Giờ tan tầm, tôi ngồi uống cà phê nhìn ra phố Trần Quang Diệu. Đường tắc, không khí đậm đặc mùi xăng. Ai cũng vội vã mong nhanh về nhà để rũ đi lớp bụi đường mệt mỏi. Tôi cũng thường xuyên gặp cảnh tắc đường với xe nóng máy, tay mỏi nhừ, chân nhích từng bước một. Chỉ là hôm nay xong việc bên ngoài sớm không ghé cơ quan nữa mà cho phép mình ngồi đây để tận hưởng cái sự một mình giữa ồn ào náo nhiệt. Ngồi trong quán vắng nhìn dòng người qua lại, thấy như mình đang đứng ngoài cuộc sống. Nhưng đó chỉ là “thấy như”, còn thực chất tôi cũng đang hiện hữu trong nó, cùng mọi người ngửi làn khói bụi và tham gia vào mạng lưới giao thông hỗn loạn ngày ngày.
Khi đi trên phố phường đông đúc nhộn nhạo, tôi thường quên mất những nguy hiểm rình rập, cho đến khi thấy một sự cố xảy ra trước mắt, mới sực tỉnh. Nhưng rồi lại nhanh chóng quên đi, phải quên thôi, và tiếp tục lao trong vô thức. Nhiều lúc thấy ứ đầy, ngột ngạt với cái nhốn nháo ấy, cứ ước được thoát khỏi đây, về một miền quê vắng vẻ hay vùng núi non xa xôi mà tận hưởng thiên nhiên trong lành. Nhưng liệu khi xa phố phường quen thuộc này tôi có chịu được không? Hình như tôi đã phải lòng chính những thứ xô bồ này. Tôi cần nó như khí trời và thiếu nó có lẽ tôi sẽ thấy trống vắng biết bao nhiêu.
Tôi cũng nhận ra, chẳng phải chỉ riêng phố xá, là do lòng tôi đang náo loạn nên nhìn đâu cũng thấy ngổn ngang, bề bộn. Cuộc đời vẫn đẹp đẽ và bình yên khi tâm hồn tôi thực sự bình yên và đẹp đẽ. Vạn vật vẫn thênh thang ở đó, chỉ là tôi có đủ tĩnh để nhìn ngắm và tận hưởng chúng hay không mà thôi. Nếu lòng tôi yên ổn thì dẫu ngoại cảnh có thế nào cũng chẳng hề hấn gì đâu. Vậy thì tôi phải lo thu xếp nội tâm mình, tập trung vun vén lại đời mình trước khi đổ lỗi mọi điều cho phố, nhé!