Mũ nồi đỏ

Đôi cá Bạch đỉnh hồng hôm nay đã về bể nhà tôi. Mà tôi cứ thích gọi chúng là mũ nồi đỏ cơ. Nhìn cái đầu ngồ ngộ như là đội cái mũ nồi cho mùa đông sắp tới ấm hơn ấy.

Published in: on 16/10/2019 at 9:08 Chiều  Comments (4)  

Nét vẽ kỷ niệm

Ngày đó, hồi tôi 14 tuổi, tôi đã có một vài cuốn sổ cho riêng mình. Ông làm thợ vẽ, chuyên vẽ trên kính, những bức tranh kính rất nên thơ. Một lần tôi đưa sổ cho ông để ông vẽ cho tôi vài nét vào cho đẹp. Hôm qua dở sổ lại, nét vẽ còn nguyên, nhưng ông thì đã đi rồi.

Published in: on 28/07/2019 at 9:14 Sáng  Gửi bình luận  

Bố và em trai trên báo

Bài này viết trên blog 360 từ hồi hai nghìn linh mấy. Chị Bình minh mưa lấy đăng Tạp chí Gia đình trẻ nơi chị làm việc. Viết về Bi, em trai mình, với sự băn khoăn về nơi chơi và thứ chơi.

Bài này cũng trên Gia đình trẻ, cũng xuất phát từ blog mà ra chứ không chủ viết đăng báo. Bài kể sự thật 100% những tin nhắn ngộ nghĩnh của bố gửi cho mình.

Cứ viết thật thà nhẹ nhàng đi về những hàng ngày bình thường đang trôi. Nhỏ nhặt vậy thôi, nhưng nếu một ngày sau nhìn lại, cả một vùng trời ký ức sẽ lấp lánh hiện về trong mắt. Vì những chi tiết tháng ngày đã qua ta đâu thể nhớ nổi hết. Cần ghi chép, cần chụp ảnh để ta giữ lại và có thể gỡ ra những kỷ niệm để mà gặm nhấm lúc ta muốn, ta cần.

Published in: on 26/01/2019 at 2:50 Chiều  Comments (4)  

Con Tôn

Hồi tôi học cấp 3, nhà có nuôi một con khỉ. Nó tên Tôn 🐵 Nó nghịch như quỷ: suốt ngày phá phách vườn tược, leo trèo núi đá, quần thảo cỏ cây 🌲 Vườn nhà để khách chụp ảnh mà nó nghĩ là rừng của riêng nó đấy. Thỉnh thoảng hứng lên nó lén nhảy cả sang hàng xóm phá na phá chanh 🍋 của người ta khiến hàng xóm hét váng cả vườn, nhà lại phải đi lùa về phát mệt. Nó thích leo lên cây liễu vắt mình đu đưa liếc lũ chim cãi vã trên ngọn tre hay lườm đám cá 🐠 đánh mông trong lòng nước. Nó thích cầm tay mọi người trong nhà rẽ rẽ bắt bắt trứng chấy (mà khổ tay có lông đâu, cứ rẽ rẽ mãi). Nó thích ăn chuối 🍌 nên mấy chị em tôi cũng hay được ăn chuối ké theo.
——
Ảnh này bố chụp vào một ngày mùa hè, khi Tôn đang làm dáng rất ảo trên cây liễu sau nhà.

Published in: on 23/10/2018 at 9:44 Chiều  Comments (2)  

Hoa Hà Nội về quê

Theo thói quen, lần nào về quê chồng, tôi cũng mang theo hoa từ Hà Nội. Không hẳn vì hoa trên Hà Nội phong phú đa dạng hơn hoa quê, mà chỉ đơn giản tôi thích cảm giác mang hoa từ nơi xa về, sau đó gỡ từng nhành hoa ra rồi cắm vào những chiếc bình lâu ngày không ai đụng, cho không gian reo vui một sự mộng mơ nhỏ bé.

Published in: on 30/04/2018 at 5:52 Chiều  Comments (2)  

Vườn xuân

Ảnh chụp ngày này năm ngoái dưới khu vườn Vân Canh đầy nắng gió mùa xuân.

Published in: on 04/02/2018 at 11:31 Sáng  Comments (4)  

Tĩnh lặng

Chủ nhật tuyệt đối tĩnh lặng ở một nơi nào đó thảnh thơi tại Hà Nội với cuốn truyện đáng suy tư

Và cơn gió mùa đông bình yên dừng ngoài cửa nói với tôi rằng cứ vô tư đi đừng sợ

Bởi kiếp sống vốn vô thường chẳng nên để dằn vặt bực tức dối lừa chiếm lấy đầu óc và thân thể 

Vì cũng sẽ đến một ngày xa hoặc gần loài người đều khép mắt xuôi tay đi vào vùng sáng (tối) chẳng nghĩa lý gì nữa những sân si kiếp trước nhàu nhĩ sầu đau

Thế nên tôi sẽ vui với nắng trên đầu với sách trong tay với nhạc đâu đây và mỉm cười tha thứ

Cho chính nhỏ nhen đôi khi khó cưỡng trong mình và những ghen ghét le lói phía mắt người nào đó gần tôi

Vì rồi tất cả cũng trôi – như đời là xanh ngát!

Published in: on 10/12/2017 at 11:08 Sáng  Gửi bình luận  

Photobook of my daddy

Sách đã ra.

Thử nghiệm làm trên phần mềm yumpu theo dạng sách lật, check nào!

https://www.yumpu.com/xx/embed/view/r08LbTQzcVg5k3BM

Up vài trang trong sách lên đây, đại diện cho các chủ đề.  Tuy sách chưa hoàn hảo nhưng cũng là một phần tâm huyết của gia đình. Mình tham gia từ a đến z đủ các khâu. Trong đó khâu viết lời dẫn, biên tập các bình luận và đặt tiêu đề là mình cover cả. Khâu chọn ảnh có sự tham gia chính của Ngọc, bố và mình. Sắp đến đích 3/8 giao lưu, triển lãm ảnh và ra mắt sách tại Tràng Tiền nữa là xong.

Published in: on 28/07/2017 at 2:39 Chiều  Comments (2)  

Phòng xưa

Căn phòng riêng của chị em tôi. Nó nằm trên tầng 2, có lan can nhìn xuống con đường nhỏ Đặng Tiến Đông. Căn phòng chất chứa nhiều kỷ niệm của những ngày đại học. Đáng nhớ là chồng băng catsette cao ngất ngưởng với những bản nhạc Pháp, nhạc Nga, nhạc không lời, nhạc Trịnh Công Sơn, Phú Quang… mà tôi mở bất cứ khi nào có ở nhà. Sách và báo cũng không đủ chỗ xếp. Thêm vào đó là album ảnh cả chục quyển, thư từ và sổ ghi chép vô kể. Ngày đó còn giữ cả báo Sinh viên, Hoa học trò rồi mua Người đẹp thường xuyên nữa. Sau, vì quá tải, tôi đành ngậm ngùi bỏ bớt báo tạp chí. Nhưng trước khi bỏ chúng, tôi cắt lại hết những ảnh và thông tin cần thiết đem dán vào sổ. Giờ mấy quyển đó vẫn còn, mở ra xem lại rất là thích.

