Một mình bao la

Lại gặp người anh rồi được nghe anh nói đủ điều về âm nhạc và đời sống, vẫn chân thật và khiêm nhường như mọi bận. Tôi tự đặt câu hỏi và tự trả lời về anh vài nét ngẫu hứng sau cuộc gặp thế này:

1. Em tự hỏi điều gì khiến mọi người luôn tôn trọng, nể phục anh?

Tài năng? Phải. Nhưng còn vì một nguyên do khác hơn thế nữa, đó là Nhân cách!

2. Em tự hỏi sao anh cứ trẻ mãi thế mặc cho xung quanh đang vội vã già nua?

Hẳn là vì anh luôn giữ cho mình một tâm hồn nghệ sĩ tươi non, trong trẻo. Dẫu đời có xô dạt thế nào, anh vẫn là chính anh, không đánh mất mình trong thứ hào quang hay danh lợi dễ dãi mà nhiều người ngoài kia đang khát khao, giành giật.

3. Em tự hỏi vì sao anh có thể viết nên những tác phẩm đẹp như vậy?

Đó là vì anh đã dành phần lớn thời gian cho “một mình bao la” để tự vấn, để trăn trở và nuôi dưỡng tâm hồn mình. Suy tư đủ sâu, cảm xúc đủ men, yêu thương đủ rộng… đã giúp anh làm nên những tác phẩm có sức chạm rất riêng, quen thuộc gần gũi mà không hề sáo mòn cũ kỹ.

Published in: on 24/07/2025 at 9:01 Sáng  Gửi bình luận  

Chia tay em Quỳnh

Thấm thoát đã đến ngày chúng tôi chia tay em Quỳnh (áo nõn chuối). Thời gian bên nhau êm đềm đã cho tôi sự dễ chịu mỗi khi nghĩ về em.

Cô em là người giản dị đơn thuần và hay cập nhật cho chúng tôi các vấn đề hot trên mạng. Tôi luôn trong trạng thái ô a khi nghe em hỏi chị đã biết vụ này vụ này chưa. Và tôi sẽ hào hứng lắng nghe khi em hào hứng kể. Cô em về rồi thì còn ai tưới cây sân sau, ai kể cho tôi mấy câu chuyện mới mà tôi lười cập nhật đây.

Nhìn lại mấy năm bên nhau, tình chị em không quá thắm thiết mà cứ dịu nhẹ bình thường. Điều này khiến tôi bỗng nghĩ về các mối quan hệ trong đời. Rằng có khi cứ nhè nhẹ như thế cũng hay, không kỳ vọng đòi hỏi gì ở nhau, vậy mà khỏe. Chúc em chặng đường phía trước nhiều thuận lợi và luôn bình an!

Published in: on 29/09/2024 at 1:55 Chiều  Gửi bình luận  

Hẹn hò ở Alhazm

Published in: on 12/08/2024 at 12:25 Sáng  Gửi bình luận  

Oanh 🤎

Tự dưng chị nghĩ đến em. Giờ này em đã ngủ chưa nhỉ? Và chuyện em chia sẻ với chị, em đã quan sát nội tâm mình đến đâu rồi?

Đôi khi ngồi vu vơ “tổng kết” và nhìn lại, chị luôn có một đáp án chung: Trong số những bạn bè của chị, em là người đem tới cho chị cảm giác thoải mái, dễ chịu và được sống là mình nhất. Chị em không gặp nhau quá nhiều, không nhắn tin thường xuyên, nhưng chị và có lẽ cả em, đều thấy yên tâm, tin cậy khi nghĩ về nhau. Ta cảm nhận rõ điều đó nhỉ!

Trước đây trong mắt chị, em là người mạnh mẽ, cá tính và không cần tìm một ai để hỏi những câu hỏi li ti về cảm xúc hoặc bất cứ phạm trù nào khác. Nhưng sau này, khi được em chia sẻ sâu hơn, chị nhận ra ở em nhiều điều tinh tế, mềm mại hơn thế. Chị vui vì em bảo đại loại là chia sẻ với chị rất thoải mái vì chị không đánh giá phán xét gì. Và ngược lại, chị cũng luôn được thả lỏng khi ngồi bên em vì em chẳng bao giờ tò mò hỏi chị mấy câu hỏi khó hay đưa ra nhận định nào về mọi thứ ở chị. Ta cứ ở bên nhau an nhiên như thế, thong thả bay bay mơ mộng như những ngày mùa thu lá vàng xao xác gió này.

Thèm ngồi uống thứ gì có men với em, với cả Yến và Ngọc, ở một nơi đẹp đẽ nào đó như nhiều bận chúng ta đã ngồi ngâm nga cùng nhau. Chị chỉ muốn nói, mỗi lần nghĩ đến em, chị cảm thấy rất dễ chịu và chẳng bao giờ có áp lực gì. Em còn đem tới cho chị nhiều cảm hứng về sự tự do phiêu lãng, thứ mà đối với chị luôn rất xa xỉ. Những lúc gặp em, chị được sống khác với thường nhật nhưng nó lại giống với sâu thẳm trong chị nhất. Chính vì thế mỗi cuộc gặp của chúng ta, với chị, đều như một chuyến lãng du đầy thi vị.

Published in: on 27/09/2022 at 10:47 Chiều  Gửi bình luận  

🧡

Sáng tỉnh giấc thấy bài đăng này của người chị đồng nghiệp xưa mà ấm áp trong lòng. Chị thông báo sách đã có trong dữ liệu của TVQGVN, mình có chút bồi hồi, bởi lý do thật khác: Nơi ấy mình đã trải qua biết bao kỷ niệm tuổi trẻ buồn vui đáng nhớ với những dại khờ và cả dần lớn lên.

Published in: on 03/08/2022 at 12:28 Chiều  Gửi bình luận  

Về lại chốn xưa

Hôm qua về lại Thư viện, ngồi cafe hầm Trung Nguyên, hẹn mọi người để tặng sách. Khung cảnh vẫn thế, không nhiều thay đổi. Khoảng 12 – 13 năm về trước, nơi đây là chỗ tôi ngồi hẹn hò đồng nghiệp và bạn bè. Đi từ căn phòng Tạp chí nhà H xuống hầm, khoảng 100 bước chân là tới. Một vùng kỷ niệm buồn có vui có, không đếm xuể tôi đã buồn vui khi ấy bao nhiêu.

Ngồi với chị Nhung, anh Ninh và gửi sách cho chị Giang xong, cảm giác trong tôi thật nhẹ nhõm. Những người đồng nghiệp xưa gặp lại, không thấy có gì xa lạ. Còn mọi người khen tôi tươi trẻ ra, sống động hơn. Dạo này tôi gặp nhiều bạn bè cũ mới, mà giống em Ngọc nói, chị bây giờ như trong những ngày cận tết vậy. Đúng lắm, hãy sống những ngày thật vui và ý nghĩa, nhé tôi.

Published in: on 01/12/2021 at 11:37 Sáng  Comments (2)  

Lưu bút cho chị 14 năm trước

Tối qua chị Mỹ gửi hai bức ảnh chụp lưu bút mình viết cho chị trước khi chị chuyển công tác. Đúng là có rất nhiều điều ta không thể nhớ cho đến khi được đọc lại, xem lại, nghe lại. 14 năm rồi, thời gian nhanh quá! Thật vui vì chị em ta vẫn ở đây, gần nhau. Chị còn vừa lập group cho ba chị em (cả chị Vân) để chúng mình cùng ôn lại bao kỷ niệm. Các chị của em vẫn rất trẻ và như vậy em không có lý gì mà không trẻ theo, em là em út cơ mà. À nhân tiện, mình thích viết trên mấy cuốn sổ có giấy kiểu này, khi viết chữ trôi ra dịu dàng lắm!

Published in: on 21/07/2021 at 7:26 Sáng  Comments (2)  

Chị Mỹ và những chuyện kể li ti

Chị Mỹ là người chị đồng nghiệp của tôi ở cơ quan cũ. Chị là một trong những đồng nghiệp đầu đời khi tôi vừa chân ướt chân ráo ra trường. Rồi được ít năm chị chuyển sang NXB Giáo dục, tôi làm thêm vài năm nữa cũng nói lời chia tay chốn ấy sau 7 năm gắn bó.

Chị hơn tôi 6 tuổi nhưng nhìn chị trẻ lắm! Ngày đầu tôi gặp chị khi chị vừa sinh con gái đầu (tên ở nhà là Lộc Vừng) chị cũng đã để tóc ngắn đầu vuông mái mưa. Giờ chị vẫn để kiểu đầu đó và chả thấy có gì khác xưa. Chị trắng, nói năng đi đứng đúng kiểu gái Hà Nội.

Ở trong phòng Nghiên cứu Khoa học rồi sau chúng tôi được tách sang phòng riêng thành phòng Tạp chí, chị là người đồng điệu với tôi hơn cả vì hai chị em đều hay mơ mộng, nhạy cảm. Hồi đó tôi ngơ ngác lắm, cũng hay lập chập làm chưa chuẩn cái này cái nọ, được chị dạy bảo. Rồi tôi có lần còn hiểu lầm chị, tôi buồn dỗi, chị phải viết thư tay nói cho tôi hiểu. Hai chị em cùng cả chị Vân và một số người khác đã cùng nhau có những năm tháng vui buồn đáng nhớ với những trận cười và cả những giọt nước mắt.

