mà. Người mua như tôi cũng đâu có đúng. Đội dẹp chợ cóc không quát tháo, không xô đổ hay tịch thu hàng như tôi tưởng tượng. Song con cá chim của tôi cũng phải trải qua ba lần chạy loạn. Những người bán tôm cá có sáng tạo khá thú vị. Họ chế ra chiếc xe gỗ lưu động gồm một mảnh gỗ dưới gắn bốn bánh xe. Khi đội trật tự đến, họ kéo sợi dây thừng đi và bốn cái bánh xe chở bon bon chậu cá. Khi chạy theo chú cá của mình, tôi thấy một em cá trắm cong người bật ra khỏi chậu rơi xuống đất lấm lem. Tôi gọi với theo nhắc: “Cá rơi kìa chị ơi!”.

Lạ thay, tất cả một nhóm người nhốn nháo chạy, nhưng ai cũng toe toét cười. Họ cười kiểu xấu hổ nhẹ với khách và kiểu may quá không bị tóm hàng. Tôi cũng đến là buồn cười khi chứng kiến cảnh chạy loạn vui đáo để ấy. Và buổi chợ dài ra thêm một chút để tôi được thấy một không khí khác so với ngày thường đi siêu thị văn minh lịch sự yên tĩnh. Cảm nhận được nỗi chật vật của người buôn bán nhỏ không địa điểm bán hàng ổn định, dù thật ra họ có thể chọn cách vào chợ trả phí chỗ, không quá đắt đỏ đâu.

Chợ dù, giống xe khách dù, gây cản trở giao thông, cần dẹp bỏ. Tuy nhiên, có gì đó mâu thuẫn khi một ngày đi qua lối ấy đã thấy trống trơn bán mua. Gió vẫn thổi, nắng vẫn trong, chỉ có cá tôm vịt gà rau củ là im tiếng. Họ, những người bán rong đã dạt sang đường mới, vào chợ hay chuyển nghề khác khá hơn? Hàng rong gây phiền cho phố, nhưng khi vắng nó lại cảm thấy thiếu thốn, thật mâu thuẫn biết bao. Người bán hàng rong đâu muốn những cuộc rượt đuổi bi hài như thế. Tại họ muốn ngồi nhanh bán lẹ, tại  người như tôi cứ dừng lại để mua. Cũng tại cả đường đời mưu sinh lắm nỗi.

Published in: on 14/04/2025 at 10:39 Sáng  Gửi bình luận  

Chia sẻ

Con người rất cần sự chia sẻ. Chia sẻ không đơn thuần là được nói cho thỏa thích mà còn là được lắng nghe một cách thật lòng. Nói và nghe là hai yếu tố quan trọng không thể thiếu trong một cuộc chia sẻ. Không nhất thiết phải quá rạch ròi, cân bằng giữa nói và nghe, nhưng cốt lõi là sự tiếp nhận và trao gửi thật dễ chịu, không áp đặt và gượng ép. Một người sống có sự chia sẻ sẽ thanh thản, yêu đời hơn một người luôn ôm trong mình mối hoài nghi và cảnh giác, những câu chuyện bí mật hay những dằn vặt nặng nề. Tìm được người có thể lắng nghe hoặc được là người tin cậy để lắng nghe ai đó không dễ. Nếu có thì vui, nhưng nếu chưa có thì cũng chẳng phải là vấn đề.

Bởi không bỗng nhiên họ đến, cần một chữ duyên. Không đơn giản họ ở lại, cần sự vun đắp. Song đôi khi cố gắng không làm nên kết quả, cần hơn là sự hòa hợp tự nhiên về quan điểm sống, dù khác biệt cũng làm nên thú vị. Tôn trọng khác biệt thôi chưa đủ, có thực sự chấp  nhận những khác biệt đó hay không mới  là điều quan trọng. Dẫu cuộc đời đôi lúc như sàn diễn, ta lắm phen phải làm diễn viên, nhưng trong một mối quan hệ thực sự, ta phải được là chính mình thì sợi dây kết nối mới có thể bền chặt.

