Vài sợi ý nghĩ (13)

1. Ăn không chỉ để tồn tại. Ăn là sự tận hưởng rất riêng của mỗi người. Hạnh phúc ấy mỗi người sẽ cảm nhận theo cách của họ. Và ta cũng có cách cảm nhận đặc biệt của ta.

2. Mỗi lần sơ chế các thứ thì tinh thần luôn thư giãn. Tận hưởng cảm giác vào bếp như vậy nên chẳng bao giờ than vãn rằng nấu nướng là vất vả. Đó thực sự là một cuộc dạo chơi!

3. Niềm vui nấu nướng chứa trong nó rất nhiều sự dễ thương và vô tư. Khi ta nấu nướng, tâm trí ta chỉ tập trung vào món ăn để làm sao chúng được ngon lành nhất. Nấu ăn trong chánh niệm giúp ta cởi bỏ được những lo toan bộn bề còn vướng đâu đó trong lòng. Và ta duy trì được sự mềm mại tươi trẻ nhờ nấu nướng mỗi ngày.

4. Cây cối có sự trầm tĩnh rất cuốn hút, khiến tôi cứ muốn đắm chìm vào chúng mà không có cảm giác bị lún sâu. Ngược lại, khi ngắm cây, tôi được bay bổng và tự do trong thế giới riêng tư của mình. Chỉ còn cây và tôi, mà thật ra là chỉ còn cây và không tôi.

5. Cây trầm tĩnh chứa trong lòng bao câu chuyện cuộc đời mà nó được chứng kiến. Nhưng nó chỉ rì rào mỗi khi gió ghé chứ không phải là rì rào để đưa chuyện. Cây lá rì rào thả hết mọi lưu cữu sau khi chứng kiến những niềm vui nỗi buồn của nhân sinh. Cây chỉ cần lắng nghe và thấu hiểu trong im lặng, không lời mà đôi khi còn hơn cả ngàn vạn lời an ủi.

6. Cảm ơn một quãng đời tuổi trẻ đã buồn thật nhiều và viết thật nhiều. Nếu không có kho tư liệu viết ngày xưa đó thì không thể có “Nắng ngoài hiên” bây giờ. Nếu không có những nỗi buồn sâu thẳm lúc ấy thì chưa hẳn có mình điềm tĩnh lúc này. Dẫu chả mong buồn đến bao giờ, nhưng vẫn phải cảm tạ nỗi buồn đã hiện diện và cho mình nhận ra nhiều điều. Càng thương yêu trân trọng chính mình đã đi qua từng nỗi buồn và bao xây xước mà vẫn giữ được lòng trắc ẩn và cả sự trong trẻo mơ mộng đôi khi.

7. Khám phá cuộc sống, mở mang tầm nhìn, không để mình bị bó hẹp trong lối tư duy định kiến. Quan sát, lắng nghe, học hỏi trong khiêm nhường. Bước đi thành tâm, kiên định. Cẩn trọng nhưng không quá e dè. Đời ta có chừng ấy, chẳng nên lo nghĩ quá nhiều nữa!

8. Khi gặp một ai đó mà tôi không còn cảm giác phải giữ gìn lời ăn tiếng nói với họ thì nghĩa là tôi đã hoàn toàn đặt niềm tin vào họ. Không nhiều người khiến tôi như vậy, cuộc đời đâu dễ dàng đến thế. Tôi là kẻ rất khó bị thuyết phục bởi ai hay điều gì, nhưng lại cũng là đứa cả tin nếu đã hoàn toàn đặt niềm tin. Song có đôi lần ra về tôi thấy hẫng hụt tự trách mình thật thà và thả lỏng quá, đó đâu hẳn đã tốt. Mọi thứ vẫn cần có quá trình để thẩm thấu, đột ngột quá khiến người ta dễ đồng nhất biểu hiện với bản chất. Thật thà hồn nhiên là ưu điểm mà cũng là khiếm khuyết, không khéo là dễ gây hiểu lầm. Cơ mà khi tôi đã muốn hồn nhiên thì tôi nào nghĩ được gì khác, tôi nào khéo nổi. Thôi cứ sống thật, cứ bộc lộ mình dẫu xấu hay tốt, để rồi nhận ra ai hay thứ gì thực sự phù hợp với mình. Mọi thứ cảm giác đều đáng quý mà, dẫu đó là cảm giác tự trách và trống rỗng.

