Em cứ yêu thì biết

Dưới chân em, một vùng cỏ rối. Là anh, trong xanh biếc muôn trùng. Anh, cọng cỏ âm thầm, bước chân em có khi nào chạm đến…

Em hỏi vì sao anh muốn là ngọn cỏ dưới chân em. Những việc không tên. Những ân cần em không hề hay biết. Những vội vã em ném lại sau lưng. Cả bao ngày mỏi mệt. Anh gánh lấy như người gác rừng nhẫn nại.

Em hỏi vì sao, khi trên đường bao cô gái hơn em, khi bên cạnh bao ánh mắt tươi êm, anh có thể gặp vài cô hơn thế…

Vì sao, em biết không? Có những thứ cháy ở trong lòng. Là nhịp đập trái tim, điều không hiểu nổi. Là nỗi nhớ chưa một phút nguôi quên. Là bởi yêu thì đâu cần lý giải.

Cọng cỏ anh, dưới chân em. Cứ nằm đó mà xanh. Và chờ em mải miết. Đừng hỏi anh vì sao. Em cứ yêu thì biết.

(Winlinh, viết 2009)

Published in: on 20/05/2022 at 1:46 Chiều  Gửi bình luận  

Nói chút về nỗi buồn

Có bạn hỏi “làm sao để lúc nào cũng có thể vui vẻ như chị?”, mình trả lời “đâu phải lúc nào chị cũng vui vẻ được đâu, buồn nhiều chứ, người lúc nào cũng vui vẻ sao mà viết được”…

Nhiều người quen mình mà không đủ biết sâu, đôi khi cứ nghĩ mình là người sung sướng và lúc nào cũng vui vẻ. Thật ra mình không che giấu gì, cảm xúc thế nào thì gương mặt thế ấy. Có điều mình ít than vãn nên xung quanh không biết. Vả lại trải qua rất nhiều nỗi buồn rồi thì sau này mình biết đối diện với nó, biết xử lý nó tốt hơn. Nghĩa là mình vẫn cứ buồn, vẫn cứ khóc khi gặp chuyện, nhưng mình nhìn thấu được nguồn cơn của nó, nên mình sẽ sớm thoát ra được. Đôi khi có những cuộc chiến nội tâm giông bão chứ, nhưng không kể thì ai biết được.

Cuộc đời mình đi đến chừng này rồi nên đã học được vô vàn bài học. Trong đó có bài học về sự đơn giản hóa và biết thấu hiểu, bao dung. Nghe bao dung thì như kiểu mình đứng trên ai, nhưng thực chất đó chính là bao dung, vị tha. Nỗi buồn đến từ nhiều ngả. Trong đó có ngả là ai làm tổn thương mình. Và khi đó mình đem cái tâm lành của mình ra thấu hiểu, bao dung họ, nghĩ cho cái khó của họ, nghĩ cho những khiếm khuyết của họ, nghĩ cho những nỗi khổ của họ. Nghĩ một hồi tự dưng thấy mất tiêu nỗi buồn.

Hay có lúc buồn vì thiếu tiền thiếu nợ. Có lúc lại buồn vì làm không được việc gì nên hồn. Buồn vì tóc bạc nhiều hay vì diện mạo dạo này xuống cấp… Ôi những cái buồn li ta li ti không đếm xuể. Nhưng thật sự thì mình đã đủ nhận thức để hiểu rằng “nỗi buồn nào rồi cũng qua đi”. Và tất cả luôn là thời điểm. Lúc này thế, lúc sau khác. Nên “điềm nhiên đón nhận, mọi chuyện xảy ra” bởi “đời cho ta thế, cứ vui thôi mà” (thơ Winlinh).

Buồn có gì là xấu, có gì là sai, có gì là đáng sợ đâu. Nếu thấy buồn thì cứ buồn thôi. “Buồn tận đáy nỗi buồn cạn kiệt”, chán chê đi rồi kiểu gì chả hết.

Published in: on 18/05/2022 at 8:49 Chiều  Gửi bình luận  

💙

Tôi đang đứng ở mặt sau của Bảo tàng Phụ nữ Hồi giáo, bao la gần kề là biển xanh và trên trời là nắng rất vàng. Nếu bạn nhìn kỹ có thể thấy trên đỉnh của bảo tàng có hình đôi mắt người phụ nữ che mạng, biểu tượng đặc trưng của người phụ nữ theo đạo Hồi. Ở đây không nên mặc đồ quá ngắn, quá hở ra nơi công cộng vì sẽ bị người ta nhìn bằng ánh mắt hơi lạ kỳ đó.

Published in: on 15/05/2022 at 6:56 Chiều  Gửi bình luận  

🌼

Lâu lắm rồi tôi không tĩnh lại được ở blog để viết gì cho ra hồn. Nghĩa là toàn đăng vội vã mớ sáng tác đã up trên page FB, instagram rồi đem chúng lưu ở đây một cách luộm thuộm như nhồi đống đồ đạc cũ vào nhà kho. Thật là không phải với blog. Nhưng vẫn chưa điều chỉnh được cách làm này vì nhiều lẽ, trong đó có lẽ hiếm thời gian. Rồi tự nhủ, thôi ít ra blog vẫn có bài đều. Còn chúng là gì, được như mong muốn hay chưa, thì tùy thời điểm.