Mùa sen, tôi cắm sen. Sen trắng sen hồng rụng tơi bời trên cái bàn của tủ sách. Thỉnh thoảng lại có hoa khô khi ai đó mà tôi quý mến tặng, tôi để lại thành hoa khô. Đặc biệt là cái lan can, nơi tôi đứng bao lần ngóng dáng ai qua, hoặc nhìn xuống thấy ai đó trồng cây si trước nhà. Nơi tiếng nhạc rót xuống con đường vắng, đem theo những mộng mơ của tuổi thanh xuân ngơ ngác.

Một ngày nhớ lại – Căn phòng cũ, kỷ niệm xưa.

Published in: on 26/05/2017 at 2:23 Chiều  Comments (4)  

Ô cửa cũ

Nhà cũ nên cửa cũng cũ. Hai ô cửa nhìn ra con ngõ nhỏ bên hông nhà. Ánh nắng sẽ chiếu rọi qua đó cho những chiếc lá xanh thẫm màu hơn và những củ hành được hong khô sộp vỏ. Cũ thì không được đẹp như mới, nhưng nó lại có một màu rất riêng, màu thời gian điềm tĩnh.

Published in: on 21/05/2017 at 9:06 Chiều  Gửi bình luận  

My corner

Một góc trong nhà, nơi tôi ngồi viết, ngồi đọc, ngồi vẽ, ngồi làm máy, và đứng làm đẹp nữa. Không có bàn phấn điệu đà, chỉ là một giá sách nhỏ. Gần đó, còn hai giá sách nữa. Căn nhà chỉ 46m2, nhưng tôi chưa bao giờ thấy hẹp.

Published in: on 20/05/2017 at 8:44 Chiều  Comments (3)  

Kỷ niệm cầm máy

Là một trong những bức ảnh tôi chụp lần đầu khi biết cầm máy ảnh cơ. Đó là mấy chiếc lá vạn niên thanh mọc dưới hồ nước bên mỏm đá trong khu vườn ở 332 Lê Hoàn. Lục lại thấy ảnh đã mốc đôi chút. Thời gian chảy quá miệt mài khi hơn 20 năm đã trôi qua kể từ ngày ấy.

Published in: on 01/05/2017 at 1:05 Chiều  Gửi bình luận  

Chị em gái

Lâu không gặp nhau dù chả xa nhau là bao. Công việc cuốn hai chị em đi, cũng vì lúc chị bận thì em rảnh và ngược lại. Đọc lại cái này có tí nhơ nhớ cô em. 

Published in: on 02/04/2017 at 9:35 Chiều  Gửi bình luận  

Hãy cứ tin đời có Hạnh Phúc!

Những ngày này tôi thấy hạnh phúc và bình yên. Nói là thay đổi đi, mọi thứ là do mình, hạnh phúc là tự mình, nhưng không hẳn vậy. Vì bây giờ tôi đang hạnh phúc vì anh.

Chồng tôi, những tháng ngày này thực sự khiến tôi hạnh phúc! Anh làm nhiều thứ cho tôi và gia đình. Anh gần gũi bố mẹ vợ. Anh hôn tôi mỗi sáng thức dậy. Anh ôm tôi mỗi đêm ngủ say.

Chiều chiều anh về sớm, quét và lau nhà rồi tắm cho con. Chúng tôi cùng ăn những bữa cơm ngon lành giản dị. Đêm đêm hai đứa cùng nhau nghe truyện đêm khuya, thói quen chúng tôi vốn duy trì từ ngày đầu về ở với nhau.

Cứ cuối tuần chúng tôi về Vân Canh chơi nhà ngoại. Anh thích chăm vườn rau dưới khoảng đất đầy nắng hanh và hút thuốc lào với mấy bác bảo vệ dưới tầng 1. Anh cũng thích đi bộ trên những con đường vắng cùng mấy mẹ con và cả bà ngoại với Thiên Di. Anh cũng thích rủ cả nhà xuống ăn phở Linh buổi sáng thứ 7. Thích cả cảnh quây quần ăn lẩu hàng tuần nhà cậu mợ Tùng Tiên. 

Anh ít nóng tính hơn, ít cáu với tôi hơn dù tôi vẫn chẳng đẹp hơn lên hay chỉn chu hơn trước. Tôi thích khoảnh khắc nằm trong đêm nghe đài và được anh ôm từ phía sau lưng. Chỉ như thế thôi và chìm vào giấc ngủ thật nhẹ nhàng.

Hôm qua anh tặng quà Valentine là một chiếc máy chạy cơ đa năng 4 trong 1. Tôi thì không câu nệ quà cáp các ngày, nhưng có thì cứ vui thôi. Máy không quá đắt nhưng đối với công chức bọn tôi thì đã là ổn lắm. Tôi sẽ cố gắng tập cho khỏe chứ thời gian này hay bị mỏi mệt yếu ớt lắm!

Chiều nay lại được ăn rau nhà mình trồng. Tôi sẽ làm món salat cá ngừ để chén sạch xà lách mà đôi ta cùng đi mua cây bé và dâm xuống đất tháng trước nay đã cuộn lá xanh tươi. 

Tôi không biết những ngày bình yên ấy sẽ kéo dài bao lâu, nhưng tôi sẽ vui trọn vẹn với hiện tại. Hiện tại vốn là điều quan trọng nhất.

Published in: on 15/02/2017 at 3:54 Chiều  Gửi bình luận  

Tóc mới con trai

image

image

image

Vừa xong tóc mới
Bố dẫn em ra
Khoe với cả nhà
Con zai tôi đấy!

Published in: on 22/03/2016 at 3:32 Chiều  Comments (1)  

Đầu năm

image

Vì mình còn thơ bé
Nên để nàng dắt đi.

Crowne Plaza 1/1/2016.

Published in: on 07/01/2016 at 10:13 Chiều  Gửi bình luận  

Hội An

image

image

image

image

image

image

Đến một nơi nào mới
Muốn hiểu cứ phải ngồi
Nói hỏi ngắm và cười
Mới ra điều thú vị.

Published in: on 12/09/2015 at 10:20 Chiều  Gửi bình luận  

Bạn gái thân nhất

image

Em gái ít khi thể hiện tình cảm lắm! Nên được chút này là phải lưu giữ lại ngay để nhấm nháp dần 😉

Published in: on 08/09/2015 at 10:57 Chiều  Gửi bình luận  

Chủ nhật đầy

image

Đưa bạn thân đi thi vẽ. Thực ra mình không nghĩ là để bạn ấy thi cử gì, mà chỉ là một cách giao lưu mới và để có một không gian vẽ khác bình thường. Nhìn ra thì ba người bạn chúng mình đều mặc sọc ngang. Hay nhỉ!

image

Hôm đó trời đậm đà thu. Mới mưa xong  thanh mát lắm! Chúng mình ăn bánh cuốn Bà Hoành nữa chứ. Không ngon bằng bánh cuốn quê mẹ. Nhưng vì không khí dễ chịu nên miệng cũng thấy vừa lòng. Hihi

image

Vẽ xong ba bạn về nhà dì Trang. Chúng mình đi ăn ở Lotte gần đó. Rồi mua đồ ăn về cho chú Nguyên (không biết Lucy hôm đó ăn gì). Dì và mẹ với Men về nhà. Win ở lại học đàn với chú.

image

Tối về bạn Win lại mày mò với đàn một lúc. Mẹ cũng vui vì chú Nguyên khen con tiếp thu nhanh, thông minh. Có điều còn thiếu tập trung. Cái này không đòi hỏi con mới tập mà hăng say chăm chú ngay được. Trẻ con thì hiếu động cũng dễ hiểu.

image

Một chủ nhật mùa thu của ba chúng mình đủ đầy luôn nhé!

