Đã lớn, đã trưởng thành và bắt buộc phải có những cuộc gặp khác ngoài những cuộc gặp thân thuộc bạn bè. Ngoại giao, cụ thể là tạo lập mối quan hệ trong công việc, trong cuộc sống là một việc quan trọng. Ngày xưa tôi đâu để tâm tới điều đó vì khi ấy cuộc sống quá đơn giản, suốt ngày quẩn quanh với những điều nhỏ bé riêng tư. Giờ thì biết cần phải học đủ thứ trước khi bước vào một cuộc gặp, nhất là cuộc gặp thiên về công việc, mang tính ngoại giao. Chuẩn bị những nội dung, kiến thức cần thiết để phục vụ cho buổi nói chuyện là chưa đủ. Cần biết cách ứng xử và ứng biến trong quá trình tương tác để có thể tự tin bày tỏ chính kiến và duy trì, hoàn thành tốt cuộc gặp. Nói thì dễ mà làm thì không dễ chút nào.
Những cuộc gặp cứ đầy lên theo tháng năm và tuổi tác mà tôi thì luôn tham lam mong mỗi cuộc gặp là một dấu ấn khó phai. Nhưng rồi tôi cũng hiểu, nếu với mỗi người mình gặp, mình đều cố sức để nó trở thành đặc biệt thì cuối cùng mình sẽ kiệt sức. Mà sự dụng công đó cũng chẳng mang lại hiệu quả bởi mình chưa thực sự chú trọng vào bản chất của một mối quan hệ.
Có một dạo tôi từng cố gắng đến kiệt sức trong các cuộc gặp mang tính ngoại giao. Mỗi lần trở về, miệng tôi mỏi rã rời vì phải cười nụ cười cơ học. Sau này tôi nhận ra chỉ có sự chân thành mới giúp giải quyết được tất cả. Tôi cần thả lỏng suy nghĩ và hành động, không cố tạo một vỏ bọc hoàn hảo thì mới có thể mở lòng với người đối diện. Về phần mình là vậy, còn về phần người, cứ nhìn vào điểm tích cực của họ để ghi nhận và tôn vinh một cách chân thành, câu chuyện khi ấy sẽ đầy hứng thú. Rút cục mấu chốt trong mọi mối quan hệ dù thân hay sơ vẫn là sự cởi mở, chân thành. Chỉ có chân thành mới giúp những cuộc gặp trở nên ý nghĩa, đáng nhớ và đọng lại cùng thời gian.
Bình luận về bài viết này