Cũng may cái blog luôn kín đáo, nên cảm giác thật dễ chịu khi giãi bày. Lần trước tôi đã định công khai “winlinh.com” lên bìa gấp của “Chuyện đã cũ cứ thong dong mà cũ”, xong lại thôi và biết là mình đã làm đúng. Dự định cuốn tới ở cái phần giới thiệu tác giả cũng vẫn chỉ có vậy: Winlinh tên thật là Phạm Thùy Dung. Địa chỉ email. Link instagram. Link fan page. Hết.

Nhiều bạn trên fb hỏi về tên tuổi, hình ảnh của tôi. Tôi không có ý giấu để gây tò mò. Mà giấu vì đơn thuần chỉ muốn người đọc trọn vẹn với tác phẩm của mình. Còn tác giả xấu đẹp già trẻ ra sao, có đâu quan trọng. Tuy nhiên có một vài người cũng tìm ra được blog này theo cách ngẫu nhiên nào đó. Tôi nghĩ đó là cái duyên. Ai đã thấy thì cứ vào nhà tôi chơi, cũng vui mà. Như kênh youtube cũng vậy, tôi có thể share chúng qua fan page của mình để tăng lượt subscribe, like. Nhưng tôi không biết để làm gì nên chưa bao giờ có ý định làm thế. Instagram cũng để chế độ bạn bè dù là trang sáng tác thôi, tôi cứ thích cửa có khóa, chúng cho tôi cảm giác còn có chút tĩnh lặng, riêng tư.

Càng thêm tuổi tôi càng nhận rõ một điều: Càng giản đơn, càng sâu sắc. Càng bình thường, càng bền lâu. Càng sốt ruột, càng lo âu. Càng mong cầu, càng thất vọng.

Published in: on 01/05/2022 at 7:10 Chiều  Gửi bình luận  

Đêm ở Lusail

Cafe đêm, ngắm biển lặng lờ trong thành phố, hóng gió hây hây thổi mát rượi làn tóc, bờ vai. Doha nhỏ bé nhưng phải còn rất lâu mới khám phá hết. Cứ nhẩn nha từng chút một, không vội. Và đôi khi chỉ là tận hưởng chứ không cần khám phá. Tận hưởng sự thong dong, tĩnh tại trên một đất nước Hồi giáo rất đỗi bình yên.

Published in: on 16/04/2022 at 3:41 Sáng  Gửi bình luận  

Đi hội chợ rau củ

Hôm nay tôi cùng mọi người đi hội chợ rau củ và cây hoa. Đồ khá ngon và rẻ. Nắng vàng óng tươi giòn, tôi chả che chắn gì cứ chang nắng thế, sắp thành da nâu rồi.

Published in: on 20/03/2022 at 1:47 Sáng  Comments (2)  

Cuộc đời rất rất nhiều điều bất ngờ xảy ra, không bao giờ ta kiểm soát nổi. Vui đấy rồi lại buồn ngay đấy. Nỗi buồn ào tới như những cơn sóng gầm, và ta bị nhấn chìm nghỉm trong nó, không thể vùng vẫy, tưởng chẳng thể sống sót.

Ấy thế mà, bằng cách nào đó, thật kỳ lạ, hay thật tất yếu, ta vẫn tiếp tục tồn tại. Đi qua cơn sóng buồn, dù hoang tàn xác xơ, ta vẫn sống tốt và sống vui. Dẫu biết một lúc nào đó cơn sóng buồn sẽ bất ngờ xô tới, ta vẫn cứ quên hết để vui tươi như không còn bất cứ nỗi buồn nào có thể làm ta chao đảo nữa.

Và đời cứ thế… chực chờ những con sóng dữ dội bất ngờ… Và ta cứ thế, vật lộn gắng gượng lẫn hồn nhiên ngơ ngác để đứng vững. Rồi đôi khi tự hỏi, ta đã thoát khỏi những u tối hiểm nguy ấy bằng cách nào.

Published in: on 16/03/2022 at 2:11 Sáng  Comments (4)  

❤️

Tạm biệt/đón chào tất cả những niềm vui/nỗi buồn của năm cũ/năm mới. Một năm khởi đầu cho cuộc sống rất khác của tôi. Nhưng tôi thấy bình yên sau sự dịch chuyển ấy. Là bởi vì tâm tôi đã tự định vị ở một nơi mà nó muốn, nên dẫu xê dịch chỗ nào, mọi sự vẫn bình thường thế thôi. Và tôi sẽ tiếp tục học những bài học cuộc đời, trau rèn mình để trong sáng, giản dị, điềm đạm hơn trước mọi diễn biến của đời sống. Vì rút cục tôi chẳng mang theo được gì, ngoài bước chân và hơi thở, nên tôi đâu cần phải cố hết sức để bon chen. Tôi chỉ cần chăm chỉ làm việc của chính mình, là đã đủ ăn và hạnh phúc.