9. Đôi khi tôi hay đùa nghịch, trêu trọc mọi người, nói mấy câu bừa phứa – là tôi. Đôi khi tôi trầm ngâm và giấu mình vào một góc suy tưởng – cũng là tôi. Đôi khi tôi mong manh, yếu đuối và ngập đầy lo âu – vẫn là tôi. Đôi khi tôi nổi cơn lên như điên như dở – đích thị tôi. Đôi khi tôi thanh tân, mộng mơ và thanh khiết – thật sự tôi… Để tả được trọn vẹn mình, tôi khó lòng tả nổi. Vậy nên mong muốn ai đó hiểu mình thực sự là điều không nên và không thể. Mỗi người sẽ chỉ nhìn thấy tôi ở một góc nào đó chưa đầy đủ thôi. Mà quan trọng gì, hiểu hết cũng để làm gì. Chỉ cần tôi chú tâm mà hiểu được mình thôi cũng đã là điều khó khăn, thậm chí tôi cho đó cũng là một thành tựu.

10. Đôi khi có nỗi trống vắng lẩn khuất vào giữa những cuộc vui. Thấy mình như một linh hồn đang đi lạc vào chốn xa lạ. Ngơ ngác bơ vơ và sầu buồn không rõ lý do. Như một cái cây mọc nhầm chỗ và tự biết mình sẽ sớm bị bứng đi.

Published in: on 30/08/2025 at 10:07 Chiều  Gửi bình luận  

Vài sợi ý nghĩ (12)

1. Trân trọng từng sự việc đến với ta, vì chúng đang cho ta những bài học giá trị, giúp ta nâng cấp nhận thức của mình mỗi ngày.

2. Công việc về cơ bản giúp nuôi sống ta, nên trước hết ta cần biết ơn nó dù tâm trạng ta có thế nào. Ai cũng muốn được làm việc mình thích, nhưng tự ta cũng hiểu rằng đâu phải tự dưng ta có việc làm yêu thích nếu ta không thực sự tìm kiếm và chủ động. Nếu chưa thể làm việc khác, hãy tập trung làm tốt việc đang làm.

3. Đời là thế nào nhỉ? Vừa trần trụi, vừa trừu tượng. Vừa thực tế, lại mơ hồ. Lúc hay ho, lúc dở ẹc. Khi vui chán vạn, khi buồn một ta. Không đâu, đời vẫn vậy, lúc này lúc kia là do ta đó chứ. Ta cứ đổ cho nó bất ngờ, không ổn định, hóa ra do ta chấp chới, vu vơ. Thôi kệ đi, lúc thế này lúc thế kia cũng thú vị mà. Ta đang được nếm “muôn vị nhân gian”, tội gì không nếm.

4. Sau khi nói chuyện với bạn mình, trong khoảnh khắc này bất giác mỉm cười vì biết rằng đời sống của mỗi người phong phú, đa dạng quá! Thú vị thật, hiểu thêm một chút về đời mà thấy cõi lòng thêm mênh mang và tâm hồn mình thêm rộng mở. Rồi không còn chút nào là bó hẹp tư tưởng, rằng phải thế này thế kia mới là nên hay không. Ai cũng có những chuyện chỉ tự mình biết, tự mình ngấm ngầm gặm nhấm cảm giác của riêng mình mà. Và hẳn rồi, phải tự làm mình vui chứ ai giúp mình làm được điều ấy nào.

5. Thường khi, lúc nào đó, nơi nào đó, ta có buồn có vui có cãi vã có làm lành có thất vọng rồi hy vọng. Và em luôn hiểu chỉ có tình yêu với những gắn bó đủ dài đủ sâu mới làm ta không thể xa nhau.

6. Mùa mưa bão, hát bài này trong tâm trạng lạ lùng – thứ tâm trạng không gọi được tên, mơ hồ, mỏng manh như khói sớm bốc lên từ mái rạ quê xa nào đó.

7. Chứng kiến bước chuyển của thời gian từ chiều sang tối, thấy đời người cũng giống như vậy. Từ sáng đến trưa nghĩ ngày còn dài nên cứ thênh thang. Thoắt cái sang chiều và từ chiều qua tối thì nhanh đến thảng thốt.

8. Bắt đầu bước vào giai đoạn chẳng biết viết gì, không chỉ là caption mà còn là nhiều thứ khác. Trống trơn mọi ý nghĩ, chẳng còn nhiều những mong muốn giãi bày. Ngại nói rồi mà còn ngại viết nữa thì làm gì đây? Đọc, xem và nghe thôi vậy!

9. Vẫn đang trong cuộc cách mạng với chính mình, chiến đấu để thoát ra khỏi những điều cũ kỹ và độc hại. Khó khăn nhưng vẫn đang từng bước làm và đã thấy chút thành quả. Không hô khẩu hiệu hay gồng mình lên mà hiểu rằng làm cách mạng cần dũng cảm, quyết liệt, bình tĩnh và sáng suốt. Không thể quá nóng vội mà rất cần có lộ trình, kế hoạch cụ thể. Có sự dự tính, có sự nhìn lại và rút ra bài học kinh nghiệm nữa. Ôi đủ thứ cho một cuộc cách mạng chứ chẳng đùa. Nhất là khi kẻ thù ấy lại là chính ta.