Chị sang nhà NXB GD thì tôi bắt đầu cộng tác viết cho tập san bên đó. Tôi có thâm niên cộng tác với bên chị khá dài, tới mười mấy năm. Thi thoảng chị em tôi gặp nhau khi tôi qua NXB lấy nhuận bút hoặc lịch, sổ biếu Tết. Thảng hoặc 1, 2 năm một lần chị em cafe hay ăn trưa và tâm sự. Thi thoảng chị em cũng nhắn tin trò chuyện. Và hôm nay thì tôi đưa chị đi thu âm, tiện thể tôi cũng thu luôn 2 bài cho đỡ phí công đi.

Khoảng 2 năm trước chị cũng bảo tôi tìm phòng thu cho chị và dẫn chị đi. Tôi lúc đó cũng tiện thể thu 2 bài theo chị. Khi chị đang thu, tôi sang quán cafe gần đó mua một chai Ken uống để có tí men hát cho phiêu. Sáng ra một con bé vào quán cafe tu một chai bia, chắc nhiều người nghĩ nó thất tình.

Hôm nay chị hát ba bài. Tôi vì hôm qua thức tới 4h sáng làm bản thảo nên hôm nay rũ người không định thu. Nhưng vào phòng thu thì lại thèm hát, thành ra vẫn không cưỡng được dù bụng thì đói, đầu thì váng, lòng cũng không mấy vui. Hai chị em đi ô tô đến chỗ thu hết sức chật vật. Con CX5 trắng của chị đã phải chịu vất vả vì chị em đi lạc dù có google map, rồi nó phải chui vào cái ngõ bé tí, lùi lên lùi xuống đến hãi. Tôi bảo chị cũng là kỷ niệm đáng nhớ của hai chị em.

Chị và tôi mở lòng sâu hơn những lần trò chuyện trước. Những tâm tư tình cảm, những khó khăn phải đối mặt, chuyện gia đình, chuyện bâng quơ. Càng nói lại càng muốn nói. Cho đến lúc chị đưa tôi về tới nhà, hai chị em còn ngồi trên xe kề cà nói chuyện tiếp một lúc lâu.

Chị tuổi Mão, trong phòng Tạp chí còn có chị Chi tuổi Tý, chị Vân tuổi Ngọ, tôi tuổi Dậu. Bốn chị em Tý Ngọ Mão Dậu ngồi chung một không gian, không kể anh Linh Giang họa sỹ suốt ngày say khướt, chú Vựng gầy bé sắp về hưu và anh Mạnh cao kều thích cafe chụp ảnh. Bốn chị em thì trừ chị Chi hơi xa cách và khác biệt, ba chị em tôi rất gắn bó và thân thiết. Sau khi chị Mỹ và tôi chia tay chỗ đó, chỉ còn chị Vân, anh Giang, anh Mạnh ở lại. Rồi khoảng 2 năm trước, ba anh chị cũng phải dời sang chỗ mới theo diện sáp nhập và tinh giản chung của các Bộ Ngành.

Gần nhất, khoảng hơn một tháng trước, tôi có gặp lại chị Vân gần chỗ làm của tôi. Chị gọi Dung ơi khi tôi đang đi bộ gần vào cổng cơ quan. Hai chị em chỉ kịp nói với nhau vài câu rồi chia tay.

Những người đồng nghiệp cũ, những kỷ niệm xưa với ô cửa sổ nhìn ra phố Quang Trung có cây trứng cá chi chít quả… vẫn còn đó, ngưng đọng trước bao biến động thời gian.

Ảnh tôi chụp lúc hai chị em trên đường về.
Published in: on 17/07/2021 at 9:03 Chiều  Gửi bình luận  

Lặng

Tuy về cơ bản không dùng Fb nữa, nhưng hôm nay fb vẫn nhắc lại kỷ niệm vì có những bức ảnh mình chưa xóa hết. Đó là bức ảnh em Hà đăng từ năm 2016 khi em Hương (cô giáo ngoại ngữ của chúng tôi) và mấy chị em học viên đi thu âm cho ca khúc hát trong ngày hội ngoại ngữ. Mắt nhòe đi khi click lại vào fb Hương, nhìn lại em của ngày xưa, khi em còn sống. Vào đầu năm nay em đã lìa xa cuộc đời sau mấy năm trời kiên cường chống trọi với bệnh tật. Thương em, nhưng cũng bình yên khi nghĩ em đã sang một kiếp sống mới không còn những mỏi mệt bệnh tật như ở kiếp này.

Mình đang nghĩ về sự ra đi của mỗi người khi kết thúc sự sống. Và mình sẽ chuẩn bị một tâm thế cho sự ra đi êm đềm nhất, vào khi nào đó không biết, ra đi không luyến tiếc day dứt gì, thong dong mà đi… Mong nhiều bình an cho mọi người, và cả cho mình. Còn nếu có gì đó đến với mọi người và mình sớm hơn tưởng tượng, thì cũng mong đó là sự ra đi an yên nhất.

Published in: on 20/11/2020 at 10:17 Sáng  Comments (4)  

Có nên trở lại thanh xuân ấy?

Hôm nay tôi bỗng muốn viết vài dòng về chuyện họp lớp họp khóa. Bình thường tôi cũng không nghiêm trọng hay để tâm lắm. Nhưng sau những chuyện họp lớp tôi chứng kiến từ nhiều người và cả trải nghiệm của chính tôi, thì tôi cảm thấy mình đã không còn thích việc họp khóa, họp lớp nữa.

Xuất phát từ năm ngoái khi tôi họp khóa 20 năm. Cảm giác lúc tôi rời buổi hội khóa thật trống rỗng dù các bạn trong BTC đã làm ra một buổi gặp mặt thật chu đáo, hoành tráng. Dù váy vóc lượt là với bao trai xinh gái đẹp. Dù hát hò, nói cười huyên náo sôi động lấp lánh lung linh.

Tôi không hiểu sao tôi lại cứ như vậy, cứ không hợp tác về mặt cảm xúc với những chuyến trở về thanh xuân. Bạn bè gặp lại đấy, mà hôm nay nghĩ lại, mới thấy mình đã không thể nhớ ai mặc gì, gương mặt mọi người thay đổi như thế nào và câu chuyện cuộc đời của mỗi người ra sao. Vì đông quá nên thế hay vì thời gian đã khiến mọi người trở nên xa cách. Hay chỉ có chính tôi là người đang tự cách xa mọi người?

Những bạn xe sang, nhà giàu, chức lớn. Những phân chia đẳng cấp, hội nhóm ngay trong cuộc gặp lại khổng lồ. Nhưng nói xấu người này, tội nghiệp người kia. Rồi chỉ có chụp ảnh và chụp ảnh, cười toe toét và up fb. Để đâu đó có những bạn chưa được thành công lắm cảm thấy mình lạc lõng giữa chính bạn bè mình. Như chính tôi, dù chẳng có gì phải tự ti trước bạn bè, thầy cô cũng không có cách gì làm mình vui lên được.

Rồi đâu đó tôi biết có những lén lút tình một đêm. Và đâu đó có những cảm xúc xa xôi trẻ tuổi lại được thổi bùng lên. Để sau họp lớp, đã phát sinh những rối ren trong đời sống tình cảm. Có nhiều một nửa ở nhà của người đi họp lớp cứ phải phập phồng lo lắng không chỉ riêng trong ngày họp, mà trước đó cả một vài tháng với những group chat cứ ting ting suốt ngày.

Tôi quá lạc hậu với thời cuộc rồi chăng? Khi tôi chỉ thèm những cuộc gặp mặt nhỏ bé, ấm áp, chia sẻ, không ai phải gồng mình lên cho đẹp đẽ hoàn hảo với ai. Tôi sợ những ào ạt ghé qua mà không đọng lại gì. Sợ những cảm xúc người lớn ta đang muốn hưởng thụ trong cảm giác cũ mới lẫn lộn khi lấy danh nghĩa đẹp đẽ của quá khứ để khoác lên… Tôi không biết nữa. Tôi quá nhạy cảm hay quá khó tính. Tôi hết vô tư hồn nhiên hay đã quá ngây ngác giữa những diễn biến xung quanh?… Nhưng quả thực tôi không bao giờ muốn mở lại ảnh họp khóa, họp lớp ra xem sau chuyến gặp gỡ đó về. Vì sao vậy?

Published in: on 03/11/2020 at 2:14 Chiều  Gửi bình luận  

Ký ức

Thấy chữ mình của cách đây hơn 20 năm về trước. Chính xác là 22 năm trước. Một bài nhạc tôi chép vào quyển báo handmade mà chúng tôi làm cho lớp. Dòng mực tím đã nhòe. Mọi thứ không còn nguyên vẹn nữa, kể cả những tình bạn từng được cho là thân. Nhưng cũng có bao điều đẹp đẽ ngày ấy còn đọng lại trong ký ức và trong cả màu mực tím ngày xưa.