Cuộc sống không dễ dàng gì. Từ công cuộc mưu sinh đến hài hòa các mối quan hệ. Từ chăm chút ngoại hình đến ổn định nội tâm. Từ kiểm soát cảm xúc đến tự chữa lành tổn thương và khắc phục những khiếm khuyết của bản thân… Chẳng thể nhìn bề ngoài mà biết được ai như thế nào, đang vui sống thảnh thơi hay phải vật lộn chật vật ra sao. Cứ từ mình mà suy ra, còn bao khó khăn phải vượt qua thì người khác có lẽ cũng vậy. Thế nên thương hiểu và đồng cảm được thì tốt, không thương hiểu được thì bỏ qua là xong. Cứ khó chịu hay buồn bực về nhau chỉ thêm mệt mình, vì đó là đang hút về năng lượng xấu.

Khi người đối diện đang buồn khổ thì ta cần có cách chia sẻ phù hợp. Bảo họ “cố gắng nhé”, “phải vui lên” là cách an ủi hững hờ và vô tâm. Cứ cố kéo cảm xúc người khác lên bằng mấy câu khẩu hiệu, rao giảng bằng mấy lời răn dạy, thì mọi ủi an của ta sẽ trở nên vô nghĩa, phản tác dụng. Sự an ủi tốt nhất chính là ân cần lắng nghe và kiên nhẫn thấu hiểu. Khi người khác muốn chia sẻ thì điều họ cần nhất là được giãi bày, còn việc của ta là đồng cảm. Lúc đã giải tỏa được mọi điều trong lòng để bình tâm hơn, nếu họ tiếp tục cần ta, ta sẽ cùng họ đi tìm giải pháp.

Nhu cầu chia sẻ luôn có trong mỗi người, chỉ là cách thức chia sẻ khác nhau. Người thì cần có người để lắng nghe và tương tác. Người lại thích cưng nựng, thủ thỉ với thú cưng. Người quen ngắm thiên nhiên rồi cảm nhận bằng tai, mắt và nhịp thở. Người ưa giãi bày bằng câu chữ. Người say sưa thể hiện tâm tư bằng âm nhạc. Người muốn mô tả cảm xúc bằng nét vẽ… Thật là vô cùng đa dạng cách chia sẻ, vô cùng thú vị những hình thức chia sẻ. Và tôi nhận ra những người hướng nội có nhiều cách chia sẻ thú vị lắm, bởi nó bao gồm rất nhiều những chia sẻ không người và không lời.

Published in: on 13/04/2025 at 7:26 Chiều  Gửi bình luận  

Kỷ niệm tình yêu

Tôi vặn nắp lọ đường, lũ kiến vòng quanh một đàn nối đuôi nhau leo lên hí hửng. Trong lúc này, cái nắp thật vô dụng, chỉ là hình thức cho giống một cái lọ, còn chức năng của nó đang bị lỏng lẻo. Đổ chút đường đã lọc sạch bọn kiến vàng khè vào nồi bột sắn, tôi nhè nhẹ khuấy đều chất nước trắng đục như vôi. Phút chốc, lửa đã liếm lên gần miệng nồi. Thứ quánh đặc trong veo lục bục sôi, hừng hơi nóng lên mặt tôi, ran rát.

Đặt bát bột sắn trên bàn cho nguội bớt, tôi vào nhà tắm xả vòi sen, nước thấm vào từng sợi tóc mơn man mát lạnh. Xoa lên đầu loại dầu gội mới mua, mùi lavender thanh khiết, tôi thả lỏng hoàn toàn cơ thể và tâm trí. Sau một buổi sáng cuối tuần chăm chỉ dọn dẹp nhà cửa và sân vườn gọn gàng, tôi cũng thấy lòng mình như vừa được dọn dẹp. Tôi mở toang cửa sổ cho không khí thoáng đãng tràn ngập căn phòng. Trong không gian bình yên này, chỉ có tiếng nhạc êm cùng hương thơm thoảng dịu từ bình hoa sen đang bung nở. Mùa hè đang thư thái trôi qua…