10. Buổi sáng ngồi bên tiếng nhạc êm với cà phê và viết linh tinh. Nghĩ về những điều đã qua để tiếp tục học thêm nhiều bài học mới. Đang giai đoạn cuối của thu xếp dọn dẹp các dữ liệu và các tài khoản. Sắp hoàn thành rồi, ráng chút nữa thôi.

Published in: on 30/08/2025 at 9:56 Chiều  Gửi bình luận  

Tự nhủ

1. Tôi chính thức đưa ra tuyên bố với chính tôi rằng kể từ nay tôi không bao giờ nghĩ tôi từng là nạn nhân của ai hay của bất cứ điều gì, vì tất cả mọi ý nghĩ trong đầu tôi là do tôi quyết định. Đây không phải là sự phớt lờ thực tế mà là bởi nếu tôi mãi cho mình là nạn nhân, tôi sẽ đi đổ lỗi, thậm chí sẽ mãi chết chìm trong vấn đề của mình. Nghĩa là tôi phải bỏ đi cái tư tưởng chịu đựng này nọ, hy sinh này nọ, bận tâm này nọ… để mà sống cho sáng sủa cái đời mình. Tôi trao được gì trong khả năng và mong muốn của tôi thì trao, chứ tôi không cần phải áy náy hay buồn rầu nếu không trao được hay trao chưa đủ. Tôi sinh ra không phải để biết thế nào là khổ mà là để sống một cuộc đời đáng sống. Tôi không cần đi tìm ý nghĩa đời tôi vì tôi sẽ sống ngay đây trọn vẹn từng phút một, đó chính là ý nghĩa rồi. Tôi tự do tâm trí và tự quyết đời mình. Tôi không sinh ra để chiều lòng người khác và cũng không việc gì phải sợ người khác ghét bỏ vì đã có tôi luôn sẵn lòng yêu tôi. 

2. Tôi có từng nghĩ tôi là nạn nhân của ai hay của điều gì không nhỉ? Có lẽ là ít nhiều tôi cũng đã từng nghĩ như thế. Nhưng đó là ký ức xa lắm rồi, lúc tôi còn non dại và đôi khi hay đổ lỗi để cảm thấy dễ thở hơn. Còn bây giờ thì nhất định là không. Tôi tự biết tôi không phải là nạn nhân của bất cứ ai hay bất cứ điều gì. Nếu tôi có khiếm khuyết, tổn thương nào đó… thì cũng chỉ là do chính tôi không đủ sức vượt qua hay ngu muội mà làm tôi thành vậy thôi. Nếu tôi gặp một chuyện trên trời rơi xuống thì việc của tôi nên làm chính là đi tìm giải pháp để giải quyết sự việc. Tôi chắc chắn phải chịu trách nhiệm về niềm vui, nỗi buồn của cuộc đời mình, nhất là khi tôi đã ở tuổi này. Phải, tôi không còn tâm lý nạn nhân để mà đổ lỗi rồi dựa dẫm vào đó mà ủi an sự chưa thành công của chính mình (nếu có). Tôi chỉ còn cách chủ động mà tiến bước. Vậy thôi!

3. Vào giây phút này, trong tôi chỉ hiển hiện duy nhất một điều, đó là lòng biết ơn. Tôi đã sai quá sai khi trong suốt hành trình sống của đời mình tôi đã có nhiều than trách. Tôi than trách từ người trong nhà đến người ngoài vì những điều bất như ý của mình. Tôi đã không thực sự đặt mình vào vị trí của người khác, nhất là người thân, để nghĩ cho họ. Và mấy ngày hôm nay tôi như tỉnh ngộ khi nhận ra thật rõ ràng rằng mình không có quyền đánh giá, phán xét hay than trách về bất cứ ai. Dẫu trước đây tôi cũng hiểu điều đó đấy nhưng trong tôi vẫn đôi khi khởi lên những đánh giá và than trách vớ vẩn. Còn giờ thì tự dưng mọi thứ sáng rõ hẳn lên, tôi chẳng còn có bất cứ sự lăn tăn, ấm ức nào nữa. Nhìn thật khách quan, tôi đã được hưởng rất nhiều điều, tôi có gì đâu để mà than vãn nhỉ! Ngay cả những khó khăn tôi gặp trên đường đời thì cũng là cái tôi được mà. Chúng chính là những viên gạch lát đường giúp tôi thêm vững bước. Không có sự bất như ý thì làm gì có tôi của ngày hôm nay. Vậy nên từ bây giờ tôi sẽ chỉ sống với lòng biết ơn mà thôi: Biết ơn tất cả mọi điều đã, đang và sẽ đến với tôi. Biết ơn tất cả mọi người tôi từng gặp, từng quen, từng yêu và từng được yêu. Đặc biệt là biết ơn gia đình lớn nhỏ của tôi, đã bên tôi vô hình lẫn hữu hình, cho tôi điểm tựa thật vững chắc để không bao giờ thấy mình đơn độc. Và cuối cùng, biết ơn vũ trụ đã cho tôi được sống trong lòng nó để có cơ hội mà thấm thía đủ mọi trạng thái của kiếp nhân sinh đầy thú vị.