Published in: on 02/09/2015 at 10:15 Sáng  Gửi bình luận  

Nhà cũ quê xa

image

image

image

image

Published in: on 26/08/2015 at 12:05 Chiều  Comments (2)  

Một góc ban đêm

Một góc ban đêm, nơi tâm trí tha hồ bay bổng, nơi cơn mơ thức dậy và lo toan tiêu tùng. Một góc ban đêm, nơi làn da được thở, đôi tay được nghỉ và chữ nghĩa lần lượt đi lại trong nhận thức và tư duy.

image

Published in: on 08/08/2015 at 4:15 Chiều  Comments (2)  

Nghỉ ngơi

image

image

image

image

image

Published in: on 28/07/2015 at 6:26 Sáng  Gửi bình luận  

Bức tranh mùa xuân

Men vẽ bức tranh đầu tiên trong đời đầy sắc màu, như những suy nghĩ bay bổng hồn nhiên trong tâm hồn con vậy.

image

Published in: on 11/03/2015 at 2:24 Chiều  Gửi bình luận  

Nhớ quê

Định ngủ sớm mà không ngủ được. Mọi người rủ đi cà phê, nghe nhạc sống mà không muốn đi. Nằm trong bóng tối và tưởng tượng ra tiếng sóng rì rầm ngoài kia. Rồi nhớ quê, nhớ căn nhà 332 Lê Hoàn. Nhớ con Capi chân tròn mập mạp. Nhớ cái sân rộng có lối lên tầng hai, nơi có thế giới riêng tư của mình, nơi ngày ngày mình học bài, nghe đài và ngồi mơ mộng. Nhớ cây hoa sao mình trồng với những sợi lá mảnh như tăm và những hoa nhung đỏ tinh nghịch, rạng rỡ. Nhớ chính mình trong ngôi nhà ấy với quãng tuổi chớm lớn nhiều phân vân, e ngại. Hôm vừa rồi đi qua nhà cũ, nhà đã trở thành cửa hàng quần áo mất rồi. Cái khung nhà năm ngoái về còn thấy giờ cũng đã bị đè chèn tẩy xóa. Chợ gạo và sân chơi thiếu nhi như biến mất. Chỉ có những bông phượng vĩ là vẫn đỏ rực góc phố như ngày xưa.
Bỗng thấy lẻ loi trong những kỷ niệm. Vì chắc chẳng ai có thể cùng nhớ với mình những kỷ niệm nhỏ bé ấy. Cuộc sống với biết bao ràng buộc, trách nhiệm, nghĩa vụ, đòi hỏi cân bằng và thực tế… khiến mình không thể dừng lại ở chốn kỷ niệm hoặc đam mê nào lâu. Có thể vì thế mà mình thấy mọi thứ đều quý giá và ngắn ngủi. Và vì mình ý thức được sự chừng mực ở cuộc sống, nên không bao giờ dám đòi hỏi, để tránh phiền phức, khó xử cho người khác, cũng là tránh tổn thương cho chính mình.
CÔ ĐƠN TUYỆT VỜI!!!

Published in: on 12/06/2014 at 11:04 Chiều  Gửi bình luận  

Nhà bà ngoại

Tôi về phố Phan Bội Châu vào hồi tháng 7 năm ngoái. Ngạc nhiên là đường ở đây được mở ra quá rộng với vỉa hè thênh thang. Lần tìm số nhà 40, nơi vô cùng quen thuộc với tôi những ngày thơ bé. Ngõ đương nhiên ngắn đi vì đường mở. Ngõ thành thực cô đơn vì phố đông. Và cũng có thể cô đơn vì vắng bà ngoại, vắng tôi, vắng những bước chân ngày xưa đầy thân thiết. Đi vào sâu bên trong, càng trống trải hơn khi thấy căn nhà cho thuê vắng vẻ, suy tàn. Tôi trở ra thật nhanh. Muốn quên đi hình ảnh này, để chỉ còn nhớ đến hình ảnh của ngõ ngày ấy mà thôi.

—–

Ngõ ngày ấy. Chúng tôi chạy chơi suốt buổi. Một bên là hông nhà chú Thúy chuyên làm kẹo bằng lược chải đầu. Một bên là tường nhà ông gì tôi không nhớ. Chỉ nhớ bên hướng ấy rêu phủ tường xanh rì. Đi vào bên trong là cửa sổ thênh thang thường xuyên mở. Ngay cạnh đó là cửa ra vào với hai cây đinh lăng nghiêm trang. Cây trứng cá thì là ký ức xa hơn, khi tôi còn bé tí ti. Lũ rau sam nở hoa màu sắc cũng chỉ khiến tôi nhớ được đến những buổi chiều ngủ dậy muộn tha thẩn xem ông vẽ kính để giao hàng sớm cho người ta. Khu vườn sau chỉ còn nghĩ được về cây ổi và cây xương xông nhỏ. Nhà vệ sinh phải dội nước, giấy vứt qua một cái ô nhỏ bên tay trái. Mọi thứ dần dần vợi đi theo tháng ngày. Sửa một tí, lại khô khan đi một tí. Cây dừa ngày xưa sau khi bán nhà cho bác Hoàn cũng bị chặt đi. Hàng gạch khi xây lên đi kèm cổng sắt, thì cũng là lúc tôi đã ít về.

Về phía trong nhà, tôi vẫn nhớ sàn xi măng màu đen xám rất mát mà tôi hay nằm kềnh ra đó ngủ. Nhớ cả dáng bà lau nhà, cúi rạp xuống, quỳ gối với mảnh khăn sạch sẽ thơm tho cho tôi có chỗ tha hồ lăn lộn. Gian ngoài, ông bày nhiều màu vẽ. Hồi đầu là vẽ kính. Sau giản tiện thì hay cắt xốp. Bụi xốp bay trắng loạn phòng. Thêm nước chè cặn cốc. Bà dọn liên miên và thỉnh thoảng ca thán chuyện này. Cái kiểu tôi hay vẽ hoa sen, cây dừa, con chim chắc chắn được ảnh hưởng từ ông. Từng nét một, tưởng là tự nhiên, những thực ra là ngấm từ ngày ấy, khi thấy ông vẽ mực tàu lên kính rất điệu nghệ. Tay ông run run.

Cái giường của bà cũng đã cùng tôi đi hết nhiều kỷ niệm. Trên đầu giường là cái đài, mà đài của bà chỉ để nghe băng cassette, trong đó có một phần là những ghi âm lời bà hát. Sau này có cả ghi âm lời hát của tôi và của nhiều người trong nhà (bà đã giữ hàng chục năm, mới đây còn mở lại, mọi thứ cứ như vừa diễn ra). Cái giương đặt phía đuôi giường là giương gỗ, nơi chứa nhiều giấy tờ, đồ riêng tư mà với tôi thì thật là thú vị. Thỉnh thoảng có dịp, tôi cũng mở ra lục lọi linh tinh, đặc biệt là đọc cuốn sổ của cậu Lâm Thanh với những câu thơ tình yêu lãng mạn.