Published in: on 31/01/2022 at 9:58 Chiều  Gửi bình luận  

Mơ con mực

Cách đây vài hôm, tôi có mơ một giấc mơ đi chợ. Cụ thể tôi mơ tôi ở cửa hàng hải sản và bà bán hàng cho tôi xem những con mực vĩ đại. Tôi không nhớ chi tiết giấc mơ, chỉ nhớ bà bán hàng xẻ con mực ra thành bốn miếng thì phải. Đã bị xẻ ra rồi nhưng mực vẫn rất to, màu trắng, hình tròn khum lại như đáy bát ô tô úp. Giấc mơ không có gì đáng nhớ cho đến hai ngày sau đó, khi tôi đặt chân đến vùng đất mới, ngôi nhà mới và mở tủ lạnh ra nấu bữa cơm đầu tiên. Giữa khắp lượt đồ ăn đông lạnh, mắt tôi chạm phải một túi bọc bên trong là màu trắng. Tôi lôi túi ra thì ôi chao đó là một phần của con mực khổng lồ. Nó giống ơi là giống so với phần mực trong giấc mơ tôi. Tôi lại được một phen giật mình như một số lần từng giật mình vì gặp thứ mình vừa mơ trước đó. Nên tôi ghi lại để nhớ giấc mơ này.

Published in: on 24/01/2022 at 9:01 Sáng  Gửi bình luận  

Đời là ngôi trường lớn

Đời đôi khi muốn biết
Ta sáng dạ đến đâu
Nên giao cho bài học
Để thử độ nông sâu

Thì ta cứ chăm chỉ
Học bài học cuộc đời
Với an nhiên điềm tĩnh
Với kiên nhẫn thảnh thơi

Khi chú tâm học hỏi
Sẽ ngày càng vỡ ra
Đời là ngôi trường lớn
Học đó chứ đâu xa.

– Winlinh –

Published in: on 10/12/2021 at 9:23 Sáng  Gửi bình luận  

Nhìn lại ngày xưa

Mùa hè, khi những trái nhãn thưa thớt lấp ló phía sau tàng lá, cũng là lúc cô về thăm thị trấn. Thị trấn hồn nhiên nằm thoai thoải bên bờ biển lạo xạo vỏ ốc và rác cặn.

Đêm hôm ấy, cô không tài nào ngủ được. Vì những xao xác xa lạ trộn cùng miền ký ức cũ mèm đã làm ra một thứ  cảm giác chưa từng có. Và kỳ thực cô không thể gọi tên. Chỉ biết là đã mất mát.

Cô thấy mình trôi ra biển. Biển hoang vu. Nhấp nhô những chòi nuôi ngao ắng lặng. Ngao mùa này chết nhiều. Bởi nồng độ muối quá cao. Hay vì ô nhiễm hoặc do thời tiết khắc nghiệt? Cô chịu. Chỉ biết mình đang dập dềnh cũng những vỏ ngao há hoác miệng u uẩn. Có lúc chân đập tê dại vào cột chòi canh, mà tiếng đáp lại thật vời xa. Như biển đã cô lập cô với bờ. Chỉ có tiếng gió hút. Đôi tay vô dụng, buông rơi.

Bờ chỉ còn là một vạch chỉ mỏng manh. Mãi mãi không bao giờ với tới…

(Viết 13/7/2009)

Published in: on 21/11/2021 at 9:40 Chiều  Gửi bình luận  

Mưa…

Mấy ngày nay Hà Nội mưa hoài. Tôi đang ngồi đọc sách trong thư viện và nghe tiếng mưa rơi đều bên ngoài ô cửa kính.

Rồi tôi lại nghĩ tới blog này, tôi nghĩ xem có nên để ảnh cá nhân, gia đình, bạn bè ở đây nữa không khi tôi chỉ để blog ở chế độ “ẩn đi” chứ không thể đặt nó ở chế độ “riêng tư” (nếu để riêng tư thì không ai vào đọc được trừ khi tôi “phê duyệt”).

Để ẩn đi tuy nó không bị các bộ máy lập chỉ mục nhưng blog của tôi vẫn như ngôi nhà không khóa vậy. Ai đó mà tôi không mong muốn vẫn có thể vào lục lọi mọi thứ, và tôi cảm giác mình bỗng trở nên trần trụi trước những lục lọi mà tôi không mong muốn ấy.

Chính vì lẽ đó, tôi không giới thiệu blog này ra bên ngoài, để càng hạn chế người biết mình là ai càng tốt. Tôi thật mâu thuẫn khi vẫn muốn cập nhật đời sống cá nhân và nói lên những tâm tư của mình mà lại không muốn nhiều người biết và cũng không thể để chế độ riêng tư.

… Mưa mãi thôi…

Published in: on 11/10/2021 at 2:48 Chiều  Comments (1)  

Ngày xưa viết gì

Vậy là hết tóc dài. Mười mấy năm không để tóc ngắn rồi. Tuy nhiên, lúc người thợ cắt tóc cắt phăng những lọn tóc xơ rối ấy đi thì cũng chẳng thấy tiếc. Ngắn đến không thể tả cơ đấy! Nhưng tóc là cái có thể dài ra. Tiếc chăng là tiếc những điều gì đẹp đẽ không thể ở lại lâu với mình được.