Published in: on 15/10/2020 at 9:21 Chiều  Gửi bình luận  

Thu chín

Đây là quán cafe sáng nay chúng tôi ngồi, tôi váy xanh.

Sáng tôi đi lên phố để gặp Bình và Hoa. Tôi lựa một quán cafe ở số 6A Phạm Sư Mạnh. Phố nhỏ, yên tĩnh.

Một buổi sáng mùa thu bình yên gió hiu hiu thổi. Trời đẹp, thích lắm, không biết dùng từ ngữ nào để tả nữa. Và tôi thấy càng thêm hạnh phúc khi được mẹ sinh ra trong tháng 10, ngày đầu tiên của tháng 10, khi thu vào độ chín.

Tôi ngắm những hàng cây xanh mướt sạch sẽ. Tôi ngắm nắng trải trên từng con phố thưa người ngày cuối tuần thong thả. Tôi tận hưởng mùi vị thu một cách khoan khoái nhẹ nhõm. Váy tôi nhẹ, bay bay, tóc cũng bay, nhẹ nhẹ.

Mùa thu Hà Nội khi nào cũng thế, ít ngày như vậy thôi, nên tôi sẽ ra đường nhiều hơn để được tận hưởng trọn vẹn bầu không khí đầy xúc cảm này.

Published in: on 10/10/2020 at 5:31 Chiều  Comments (12)  

Tối qua

Tối qua mình cùng em Huệ tới ủng hộ quán của bạn Huệ mới mở. Quán nằm trên đường Nguyễn Đình Chiểu kéo dài, bên hông của công viên Thống Nhất. Quán nhỏ xíu, chủ yếu bày bàn ghế trên vỉa hè, chuyên bán mấy đồ ăn uống lặt vặt, dành cho các bạn trẻ. Nhìn mấy người ở quán tất bật vui vẻ phục vụ khách, mình thấy dễ thương. Cũng luôn thích bán mấy thứ nho nhỏ với một chiếc quán của riêng mình, nhưng chỉ là thích vậy thôi, chứ giờ đi làm đã hết ngày, chẳng dành được thời gian cho việc gì ra tấm ra món trừ việc sáng tác ngẫu hứng.

Published in: on 07/06/2020 at 11:21 Sáng  Gửi bình luận  

Cường béo

Như tôi kể, tôi đang số hóa ảnh nên nhiều ảnh cũ được lôi ra ôn lại. Trong nhóm ảnh thời ĐH, có nhiều ảnh tôi chụp với Cường béo, một thằng bạn khá thân của tôi ở lớp báo chí.

Cường người Quảng Ninh, giờ về làm truyền hình ở địa phương, đúng nghề luôn. Cường béo vô tư, tốt tính, thích ăn ngon, thích hát (trước hát không hay mà sau luyện karaoke nhiều hát hay như Lam Trường) nhưng ham chơi lười học. Cường béo đẹp zai, nhiều em kết, duy có tôi chơi thân thì lại không thấy bị rung động gì với vẻ đẹp trai đó.

Hai đứa hay đi ăn phố xá, cà phê cùng nhau và Cường hay rủ tôi ra chỗ bến xe lấy tiền nhà nó gửi. Nói chung là một tình bạn vô tư và trong sáng, đáng được ghi nhớ. Nhớ cả một lần nó rủ đi khám thận cùng ở bệnh viên Tràng An. Đến giờ khám thì bác sỹ siêu âm bảo phải ra uống nước mới siêu âm được. Ra tống bao nhiêu nước vào thì đợi mãi không tới lượt. Nó đi lại lò cò cong người bảo Cường buồn lắm rồi, sao giờ. Tôi bảo chịu khó đi, sắp đến lượt rồi, thì nó không chịu được bảo thôi Cường đi một nửa trước nhé haha.

Nó còn bị ít tóc nên cứ lo bị hói. Suốt ngày lo tìm bài thuốc để tóc dày nữa cơ. À, có lần hai đứa đi trên phố còn ngửi hoa sữa. Thấy thơm. Nhưng hai đứa ngửi như hai thằng đi ngửi hoa sữa với nhau vậy. Thời ĐH có thêm Cường béo nên đỡ buồn hơn dù tôi chả chia sẻ được gì những tâm tư sâu kín vì thằng bạn này nó vô tư vô tâm lắm!

Published in: on 04/04/2020 at 12:47 Chiều  Gửi bình luận  

Tháng ba

Không là ngày kỷ niệm gì cả. Một ngày đầu tuần trời mưa bụi và không gian ẩm thấp. Nó gợi nhớ lại tháng hai dài lê thê vừa trôi qua được hai tuần. May là tháng ba rồi thì không còn lạnh, có thể mặc sơ mi để ngồi làm việc, nên tôi cũng thấy dễ thở hơn.

Nãy có comment qua lại vài dòng với cô bạn. Chúng tôi chưa bao giờ thân, nhưng mọi thứ đưa đẩy thì gọi là chơi cùng một hội nhóm. Trong comment qua lại ở zalo trên bức ảnh cô đăng, cô trách tôi mất hút “đi đóng phim ở Holywood chăng?”. Tôi chỉ bảo giờ mắt tôi kém nên hạn chế vào group. Cũng không sai. Nhưng lý do chính mà tôi không nói ra là việc vào group để chat hay đọc một mớ hội thoại qua lại giữa các thành viên (với rất nhiều chuyện tôi không thích lưu tâm) khiến tôi thấy mất thời gian vô bổ. Tôi dành thời gian đó để làm việc tôi yêu thích, nó có ích cho tôi hơn nhiều. Ai cần trò chuyện việc mình muốn thì sẽ liên hệ riêng, tôi nghĩ như vậy là đủ.

Khi ở tuổi này, tôi sẽ làm những điều mình thích thay vì cố gắng hài hòa tất cả các mối quan hệ. Tất nhiên không tính đến những nghĩa vụ và trách nhiệm quan trọng cần thiết khác. Còn lại những thứ vô thưởng vô phạt, tôi nghĩ nên bỏ qua. Tập trung vào các ưu tiên của đời mình với sự độc lập dễ chịu, tôi thích thế!

Published in: on 16/03/2020 at 12:42 Chiều  Comments (2)  

Vài dòng nhỏ

Vậy là nắng đã về trong những ngày cuối tháng 2. Nên mấy hôm nay tôi đã không còn nỡ gọi nó là “tháng hai uể oải” nữa.

Má tôi đang có hai chiếc mụn xinh 😂 khiến tôi bị vướng víu mất tự tin. Nhưng khi lôi sự tỉnh táo ra xài kỹ, tôi lại nhủ chỉ mình tôi thấy chiếc mụn, còn xung quanh “nhà bao việc”, ai hơi đâu quan tâm. Nghĩ thế, lại vui liền.

Hôm nay cũng thấy ổn hơn vì việc trôi sau bao ngày ì chệ. Rồi nhắc nhở rằng mình hãy bỏ đi cái thái độ thiếu tích cực, sự hay làm nặng mọi việc hơn. Nếu mình sửa được điều này như vẫn luôn tâm niệm, cuộc sống sẽ tươi đẹp hơn rất nhiều.

Lâu nay ít gặp bạn bè, do có mấy sự cần tập trung và chỉ muốn tập trung vào chúng mà không có nhu cầu mở rộng lòng hơn. Chả tiếc gì cả. Các mối quan hệ vẫn ở đó, không vì mình lơ là mà mất đi. Chỉ là tạm ngưng vì chưa có nhu cầu kết nối. Cũng không còn như xưa, lo sợ bạn bè trách giận. Vì coi trọng ý muốn của mình hơn. Và vì tin ai đã hiểu mình bao năm thì sẽ không hiểu mình khác đi được chỉ vì lý do không gặp gỡ hỏi han.

Published in: on 25/02/2020 at 9:47 Chiều  Gửi bình luận  

Lục ảnh cũ

IMG_20200209_215952_545.jpg

Năm thứ nhất Đại học

IMG_20200209_215547_459.jpg

Lớp 10

IMG_20200206_102134_708.jpg

Lớp 10 hay 11

IMG_20200206_103446_256.jpg

Năm thứ nhất Đại học

Lớp 10 hay 11

Lớp 8 (tôi váy tím)

Published in: on 10/02/2020 at 2:55 Chiều  Comments (1)  

Một góc cùng em

Tối qua Oanh hẹn tôi cafe khi tranh thủ về HN có việc. Tôi hẹn gặp em ở quán cafe 1986 số 230 Thượng Đình. Hai chị em uống trà quất xí muội và chụp cùng nhau vài tấm ảnh chung. Em đăng ảnh hai chị em trên fb, cũng là lần đầu tiên hai chị em có ảnh chụp chung trên fb đó. Em kể về những khó khăn áp lực khi mở homestay trên Tam Đảo. May sao giờ mọi thứ trên đó với em cũng ổn định hơn rồi. Về nhà, tôi nhắn tin cho em hẹn sáng mai gửi cho em chút hoa để em mang lên Tam Đảo cắm ở Le vent cho rạng rỡ.