Sau này bà còn làm thêm gác xép. Đi lên đi xuống lom khom. Sách cũ của bà được chuyển lên đó. Sách ngày càng bị vơi đi, bỏ bớt những cuốn tiểu thuyết Sài Gòn, Đồng Nai. Bà bọc lại từng cuốn thật chắc chắn, ghi danh sách, đánh số cẩn thận rồi xếpngay ngắn. Bây giờ đi theo bà ra Hà Nội chỉ khoảng gần 100 cuốn sách. Sách rơi rụng đi theo thời gian, không tài nào giữ được.

Cái sân hồi chưa bán nhà cho bác Hoàn cũng chứa cả một thế giới tuổi thơ của tôi. Nơi tôi nhảy lò cò, nơi tôi xoay đủ các trò có thể nghĩ ra lúc đó, nơi tôi cố nhảy lên rút những cái áo cái quần trên giây phơi cao quá đầu mình. Sân gạch luôn được bà quét sạch, ít tiếng động trong con phố vốn cũng rất bình yên.

Đối chéo cái cửa sổ nhìn sang nhà ông Di (với nhiều câu chuyện phức tạp tôi được chứng kiến) là cái cửa con nhìn ra máy nước, nơi rửa bát và giặt giũ. Cái cửa sổ nhỏ gần bếp là nơi nhẹ nhàng dễ chịu nhất với tôi. Nơi đó kê một chiếc giường mà sau này cậu mợ Tùng Tiên định cư rồi cho ra đời em Tùng Lâm. Ngày nhỏ tôi thường đứng bám cửa sổ chơi rất thoải mái, thích thú. Và trong trí nhớ, hình ảnh cố tôi cùng chơi với tôi bên cái cửa sổ ấy trong một buổi tối ông bà đi vắng rất là rõ nét. Tôi cũng nhớ thứ nắng rọi vào căn phòng qua song cửa ấy, nhảy nhót nhấp nháy rất thong dong. Còn một cái cửa bé tí teo nhìn ra khu vườn từ trong căn bếp tối, nơi sau này tôi hay vừa tắm vừa nhìn ra vườn ngắm xem những cỏ cây bé nhỏ đang lay động trong chiều muộn. Khu vườn đích thực là khu vườn yên tĩnh. Sự yên tĩnh ngự trị gần như tuyệt đối trong nhiều ngày tôi ở nhà bà. Đó là tôi có cảm giác thế, còn người lớn chắc chắn sẽ có những náo động lo toan mà trẻ con vô tư chẳng cần biết.

Sau này, khi học đại học, về chơi, Nga hay sang. Rồi mặc bộ bà ba của bà, đội nón, đi dép đạp xe sang nhà Nga nữa… Ngõ nhà bà đều chứng kiến hết. Rồi những thứ liên quan như hàng bún chả, bánh cuốn đầu phố; hàng bánh mì nóng giòn; nhà bà Thích làm bánh nướng; nhà bác Tuyết Hương; chợ Tây Thành; khu 4 Tây Sơn có nhà các bạn Ly, Nga, Thanh, Chung… Những kỷ niệm mà khi tôi đặt chân tới ngõ nhà bà là mọi thứ ùa về vội vã. Thế nên khi bà bán một nửa đất đi xa nó, tôi thấy như tuổi thơ của mình cũng bị mất mát đi, dù cho tôi cố dặn rằng, tuổi thơ đã qua, những thứ trong ý nghĩ thì không ai cướp đi của mình được.

Published in: on 13/03/2014 at 2:37 Chiều  Gửi bình luận  

Tặng hết cho em một phố chờ

image

“Hà Nội mùa thu Hà Nội gió, xôn xao con đường xôn xao lá”…

Một góc phố thu, Win chơi dưới tán cây rực đỏ, chụp ngày 13/10/2013.

Published in: on 13/10/2013 at 12:49 Chiều  Gửi bình luận  

Bà nội

Sắp một tháng ngày bà nội ra đi. Thời gian chưa bao giờ là chậm đối với một người hay tiếc nuối như tôi. Bà đi quá nhanh và cho tôi thêm hiểu về cuộc đời này, rằng chẳng cái gì là không thể xảy ra. Cuộc sống là chuỗi những bất ngờ. Việc xếp đặt của mỗi cá nhân chỉ ở mức tương đối, những bất ngờ ở đâu đó có thể rơi xuống bất cứ ai, không cưỡng được.

Hôm mấy chị em tôi ra ngoài ăn trưa khi trong nhà mọi thứ đang nhộn nhạo, tôi bần thần bảo Trang mình đi ăn thế này có nên không. Trang bảo chị đừng nặng nề quá thế, tình thương để trong lòng là đủ. Nhưng bây giờ nghĩ lại, vẫn cảm thấy mình chưa làm tròn trách nhiệm của một đứa cháu đối với bà. Nhất là so với chị Huệ, cháu dâu của bà (vợ của anh Tuấn, cháu đích tôn của ông bà nội). Không thể đổ lỗi cho việc có con nhỏ hay ở nơi xa về. Hoàn toàn không thể ngụy biện.

Ông nội bình tĩnh đến lạ. Tôi thỉnh thoảng nhìn ông xem ông có biểu hiện gì bất thường không. May sao cho đến lúc này ông vẫn bình yên. Nhưng làm sao những đứa cháu như chúng tôi cảm nhận hết được sự trống vắng của ông những khi ông chỉ còn có một mình với khói hương nghi ngút. Có lẽ sự hẫng hụt đó còn sâu sắc hơn khi người ra đi là bà, người luôn vui vẻ, yêu đời và chăm sóc ông hết mực.

Trước khi bà mất, tôi luôn nói với bạn bè là mình thật may mắn khi còn đầy đủ cả ông bà nội và ông bà ngoại. Cho đến khi bà mất, cho đến khi có một sự hao khuyết, cho đến khi tôi nhận ra quỹ thời gian cho con người không thênh thang như tôi vẫn nghĩ. Bà giúp tôi thêm hiểu về quy luật sinh, lão, bệnh, tử; hiểu được nỗi mất mát người thân trong lần đầu tiên chít khăn tang dưới cơn mưa tầm tã; hiểu được giá trị của những phút giây mình đang sống; hiểu được sự gắn kết của tình cảm gia đình.

Gia đình tôi ra Hà Nội đã lâu, khoảng cách địa lý phần nào làm vơi bớt tình cảm và sự gắn bó đối với mọi người ở nhà. Ông bà nội thỉnh thoảng ra Hà Nội chơi, chúng tôi cũng chỉ đủ thời gian hỏi thăm ông bà một cách qua loa. Mỗi lần ông bà ở nhà bố mẹ tôi, bao giờ cũng nghe thấy tiếng cười nói thật hào sảng, vô tư của bà. Nhớ túi lớn túi bé nào lạc, nào dấm, nào cá, nào ruốc… bà dành cho chúng tôi.