Trời vẫn lạnh. Sáng đi làm cóng hết chân tay. Tối ngủ cũng phải ủ vào chăn 20 phút mới bắt đầu thấy ấm. Lại quay sang thích mùa hè hơn. Mùa hè sẽ chỉ xếp sau mùa thu trong sở thích của mình. Buổi sáng ra đường, thấy cái gì cũng trắng. Vì hơi sương lạnh tỏa ra khắp nẻo. Đi làm sớm như thế vào mùa hè thì thích biết mấy. Vì lạnh mà hát nhiều hơn và thấy giọng hát mình cũng êm hơn. Giọng hát của chính mình cất lên để sưởi ấm mình là một thứ gì đó rất riêng tư và kín đáo. Như một sự an ủi, động viên sâu lắng và bí mật.

Sự an ủi này với mình mà xét trên phương diện là một ai đó thì tuyệt nhiên đã biến mất như những tia nắng vàng ngủ mê mệt trong những lớp mây nặng trĩu mùa đông. Và mình như kẻ không còn biết suy nghĩ những điều bấn loạn trước kia. Mình trở thành đời thường đến bình thường, đơn giản một cách quả quyết. Nhắm mắt và ngủ. Nhìn bề ngoài đúng là một trẻ thơ. Chỉ còn có những giấc mơ là vẫn chứa đầy sự khác biệt. Đúng thế, chỉ có thể tìm thấy mình “là lạ” trong những giấc mơ mà thôi. Chẳng hiểu sao mơ nhiều và nặng thế? Mơ như sống, sống trong mơ mà mệt như là đời thực.

Dạo này làm chả kịp nghĩ. Công việc bận rộn cuốn mình vào những biến động cuộc sống ở ngoài kia. Còn đời sống tinh thần trở nên nhàn rỗi. Đôi khi ngưng hoạt động. Là một cách tự nghỉ ngơi, làm trong lại suy nghĩ hay chính là sự ngưng hoạt động của cảm xúc?

(Một đôi dòng cũ viết ngày 13/01/2011)

Text cũ, ảnh mới. Và tóc giờ lại để dài.
Published in: on 12/09/2021 at 9:47 Chiều  Comments (4)  

Vu vơ

Để thôi dính mắc thật khó lắm thay. Còn sống giữa đời với bao ái ố hỷ nộ, còn tham vọng làm được thứ này thứ nọ thì tránh sao được dính mắc.

Tưởng đã muốn bình yên thì ít nhất cũng sẽ được bình yên một phần vì mình đã mong thế. Nhưng thực chất trong từng ngày qua ngày, có rất nhiều thứ khiến mình vướng bận. Đơn giản bởi sự định tĩnh của mình chưa tốt thôi.

Những bất an lo lắng. Những giận hờn vu vơ. Những tủi thân đôi lúc. Những tự ái mơ hồ. Những nhu cầu vượt qua điều kiện, khả năng… Tất cả đều vẫn đang hiện diện trong đời, chưa khác được.

Trước đây vẫn hay tự nhận mình đầy mâu thuẫn rồi, nhưng lâu nay ít nhắc vì thấy có vẻ bớt. Song không hẳn thế, thực ra mâu thuẫn vẫn còn đó, chỉ là bớt ồn ào hơn thôi. Và nó vẫn làm mình đôi lúc trở nên bất nhất trong suy nghĩ, lời nói lẫn hành động… Mâu thuẫn là nguồn gốc của sự vận động và phát triển. Vậy là mình vẫn đang trên con đường đi lên nhỉ ☺️.

Published in: on 05/09/2021 at 6:22 Chiều  Comments (8)  

Thu chín

Hôm qua trên đường đi chợ về, một trưa mùa thu hiu hiu gió, tới con ngõ gần nhà, tôi nhìn thấy một cảnh tượng thật đẹp. Một cô bé tết bím tóc hai bên trễ nải kiểu Hàn Quốc, váy caro xanh trắng, ngồi một mình bên chiếc bàn gỗ nhỏ ngoài sân. Trên bàn là cốc trà hay cafe tôi chưa kịp nhìn kỹ. Phía trước bàn tựa một cây guitar. Và cô gái nhỏ đang mân mê điếu thuốc trên tay, mơ hồ lơ đãng. Một cảnh tượng với tôi là vô cùng đẹp, dẫu rằng hút thuốc lá thì không tốt, nhất là với một em gái mới lớn.

Tôi hay nhìn vào những việc xung quanh bằng con mắt điện ảnh. Cảm giác chúng như những thước phim đang lướt qua với đầy chủ ý của người đạo diễn phía sau. Có lúc thước phim được quay chậm với từng cú lướt nhẹ ngập ngừng… Và cuộc đời như phim ấy, dẫu buồn phiền hay đôi lúc không tích cực mấy, tôi đều thấy đẹp, thấy nên thơ và muốn thấu hiểu, lẫn tan vào chúng. Không phán xét, không ở trên hay ở dưới, mà hòa vào, đi lang thang vào, đi như thế… cho đến khi tôi không còn trên đời này nữa.