Sau đây là vài tấm lưu lại gồm ảnh em đăng fb, hoa tôi mua tặng em sáng nay và ảnh em chụp cho tôi nữa:

Published in: on 03/12/2019 at 9:22 Sáng  Comments (1)  

Sáng thứ 7 ở cà phê Gieo

Ngọc hẹn tôi ở 42 Thái Hà, ăn sáng miến lươn. Xong thì tôi dẫn em vô quán cà phê Gieo ở công viên Trần Quang Diệu. Buổi sáng yên tĩnh giữa thiên nhiên trong lành, chị em trò chuyện dễ chịu. Một góc khác rất lạ rất riêng, dù em và tôi là đồng nghiệp.

Khi sớm đợi em đến, tôi đã mua cho em một bó hoa cẩm tú cầu và còn tặng em một gói hạt đậu đỏ bán ở trong quán cà phê. Em vui. Tôi cũng vui vậy đó.

Sau đây là vài tấm em chụp và lời em nhắn sau khi về nhà cắm hoa và mở gói hạt của tôi tặng ra:

Còn đây là ảnh em gửi sau vài ngày hoa đã nở bung hơn:

Published in: on 26/11/2019 at 2:21 Chiều  Gửi bình luận  

Thành xuân trở lại

Published in: on 24/08/2019 at 10:36 Chiều  Gửi bình luận  

Anh Thu

“Anh Thu” của ngày Đại học ngày ấy rất hay viết thư cho tôi, tôi cũng vậy. Hai đứa con gái mà dường như có một tình bạn khác lạ với xung quanh khi những chia sẻ cùng nhau toàn là hoài bão và “tư tưởng lớn” kiểu sau này viết hồi ký đời mình. Nay chúng tôi ở khác thành phố, xa xôi lắm, cũng mờ phai, nhưng những tháng năm tuổi trẻ thì vẫn cứ mãi ở đấy thôi.

Tôi sẽ dần đăng nhiều kỷ niệm vào đây, để mai này đi đâu đó chẳng thể đem theo những thứ này, thì vẫn sẽ lưu giữ được ký ức theo cách riêng của mình.

Published in: on 28/07/2019 at 1:40 Chiều  Gửi bình luận  

Tình bạn dài

Thời gian chúng tôi xa nhau là quá dài, gần 20 năm. Những lần gặp nhau rất ít, kẻ Bắc người Nam. Rồi lần gặp vừa rồi thì bạn lại là người chứng kiến một góc “u tối” đáng ra không nên chứng kiến. Nhưng như chúng ta nói, đó có thể là điều may mắn giúp cho tình bạn chúng ta thêm thấu hiểu và đậm sâu.

Published in: on 21/07/2019 at 11:13 Sáng  Gửi bình luận  

20 năm

Tôi và Tú mốc. 20 năm trước, ngày ra trường, chúng tôi đã chụp ảnh ở gốc cây xà cừ trước cửa lớp. 20 năm sau, trở lại tìm gốc cây xà cừ ấy, cây thì đã già chỉ có người là cứ trẻ mãi thôi.
——

Tôi, Bình và Chung. 20 năm trước đứng ở cửa lớp chụp ảnh lưu niệm ngày ra trường. 20 năm sau trở lại, vẫn vị trí xưa, chỉ chúng tôi là khác khi mỗi đứa đều đã có hai con.

Published in: on 19/07/2019 at 8:24 Chiều  Comments (2)  

Nauy

Nauy, một cái nick name của em (Huệ), vốn có nguồn gốc từ ước mơ em sẽ đặt tên cho đứa thứ 2 là Nauy nếu đó là con gái (em đã có 1 cậu con trai rồi). Nhưng đến giờ ước mơ đó ngày càng khó thực hiện, bởi em và chồng giờ không ở cùng nhau nữa. Mà suốt bao năm nay, theo chia sẻ của em thì em không có một ai là tình yêu đúng nghĩa.

Với vẻ ngoài cá tính (tóc tém, ngực phẳng, ăn vận tomboy), em trông không hề giống bà mẹ một con tẹo nào. Và giờ hay trước cũng thế, em vẫn buồn vui với những điều nhỏ bé của tình đời, tình người.

Thời điểm hiện tại em cần tôi hơn vì với tôi em có thể chia sẻ được những điều thầm kín nhất. Lý do? (1) Tôi đáng tin, (2) tôi hầu như không có bạn chung với em để em phải lo ngại tôi đưa chuyện, (3) tôi có thể hiểu được những tâm tư của em, không phản bác mà cảm thông và khuyên nhủ hoặc đơn giản là lắng nghe em nói cho nhẹ lòng. Tôi nghĩ nguyên nhân thứ (3) là yếu tố quyết định việc em chia sẻ những điều thầm kín với tôi.

Em ở xa tôi nên chúng tôi ít có thời gian gặp nhau, nhưng gặp nhau thì chúng tôi luôn thấy hứng thú lắm. Gần nhất gặp nhau, hai chúng tôi đi sinh nhật bạn em. Chỉ uống rượu mơ Nhật mà uống hăng say quá nên phê phê luôn. Rồi hai chị em đi ra lấy xe về, nhưng không định hướng được bãi xe. Tôi thì bỏ giày cao gót ra cầm tay đi đất, em thì hát nghêu ngao. Hai chị em đi quanh khu Hanoi Tower vừa khoác tay nhau vừa cười như hai kẻ điên vậy. Những điều đẹp đẽ ấy thật quý giá cho tình bạn chúng ta. Một tình bạn vốn từ đầu đã được hình thành nên từ những sẻ chia không phải ai ta cũng sẻ chia được.

Ta của 2 năm trước

Và ta của hiện tại.

Published in: on 27/04/2019 at 9:58 Sáng  Gửi bình luận  

Tuổi là một điều không liên quan đến tôi :)

Buổi tối chủ nhật thật dễ chịu. Không gian đúng là một trong những yếu tố quan trọng ảnh hưởng tới tinh thần chúng ta. Một không gian yên tĩnh, ánh sáng dịu nhẹ, bàn ghế gọn gàng,… sẽ giúp ta cảm thấy thảnh thơi, tự nguyện để bắt tay vào làm việc gì đó.

Như hiện tại, sau khi đọc vài trang sách, tôi sẽ bắt tay vào viết bài về Rối nước cho Heritage. Mặc một chiếc váy rộng mịn mát cũng khiến tôi thấy cơ thể được đối đãi nhẹ nhàng hơn.

Tối qua đi gặp Giang, cô bạn thân thời ĐH từ Hải Phòng xuống. Hai đứa vẫn thế, nói chuyện tự nhiên và thật lòng. Giang bảo mấy năm nay cô ấy thấy bị già đi và hỏi xem tôi có những biểu hiện như cô ấy hay không. Tôi bảo tôi chưa thấy, tôi không thấy tôi có gì thay đổi so với xưa cả bà ạ! Giang bảo vậy là bà còn trẻ lắm (theo nghĩa bên trong).

Trên đường về tôi có nghĩ về việc này. Tôi cho rằng việc trẻ hay già trước hết do bản thân ta quan niệm. Có lẽ bởi tôi quan niệm tôi vẫn luôn là tôi chứ không liên quan gì đến ông bạn thời gian, nên tôi không lo lắng tôi bị già. Hay vì tôi mải mê vẽ vời, hát hò, thơ thẩn, cười đùa nhiều, tiếp xúc với các bạn trẻ nhiều nên thời gian tạm nới ra cho tôi vài nhịp? Nói vậy thôi, hình thức thì không tránh được. Ai rồi cũng sẽ già. Tôi chỉ nghĩ được một điều, hãy trẻ từ trong suy nghĩ, hãy hồn nhiên như một cô bé, tự khắc xung quanh sẽ thấy mình trẻ trung. Và bằng chứng là các em trẻ chơi với tôi rất nhiều, chúng chưa bao giờ tỏ ra có khoảng cách với tôi về tuổi tác. Dĩ nhiên tôi cũng thế!

Tôi và Giang chụp bức ảnh làm kỷ niệm vào tối qua.

Published in: on 21/04/2019 at 9:25 Chiều  Comments (2)  

Về 1 bạn blog dễ thương

Em là một bạn trong danh sách bạn blog của tôi. Tuy không biết mặt nhưng tôi cảm thấy em là người tốt và đáng tin cậy (cũng như em Vinh “Vênh” trên này vậy). Hôm nay còn được em follow trang instagram “winlinh.cook” (trước đó cũng qua blog mà em biết page FB “Winlinh” của tôi và thi thoảng like động viên), thấy vui vui. Từ những điều nhỏ bé thế này thấy cuộc đời hồn nhiên dễ thương lắm! Mong hạnh phúc sẽ luôn bên em, cô gái nhé!