Khi tiễn bà ra đồng, tôi không thể khóc nhiều. Và bản thân tôi cũng như Trang, đều nghĩ tình cảm là thứ tự nhiên, và không cần thiết phải thể hiện bằng cách bù lu bù loa cho mọi người biết. Có lẽ cũng vì tính cách mỗi người mỗi khác. Như khi tôi nằm trong phòng sinh, dù đau xé da thịt, tôi chỉ cắn răng, nước mắt tràn sang hai tai, chứ không thể gào thét và nói được câu gì đủ để người đỡ đẻ nghe thấy.

Tôi tin nơi xa xôi ấy bà nội sẽ được thanh thản, bình yên, nên lòng tôi cũng bình yên như vậy mỗi khi nhớ đến bà.

Published in: on 10/08/2013 at 9:54 Chiều  Gửi bình luận  

Em Đức

Thằng cu em Đức. Tôi gặp lại em sau bao nhiêu năm, mới đây, trong lễ tang bà nội. Gặp nhau trong sự kiện buồn, tôi và em chả có nhiều thời gian nói chuyện. Tại sao có bao nhiêu đứa em họ tôi không băn khoăn chuyện đó? Hỏi như thế thì chỉ có thể trả lời rằng vì với em tôi cảm thấy có thể nói được nhiều chuyện.

Thằng cu em Đức. Nó đẹp trai, có vẻ ngoan, lành. Đấy là cái vẻ bề ngoài mang lại cho xung quanh cảm giác như thế. Còn tôi vẫn nghĩ, bên trong cái dáng vẻ thư sinh ấy có rất nhiều điều hay ho, thậm chí nổi loạn. Một thế giới của riêng em mà tôi nghĩ sẽ thú vị khi ai được khám phá.

Xa mặt cách lòng. Chị em chúng tôi chỉ được gặp nhau ít lần từ những ngày còn bé xíu, khi nhà tôi ở Lê Hoàn, tương đối gần nhà em là Đinh Công Tráng. Thời gian cuốn chúng tôi đi, với sự xa lạ dường như không khỏa lấp nổi. Hôm để em đèo sau xe ra Triệu Quốc Đạt mua hoa đặt lên quan tài bà nội, trời lất phất mưa. Tôi muốn nói điều gì đó với em, thật tự nhiên, cho đúng ra mối quan hệ chị em rất gần mà chúng tôi có. Nhưng thời gian ngắn ngủi, những câu nói bị nhạt đi trong làn mưa đen.

Xong việc của bà, chúng tôi mỗi người một hướng. Em đang nghỉ hè nên ở lại quê. Tôi ra Hà Nội, không kịp chào.

Có lẽ với em, tôi vô cùng xa lạ, đúng với thực tế của chúng tôi trong suốt nhiều năm. Nhưng với tôi, lại có cái gì ấm áp, gần gũi khi nghĩ về em. Cảm giác hai chị em có thể chia sẻ với nhau nhiều điều, mặc cho chúng tôi chỉ biết về nhau bằng những liên quan gia đình gốc rễ. Tôi hy vọng cái cảm giác của tôi sẽ có ngày trở thành hiện thực. Tôi tin thằng cu em cũng sẽ vui khi biết tôi nghĩ về nó như thế.

Published in: on 29/07/2013 at 10:10 Sáng  Gửi bình luận  

Mẹ Nguyên Nguyên

Không biết Nguyên Nguyên đang cảm thấy thế nào sau khi sinh con? Em có cảm giác nuối tiếc thời thiếu nữ khi chưa kịp tận hưởng trọn vẹn nó thì đã thành người mẹ của 6 đứa con (chính xác là 7, chết mất 1)? Chị tò mò lắm về những gì đang diễn ra trong đầu em, khi em vừa qua cơn mê mệt để bước sang một đời sống mới, với bầu ngực căng tròn cho lũ con lít nhít bú tí. Nằm trong một cái khay nhựa lớn vẫn trên tầng 4 lỉnh kỉnh bếp núc, em nghĩ gì?

Hay là em chả nghĩ gì? Chỉ đơn giản là em đã sinh con như bao con chó khác trên đời này. Rồi sau đó em lại tiếp tục sống đời sống cũ của em. Cái giả thiết này không thuyết phục. Dù là con vật, em cũng có thế giới nội tâm của riêng em, nếu không, em sẽ không thể biểu lộ cảm xúc vui mừng, chán trường, mệt mỏi ra bên ngoài cho mọi người thấy được.

Chứng kiến một quãng đời em kể từ khi em mới được hơn 1 tháng tuổi (nếu chị nhớ không nhầm) cho đến bây giờ chừng một tuổi rưỡi, chị càng thấm thía sự mải miết của thời gian. Và tưởng tượng ra có một ai đó cũng đang nhìn kiếp người của chị như chị nhìn kiếp đời của em, thấy ngắn ngủi quá! Khi người ta đứng ra xa để nhìn một hành trình, những chi tiết nhỏ nhặt sẽ không quá quan trọng. Điều gì toát lên trong hành trình ấy, cái nổi bật lên ấy, em biết chứ? Nhưng theo chị, chính những điều nhỏ nhặt trong suốt chặng hành trình lại là yếu tố làm nên cốt lõi cuộc hành trình. Tích dần, tích dần, người ta đã có thể hình dung ra một cốt cách.

Chúc em khỏe, những đứa con của em lớn nhanh! Nếu điều kiện cho phép, chị sẽ xin một đứa về nhà mình, nhưng chị muốn nó ở bên mẹ nó lâu hơn (ít nhất là bằng quãng thời gian em được ở bên cạnh mẹ Vodka) để được tận hưởng nhiều hơn hơi ấm tình mẹ. Còn sự tự lập, hãy tính sau!

Published in: on 31/08/2012 at 9:41 Sáng  Gửi bình luận  

Tận hưởng tự do

Thế là hai tên lãng tử đã lên xe vào Ðà Nẵng. Giường nằm chắc sẽ làm Trang đỡ say hơn. Với lại có Nguyên, còn lo say sưa gì.

Ngày xưa mình cũng thế, luôn muốn có được sự tự do không giới hạn, kiểu như đi cùng những người bạn thân thiết đến một vùng đất mới. Không kế hoạch cụ thể, không tour đặt trước người người lúc nhúc đến giờ xuống chỗ này một tí hết giờ lên xe phóng đến chỗ kia một tị. Không cần lo giờ giấc sớm muộn, cùng nhau khám phá những thú vị chưa bao giờ được chạm tới, tận hưởng cảm giác thênh thang trong thiên nhiên và sự sảng khoái trong tâm hồn. Rồi sau những chuyến đi, ngồi lại và ngâm ngợi những điều đã trải qua. Ðể viết về nó bằng những cảm nhận thật thà.

Nhưng mơ ước đó ít khi thực hiện được. Mình đã sống quá ít cho những chuyến đi như mong muốn cùng những người chung sở thích. Nên giờ, Trang đi đâu mình cũng ủng hộ. Hãy cứ tận hưởng cuộc sống theo cách mà Trang muốn.