Published in: on 30/08/2025 at 8:59 Chiều  Gửi bình luận  

Vài sợi ý nghĩ (11)

1. Không phải mình dịu dàng để chiều lòng ai, mà khi mình dịu dàng một cách tự nhiên nghĩa là mình đang thực sự có bình an trong tâm trí.

2. Chúng ta ai cũng có một đôi mắt để nhìn thẳng vào bên trong mình, nhưng không phải khi nào ta cũng sử dụng nó.

3. Để có thể phản biện được thì cần có tư duy phản biện với kiến thức vững vàng. Nếu không thì cứ tập trung quan sát và tiếp tục học hỏi cái đã. Nhưng đó phải là sự học hỏi có chọn lọc.

4. Tùy vào con mắt và ý nghĩ của mỗi người mà cảnh vật xung quanh sẽ đem lại cho họ trạng thái nào theo cách mà họ muốn.

6. Có người em bảo tôi sao không để dành tác phẩm để xuất bản dần thì sẽ thu hút hơn. Tôi thì nghĩ tôi chẳng thể tính toán gì đâu, tôi cũng không mong cầu thu hút gì cả. Cuộc đời đầy bất ngờ mà tôi cứ xếp chúng lại chờ đợi thời điểm tốt thì rồi chẳng biết thời điểm ấy có đến hay không. Nên tôi cứ sống hết mình trong lúc này, còn nhiều điều để giãi bày mà chờ đợi thì thấy tiếc thời gian lắm! Ảnh cũ của tôi cũng còn nhiều, tôi muốn cho chúng ra với đời, tôi chẳng chờ đợi làm gì vì thực tình tôi biết chả ai bận tâm chúng, chỉ là tôi muốn up chúng cho chính tôi mà thôi.

6. Đến một ngày, mọi niềm vui nỗi buồn cũ bỗng dưng bay biến sạch. Ta thức dậy giật mình vì chẳng con đau khi nghĩ về nó nữa. Thế là ta hiểu, cơn mưa bão đã thực sự tan rồi, nắng đã lên và việc của ta là đi tắm nắng.

7. Dưới mái hiên nhà, nỗi buồn và cả niềm vui bỗng dưng nhòa lẫn, mơ hồ rồi dần tan biến. Phải, tôi không còn thấy nữa cả niềm vui lẫn nỗi buồn. Trong lòng chỉ còn một thứ cảm giác rất trong rất dịu, tựa như mặt hồ một sớm mùa thu yên tĩnh lăn tăn gió.

8. Mỗi người mỗi nghề, và ta nên vui với nghề đang giúp ta có được miếng cơm manh áo, dẫu đôi lúc ta chưa thực sự hài lòng về nó.

Công việc về cơ bản giúp nuôi sống ta, nên trước hết ta cần biết ơn nó dù tâm trạng ta có thế nào. Ai cũng muốn được làm việc mình thích, nhưng tự ta cũng hiểu rằng đâu phải tự dưng ta có việc làm yêu thích nếu ta không thực sự tìm kiếm và chủ động. Nếu chưa thể làm việc khác, hãy tập trung làm tốt việc đang làm.

9. Dạo này đọc nhiều (thay cho viết nhiều). Đọc để tìm sự yên tĩnh, thêm nữa là đi tìm những thế giới khác ngoài thế giới thực tại đang xen lẫn lắm bộn bề, để tạm quên. Mỗi trưa, sau khi ăn cơm xong, nằm trên chiếc giường một, đọc một chút cũng thấy bình tâm. Sách của người Việt viết, có người bảo đọc làm gì, nhạt. Nhưng cũng kiên nhẫn tìm hiểu, thì thấy nó gần gũi với tâm trạng mình. Vì giờ mình chẳng cần cái gì cao siêu cả. Càng đơn giản, dễ hiểu càng tốt. Cuộc đời đã quá phức tạp rồi.
Có nhiều điều để nói, nhưng nói ra không phải lúc nào cũng tốt. Vậy là chọn sách để nghe sách kể, rồi mình nghe và im lặng đi qua những nỗi buồn.

10. Ngắm nhìn mọi khoảnh khắc của đời sống. Tưởng mỗi ngày cứ thế trôi qua bình thường bởi vẫn con đường ấy, vẫn góc phố ấy có gì lạ đâu. Nhưng không mỗi giây phút đều thực sự rất khác, không giây phút nào giống giây phút nào và mỗi giây phút đều đáng trân trọng như nhau.