Published in: on 19/04/2019 at 8:57 Chiều  Comments (16)  

Sinh nhật Chung

Hôm nay sinh nhật cô bạn Kim Chung học cùng cấp 3. Các cô nàng hẹn mặc thứ gì màu trắng. Ăn xong lẩu hơi ở 14A Trần Bình Trọng, mấy đứa ra sân nhờ bác bảo vệ chụp cho vài kiểu. Toàn trong tư thể chuẩn bị chứ chưa sẵn sàng thế này đây. 🎂🐤💕🍻

Published in: on 28/03/2019 at 9:38 Chiều  Gửi bình luận  

dư âm 8.3

Trò chơi bốc thăm vui ở phòng mùng 8/3. Quà của AB, sáng kiến cũng của AB. 6 chị em bốc, may mắn mình được. Cốc 100% thiếc.

Quà 8.3 của anh em ở tổ, sổ và sách.

Quà 8.3 của phòng, anh em đi mua cho mỗi chị em một cây.

Tuy mình không mặn mà với 8/3, nhưng khi có quà thì cũng như bao người, thấy vui vui. Một chút dư vị 8/3 của đồng nghiệp dành cho.

Published in: on 14/03/2019 at 6:00 Chiều  Gửi bình luận  

vui nhé

Ba chị em trò chuyện thật thoải mái trong quán cà phê vắng. Mình chụp vội kiểu ảnh cái bàn ở quán để lưu làm kỷ niệm. Hai thằng em nói chuyện vui, mình nói lại càng vui, nên mấy chúng ta khá hợp. Đời mấy tí, sao không quý mến, chân thành và thật thà với nhau. Làm việc, vui vẻ và yêu. Thế nhé!

Published in: on 21/02/2019 at 10:45 Chiều  Gửi bình luận  

Thư viện tuổi trẻ

Chiều nay, thật bất ngờ, tôi được gặp chị Ngân, chị Hà, em Hoạt, anh Linh và em Trang. Trong số 5 người này thì có 3 người từng là đồng nghiệp của tôi tại TVQG và anh Linh thì cũng liên quan lắm vì anh là con trai bác Khang, nguyên GĐ TVQG (chưa kể vợ anh cũng là đồng nghiệp cũ của tôi, lại cùng tuổi với tôi nữa).

Cuộc trò chuyện của chúng tôi vô cùng rôm rả trong quán cà phê nằm trên phố Vũ Tông Phan. Tôi vui lắm vì những câu chuyện giữa mấy chị em tôi thật thà dễ chịu, rồi từ đó tôi cũng biết thêm được nhiều chuyện cũ mà ngày xưa tôi ngơ ngác không biết gì. Dù ngày ấy cũng làm cái chức tước nho nhỏ rồi, mà nhìn lại thấy mình ngơ ngác quá!

Nhiều kỷ niệm trở lại, nhiều điều được khơi gợi lên. TVQG một thời 7 năm của tôi như thước phim quay chậm. Trong đó Bản tin Thanh niên là một điểm nhấn đáng nhớ vô cùng. Tôi là người trực tiếp design chúng, theo kế thừa sơ khai từ anh Dương phòng Đối ngoại với phần mềm Publisher. Sau này, tôi vẫn dùng phần mềm này thiết kế ra nhiều thứ, thậm chí kiếm được tiền. Một thời lăn lộn Đoàn Thanh niên, nhiều vui cũng không ít phiền muộn ấy đôi khi vẫn trở lại trong những giấc mơ tôi. Và việc tôi còn được gặp những con người cũ (cũng hầu hết đều đã chuyển công tác khác) khiến tôi cảm thấy cuộc đời ý nghĩa hơn, tình người đáng nâng niu hơn. Lại một hẹn hò trước khi rời cà phê về, là sẽ sớm có cuộc nhậu cùng nhau để tiếp tục nói những câu chuyện khiến mỗi người thấy thêm vui vẻ và đồng điệu. TVQG, một trời ký ức, vì đó là những tháng ngày tuổi trẻ non dại của tôi.

Và nhân tiện lưu luôn khoảnh khắc chụp với em Hằng ngày hôm nay.

Published in: on 16/02/2019 at 8:21 Chiều  Gửi bình luận  

ngày đó

Ngày đó tôi, một cô bé sinh viên báo chí năm nhất năm hai kính cận mặt tròn ngơ ngơ ngác ngác.

Published in: on 24/01/2019 at 10:51 Sáng  Gửi bình luận  

Những lá thư xưa (1)

Lại công cuộc lưu trữ các kỷ vật theo chủ trương tối giản. Những tờ thư cũ rồi sẽ vào tro bụi, chụp lại chúng là cách tốt nhất để mang theo bên mình mọi lúc mọi nơi. Nhiều thư từ lắm, không biết công cuộc số hóa này bao giờ mới kết thúc đây.

Thư của Hồng Nhung từ Huế gửi ra cho mình năm 2007. Nhung là bạn cấp 3 của mình, cùng học chung lớp C1 trường THCB Đào Duy Từ và thường gọi mình là “tình yêu không bao giờ cưới”. Nhung vô SG sau khi tốt nghiệp Đại học ở Lâm Đồng. Cuộc sống bạn còn nhiều khó khăn nhưng tôi không giúp được gì ngoài việc chia sẻ, động viên về tinh thần. Chúng mình cứ song hành với nhau như vậy, cũng rất lâu mới gặp nhau một lần, nhưng mối quan hệ thì chẳng có gì thay đổi cả.

Thư của Trịnh Vân Trường, chàng trai từng theo đuổi mình hồi học cùng nhau lớp 9I trường THCS Quang Trung. Trường vào SG sau khi học xong cấp 3, bôn ba kinh doanh cũng khá. Thi thoảng tụi mình có gặp (thi thoảng thì cũng phải dăm ba năm là ít). Gần nhất mình gặp Trường ở HN là khoảng 2016. Trường tặng mình chiếc vòng tay mà vì ra sân bay vội không gửi trực tiếp đã gửi lại lễ tân khách sạn nơi Trường ở. Tính cách hai đứa không hợp nhau lắm, nhưng tình bạn thì vẫn là tình bạn. Còn đó vậy thôi.

Đây là thư của Hoàng, bạn Giang ở Quảng Trị. Bọn mình quen nhau hồi mình vô Đông Hà chơi năm 2000 hay 2001 không nhớ rõ. Hoàng giờ là giáo viên ở Đông Hà, là bạn fb còn trên thực tế bọn mình quá lâu không gặp nhau. Có lẽ là từ hồi Hoàng ra Hà Nội và bọn mình có gặp nhau cafe ở Nguyễn Chí Thanh chừng gần chục năm về trước. Thư này thấy đóng dấu bưu điện ngày 02.11.2001.

Lại có cả bức thư không bao giờ gửi mà hôm nay mình mới xé bì thư ra sau 17 nằm nó nằm im trong hộp. Là thư mình viết cho chị Hà chị Giang, mà không gửi. Thư ngắn, cũng chỉ là hỏi thăm sơ sơ. Chị Hà là người vui vẻ, dễ tính, xinh tươi. Mình được nghe Giang kể về chị, được nói chuyện điện thoại với chị và sau đó khi về Đông Hà thì được ở nhà chị, chị cư xử rất tình cảm. Khi chị ra Hà Nội đi mua đĩa CD về quê bán, mình đã chở chị ra chợ trời chọn đĩa. Đó cũng là lần gặp thứ 2 và cho đến nay mình chưa gặp lại chị. Mình từng có fb chị nhưng lại đã hai lần hủy kết bạn với chị, lý do là chẳng có lý do nào cả. Chỉ là mình hâm dở hủy kết bạn theo định kỳ, theo cảm xúc. Chắc một mối quan hệ cần có chữ duyên, đã không có duyên đương nhiên là ra như vậy.

Thư của Lê Thanh Dũng, anh chàng đẹp zai, cũng là bạn của Giang luôn. Bọn mình gặp nhau đúng một lần ở Quảng Trị trong nhóm bạn của Giang (dịp đó là Dũng từ SG về quê nhân dịp nghỉ hè đại học). Lần đó Dũng có xin địa chỉ và khi vào SG thì viết thư ra HN hỏi thăm. Một lần, Dũng ra HN và mình đã đưa Dũng đi Phủ Tây Hồ, còn chụp ảnh bằng máy cơ của mình ở hồ Trúc Bạch và Phủ Tây Hồ. Thư thì chưa kiểm lại xem bạn ý viết cho mình bao lá, còn gặp thì lần gặp đó là lần 2 cũng là lần cuối cho đến nay. Thư gửi năm 2001.

Published in: on 25/11/2018 at 2:06 Chiều  Comments (2)  

Cuộc sống dễ thương vậy đó

Em qua phòng làm việc đưa cho tôi món quà nhỏ này, bông tẩy trang dễ thương có in các hình xinh xinh trên từng miếng. Tôi thì đang tìm cây hương thảo tặng em. Khi tôi sang phòng mới em cũng đã tặng tôi bức tranh và chiếc cốc. Tôi thì lại tặng em cây bàng Singapore bé xinh. Trước nữa tôi tặng em sổ, em đem cho tôi hoa ép tím mong manh. Tôi tặng em tranh tự vẽ, quyển thơ “Ra vườn nhặt nắng”, em tặng tôi những tin nhắn vui tươi, những tâm tư thật thà… Tôi rời phòng cũ, mang theo mấy lời giản di của em trong lưu bút. Rồi nhận ra, hợp nhau thì không cần cùng nơi cùng chốn vẫn tìm đến nhau, dù chỉ là đôi khi. Thế là đủ, không cần thêm, chẳng thấy thiếu. Sau khi tôi rời phòng, chị em tôi cũng đã có riêng, có chung đi ăn cùng nhau, vui vầy lắm đấy!