Lâu nay tôi ít viết lan man. Vì thời gian trống tí là tôi lại làm thơ và vẽ. Viết linh tinh nó khác, nó mang đến cảm giác khác, dễ chịu không khuôn mẫu vần luật. Ở blog này, lúc tôi đăng thơ tranh thì tôi chỉ nghĩ nó như một cái kho. Còn viết linh tinh thì mới thực là blog mà tôi thích. Tuy vậy không phải lúc nào tôi cũng viết được dù có nghĩ ra điều này điều kia. Và tôi cũng không thể viết được điều gì trọn vẹn, mà tôi chỉ xếp những mảnh vụn ý nghĩ tản mát vào một chỗ, không biết trước nó sẽ thành gì.

Thu đang rất thật thu…

Published in: on 03/09/2021 at 8:31 Sáng  Comments (2)  

Lâu lâu đăng ảnh mình

Lâu lâu lại up một chặp ảnh bản thân để lưu vào nhờ blog giữ hộ. Background xấu, lộn xộn quá! Gần nhất chị Mỹ rủ đi chụp ảnh lưu niệm mà mình bảo em ngại đi lắm. Hơn hai năm trước nhóm cấp 3 mấy đứa hay tụ tập cũng lên kế hoạch đi chụp ngoại cảnh, còn nhờ em trai mình make up và chụp. Vậy mà mình vẫn tìm cách trốn bằng được. Mình lười chụp kiểu setup, chỉ thích thi thoảng vu vơ bấm vội, tuy không lung linh nhưng thấy tự nhiên hơn. Nên cho đến giờ vẫn chưa hề có bộ ảnh nào chỉn chu đẹp đẽ cả.

Published in: on 26/07/2021 at 12:16 Chiều  Comments (2)  

Chút tâm sự cũ

Đây là bài tôi viết trên page Winlinh từ 5/11/2020, nay nhân đọc được một bài có nội dung tương tự của một bạn trong blog, tôi chợt nhớ ra nên tìm bài cũ up lên đây để lưu lại. Sau thời điểm viết bài này, đôi khi tôi vẫn gặp những trường hợp bê thơ mình đi mà cố tình không để nguồn. Nhưng dần dần, tôi buộc phải học cách quen với điều đó và tự nhủ, chữ của mình vẫn mãi là của mình. Ai đó mượn dùng mà cố tình biến thành của họ thì nó vẫn luôn chỉ là cái vay mượn, ăn cắp mà thôi.

Bỗng có chút tâm tư, muốn chia sẻ với những ai đã đồng hành cùng trang Winlinh một thời gian đủ để cảm nhận được một góc nhìn, một thái độ của Winhlinh với cuộc sống. Những chia sẻ không đầu cuối, những ý nghĩ chợt đến, ai muốn đọc, ai không, đều rất trân trọng!

Mấy hôm nay mình và bạn bè mình bỗng dưng hay nhắc đến vấn đề “bản quyền”. Đó là khi bạn bè hay bản thân mình thấy những sáng tác của Winlinh trôi nổi trên mạng internet. Có sáng tác để nguyên bản, có sáng tác dẫn nguồn (mình vô cùng cảm ơn) và còn nhiều những sáng tác không có tên Winlinh đi kèm. Thậm chí có sáng tác bị cover lại cả hình vẽ và đổi tên tác giả thơ. Người sáng tạo như mình khi thấy những thứ là của mình bỗng chơ vơ không ai biết của ai, thậm chí thay hình đổi dạng tác giả, cũng không khỏi ngẩn ngơ một chút. Rồi người bạn thân thì khuyên mình nên làm cách nào đó để bảo vệ chất xám tốt hơn như in sách, làm clip và cả… ngưng public những sáng tác mới. Biết ơn sự lo lắng của bạn khi bạn sợ sự sáng tạo của mình không được ghi nhận. Nhưng mình vẫn nghĩ dại khờ rằng mình không thể ngừng lại việc đăng những sáng tạo của cá nhân lên page Winlinh.

Bởi mục đích chính của mình là mong muốn được chia sẻ và góp phần lan tỏa những điều tích cực cho cuộc đời. Được các bạn copy, chia sẻ cũng là may mắn của mình chứ. Nên có tên đi kèm được thì tốt, không tên đi kèm cũng đành vậy thôi. Dẫu đóng góp của mình cho cuộc đời thật đơn sơ, nhỏ bé, đôi khi bị khuất lấp so với bao thứ lung linh ngoài kia, thì mình vẫn muốn bền bỉ âm thầm làm việc đó. Còn đôi lời muốn dành cho bạn, những người đọc mình, nếu có thể, hãy để tên Winlinh đi kèm những thứ các bạn mang từ nhà mình đi. Đó chính là sự động viên lớn nhất mà mình mong được nhận.