Tôi với tay lên tủ sách, lấy cuốn sách quen xuống để trên đùi và nhìn ra phía cửa sổ ngắm nắng đổ xuống bờ tường rêu. Cuốn sách tôi đã đọc đi đọc lại không biết bao lần, vì nó hay, nhưng hơn hết là vì nhớ anh, người đã mang nó đến cho tôi cũng trong một chiều hè đầy nắng. Tôi đã thuộc từng chi tiết trong sách, từng vết gẫy, từng vết nhăn, bởi lúc nhớ anh tôi lại đem sách ra đọc và ngắm dòng chữ thân thuộc anh đề tặng. Vậy nên cuốn sách tuy được nâng niu nhưng chẳng còn mới nữa, khi từng trang giấy đã mềm lại vì có hơi tay người cứ mân mê nó mãi…

Tôi nhớ cái ngày vào thư viện rồi bất ngờ thấy anh khi anh đang ngồi cùng bàn đọc sách với tôi. Anh có nước da nâu, sống mũi thẳng và đôi mắt sáng. Tôi phát hiện ra anh khi ngước mắt lên thư giãn sau một chặp dài nghiên cứu cuốn sách dày cộp. Không ngờ được gặp một vẻ đẹp cuốn hút ngay trước mặt, tôi tự cho phép mình tận hưởng một cách vô tư. Tôi đang mơ màng thì bỗng anh ngước lên và bắt gặp con bé nhìn trộm mình. Tôi luống cuống và bối rối chả biết cất ánh mắt vào đâu làm anh cũng bối rối theo. Giây phút nhìn nhau ngắn ngủi mà ngưng đọng. Tôi và anh biết nhau lặng lẽ như thế, bằng những trao đổi không lời như thế. Vô tình hay hữu ý, chúng tôi thường ngồi cùng bàn. Tôi siêng lên thư viện hơn, dường như anh cũng vậy.

Có một lần, vì vội đi đón mẹ từ sân bay về thăm, cất đồ thế nào mà tôi để sót chiếc đồng hồ đeo tay trên bàn. Tối hôm đó, khi cơm nước xong, tôi mới giật mình nhớ ra. Tôi tiếc ngẩn ngơ, không nghĩ còn được gặp lại nó. Qua một tuần, sau khi đã tiễn mẹ ra sân bay, tôi trở lại nhịp độ cũ, lại lên thư viện. Vừa bước vào, tôi đã thấy anh ở đó với vẻ bồn chồn mong ai, không lẽ là tôi. Tôi mỉm cười tự giễu mình.

Sau khi trình thẻ mượn, tôi ngồi xuống góc bàn gần cửa sổ. Hơi tiếc vì hôm nay thư viện đông người, tôi chẳng có cơ hội ngồi cùng bàn với anh. Đang tập trung chép một số ý hay từ sách, bỗng có ai đặt vật gì đó ở trước mặt tôi, người đặt nó bước đi rất vội. Tôi ngẩng lên nhìn, thì ra đó là anh. Một chiếc hộp xinh xinh để trước mặt, tôi mở ra, hóa ra là chiếc đồng hồ. Trong hộp còn có mẩu giấy ghi: “Gửi em chiếc đồng hồ em để quên. Tôi là Quân, tôi có thể làm bạn với em không?”, kèm số điện thoại của anh. Tim tôi đập nhanh, mặt nóng ran, tay chân lóng nga lóng ngóng. Tôi cất vội mảnh giấy vào túi xách, ngồi ngây ra một lúc chẳng đọc được gì nữa. Tôi thu sách vở ra về, chẳng dám một lần nhìn sang phía bàn anh.

Tối hôm đó, sau khi mọi việc xong xuôi, tôi nằm trên giường tìm những từ phù hợp nhất để nhắn tin. Lời cảm ơn về chiếc đồng hồ đã giúp tôi dễ dàng hơn trong tin nhắn mở đầu. Tôi và anh bắt đầu nhắn tin qua lại và có cơ hội tâm sự nhiều hơn. Tình yêu dần đến trong những ngày hè nắng đẹp. Nhờ anh truyền cảm hứng mà tôi chăm học, chăm đọc hơn nhiều. Anh đã tặng tôi một giá sách rất xinh, giờ nó vẫn nằm đây, mà anh thì đang ở xa tít tắp.