Published in: on 30/08/2025 at 8:34 Chiều  Gửi bình luận  

Vài sợi ý nghĩ (10)

1. Cuộc sống luôn có những rủi ro rình tập. Nhưng xen giữa nó cũng nhiều niềm vui và về cơ bản vẫn là bình yên. Nói chung vui buồn đủ cả. Nên tim còn được đập để mà nếm đủ vị đời đã là thú vị rồi. Vincent Van Gogh từng bảo: “Trái tim của con người rất giống biển, nó có bão, có thủy triều và ở sâu thẳm, nó còn có ngọc trai”.

2. Vẫn đang trong cuộc cách mạng với chính mình, chiến đấu để thoát ra khỏi những điều cũ kỹ và độc hại. Khó khăn nhưng vẫn đang từng bước làm và đã thấy chút thành quả. Không hô khẩu hiệu hay gồng mình lên mà hiểu rằng làm cách mạng cần dũng cảm, quyết liệt, bình tĩnh và sáng suốt. Không thể quá nóng vội mà rất cần có lộ trình, kế hoạch cụ thể. Có sự dự tính, có sự nhìn lại và rút ra bài học kinh nghiệm nữa. Ôi đủ thứ cho một cuộc cách mạng chứ chẳng đùa. Nhất là khi kẻ thù ấy lại là chính ta.

3. Tâm hồn ta cũng giống một căn phòng. Khi ta dọn dẹp, sắp xếp các ý nghĩ vào trật tự, bỏ đi những thứ vớ vẩn trong đầu thì nó trở nên quang đãng, tinh tươm như lúc ta mới dọn phòng xong. Ví von thế, ta tự hiểu dọn phòng vốn là việc thường xuyên, thì dọn tâm càng phải thường xuyên hơn nữa!

4. Đến khi nào ta có thể im lặng và bớt tuyên ngôn đi, thì có lẽ khi đó mới là lúc trong lòng ta mọi thứ đã đủ đầy.

5. Ta hay nghĩ ngày phía trước sẽ là ngày vui. Ta hay tin rồi sẽ đến lúc mọi việc êm xuôi. Ta tự nhủ “sắp tới sắp tới rồi, cố lên chút nữa là tới nơi”. Nhưng ai mà ngờ, khi ta tới nơi thì vẫn thấy thế thôi, vẫn lại có cảm giác ta đang trên hành trình chứ chưa lúc nào thực sự tới.

6. Niềm vui nỗi buồn chỉ là thứ trạng thái đầy ảo tưởng. Rút cục ta vẫn ở đây với thân xác và tâm hồn này dẫu buồn vui thế nào. Rồi khi tỉnh mộng, ta nhận ra ta đã quá lao tâm khổ tứ vì những ảo tưởng bèo bọt. Ta ngồi lại xếp gọn những ảo tưởng đó vào một góc, mà đâu có ngờ ta xếp lại ảo tưởng cũ chỉ để bày biện thêm ảo tưởng mới mà thôi.

7. Những mảnh ký ức vụn vặt rơi vương vãi trên đường.

8. Niềm vui nấu nướng là niềm vui vô cùng giản dị. Nó chẳng đòi hỏi ta phải nghĩ ngợi nhiều đâu. Ta cứ làm và ta cứ vui, thật tự nhiên ấy!

9. Gu thẩm mỹ mỗi người một khác và thường ta chỉ thích cái gì hợp gu ta. Ngày xưa cái gì không hợp gu tôi là tôi hay gạt đi lắm! Nhưng đến thời điểm này tôi đã biết tôn trọng mọi gu hơn dẫu tôi có thấy không hợp. Tôi bớt chê bai ỉ ôi và tôi chịu khó ngắm chúng để hiểu chúng đẹp chỗ nào mà người ta thích và chọn. Có lúc tôi hiểu, có lúc không, song nhìn chung tôi thấy mình bớt cực đoan đi rất nhiều trong việc nhận định gu của một người, một tập thể hay một đất nước.

10. Bánh xe số phận vẫn quay. Định mệnh là điều có thật. Ta càng cố vùng vẫy để thoát ra nó thì sẽ lại càng lún sâu vào. Chỉ còn cách cứ thành tâm mà sống và chấp nhận đối diện. Nhân định đôi khi vẫn thắng thiên, ấy là khi ta quay về tu thân với hòa ái khiêm nhường, bớt tham lam đi và rộng lòng hơn với tha nhân. Cái “thắng” ở đây không phải là chiến thắng trong chiến đấu, mà là thuận tự nhiên thì tự khắc sẽ thuận gió xuôi buồm.