Về nội dung thơ văn, hình vẽ hay lời hát, mình là người không chuyên, nên mọi thứ chỉ dừng ở mức độ đơn thuần, giản dị như vậy. Biết ơn người có thể cảm nhận những gì mình chia sẻ. Và biết ơn cả những góp ý lẫn lời chê. Đã công bố sáng tác của mình ra với đời, thì phải chấp nhận nghe bình luận muôn hình muôn vẻ. Và dù chê, mình cũng vẫn luôn lễ phép, chân thành cảm ơn. Bởi quan điểm mỗi người mỗi khác, hay hoặc dở cũng tùy cảm nhận mỗi người. Mình vẫn muốn cảm ơn lời chê là do mình nghĩ: Khi bạn đã đọc và để lại bình luận, nghĩa là bạn cũng đã dành cho mình thời gian, công sức và sự quan tâm nào đó. Và lời chê cũng giúp mình chỉnh sửa bản thân tiến bộ hơn mỗi ngày, tránh để bị rơi vào cái ta ảo tưởng.

Ai bảo trời đẹp làm chi, để Winlinh hôm nay bỗng trở nên nói nhiều. Chúc các bạn luôn mạnh khỏe và an ổn trong tâm hồn! Cảm ơn các bạn đã luôn dành cho Winlinh một sự chia sẻ và động viên ấm áp! ❤

Published in: on 25/07/2021 at 2:15 Chiều  Comments (10)  

Đi tiêm phòng covid

Vậy là hôm nay tôi đã tiêm phòng Covid-19, mũi 1. Bệnh viện Bạch Mai, người đến tiêm đông nhưng cũng không phải chờ quá lâu. 7h45 tôi vào xếp hàng thì 8h17 đã tiêm xong. Và giờ thì đang ngồi nghỉ theo dõi, chừng nửa tiếng mà bình thường thì về thôi. Hy vọng và tin là thế!

Published in: on 25/06/2021 at 8:42 Sáng  Comments (6)  

Cứ để đó, chờ thời gian qua đi.

Nhiều khi ngồi nghĩ, biết bao điều đã đi qua đời mình giờ trôi về đâu. Trong những thời khắc quá khứ đó, thấy vật vã dài như cả thế kỷ, mà cuối cùng bây giờ nhìn lại, mờ xa chóng vánh đến thẫn thờ.

Cuộc đời ngắn ngủi, loanh quanh vài vòng buồn vui là hết thôi. Vậy mà cứ vật lộn với chính mình cho rối tung cả lên. Sau cùng, chợt nhận ra, nơi thanh bình nhất là nơi đơn sơ nhất. Và nơi cần khơi thông để nó trở về nguyên vẹn đơn sơ như thuở ban đầu chính là tâm hồn mình.

Hôm nay giở lại “Mùa lá rụng trong vườn”, vào đúng trang 139. Cuốn sách ố vàng mua ở hiệu sách cũ gợi lại ký ức một khu vườn chiều thu Hà Nội khi những con người của tháng ngày bỡ ngỡ đổi mới ấy phải tự bóc mình ra lớn lên cùng thời cuộc. Trong sách cũng có nhiều đoạn tả cảnh nhẹ nhàng, rất thích, như đoạn này:

“Ngày đã dài hơn. Thời gian như trẻ lại… Mưa mùa hạ ào ào cảm giác hứng khởi. Ếch nhái ở góc vườn rậm nổi điệu nhạc ì uôm hào hứng, những đám cưới của loài sinh vật này tắm gội trong mưa chợt rơi chợt tạnh, cũng ngắn ngủi, ồn ào như những cơn mưa. Mưa giội xuống mặt đất một nguồn sinh lực mới và những hàng me bên phố ngày nào chỉ loi thoi mấy chồi lộc, giờ nhánh, cành đã xanh đầm lá non.

Cây trong vườn nhà ông Bằng tốt tươi hơn ở những nơi khác. Kể từ khi xuân sang, trên lá cành của chúng đã thấy có sự hăm hở khác lạ. Giờ thì phấn đã ra hoa. Lặng lẽ, trên những chòm lá cao tít, hồng bấy lá non, hoa ngoi lên, ngầu ngầu một sắc nắng nhẹ, như phấn thông vàng. Hoa gọi ong. Cây mít bật những chồi hoa cánh mở đầy đặn. Rồi sấu. Rồi vải. Lạ, vải kết quả từ lúc nào mà nhanh vậy. Một sớm mai trở dậy, đứng dưới gốc sấu hoa rụng đầy, mịn xanh như bột đậu đỗ, ngẩng lên cành vải đã thấy những chùm quả non nhỏ, xanh như ngọc…”

Ông Ma Văn Kháng bảo “thời gian trôi tách dần con người ra khỏi sự kiện”. Nhưng vào lúc này, có sự kiện buồn còn nằm đấy mới nguyên, chưa thể nào tách mình ra khỏi nó. Nên cứ để đó, không can thiệp gì, chờ thời gian qua đi…

(Viết 28/7/2009)

Published in: on 19/06/2021 at 9:14 Chiều  Comments (2)  