Lúc anh quyết định đi nước ngoài làm nghiên cứu sinh, tôi rất buồn nên giận dỗi anh một cách vô lý. Tôi không thèm ra tiễn anh ở sân bay, làm lơ e-mail anh gửi và không thèm bắt máy cả những cuộc gọi của anh. Phải gần ba tháng sau, khi không chịu đựng nổi nỗi nhớ, tôi mới chịu liên lạc lại. Đến giờ cũng đã hai năm có lẻ. Và hôm nay, khi đang mơ màng nghĩ tuần tới sẽ mặc gì để ra sân bay đón anh, thì điều bất ngờ bỗng đến….

Anh đã cố tình về sớm để đem lại niềm vui cho tôi. Như giọt nắng đang nhảy nhót ngoài hiên, anh ùa vào với tốc độ ánh sáng. Tôi chưa kịp mặc váy đẹp, chưa kịp điểm trang, chưa kịp chuẩn bị hoa tặng anh, chưa kịp làm bất cứ điều gì, thì anh đột ngột xuất hiện ngay trước mặt. Tôi chìm ngập trong niềm hạnh phúc khôn tả, bỏ quên cả bát bột sắn đã nguội từ lâu, tay lập cập xoay mãi những đóa sen trong chiếc bình gốm, làm mấy cánh hoa rụng xuống mặt bàn. Chúng tôi cứ ngồi bên nhau bình yên như thế, cho đến lúc hoàng hôn tan lẫn vào màn đêm. Bên cạnh là cuốn sách anh tặng ngày nào, kỷ niệm tình yêu.

Published in: on 09/04/2025 at 8:15 Chiều  Gửi bình luận  

Sau một cơn mưa

Ánh mắt hắn vằn từng tia đỏ rực, như ráng chiều cồn cào khát nắng của một ngày gần qua. Hất tung đôi giày nhàu nhĩ, hắn muốn được ngâm chân vào nước lạnh cho tan đi cơn mỏi mệt. Những cánh hoa quăn tít nằm trên mặt bàn như còn ngơ ngác sau cơn chia rời sự sống. Mặt trời rụng xuống. Khói bếp nhà ai quẩn quanh mùi cơm nóng hổi. Phải rồi, hắn thèm một bát cơm trắng, món thịt rang cháy cạnh và tô canh suông ngọt lành. Hắn nuốt nước bọt ừng ực, chỉ càng thấy rõ hơn cảm giác khát khô cháy cổ. Chẳng có gì bù đắp nổi cơn khát ấy, hắn thiếp vào giấc ngủ mê man.

Trời chuyển nắng sau những ngày lạnh lẽo lê thê, khóm hoa vàng bắt đầu thắm nhụy. Xét cho cùng, hắn chẳng thể bỏ bê mọi thứ mà lao theo đam mê mãi. Hắn vẫn phải tận hưởng những thứ bình thường của một người bình thường. Là được ăn ngon, ngắm gái đẹp và nhậu cùng chúng bạn. Rảnh  thì đến căn nhà bên sông mà buông cần và ngẫm sự đời.

Kỳ thực cái nỗi buồn mà hắn phải mang vác trong chừng ấy năm cũng không hẳn quá nặng. Nhiều lúc chính cái buồn ấy lại cho hắn thêm cảm xúc để mà sáng tạo. Dù có vô vọng, phù du hình dáng, thì vẫn còn đó khát khao, đợi chờ thật. Người con gái tóc dài như một cụm mây êm, đến thoáng chốc rồi lặn thật sâu vào phía sau rặng núi. Để lại hắn một mình trơ khấc trong nỗi tương tư. Một kẻ bất cần đời như hắn mà có ngày phải yếu đuối vì tình, kể cũng thú vị.