Published in: on 30/08/2025 at 8:24 Chiều  Gửi bình luận  

Vài sợi ý nghĩ (9)

1. Mây sầm sập xám rũ, đổ mưa rồi. Cao tốc nằm thênh thang nhìn đoàn xe nối đuôi nhau chạy trốn cơn giông. Nhìn trên cao đoàn xe như đàn kiến bò mãi mà vẫn chưa tới đích vậy.

2. Đến một ngày, ta hiểu ra, buông được xuống điều gì là khi ta thực sự không còn bận lòng về nó nữa. Kiểu như không chặn, không khóa, không xóa, không giật mình khi ai nhắc đến điều đó hay người nào đó. Ấy là một trạng thái bình thản, một cảm giác bình thường, một sự lãng quên hết sức tự nhiên, như giọt mưa sượt qua lá khoai trong một ngày có cơn mưa bóng mây ghé ngang khu vườn nhỏ.

3. Trời chiều nắng, ngắm những đám mây trắng xốp đủ hình thù trên bầu trời thật thi vị. Thiên nhiên kỳ diệu, và đôi mắt của ta cũng kỳ diệu vì có thể thâu vào mọi vẻ đẹp kỳ diệu của thiên nhiên.

4. Ngày xưa tôi cho rằng đầu óc chẳng nghĩ gì thì thật vô vị nhạt nhẽo. Ngày nay tôi lại thấy đầu óc chẳng nghĩ gì chính là trạng thái rỗng rang bình yên. Đúng là có những quan điểm, góc nhìn của mình theo thời gian sẽ thay đổi. Duy có một điều tôi chắc chắn không bao giờ đổi thay là sở thích nhìn ngắm trìu mến vạn vật quanh mình.

5. Tuổi thơ của ta chưa bao giờ thực sự qua, bởi ta sẽ thi thoảng được gặp lại chúng trong trí nhớ mình. Hoặc nhiều hơn nữa, ta có thể gặp lại chúng ở những gì đang diễn ra xung quanh. Một hình ảnh hiện diện lúc này có thể gợi cho ta nhớ lại ta của ngày xưa, cũng từng như vậy đấy. Ký ức ùa về chẳng phải vì ta cố gọi chúng về, mà đơn giản lắm, ta chạm vào một thứ gì đó trong hiện tại, và nó như nút công tắc bật quá khứ sống dậy. Nó làm một mảnh cảm xúc trong ta (dù đã xa xôi lắm) bất giác lay động, như chiếc lá đang thiu thiu thiếp ngủ bỗng có cơn gió bất ngờ ngang qua.

6. Chúng tôi gặp lại nhau sau nhiều năm xa cách. Tình bạn thời sinh viên đẹp như một bài tình ca bởi ngày đó hai đứa cùng nhóm bạn chung đã có biết bao kỷ niệm đáng nhớ. Trên chiếc Cup 82 ấy chúng tôi đã đi qua bao chặng đường buồn vui tuổi trẻ. Còn viết bao bức thư cho nhau tâm sự trên trời dưới bể và nói nhiều về ước mơ, hoài bão. Bồi hồi cảm giác vừa gần vừa xa. Nhưng đọng lại vẫn là tình thân xưa cũ mộc mạc chân thành.

7. Nhìn những tờ báo cũ thấy cả một trời kỷ niệm ùa về. Nhớ những ngày lang thang đi viết báo, nhận báo giấy cùng nhuận bút từ bưu điện hoặc hân hoan đến tòa soạn lĩnh. Giờ thì cái gì cũng online cả, viết bài cả năm mà còn chẳng cầm được tờ báo nào trên tay… Cảm giác cũng không còn nhiều, mọi thứ cứ trôi tuột đi như giọt mưa rơi sượt qua lá khoai. Ngay cả bản thân cũng trở nên hờ hững với cả những thứ từng khiến mình vương vấn yêu mến xưa kia.

8. Khi không còn cảm giác vật vã hay day dứt, con người ta thấy như rũ xuống được một sợi xích nặng nề bấy lâu đã đè nén trói buộc mình. Cảm giác tự do thực sự nằm ở trong tâm trí. Khi lòng ta không còn vướng bận âu lo, bỗng nhiên ta thấy được tự do và thanh thản. Sự thanh thản ấy phải đến một cách tự nhiên, không thể giả vờ hay gượng ép.

9. Ta không thể ép mình thích những điều lòng ta không thích. Cũng không thể bắt mình phải chịu những điều ta không đáng chịu. Song nếu những thứ ấy đến, ta cũng chẳng cần phải phản ứng gì quá lên. Cứ sống thật với cảm giác của ta thôi. Không cần chống đối, chỉ cần cảm nhận, thấy nó là nó, thấy không muốn là không muốn, không ý kiến gì thêm. Có thể vì sự hờ hững đó của ta mà điều ta không thích sẽ lặn đi nhanh hơn ta tưởng. Còn nếu ta cứ phản ứng quyết liệt thì có thể chúng sẽ đeo bám ta mạnh thêm. Bởi cơ chế cảm xúc của ta thường sẽ bị chi phối sâu hơn với những điều gây cho nó sự ghét bỏ, phẫn nộ.