Mơ thành phố biển có chim cánh cụt biết bay

Đêm qua tôi đã mơ một giấc mơ lạ. Tôi mơ mình đến một thành phố không rõ tên ở Việt Nam nhưng phong cảnh nơi đó như ở nước ngoài. Đó là một thành phố biển, diện tích nhỏ, nhộn nhịp, có núi non và cả tàu bè tấp nập. Và đặc biệt là trên trời dày đặc những chim, dường như là chim cánh cụt. Nhưng đó là mơ, chứ chim cánh cụt ngoài đời đâu bay được. Chim bay đen kít cả bầu trời, và có những chim béo tròn bay rất sát trên đầu. Mắt tôi lúc đó như ống kính camera, zoom một phát con chim to như cái máy bay, nó nhìn tôi chăm chú như sắp lao vào tôi vậy. Nó chao liệng thân hình to ục nhưng gương mặt thì rất ngộ nghĩnh trẻ thơ.

Rồi tôi mơ những người quen như đồng nghiệp (sếp tôi, em Duyên, Minh cu), bạn thân (Tuyến) và cả người thân (bà ngoại). Có cảnh tôi chở bà đi ngắm thành phố bằng xe đạp nữa. Có cả cảnh phất phơ tôi gửi báo hay nhuận bút cho một cộng tác viên ở tận miền trong. Có cảnh tôi không dám ở bờ biển lâu và mọi người không dám tắm vì sợ con chim cánh cụt ngụp dưới biển chạm vào. Có cảnh tôi phải nói với lãnh đạo của tôi là em lỡ không xin nghỉ mà đến đây để anh phải đi tìm… Có cả cảnh chơ lơ không liên quan là cô giáo cấp 3 hỏi tôi món bún chả này khác món bún chả bình thường ra sao. Tôi trả lời nó có thêm mấy sợi mì trong nước mắm, kiểu sợi mì vằn thắn ấy ^^.

Nhưng đáng lưu ý còn có cả cảnh trong lúc đi dạo tôi bắt gặp một quán cafe rất đẹp với um tùm hoa cỏ. Tôi ngắm cửa kính bên ngoài, còn chụp ảnh mình soi bóng vào kính nữa. Rồi tôi đi vào cái ngõ bên hông thì thấy một bàn thờ đang nghi ngút khói và có vài người đi lại trong nhà. Kiểu bàn thờ để tạm, dành cho thắp hương người vừa mất, có rèm và 2 cây chuối ấy. Tôi sợ quá chạy ra, và tiếp sau có lẽ là đoạn ở trên tôi đã kể, tôi chở bà tôi đi quanh thành phố ngắm mọi thứ. Mơ hồ có cả bố tôi đi cùng thì phải. Rồi giấc mơ kết thúc ra sao tôi không nhớ, hoặc nó không hề có kết thúc, chỉ là tạm dừng chút thôi.

Published in: on 15/06/2021 at 7:22 Sáng  Comments (4)  

Không đủ giỏi để vào đội tuyển

Nhân chị Hạnh hỏi ngày xưa học văn thế nào, sẵn có một đoạn nhỏ em mới viết sáng nay trên instagram em copy vào đây, có thời gian em sẽ kể kỹ hơn ạ!

Đây là comment của cô giáo chủ nhiệm cấp 3 vào page Winlinh. Cô hiện là TS, Phó Viện trưởng Viện Nghiên cứu Khoa học Hành chính – Học viện Hành chính QG. Nhớ lại, hồi ấy tôi chẳng học trội văn trong lớp, chẳng được vào bất cứ đội tuyển học sinh giỏi nào, nhưng may mắn thi ĐH 3 trường thì điểm văn đều ổn (trường HVBC 7.5, SKĐA 8 và ĐHQG 8). Thật sự giai đoạn cấp 3 đó điểm số chưa nói lên nhiều điều, nhất là trong bối cảnh văn học trong trường khá khuôn mẫu, khó để biểu đạt suy nghĩ cá nhân. Nói về cô, cô chính là giáo viên văn đầu tiên thổi vào đầu tôi một luồng sinh khí mới với môn Văn học. Cô có lối giảng mới mẻ và nhiệt huyết của một cô giáo giỏi mới ra trường. Những khai phá của cô cho đầu óc tôi vào thời điểm đó cũng có những ý nghĩa quan trọng, giúp mở ra cho tôi một nhận thức mới.

Sau kỳ thi ĐH, tôi rút ra được phương pháp làm bài thi khá hiệu quả trong các ngôi trường XHCN, đó là tự do trong khuôn khổ, sáng tạo có điểm dừng, đi theo định hướng nhưng vẫn len lén cài cắm bản sắc riêng, gió của sự nổi loạn chỉ nên làm lay một cọng cỏ… Để các thầy cô chấm bài hài lòng vì bài vẫn theo barem mà khi đọc cảm giác khá thú vị vì học sinh có khí chất. Nên lúc đặt bút chấm cũng không quá khắt khe, 8 là khỏe.