Published in: on 13/07/2012 at 9:41 Chiều  Gửi bình luận  

Cho Nguyên Nguyên

Tôi thích gọi em là Nguyên Nguyên hơn Misa, mặc dù Trang đã tuyên bố cái tên đó là độc quyền của chị ấy, chỉ chị ấy được phép gọi. Nhưng vì cái tên Misa đã quá nhàm chán, nên tôi cứ cố chấp ăn cắp bản quyền. Hình như em cũng hài lòng vì điều đó, và vẫy đuôi tin tít khi được gọi Nguyên Nguyên. Cái tên Nguyên Nguyên gợi cho tôi cảm giác em như một “con người”, có nét gì đó hao hao giống với chủ cũ của em – hoang dã và bất cần. Cái tên đặc biệt của em do chị Trang đặt cho, hàm nghĩa một tình yêu chan chứa, bắc cầu từ người đã trao em cho chị Trang với sự gửi gắm tin cậy.

Tôi không nhớ rõ em rời mẹ Voldka về nhà chúng tôi từ khi nào. Chắc Trang sẽ nhớ chi tiết ấy. Với em, tôi chỉ là người quen thuộc, không phải chủ. Có lẽ, em coi chị Trang là chủ nhân đích thực, sau rồi đến mẹ chúng tôi, người thường xuyên ở trên căn bếp tầng 4 và trộn cơm cho em ăn. Tôi nghĩ cái lý do em coi chị Trang là chủ nhân đích thực không chỉ bởi Trang là người ôm em về từ Bách khoa. Mà bởi một thứ lớn lao hơn, Trang luôn nựng nịu em, kể cả thơm lên mõm em, đùa nghịch với em, không sợ những con rận bé bé chui ra từ người em, không sợ những sợi lông rụng ra từ thân em, tóm lại không sợ em làm bẩn (có thể vì chị Trang cũng không sạch sẽ gì cho cam, hehe).

Ban đầu, em sợ con gái nhỏ của tôi, vì trong khi cả nhà đều to lớn, đi lại kềnh càng, thì có một cô bé gầy nhẳng cứ chạy lăng xăng trêu em, trông chả ra thể thống gì. Đầu tiên em sủa, tiếng sủa cảm giác còn chưa vỡ ra vì tuổi em còn nhỏ. Sau, em làm bộ như không thèm chấp, nằm áp mõm xuống sàn gạch hoa vương bụi, chả thèm chớp mắt với cô bé chẳng lớn hơn mình là bao.

Rồi em cũng quen hết cả nhà, quen cái không gian chơi vơi em đang sống. Tầng 4, những góc nhìn của em là khoảng sân khô cằn phía dưới của sở điện đang xây dang dở, dãy mái pro-xi măng nhàm chán xập xệ và cô bán bún riêu đứng tuổi tóc lúc nào cũng thả một mảng dày trước trán như râu ngô. Góc nhìn của em còn là con phố có những căn nhà nửa quê nửa tỉnh đang chờ lên giá sau khi người ta ì ịch rải đá xong đoạn đường nối từ đê La Thành sang Thái Hà. Bên hông nhà, em có thể quàng chân ra ngoài, vươn cổ ngắm cái lan can nhà bà hàng xóm luôn trong tình trạng vương vãi, luộm thuộm. Thứ duy nhất cứu vãn đời em là những chậu cây xanh mọc vô tổ chức đặt ở các góc của tầng. Đặc biệt, năm nay có cây đào bỗng hồn nhiên mọc những bông hoa đẹp mê hồn sau Tết, em hay ra đó chơi. Tôi nghĩ là em thích nằm áp bụng dưới lòng đất – cạnh cái thân cây thanh mảnh ấy, để theo đuổi những điều lan man chỉ em mới biết.

Tôi luôn nhầm em là con đực, trong khi em đích thị là nàng chó xinh tươi đỏm dáng. Sau này quan sát, cả nhà nhất trí rằng em đất điệu, ở dáng đi, ở cách ngoáy mông, ở cách sủa, ở cách vẫy đuôi, ở thái độ của em với mọi người. Sự thay đổi của em rất rõ nét. Đến nỗi chỉ cần vài ngày không sang, tôi sẽ bất ngờ vì sự trưởng thành của em. Từ một con chó con lũn cũn, em dài ra trông thấy, lưng cao, bụng thon, khuôn mặt gọn hơn. Từ một đứa trẻ vô tư lự, em dần trở nên ưu tư, thẹn thùng, hay nhìn xa xăm và dường như trông chờ điều gì đó nhiều hơn những gì bình yên em đang có.

Mùa đông, Trang và Nguyên mua cho em cái áo lông cùng tông rất sành điệu. Em diện vào và tăng thêm vài chân kính. Khuôn người nhẳng nhẳng trở nên đầy đặn, quyến rũ hơn nhờ lớp lông nhân tạo. Em được ấm thân, những người yêu em ấm mắt, những con rận được yên ổn trú ngụ trong thân em một thời gian quá dài, đủ để chúng béo mầm. Còn em, gầy đi, không chỉ vì rận, vì em đã có sự thay đổi theo lẽ tự nhiên.

Một thời gian dài, chị Trang bận bịu với công việc, học hành và những cuộc bia, có phần bỏ bê em. Em trầm tính hơn. Sự nhanh nhẹn không còn. Em thường chui vào góc tủ, cuộn cong mình, mắt lim dim. Hoặc bò ra lan can nhìn xuống dưới, bỏ mặc nồi cơm khô cong queo trơ khấc nằm phía sau. Có những hôm nắng cháy lông, cháy tóc, em cứ lao ra sân ngồi, lưỡi thè ra, mắt mở to, tắm nắng. Mẹ chúng tôi lo lắng bảo “Nguyên Nguyên bị điên”, trời này ai dại gì ra nắng đày thân.

Nhưng chị Trang không phải là nhân tố chính làm em thay đổi. Chúng tôi mơ hồ nhận ra, em đã thực sự trưởng thành, cần một sự chia sẻ đồng loại, cần một tình yêu. Cái ngày chúng tôi nhận ra rõ nhất, là ngày em “thấy tháng”. Em uể oải, ăn không muốn ăn, đi chả muốn đi, đuôi cũng chả buồn ngoáy. Lần thứ hai của đời em, Bi lên facebook kêu ca mấy câu kém tế nhị, nhưng đó cũng là một thực tế, mà nhà chúng tôi nuôi chó nhiều lần chả để ý, có thể là vì toàn chó đực, nên mọi thứ đơn giản hơn.

Tôi ăn cơm suất ở cơ quan. Thi thoảng thấy có thức ăn ngon thừa, lại mang về cho em. Mấy tên ở cùng phòng cũng bị lây chủ đề “chó” mất vài hôm, đến nỗi phải nạt nhau thôi không nhắc “chó”. Tôi cảm nhận được sự hân hoan của em khi tôi cho em ăn những miếng ngon tôi mang về. Và tôi còn vui hơn em vì niềm vui được nhân lên từ đấy.

Trang up một tấm ảnh em nằm thườn người ra nhìn về phía trước, thân gầy trơ, lông xơ xác, nhìn cám cảnh ghê gớm. Hai chị em bàn tán với nhau về việc kiếm cho em một “người tình” xịn để em bớt cô đơn. Kế hoạch được thực thi bước đầu lại trên facebook khi Trang đăng tin tìm bạn đời cho em. Tuy nhiên, chỉ có những click “like” vô thưởng vô phạt, còn việc người ta sẵn sàng vác đến cho em một nửa mà em cần chỉ là chuyện ảo tưởng.