10. Một ban mai trong lành, gió hiu hiu thổi. Mặt trời dần hé từng tia sáng dịu dàng. Mây lờ lững trôi thênh thang. Cỏ cây hoa lá thở trong bầu không khí tươi non thinh lặng. Và ta hòa lẫn trong không gian ấy, như một nhánh cây mỏng manh đang êm đềm lớn lên giữa bao la cuộc đời.

Published in: on 30/08/2025 at 8:20 Chiều  Gửi bình luận  

Vài sợi ý nghĩ (8)

1. Sau chừng ấy ngày lang bang làm quá nhiều việc không tên, tôi phải ngồi lại làm những việc có mục tiêu rõ ràng hơn. Thu xếp mãi cuối cùng cũng vào trật tự kha khá rồi. Giờ thì nên bắt tay làm thay vì nói quá nhiều điều không cần thiết. Nâng cao kỷ luật hơn nữa thì mới ra việc được nhé! Ngồi vào bàn với cốc cafe trong không gian yên tĩnh, thấy thật dễ chịu. Giờ thì tập trung làm việc cho ra việc nào!

2. Tôi vẫn nhỏ bé đi giữa dòng đời tấp nập, tiếp tục nhận ra nhiều điều và tự biết sống sao cho thành thật nhất có thể với lòng tôi. Tôi đã biết thương những người tôi từng không thương mến. Tôi đã có thể hiểu hơn cho những người tôi từng không muốn hiểu. Tôi đã thầm chúc phúc cho những mối tình mà tôi biết họ đang ngập tràn hạnh phúc. Tôi đã thầm ủi an cho những linh hồn đang chới với cô đơn. Tôi mỉm cười dịu dàng với những khóm hoa xinh vì tôi biết chúng cũng đang nở dịu dàng cho tôi được ngắm nhìn. Tôi yêu đời và đời hẳn cũng rất yêu tôi, tôi tin là thế!

3. Sáng thứ Bảy đi quanh thành phố và ngồi cà phê ngắm mưa. Đường sá tươi xinh và mát mẻ. Lòng người cũng dịu dàng hơn theo cơn mưa mùa thu mềm ướt trong veo.

4. Hà Nội mưa. Ngắm mưa ba tháng vừa rồi gấp 30 lần ngắm mưa của hơn ba năm qua cộng lại. Lòng chợt bâng khuâng khó tả khi đi bộ cùng ô dưới cơn mưa ban trưa. Có gì đó thấm đẫm đọng lại và cũng có gì đó hư hao xa vắng…

5. Phố muôn đời vẫn thế, vẫn đón đưa bao cuộc đời đến đi. Tôi muôn đời vẫn thế, vẫn loay hoay bao bề bộn nghĩ suy.

6. Trí nhớ ngày càng kém. Hôm qua ăn gì hôm nay đã quên. Năm trước gặp ai năm nay chẳng còn nhớ rõ. Vì vậy mượn hình ảnh ghi lại giúp để sau này có quên quá nhiều thì cũng còn có cái mà lục giở ra xem.

7. Đổ lỗi và ngụy biện khiến ta cảm thấy những việc ta làm sai bớt sai hơn, đỡ làm ta áy náy day dứt hơn. Nhưng thực tế ta chẳng thể gạt bỏ được lỗi lầm của mình. Sai là sai và ta phải nhận lãnh trách nhiệm, có thế thôi.

8. Dạo này tôi có nhiều nhận thức mới về cách đối đãi với bản thân và với cuộc đời. Có vẻ đó là những nhận thức tốt, vì tôi đã bớt cực đoan hơn đấy! Tôi thoải mái chia sẻ cuộc sống của mình hơn xưa nên con người tôi có vẻ thông thoáng phóng khoáng hơn thì phải.

9. Đôi phút ngồi lại ngơi nghỉ để lắng đọng nhìn về ngày cũ mà rút ra cho mình bài học. Rồi lại đứng lên bước tiếp bằng niềm tin mãnh liệt vào bản thân sau những trải nghiệm thấm thía mà ngày cũ đã trao cho. Học phí là ở đấy đấy, tuy đắt giá nhưng cũng đáng mà.