Cứ vậy, em và tôi không phải kiểu thân thuộc của tình bạn bè, cũng không khách khí như đồng nghiệp mà có gì đó đồng điệu, nâng niu, giữ khoảng cách vừa đủ đẹp. Em và tôi có lẽ đều chỉ cần một mối quan hệ không tên gọi, không cố gắng, cứ dễ chịu đi qua tháng ngày thế thôi. Cuộc sống này dễ thương hơn nhờ có những người như em Ngọc ạ!

Published in: on 08/10/2018 at 9:59 Chiều  Gửi bình luận  

Sống đời

Em tặng sinh nhật muộn một chậu hoa sống đời đẹp xinh và thỏi son tươi trẻ. Tối qua mình đi với nhau, và gần 12h đêm còn đứng trước hiên nhà tâm sự không muốn về. Mình lúc đó muốn ôm em nên chia tay thì với người ôm em một cái. Khi phụ nữ trò chuyện, mà lại đi vào chiều sâu, thì mọi thứ xung quanh dường như bị quên lãng.

Tràng giang… Thương nhiều!

Published in: on 06/10/2018 at 9:18 Chiều  Comments (2)  

Thời thanh niên sôi nổi

năm 2005, trong chương trình của Đoàn Bộ Văn hóa Thể thao và Du lịch. Là cảm nhận về một chuyến đi đầy hương vị tuổi trẻ. Gợi nhớ!

—–

Đã lâu rồi không về lại miền Trung. Cảm giác còn đọng lại chỉ là những cơn nắng bỏng rát của Quảng Trị thời sinh viên mơ mộng và cái đêm đi bộ một mình trên đường Hùng Vương với bao nhiêu vương vấn…

Giờ, đã có cơ hội trở lại. Không rõ cảm giác lúc bước lên xe thế nào, chỉ còn vị mặn chua của ô mai tan trong miệng và âm nhạc tràn trong đầu là đang ào về nhắc nhớ.

Chuyến xe đưa mình đi trong gió sớm. Những gương mặt lạ quen. Muốn quên cơn nôn nao do xe tạo ra, và đã có thể tạm quên được. Để suy nghĩ. Và hy vọng về nơi mình đang đến.

Nhìn ai cũng thấy đáng yêu. Không biết trong những mái đầu trẻ trung ấy đang nghĩ gì? Có như mình. Có hồi hộp mong chóng đến nơi. Có muốn nắm lấy tay nhau mà tan trong tình yêu thương con người trong trẻo, tan trong tuổi trẻ nhiệt tình?

Mình là hai con người trộn lẫn. Trầm lắng và sôi động. Lúc nào cũng có thể khơi dậy một trong hai con người đó lên. Và mình nghĩ, trong chuyến đi này, con người trầm lắng nên nén lại để mình thỏa sức được cười nói và cống hiến trong những cuộc vui. Không nhất thiết lúc nào cũng phải bộc lộ mình rõ ràng quá! Hòa vào đám đông và là một hạt cát trên bờ cát, cũng là một niềm vui đặc biệt.

Xe chạm thành phố lúc tất cả đã lên đèn. Dừng trước một cửa hàng tổng hợp, những bước chân vội vàng lao xuống tìm thứ gì đó ăn lót dạ. Mình vẫn ngồi trên xe và ngắm thật kỹ con đường. Con đường vắng quá! Hình như vừa có mưa. Đường hơi ướt. Những ánh đèn vàng vọt mang lại cho mình cảm giác đang ở trong một thị trấn buồn. Phía bên kia, một vài dáng người đang dịch chuyển trong bóng tối, bước chân thật nhanh nhẹn, vì đó chính là lối đi quen thuộc của đời họ. Mình thử nghĩ, nếu ở đây, mình sẽ làm gì? Có nhớ Hà Nội rực rỡ đèn và xao động âm thanh không? Sẽ nhớ lắm, nhớ Hà Nội lắm dù đôi khi những đợt tắc đường, những khẩu trang mua một năm hàng chục cái khiến mình thành gắt gỏng. Nhưng Hà Nội là nơi mình sống, làm việc và đi lại mỗi ngày, có những người thân thương, những người mới quen và cả những người đã quen lâu nay mới hiểu. Không thể xa lâu.

Xe từ từ vào khách sạn. Được đặt mình xuống chiếc giường êm ái sung sướng biết bao. Cả ngày nhừ người trên xe, giờ chỉ muốn lăn ra ôm lấy gối và tha hồ mơ màng. Nhưng phải ăn. Mà không, được ăn. Ăn xong mà không ngủ được. Không hề muốn ngủ như mong ước lúc đang nằm trên xe về chiếc đệm mát lạnh điều hòa. Cùng mấy người ra phố. Phố vắng như đêm.

Nhưng phải công nhận, trong không gian này không thể đi được với những người chưa từng quen biết. Cần một chút hiểu. Như thế đỡ phải mất thời gian dạo đầu làm quen. Mà giờ thì mình không muốn phải làm quen và giới thiệu sơ yếu lý lịch. Nên, về phòng. Và nằm nghĩ ngợi.

Thấy vắng vắng. Trở lại chốn này, nơi có nhiều kỷ niệm tuổi trẻ, mà chẳng thấy nhớ chút gì quá khứ. Có lẽ vì đã lâu. Có lẽ vì thời gian bôi xóa và đè lên đó bao nhiêu là sự kiện, để đầu óc con người không còn chút thảnh thơi ôn lại chuyện cũ. Giường bên đã ngủ, mà mình không ngủ được. Ánh sáng bên ngoài rọi vào như mảnh trăng mùa thu xa vắng. Có nhớ nhung gì không? Không, chỉ là nhớ nhung cái khoảnh khắc tuổi trẻ đã qua nhanh quá, và nhìn lại chỉ còn một vệt mảnh mờ.

Sớm, bừng tỉnh trước những tia nắng sớm xuyên qua cửa kính. Chiếc váy hồng mỏng manh nhắc mình về một giấc ngủ muộn ngon lành. Cứ buông tóc như thế mà ra ngắm trời mây. Mây trắng quá! Từng mảng xôm xốp mát lạnh đang lững lờ trôi. Không gian rộng thênh và gió rất lộng. Nước khua trong nhà tắm xôn xao. Khuôn mặt thanh sạch tỉnh táo nhờ nước mát. Đã có thể xuống ăn sáng và đi chuyến đầu tiên tới Thành cổ.

Con đường ngắn. Và nắng vàng như mật. Cứ tưởng tượng thành cổ Quảng Trị ngập lút cỏ lau và đỏ au tường gạch cũ. Nhưng không, tất cả thật quang đãng và ngay hàng thẳng lối. Theo lối đi vào cùng mọi người, những vạt cỏ mọc lả lơi xanh mướt khiến tâm hồn ai cũng thấy nhẹ nhõm hơn. Tiếng anh thuyết trình êm ái quá! Những câu chuyện cuốn hút người nghe. Và mắt mình cũng rưng rưng xúc động. Những mất mát nhiều quá, và bây giờ, tuổi trẻ được hưởng nhiều quá! Bọn mình đứng ngoài nắng có tí chút đã thấy khó chịu nổi. Thử hình dung xem, trên mảnh đất này, 81 ngày đêm… Nên đi đến đâu trên vạt lửa bom này cũng không thể quên 4 câu thơ bên dòng Thạch Hãn: “Đò xuôi Thạch Hãn xin chèo nhẹ/ Đáy sông còn đó bạn tôi nằm/ Có tuổi hai mươi thành sóng nước/ Vỗ yên bờ bãi mãi ngàn năm”.

Chợ Đông Hà sau khi xe thoát ra từ con đường lầy trong chuyến tặng sách vẫn như trước. Hàng họ như chợ Đồng Xuân. Cũng mua được một chút. Mà thấy mệt quá! Vì lúc đi vào con đường gập gềnh đã kịp say chao đảo. Chỉ muốn về phòng nằm ra ôm gối như mèo lười.

Chiều, đường Trường Sơn. Nghĩa trang Trường Sơn. Nắng. Hừng hực. Thiêu đốt. Cơn đau bụng ập đến bất ngờ sau khi mình xuống xe. Muốn chạy xuống bao la kia nhìn toàn bộ những ngôi mộ trắng, nhưng đau quá nên chỉ đi được hàng trên. Ngợp ngời là mộ chen trong cây xanh và cỏ rối. Biết bao trái tim còn đập nóng hổi. Bao nhiêu mơ ước chưa được thực hiện. Bao nhiêu tình yêu…

Về Nhật Lệ khi mặt trời vẫn còn thắp lửa. Mình may mắn được ở một căn phòng có thể nhìn ra dòng sông với cây cầu dài thẳng tắp. Hoàng hôn sẽ buông xuống sông những tia vàng ấm nóng. Ánh sáng lấp lánh. Và con sông như dài vô tận. Thả tóc ra và đứng thảnh thơi nhìn xuống đường. Thành phố Đồng Hới êm đềm lạ!