Đợt này, em tự đi tìm hạnh phúc cho riêng em. Em hay lẻn ra ngoài rong chơi. Cả nhà biết, cũng lờ, để em tự tung tự tác. Thỉnh thoảng em đi chơi quá đà, người này người kia lại cuống lên đi tìm. Để em ra thiên nhiên, gặp đồng loại, hoặc ít ra là được rảo cẳng trên đất đai thực thà, cũng là cách tốt giúp em giải tỏa những bó buộc trên 30m2 tầng 4 đầy mùi nước mắm và dầu ăn. Rồi tình yêu, thì em tự tìm lấy.

Có lần, tôi sang bố mẹ trong cơn mưa vừa tan, khi nước còn lóng lánh trên những vạt nắng sớm. Bỗng thấy em thở hồng hồng chạy về. Lông ướt rượt, dựng lên đỏm dáng. Vẻ mặt rất hân hoan. Trong khoảnh khắc ấy, trái tim tôi xao động. Nhìn thấy một sinh vật hạnh phúc, tôi cũng có cảm giác bị lay động theo. Tôi mở cửa cho Nguyên Nguyên vào nhà, để mặc em mang theo những bụi đất từ bao góc hè em vừa quần thảo, phi lên tầng 4.

Chiều qua, một sự kiện lớn đã xảy ra. Em đã có “người tình”. Giữa thanh thiên bạch nhật, hai em hồn nhiên hạnh phúc. Cả nhà được tin Bi báo, nháo nha nháo nhác. Hai em đứng ở ngay đầu đường tình cảm. Lúc hạnh phúc, em còn kêu váng cả xóm, khiến mấy ông bụng phệ đang uống bia gần đó giật mình, bia sánh ra mấy giọt tiếc rẻ. Trang tiếc mãi vì không được chứng kiến cảnh tượng huy hoàng ấy, tiếc hùi hụi như lỡ một mẻ xổ số đáng ra đã lọt vào tay mình. Bi lại rêu rao facebook, đại loại: Nguyên Nguyên đã thành “đàn bà”.

Em chả cần quan tâm thế nào là đàn bà hay thiếu nữ. Em đang ngập tràn trong tình yêu không hẹn trước của mình, và em sẽ còn gặp lại tình yêu đó nhiều lần nữa, như đã giao ước bằng cái cọ cọ mõm của hai em trong buổi gặp gỡ chiều qua.

Cơm lúc này không phải là vấn đề, cả nhà ta có thể để em nhịn đến chiều mai, em vẫn hớn.

Photobucket

Published in: on 05/07/2012 at 6:42 Sáng  Gửi bình luận  

Chuyện li ti nhà tôi

Từ ngày chuyển về đây sống, tôi buộc phải làm quen với những thứ trước kia thường khiến tôi sợ. Toàn những sinh vật nhỏ bé: Gián, giun, rết, thạch sùng, chuột…

Tôi chả phải tiểu thư gì. Nhưng con gái, lẽ thường sợ những con bé tí ti đó cũng không có gì đáng buồn cười. Ngày xưa thấy con gián bay xè xè trên đầu thì vừa hét vừa trốn. Giờ là mẹ rồi, chả lẽ lại bỏ con đi trốn một con gián tí teo. Thế là hùng hổ chém loạn lên cho nó chạy. Rồi dũng cảm hơn đã biết đập được nó ngã lăn quay. Nếu nó đang ở trong nhà tắm thì quá thuận lợi. Vòi hoa sen xía vào, nó ngửa bụng lên, mấy cái càng huơ huơ vào không trung đầy tuyệt vọng. Thế là tôi bỏ nó nằm đó cho đến lúc nó từ giã cuộc đời. Có lần con gái hỏi mẹ, sao nhà mình nhiều gián. Tôi bảo “vì nó thấy nhà mình thân thiện thì nó đến chơi”. Sáng hôm sau kể cho các em ở phòng nghe, bọn nó bảo hâm thế, thân thiện mà còn đánh nó à. Phải bảo là tại nhà mình có nhiều thức ăn.

Ðến bọn giun. Vì nhà tôi gần đầm, nên dưới lòng nhà tắm có nhiều giun nhỏ. Khiếp hãi ngày mới về. Sau rồi cũng phải quen. Mỗi lúc vào nhà tắm thấy có con nào thò đầu lên, tôi lại nhờ cái vòi hoa sen xối nước cho nó tọt xuống cống. Chúng nó vẫn sống. Khối con giờ đã to ú và quay trở lại. Sau này, có kinh nghiệm hơn, tôi dùngVim đậm đặc hay Cif, hoặc nước lau sàn, nước rửa bát, nước rửa tay… để trừng trị bọn chúng. Những giọt thơm thơm khi rót vào khiến thân thể giun con uốn éo quằn quại. Nhanh thôi, chúng đơ cứng lại, nằm cong veo, và thế là tôi là dội nước cho trôi đi. Cho chúng chết trong màu sắc và mùi vị dễ chịu của những loại nước nhân tạo có công thức pha chế hiện đại, có lẽ chúng cũng không oán thán nhiều. Những cái chết ngọt thơm.

Published in: on 03/07/2012 at 8:31 Chiều  Gửi bình luận  

Chị đúng là gà

Lần thứ bao nhiêu mình bị Trang lừa? Chả nhớ hết. Xong lần nào cũng bị chêm một câu thấy ghét “chị đúng là gà”. Lừa gì mà dễ ợt. Cứ nói là tin. Cả mẹ và Bi cũng hùa theo cười lăn cười bò. Ừ thì gà, chị đúng là gà thật mà. Con gà mờ chính cống.

Thực ra mình đâu phải người quá ngây ngô. Nhưng những người thân mà nói thì chẳng bao giờ nghi ngờ đúng sai gì cả. Thế là tin đến đờ người. Mà cứ thế đi. Cuộc đời lắm toan tính, giả dối quá (mình cũng là nhân tố tích cực góp phần), nếu lúc nào cũng thường trực sự nghi ngờ trong lòng thì thoải mái thế nào được. Thà cứ bị cho là gà còn hơn.

Vì thế, sau này Trang có nói dối chị nữa, chắc chị vẫn sập bẫy. Chỉ mong rẳng những điều dối dối đó nếu là buồn như chuyện hôm trước Trang lừa chị, mãi mãi chỉ là những câu đùa mà thôi.

Published in: on 16/03/2012 at 10:52 Chiều  Gửi bình luận  

Cơm nóng

Xin nghỉ buổi chiều về sớm với cái đầu mệt mỏi. Nhưng về nhà rồi làm việc lại thấy khỏe ra. Trời đã ấm hơn, có thể thu dọn giường chiếu nhà cửa. Xong xuôi, thấy nhẹ nhõm quá vì mọi thứ tinh tươm. Nấu cơm cũng thấy vui hơn. Cả nhà ngồi ăn cơm nóng và xem phim thư giãn.

Published in: on 15/03/2012 at 7:56 Chiều  Gửi bình luận  

Mất kiên nhẫn

Càng ngày mình càng thấy sức chịu đựng kém. Một điều gì đó gây bức xúc, bực bội cho mình đều khiến mình phát cáu lên và tìm mọi cách đổ cái khó chịu đó đi ngay, nếu không mình sẽ bị điên lên. Tại sao lại thế? Đáng ra càng thêm tuổi mình phải càng biết nhẫn nhịn, thản nhiên chứ. Chỉ có một điều không thể thay đổi, đó là nước mắt. Nước mắt là biểu hiện của sự nhạy cảm còn sót lại trong con người mình. Chỉ còn thế thôi.