10. Kỷ niệm có đẹp đến mấy rồi cũng thành phai nhạt. Người có thương ta mấy rồi cũng sẽ rời đi. Vô thường là thường.

Published in: on 30/08/2025 at 8:15 Chiều  Gửi bình luận  

Từng sợi ý nghĩ (7)

1. Khi xác định sẽ đặt để câu chuyện nào sang một bên, ta cần hiểu mình thực sự đã có thể đặt để được nó lại, chứ không phải kiểu vừa đặt vừa quay qua nhìn ngắm, tiếc nuối mãi. Còn khi chưa thể thì cứ chấp nhận hiện thực thôi, cứ đau cứ buồn cứ đắm chìm cho nốt đi. Rồi kiểu gì mà chả đến ngày câu chuyện ấy chỉ còn là cơn mưa bóng mây tan trên bầu trời rộng như chưa từng để lại vết dấu.

2. Nhân tình thế thái đảo điên, và ta cũng lắm lúc đảo điên trong nhân tình thế thái. Đôi khi còn chút bình yên neo lại, ấy là lúc ta buông mình vào trạng thái tĩnh lặng, tìm về với sâu thẳm thuần khiết của linh hồn, nơi luôn có suối nguồn ban sơ chảy.

3. Tâm trạng ta là món ăn ta tự chế biến. Nhưng cái ta tự chế đó cũng không dễ kiểm soát. Nó nhảy nhót linh tinh. Nó trêu ngươi. Nó kỳ cục. Nó dễ thương rồi nó khùng điên. Nó hớn hở rồi nó ỉu xìu. Nó quẫy như con cá trong chậu nước không muốn bị cho vào nồi. Nói chung nó là đứa rất khó đoán và đầu bếp ta đôi khi bất lực trong việc chế biến ra món tâm trạng cho hấp dẫn, healthy. Có lúc món bị ngấy tận cổ. Có lúc món lại ngon tột đỉnh bất ngờ. Lúc mặn lúc nhạt, lúc khô lúc nhão. Thế đấy! Tốt thôi, học làm đầu bếp suốt đời, ta tình nguyện.

4. Thấy mình dịu dàng vì mùa thu hay vì điều gì đó sâu xa hơn. Thấu hiểu lòng mình nên càng thấu hiểu lòng nhân thế. Thương niềm vui – nỗi buồn của mình nên cũng thương luôn cả niềm vui – nỗi buồn của người. Vì thế mà thấy mọi thứ đều dịu dàng thương mến hơn chăng?

5. Mình hay bảo sống cho hiện tại nhưng quá khứ thì cũng có những lý do riêng của nó để tồn tại. Cũng hay, nếu không nhớ được gì đã qua thì trống rỗng lắm dẫu không phải cái nhớ nào cũng là đáng nhớ và đáng lưu giữ.

6. Trong đời ai cũng có những sai lầm, có sai lầm có thể sửa chữa, có sai lầm không thể khắc phục. Có hối tiếc, có đau buồn và có những nhận ra… nhưng vĩnh viễn nó đã đóng đinh sâu vào cuộc đời mình, một vết đinh không thể chối bỏ.

7. Âm thanh của ngày gom từ mọi phía đổ vào tai ta. Tiếng nhạc vang từ quán nhỏ, tiếng còi xe, tiếng người gọi nhau, tiếng gió, tiếng mưa, tiếng chó sủa, tiếng mèo kêu, tiếng kẻng xe rác… Kỳ diệu thay trong cùng một thời điểm ta thâu được hết những âm thanh ấy vào mà tâm trí vẫn không bị rối loạn. Hoặc thật ra tâm trí ta đã có bộ lọc lọc bớt rất nhiều tạp âm khác rồi. Còn để lại chừng ấy cho ta tiếp nhận cuộc sống vừa đủ mà vẫn rõ nét đấy thôi. Yêu những âm thanh vọng về cho ta được sinh động đời ta. Dẫu đôi khi cũng ồn ã lắm nhưng ta thấy chẳng hề gì, bởi còn được lắng nghe là ta còn được sống.

8. Có những điều tiềm thức ghi nhớ sâu quá, tưởng đã quên mà lại khó lòng quên, tưởng đã bình lặng mà khó lòng bình lặng. Đành chấp nhận rằng tâm trí con người là phải thế, lúc nào nó muốn nổi sóng thì cho nó nổi tí cũng chẳng làm sao.

9. Mùa thu thơ dịu quá đi thôi và tôi chẳng thể dùng từ ngữ nào để tả cho trọn vẹn được vẻ thơ dịu của nó. Phố vắng sáng Chủ nhật, thả hồn cùng gió mây và vẽ tiếp bản đồ cuộc đời.

10. Chúng mình đã có thể làm điều này sớm hơn, đã có thể đồng hành nhiều hơn… nhưng nay ta mới nhận ra để hiện thực hóa những việc nên làm. May mà còn nhận ra, may mà kịp hành động, may mà chưa già lắm. May mà luôn thấy đủ đầy tin cậy và thấu hiểu để còn muốn sẻ chia.

Published in: on 30/08/2025 at 7:06 Chiều  Gửi bình luận