Ra cầu. Gió lộng. Những tiếng cười ròn vang. Không nghĩ gì nhiều. Chỉ cảm thấy được tan trong thiên nhiên và người nhẹ bẫng. Bữa cơm tối cũng vui. Ngồi cùng các anh các chị. Bê ấm trà lóng ngóng kiểu gì mà bỏng cả tay. Nay vẫn còn rát. Rồi tối. Biển đêm quây quần.

Nhìn những con sóng vỗ nhè nhẹ, chỉ muốn nhìn, không muốn khuấy nước bằng chân. Cát mịn và không có rác. Đoàn xe đã đi đâu đó. Chỉ có một nhóm người ở đây. Và cảm giác của mình không có gì đặc biệt nếu không muốn nói là tẻ nhạt. Thèm được chuyện trò, hoặc hát thật khẽ trước biển. Thèm được chạy trên cát. Thênh thang. Đến khi đông đúc người xuống cùng, mình vẫn không có được niềm vui mong muốn. Vì nhóm mình vẫn ngồi chỗ này. Và rải rác những suy nghĩ riêng tư dù có giao lưu qua lại bằng những lời giới thiệu.

Khuya. Hai tiếng nằm mà không ngủ được. Bật nhạc điện thoại. Rồi để quên trong giấc ngủ quên. Mơ một giấc mơ dài. Những giấc mơ thường chi phối cảm giác mình. Và mình muốn gặm nhấm nó mãi nếu nó là giấc mơ ngọt ngào trong trẻo.

Một vài tin nhắn trôi qua. Và đêm ập xuống trong cơn thức còn chưa đủ dài…

Phong Nha – Kẻ Bàng xuôi dòng nước mát. Tiếng tàu máy chạy ồn ã trên sông. Nếu được thả lỏng trên con thuyền gỗ mộc mạc không động cơ xăng dầu thì mình đã có thể nghĩ ra được nhiều điều đẹp đẽ hơn. Hai bên bờ, những bụi cây xanh lúp xúp chen nhau. Trâu bò thong thả đung đưa đuôi gặm cỏ. Trẻ con tắm trưa, không áo quần, đu cây, nhảy tùm tùm xuống nước mát. Hồn nhiên. Tuổi thơ chỉ cần như thế. Qua đi để hun đúc nên những ước mơ nồng nhiệt.

Hang tối. Rộn tiếng nước khua. Mát lộng. Giờ mình hay có trạng thái không đọc được tên. Nó cứ thế trôi trôi. Chẳng vui. Chẳng buồn. Thuyền không ai nói chuyện được dài. Thỉnh thoảng bông đùa vài câu. Còn lại, cho suy tư của mình trôi miên man theo tiếng khua chèo khi động cơ máy của thuyền vào hang không còn hoạt động.

Có lẽ buổi chiều trên bãi biển là đáng nhớ nhất. Niềm vui là có thực. Sự sôi nổi và hòa lẫn vào nhau là có thật. Và cảm giác mình là thanh niên, đang sống trong tuổi trẻ thật rõ rệt. Mưa rồi nắng. Biển ảm đạm. Rồi biển long lanh.

Tối. Giao lưu. Mình cũng hòa vào mọi người và hát.

Đêm. Ra bên sông ngồi ghế nhựa. Đông. Vui. Tiếc là mình cảm thấy hơi lạc lõng. Thỉnh thoảng ngước nhìn trời sao. Trời rất nhiều sao. Lấm tấm như những mảnh giấy bạc cắt vụn thả trên miếng vải đen nhà mình chụp ảnh nghệ thuật ngày nào. Có những lúc, trong đám đông vẫn thấy mình cô độc.

Không phải lúc nào đông cũng vui. Ở góc sáng kia, những tiếng hát lảnh lót thật say sưa. Cho đến khi mình cũng hát lên cho mọi người nghe. Mà “Tìm tên anh trên bờ cát” run rẩy quá! Giữa bia và mực một nắng, khó mà đi tìm một cái tên.

Thế là kết thúc. Lại trở về với thực tại. Và làm những công việc thường ngày. Con đường về vui hơn bởi đã hiểu và quý nhau hơn. Hát mãi không biết mệt. Mong lại được đi nhiều lần nữa. Để được khám phá những mảnh đất quê hương và được gần gũi những thanh niên nhiệt thành. Cho mình được sôi nổi và mạnh dạn hơn. Cho mình được hiểu thêm những con người trước kia mình chưa từng được biết.

Thời gian không chờ đợi. Và mình cũng thế, không thể ngồi một chỗ mà chờ đợi. Phải làm gì đó cho cuộc đời mình ý nghĩa hơn. Ít nhất cũng như chuyến đi này!

Published in: on 20/08/2018 at 2:02 Chiều  Gửi bình luận  

Lyn não cá vàng

Nhân có bức ảnh hai chị em mới được chị Yến chụp trong đám cưới em Minh trưa nay, tôi muốn viết vài dòng về em Linh xinh xinh.

Em Linh kém tôi 6 tuổi, là người đơn giản, thực tế, chơi cùng không phải đề phòng (nhưng cẩn thận con bé hay nhìn vấn đề bị quá lên hoặc khác với tư duy thông thường lắm) 🙂 Hai chị em tôi đều điệu, thích soi gương và sống vui vẻ nên nói chuyện với nhau thật dễ chịu. Duy có điều em tự nhận em là “não cá” và cũng gán cho tôi biệt danh tương tự. Tôi hoan hỉ nhận vì tôi cũng rất ngơ nhiều lúc.

Xin kể một chuyện điển hình về hai chị em tôi như sau:

– Hôm ấy mùng 1, Linh rủ trưa nay chị em mình đi Phủ đi. Tôi ok ngay. Tôi ngồi sau xe em mải mê hóng gió và chém gió, chẳng thèm để ý xem em đi hướng nào lối nào. Đến khi em dừng kít xe ở cổng chùa Trấn Quốc thì tôi mới bảo Linh ơi sao em bảo đi Phủ Tây Hồ. Con bé ớ ra bảo ơ thế đây không phải Phủ Tây Hồ à chị? Tôi bảo điên à, đây chùa Trấn Quốc mà. Con bé mặt ngắn lại bảo thôi đến rồi chị em mình vào vậy, hình như em chưa đi Phủ bao giờ nên lộn (?), xong rồi chị em mình đi Phủ tiếp chị nhé! Em đã chót nói đi Phủ giờ không đi không được. Tốt thôi! Hai chị em lại lóc cóc đi Phủ.

Có rất nhiều chuyện liên quan não cá của hai chị em mà sau từng chuyện con bé luôn đưa ra kết luận chắc nịch: NÃO CÁ LÀ CÓ THẬT! 🙂

Published in: on 18/07/2018 at 6:50 Chiều  Gửi bình luận  

Đã lâu không gặp

Anh Sơn, anh bạn thân, với tôi là thân lắm, nhưng sang năm nay chúng tôi chả mấy khi gặp nhau nữa vì bận công việc và nhiều lý do. Hôm nay lục kho ảnh thấy những bức xưa cũ (1999) của hai anh em nên đăng lên để nhìn lại một thời rất ngố và trong trẻo đó.

Published in: on 04/07/2018 at 6:46 Chiều  Gửi bình luận  

Kỷ niệm ngày cũ

Cà phê hầm Trung Nguyên Hai Bà Trưng 10/6/2009. Những ngày quán mới mở, mình xuống đây nhiều, khi thì một mình khi thì hò hẹn bạn bè, đồng nghiệp. Đi từ thư viện xuống hầm tiện quá mà, và cũng vì mình yêu thích không gian tĩnh lặng ấm cúng nơi đây nữa. Lần gần nhất mình trở lại là vào khoảng cuối năm 2017, đi cùng Huy và gặp lại chị Phương Nhung. Cảnh cũ, người xưa, biết bao kỷ niệm đã và vẫn nằm tươi nguyên ở đó chẳng mất đi đâu cả.

Tuyên Quang 30/5/2011. Còn nhớ chuyến xe đưa mấy chục đứa chúng tôi đi lán Nà Lừa, cây đa Tân Trào vô cùng thú vị và chứa chan vui vẻ.

4/6/2011. Một trưa Tam Đảo thời tiết mát mẻ với những cụm mây bay la đà trên những quả đồi bé như búp xôi nhà ai mới đơm còn bung biêng khói nóng.

6/3/2014 – Bảo tàng Mỹ Thuật với nhiều vẻ đẹp truyền thống được lưu giữ theo hành trình lịch sử của thời gian.

Published in: on 17/05/2018 at 9:03 Chiều  Gửi bình luận  

Màu thanh bình

Năm mới được tặng tranh. Rất bất ngờ vì nhận được tranh từ người không bao giờ mình nghĩ sẽ được nhận một thứ gì đó từ họ. Cảm ơn vì những nét vẽ rất ngộ nghĩnh thanh bình ạ!