Sau đằng đẵng tháng năm, lau đã mọc um tùm trên bãi bờ kỷ niệm, cô gái bỗng trở lại. Nhưng lòng hắn thì trống rỗng hơn là hân hoan khi thấy nụ cười và ánh mắt kia không còn như xưa nữa. Và hắn đã từ chối sự mở lòng mà mình từng rất khao khát, trông mong. Hắn thầm nghĩ, thà đừng gặp lại thì hơn, thì vẫn còn cảm giác tim đập run rẩy, thực tế luôn quá phũ phàng.

Cà phê đen ngồi cùng đêm dài thao thức. Trái tim hắn như cuộn len xù quấn qua quấn lại dưới chân mèo nghịch ngợm. Ồn ào chão chuộc kêu om từ đám cỏ sau nhà. Hắn vẫn chưa thể thoát khỏi cơn trầm cảm lưu cữu, nhưng nỗi buồn chỉ còn thưa vắng, như đám mây xám đã tan biến trên bầu trời… sau một cơn mưa.

Published in: on 09/04/2025 at 8:13 Chiều  Gửi bình luận  

Nhạy cảm

Đôi khi chợt buồn thăm thẳm, thấy linh hồn mình đang trôi nổi mênh mang trong một dòng chảy cô độc vốn dĩ. Ấy là khi ta nhìn vào tận sâu nội tâm ta và thấy rõ ràng, trần trụi những xấu xí, khuyết hao. Ta thấy mình cố chấp và nhạy cảm một cách thái quá để rồi biến chuyện nhỏ hóa  to, chuyện bình thường hóa nghiêm trọng. Chẳng để làm gì, chỉ thêm mất thời gian cho những suy nghĩ không đâu tự vơ vào. Đôi khi nỗi buồn chợt ùa đến chỉ sau một câu nói vô tình, một ánh nhìn lơ đãng không như ta kỳ vọng. Nỗi buồn mênh mang như con sóng nhỏ sôi lăn tăn trên mặt hồ một ngày đầu đông. Nỗi buồn tự dưng đến, nhởn nhơ ở lại, ta chẳng dễ dàng chế ngự đâu nếu lòng còn ngổn ngang, tâm còn náo động.

Con người có lẽ chỉ ung dung, tự tại chủ động đời mình khi không bị phụ thuộc vào một ai đó hay một thứ gì đó. Bởi khi đã để bản thân bị phụ thuộc, thì ta sẽ vui buồn theo những thứ mình phụ thuộc ấy. Chỉ còn cách rèn luyện nội tâm cho vững vàng để làm chủ được suy nghĩ bản thân. Biết chấp nhận thực tế để sớm tìm ra giải pháp, hơn là đi tìm niềm vui này để lấp vào nỗi buồn kia. Nếu cố tìm vui để lấp buồn, thì dễ có một ngày niềm vui ấy lại trở thành nỗi buồn tiếp theo chi phối đời sống mình.

Con người gánh trên vai quá nhiều nỗi sợ và âu lo, rồi thấy mình nhỏ bé và mong manh giữa vũ trụ vô tận. Sau cùng, khi phải đối diện với lão – bệnh – tử, có mấy ai không cảm thấy hoang mang, ngậm ngùi và bất lực? Dẫu biết kiếp người vốn thế và mọi điều đã xảy đến có khác được đâu, nhưng cảm xúc không phải là thứ lúc nào ta cũng kiểm soát được. Ừ thôi tự nhủ, chút nhạy cảm ấy sẽ giúp ta thấm thía sâu sắc hơn sự nhỏ bé, mong manh của kiếp người. Để biết sống khiêm nhường và nhũn nhặn hơn. Để biết nâng niu và biết ơn những gì ta đang có. Bởi ta biết, có thể lắm, nó sẽ tuột khỏi tầm tay ta… một lúc nào.

Published in: on 09/04/2025 at 8:10 Chiều  Gửi bình luận  

Chào tháng Tư

Published in: on 01/04/2025 at 10:20 Chiều  Gửi bình luận