Đôi khi chợt buồn thăm thẳm, thấy linh hồn mình đang trôi nổi mênh mang trong một dòng chảy cô độc vốn dĩ. Ấy là khi ta nhìn vào tận sâu nội tâm ta và thấy rõ ràng, trần trụi những xấu xí, khuyết hao. Ta thấy mình cố chấp và nhạy cảm một cách thái quá để rồi biến chuyện nhỏ hóa to, chuyện bình thường hóa nghiêm trọng. Chẳng để làm gì, chỉ thêm mất thời gian cho những suy nghĩ không đâu tự vơ vào. Đôi khi nỗi buồn chợt ùa đến chỉ sau một câu nói vô tình, một ánh nhìn lơ đãng không như ta kỳ vọng. Nỗi buồn mênh mang như con sóng nhỏ sôi lăn tăn trên mặt hồ một ngày đầu đông. Nỗi buồn tự dưng đến, nhởn nhơ ở lại, ta chẳng dễ dàng chế ngự đâu nếu lòng còn ngổn ngang, tâm còn náo động.
Con người có lẽ chỉ ung dung, tự tại chủ động đời mình khi không bị phụ thuộc vào một ai đó hay một thứ gì đó. Bởi khi đã để bản thân bị phụ thuộc, thì ta sẽ vui buồn theo những thứ mình phụ thuộc ấy. Chỉ còn cách rèn luyện nội tâm cho vững vàng để làm chủ được suy nghĩ bản thân. Biết chấp nhận thực tế để sớm tìm ra giải pháp, hơn là đi tìm niềm vui này để lấp vào nỗi buồn kia. Nếu cố tìm vui để lấp buồn, thì dễ có một ngày niềm vui ấy lại trở thành nỗi buồn tiếp theo chi phối đời sống mình.
Con người gánh trên vai quá nhiều nỗi sợ và âu lo, rồi thấy mình nhỏ bé và mong manh giữa vũ trụ vô tận. Sau cùng, khi phải đối diện với lão – bệnh – tử, có mấy ai không cảm thấy hoang mang, ngậm ngùi và bất lực? Dẫu biết kiếp người vốn thế và mọi điều đã xảy đến có khác được đâu, nhưng cảm xúc không phải là thứ lúc nào ta cũng kiểm soát được. Ừ thôi tự nhủ, chút nhạy cảm ấy sẽ giúp ta thấm thía sâu sắc hơn sự nhỏ bé, mong manh của kiếp người. Để biết sống khiêm nhường và nhũn nhặn hơn. Để biết nâng niu và biết ơn những gì ta đang có. Bởi ta biết, có thể lắm, nó sẽ tuột khỏi tầm tay ta… một lúc nào.
Bình luận về bài viết này