Mình không muốn bố nói với mình những câu như thế, chắc cũng giống như bố muốn mình cư xử với bố ổn hơn. Mình yêu thương gia đình nhưng mình vẫn luôn nói thẳng với bố rằng nhiều lúc mình không thích tính cách của bố ở một vài thời điểm. Mình sẽ không nói với con cái tất cả mọi điều như bố nói với mình. Những câu nói đó đôi khi chân thật đến đau lòng. Tưởng xa gia đình rồi thì sẽ thôi lo lắng hơn về những khó khăn chồng chất đã gắn bó cùng mình 25 năm. Nhưng sự lo lắng thường trực 5 năm trước nay thành nỗi lo lắng vừa ám ảnhvừa chập chờn trong ý nghĩ. Cứ hy vọng những gian khó sẽ sớm qua. Nhưng sao lâu thế? Hỏi thì hỏi thế thôi nhưng mình biết con người chính là nguyên nhân tạo ra những bất cập và trớ trêu hiện tại. Chỉ có con người mới đủ sức làm xoay chuyển thực tại này, quan trọng là họ có muốn hay không.

Published in: on 14/12/2010 at 9:12 Chiều  Gửi bình luận  

Ngõ Trứng cá

Ngày xưa, cái hồi còn thịnh hành bài hát “Bẻ một nhành cây nhành cây trứng cá”, tôi luôn mơ ước một ngày nào đó được thỏa thích ngồi dưới tán trứng cá mát rượi. Cây trứng cá lúc đó quả là thần tiên trong tưởng tượng của tôi. Có lẽ vì bài hát đã biến nó thành một biểu tượng tình yêu đầy thơ mộng.

Lần đầu tiên tôi thấy cây trứng cá thực là tại cơ quan, khi tôi mới chân ướt chân ráo đến nhận việc. Căn phòng tôi làm việc có cửa sổ mở ra tán trứng ca xum xuê ê hề quả. Còn nhớ, những ngày xưa ấy tôi cùng các đồng nghiệp thường xuyên ăn quả trứng cá. Mỗi lúc thư giãn công việc, mấy anh chị em lại nhoài người ra cửa sổ vin cành hái quả, chỉ cho nhau xem những chú chim loay hoay trên khóm xanh ca bài ca bình dị. Quả trứng cá tôi được ăn lần đầu cách đây 6 năm đã khiến tôi sung sướng xôn xao cả người.

Giờ cây trứng cá với những bông hoa nhỏ xinh màu trắng tinh khôi đã bị chặt đi sau một thời gian xơ xác. Bằng lăng – bạn nó, hè này cũng chưa thấy tím rợp trời như những năm trước. Không có màu xanh màu tím quen thuộc ấy, trống tênh khuôn cửa sổ rộng tơi bời.

Cũng hay, vì con ngõ nhà tôi lại đầy cây trứng cá. Tôi chuyển về đây đã được một năm, khi những cây trứng cá nhà hàng xóm đã trưởng thành còn cây trứng cá nhà tôi thì bé xíu xiu. Một năm nhìn lại, bóng mát của loài cây trong bài hát ngày ấy đã lan đầy sân. Trong ý nghĩ tôi, trứng cá không còn quý hiếm và xa vời nữa, nó giản dị mọc khắp nơi, gieo mình vào bất cứ đâu, kể cả trên mảnh tường rêu phong chỉ dính vài ba dúm đất.

Sáng sáng đi bộ ra hồ, con ngõ ngoằn nghoèo đã lắc rắc đầy lá trứng cá. Quả trứng cá rụng, chân người đi qua bẹp dí. Những tia nước ngòn ngọt tan vào đất cho thơm thêm lối về. Nếu nó cứ ở trên cành và đỏ lựng mãi thì tốt biết bao.

Ngày ngày tôi vẫn quét sân, vun những lá trứng cá lại thành một ôm lớn. Lá trứng cá rụng nhiều, hôm nào không kịp quét là thềm nhà lại chất đầy lá khô. Anh bảo với mấy bác hàng xóm, có khi ngõ mình làm cái biển, ghi là “Ngõ trứng cá”.

Published in: on 23/05/2010 at 3:53 Chiều  Comments (1)  

Nhớ con

Con đang ở quê. Đêm đầu tiên xa con, cứ tần ngần cầm hai quyển vở của con xem đi xem lại những nét nguệch ngoạc con vẽ. Ngày thứ hai xa con, lôi cuốn nhật ký viết cho con hì hụi cắt dán những hình vẽ đó vào để giữ lại. Hít hà chiếc gối con vẫn thường nằm, nhớ hơi của con ghê. Mẹ gọi điện về, con mếu máo đòi mẹ. Giọng con điệu quá! Trong veo. Lưu luyến.  Con nhớ mẹ lắm mà. Win ơi, mẹ cũng thế!

Win: Mẹ ơi!

Mẹ: Gì

Win: Ơ, sao mẹ lại “gì”, phải “ơi” chứ!

***

Win: Mẹ ơi!

Mẹ: Dạ

Win: Ơ, không phải “dạ”, là “ơi”

***

Win: Mẹ ơi!

Mẹ: Ơi

Win: Đấy, phải thế mới ngoan chứ!

________________

 

Published in: on 19/11/2009 at 1:28 Chiều  Gửi bình luận  

Phà chậm

Những chuyến phà rì rì trên biển. Chậm trong chờ đợi trên bờ. Chậm trong hành trình vượt nước. Đảo Khỉ lác đác khỉ. Nắng rát. Bãi tắm Cát Bà giữa trưa lấp lánh ánh vàng, thiêu người đen nháy. Xe điện chiều mát lộng, chen chật cứng tiếng cười.

Về. Đọng lại bóng đêm. Ánh sáng. Gió lộng. Mưa sớm. Vòng tay. Chuyến xe dài.

Published in: on 28/08/2009 at 9:07 Sáng  Gửi bình luận  

Ám ảnh

Thế là hết. Ám ảnh lại về. Win ơi, mẹ buồn quá!

Published in: on 25/05/2009 at 2:21 Chiều  Comments (2)  

Như chưa từng xa cách

Lâu quá không nhìn thấy anh. Hôm nay sắp xếp lại ảnh trong máy lòng bỗng muốn trùng xuống. Xa xôi quá!Tháng năm mải miết. Cũng chỉ còn hơn 4 tháng nữa anh về. Thời gian đầu tưởng không chịu đựng nổi rồi cũng qua đi theo từng cơn mưa nắng đời người. Ba năm lâu, rồi cũng ba năm như chớp mắt. Khoảng cách không gian đôi lúc cũng kéo theo khoảng cách về suy nghĩ, về cảm nhận cuộc đời. Em vẫn mong chờ và hy vọng sẽ có một mùa hè thảnh thơi. Tìm lại những phút giây giản dị bình yên ngày đầu đã có. Nhanh thôi. Lại sẽ gần như chưa bao giờ xa cách?

 

 

Published in: on 05/02/2009 at 1:15 Sáng  Comments (3)