Published in: on 18/02/2018 at 5:50 Chiều  Gửi bình luận  

Quà tặng cuộc đời

Dành cho chị, một người chị đặc biệt của em – chị Winlinh10.

Em không biết diễn tả cảm xúc lúc này của mình như thế nào bây giờ nữa.

Hôm nay từ nhà đến công ty ai cũng đồn thổi hôm nay trời lạnh hơn nhiều đấy, em cũng thấy lạnh chân khi để xuống sàn nhà như bao người. Đi làm cũng phải mặc kín mít người, hở tí quần rách mà lạnh co cả chân lại rồi. Vậy mà trưa nay đẹp lắm chị nhỉ, trưa nay có nắng, trưa nay có những con người đặc biệt, và đặc biệt hơn hết là có “chị”, người đã dành cho em hôm nay một điều vô cùng đặc biệt hơn bao giờ hết.

Điều đặc biệt thứ nhất, hôm nay là lần đầu tiên em được nghe giọng nói chuyện của chị qua điện thoại thế này, giọng chị ấm áp, thân thiện và trẻ trung lắm, thật lòng em thấy như vậy ấy.

Điều đặc biệt thứ hai, chị qua tận ngõ 40 Trung Kính nơi em làm để gửi quà tặng em, dù quán cà phê Family ấy cách công ty em chừng vài bước chân thôi. Em không biết phải nói lời cảm ơn chị thế nào khi một ngày đầu tuần đầy bận rộn của những ngày giáp Tết như thế này chị tới tận chỗ em như thế. Tấm lòng của chị em sẽ ghi nhớ mãi tận sau này

Khi nói tới điều thứ ba, cũng là điều em thấy hạnh phúc vô bờ bến ấy thì em cũng muốn nhìn lại mình, nhìn lại những gì đã trải qua trong thời gian này. Em không biết từ đâu mà em lần mò ra “Blog của chị” nữa. Nhưng … em nghĩ trong những lần search bài viết để đọc thì chắc là em đã tìm ra chị đầu tiên theo đúng cụm từ ấy. Những ngày đầu dùng WordPress để lưu giữ những khoảng không gian của mình, em đi đọc và cảm nhận nhiều điều từ nhiều người, chủ yếu từ những gì họ viết ra chứ họ trích từ nơi khác thì em thường không đọc. Những ngày đầu dùng em không biết sử dụng nó ra sao vì trông nó chẳng thân thiện chút nào so với những mạng xã hội khác mà em thường dùng, cho tới tận năm ngoái thì em mới quay lại dùng nhiều hơn vì một lí do nào đó. Mọi thứ đều thay đổi theo thời đại, tất cả lãng quên đi cảm xúc của những người thực sự thích viết, yêu viết. Lúc vào thăm Blog của chị, em ấn tượng với cái tên blog vì em chẳng hiểu gì về cái tên đấy, rồi ngạc nhiên hơn tất cả là chị đã viết được tận 10 năm rồi. Hồi ý, em tự hỏi mình chị ấy lấy cảm xúc từ đâu, làm sao mà chị có thể viết được đến tận bây giờ như vậy khi mà 10 năm cuộc sống thay đổi rất rất nhiều, những người nổi tiếng mà em gặp họ cũng đâu viết tới tận bây giờ như thế. Có chăng cũng rất rất ít thôi, từ ấy mà em đọc bài chị nhiều hơn, rồi được nghe chị hát những bài hát nhẹ nhàng, lãng mạn và nhận ra chị thích hát như thế nào; nhiều hơn không chỉ có hát, em là một người tò mò nhiều chuyện nên em cũng lục tìm thấy những bức tranh đơn giản, “dễ chịu” mà chất chứa hơi thở bên trong nó, có những bức tranh không còn xem được nữa vì có thể WP cập nhật phiên bản trong chừng ấy năm nên thành ra ảnh bị lỗi, em cũng tiếc vì không làm sao xem được.

Chị có biết em thích nhất điều gì ở những bức tranh của chị không? Nó là sự đơn giản, đơn giản như từ những gì gần gũi nhất ở đời thường. Tranh của chị có những lúc không cần chì, là những chiếc lá, là những đồ ăn hay những mảnh giấy màu chị ghép lại. Em thích là thích ở sự tự nhiên ấy nhiều chị à. Cần gì đâu màu mè, bày vẽ chị nhỉ.

Ngày đầu dùng Blog chỉ mong chị viết đi để em còn đọc, chị hát đi để em còn nhảy vào nghe rồi thả tim, về nghệ thuật cái gì chị cũng biết, thơ cũng làm, sách báo chị cũng viết … mà thơ là khoản em cũng máu lắm, những năm cấp 3 rồi năm đầu đại học, cũng miên man, bay bổng lắm ý chứ. Chị còn trẻ hơn cả lũ tuổi em rồi đấy ạ.

Giờ thì em gọi chị với cái tên thân mật, chị Thùy Dung dễ thương nhé, đó cũng là tên của cô bạn thân gần nhà em đấy chị. Thực sự em thấy là rất có duyên luôn rồi. Em sẽ không bỏ nơi này bởi vì ở đây có những điều đặc biệt ở chị, một người lạ, một người chẳng hề quen biết nhưng tưởng chừng như biết tất cả ở em rồi vậy. Cảm ơn vì những sẽ chia của chị dành cho em, cảm ơn chị những lời chỉ dạy cho một thằng em trai chẳng biết chuyện đời là mấy, cảm ơn chị cho những điều đặc biệt mà em nhận được.

Điều đặc biệt thứ ba ngoài những gì em vừa nói, là món quà vô cùng dễ thương từ chị. Em là người thích đeo đồng hồ, em trân trọng nó vì nó có nhiều kỉ niệm với em từ nhỏ tới tận bây giờ mà nay được nhận chiếc đồng hồ mà đã gắn liền với chị thì em càng nâng niu nó hơn rồi chị ạ. Còn nữa, thường mỗi lần em ghé qua nhà sách nào đó, kiểu gì em cũng ghé qua kệ nhật kí, sổ viết tay để xem chúng. Em thích nó, dù viết nhiều hay ít thì em vẫn thích có chúng, em thích lưu giữ nó không chỉ cho em, mà là những món quà nhỏ dành cho những đứa cháu của mình ở độ tuổi mà chúng nó xứng đáng nhận được. Là những ngày mùa Đông giá rét, là hai bức tranh kèm theo dòng chữ viết tay của chị dành cho em, cái giá rét ấy cũng không còn nữa rồi. Em hạnh phúc lắm, hạnh phúc hơn bao giờ hết chị à. Em đã nghĩ tới chị nhiều hơn những gì em có thể viết ra thành lời như thế này, thời gian trôi qua dù bao nhiêu đi chăng nữa thì khoảnh khắc ấy với em vẫn là vô định, con tim em không bao giờ quên được điều ấy. Dường như những gì đẹp đẽ và là những gì em thích thì chị đều dành tặng cho em ngày hôm nay của rồi. Hạnh phúc, hạnh phúc quá chị à. Đường đi về đang dài bỗng trở nên ngắn hơn, gió lạnh buốt cũng trở nên ấm áp, hơi thở của chị qua điện thoại vẫn còn phảng phất đâu đấy quanh em.

Chuyện chị bảo chị em mình rồi một ngày sẽ gặp, em cũng mong là như vậy chị à. Hiển nhiên nó không phải là ngay bây giờ, nó cũng sẽ đến vào những ngày giản đơn, hạnh phúc khác. Em cũng tin vào chữ duyên, nó dạy cho mình nhiều điều hơn về cuộc đời, được gặp gỡ và có ở lại lâu cũng còn nhiều thứ khác nữa. Giây phút này với em có một người chị ở bên như vậy thực sự là may mắn. Nghe hai chữ chị gọi “em trai à” mà em thấy gần gũi biết bao nhiêu, dù chưa gặp gỡ nhưng cũng không còn khoảng cách nữa.

Em mong cuộc sống sẽ dành tặng cho chị nhiều điều đặc biệt hơn, mong cho chị có sức khỏe để vững bước hơn, và tâm hồn của chị thì mãi luôn trẻ trung, rạng rỡ như hiện tại dù cho cuộc sống này có bao nhiêu khó khăn đi nữa thì chị cũng vượt qua được, chúc cho hai bé nhà chị chăm ngoan, học giỏi và trở thành một người có nghị lực. Những điều may mắn, hạnh phúc sẽ đến bên chị, em tin là như vậy. Cảm ơn, cảm ơn tình cảm của chị dành cho em.

Em “yêu” chị nhiều lắm đấy.

2PM, 05/02/2018, phút giây đặc biệt của cuộc đời em.

Dành cho chị, một người chị đặc biệt của em – chị Winlinh10.

—–

Những giờ khắc cuối cùng của năm, muốn lưu lại bài viết này của em, như là cách nhắc nhở mình hãy luôn giữ được sự trong trẻo, yêu mến cuộc đời để ngày tháng dẫu trôi đi nhưng tâm hồn luôn trẻ mãi.

Published in: on 15/02/2018 at 10:09 Chiều  Comments (2)