Published in: on 29/05/2021 at 3:41 Chiều  Comments (8)  

Lan man thứ 6

Nhìn lại tôi của hôm nay sau nhiều ngày dài sống, không khỏi ngỡ ngàng vì giờ đây tôi lại làm thơ nhiều đến vậy. Làm thơ vốn không hề có trong suy nghĩ của tôi như là một con đường để theo đuổi, một lối đi để kiên trì. Nó chỉ là một thứ tự nhiên ở đó, không bị ép buộc khiên cưỡng mỗi khi nghĩ đến hay chạm vào. Thế mà rồi đến một ngày, tôi lại có thể đưa ra quyết định sẽ xuất bản một tập thơ nhỏ của riêng mình. Kỳ lạ thay!

Tôi còn nhớ mình đã quyết định sẽ thi Báo chí khi đang học lớp 9, theo con đường của cậu Lâm Thanh tôi. Ngày đó nghĩ được gì đâu, chỉ thấy ngành Báo hay hay thì theo thôi. Vậy mà cứ kiên định trong suốt những năm cấp 3 rồi thi đỗ. Rồi học hành nghiên cứu. Rồi trải nghiệm nhận ra…

Cho đến giờ phút này kể từ khi biết viết nhật ký và những thứ được gọi là sáng tác, tôi chưa bao giờ ngừng viết. Viết đã trở thành một trong những điều quen thuộc nhất của đời tôi. Dẫu bây giờ tôi trở nên trễ nải hơn, lười viết những câu chỉn chu, chỉ đặt bút viết đúng những gì mình nghĩ. Nhưng có lẽ vì thế mà việc viết không bị khó nhọc, không làm tôi thấy mệt mỏi khi gắn bó cùng nó.

Định viết gì đó sâu sâu để giãi bày… mà không viết được. Trong một chiều cuối tuần, ngồi ở nơi làm việc, thấy yên tĩnh quá vì đồng nghiệp nghỉ giãn cách 50%. Tôi thích yên tĩnh, nhưng hiểu sự yên tĩnh này xuất phát từ dịch bệnh, nên tôi không cần sự yên tĩnh chứa đầy hiểm họa ấy đâu.

Published in: on 28/05/2021 at 2:55 Chiều  Comments (3)  

Buồn một chút thôi!

Lâu lâu blog mình không viết cái gì sâu hay buồn như xưa. Cũng chẳng hẳn mình không có nỗi buồn đâu, mà chỉ là mỗi lúc buồn thì mình im lặng không than vãn lên đây thôi.

Và cũng bởi giờ có buồn mấy mình cũng sẽ sớm lấy lại tinh thần, để nhanh hết đi những cảm xúc tiêu cực. Chứ không như xưa, gặm nhấm nỗi buồn âm ỉ. Vì mình đã hiểu nguyên nhân của nỗi buồn, cách giải quyết nỗi buồn và nhìn mọi thứ bao dung, thấu hiểu hơn.

Khi nhìn mọi thứ bao dung, thì sẽ không giận được người làm cho mình buồn nữa. Khi đã thấu hiểu mọi nguồn cơn, thì nhận ra tất cả đều bắt đầu từ sự khác biệt giữa con người với nhau. Nếu từ nhận thức khác biệt dẫn đến nảy sinh xung đột hoặc không phù hợp trong mối quan hệ, thì có gì phải buồn nữa chứ. Ta cứ sống cuộc đời nội tâm của riêng ta thôi.

Mình vẫn mải miết học mỗi ngày. Học kiến thức, học chuyên môn, học kỹ năng, học cách sống. Nhất là học kiên nhẫn, bao dung, thấu hiểu hơn với những người xung quanh. Học khiêm tốn, điềm đạm, khoan hòa và biết buông bỏ. Buông bỏ u sầu, buông bỏ cố chấp, buông bỏ soi mói, buông bỏ giận hờn, buông bỏ những tham lam vật chất đi quá giới hạn…

Vì không ngừng học những bài học từ cuộc sống nên mình vẫn thấy mình tươi mới bởi đang vỡ ra mỗi ngày, lớn lên (chứ không phải già đi) rồi dần biết chấp nhận những điều bất toàn trong cuộc sống này.

Vẫn cứ khóc mỗi khi buồn, nhưng nước mắt long lanh ấy cũng chỉ để nói lên một điều, mình còn nhạy cảm và biết xúc động. Và quan trọng nhất là mình còn đang được sống để thấm thía những câu chuyện đời đầy thăng trầm, thú vị,… từ đó biết yêu thương hơn nữa, ngay cả đối với những thứ đã làm mình đau.

Published in: on 05/05/2021 at 8:13 Chiều  Comments (6)  

Bởi còn sống bình an

Chẳng thể vui mãi được
Rồi cũng có lúc buồn

Buồn thì ngồi yên đấy
Nghĩ thế sự càn khôn

Rồi nghĩ mình bé nhỏ
Giữa bề bộn cuộc đời

Rồi thèm như cây cỏ
Được thong thả rong chơi

Nảy mầm ở những nơi
Có gió trời nước biếc

Rồi hiểu rằng mình sẽ
Chỉ buồn một chút thôi

Thêm vài khắc nghỉ ngơi
Là thấy vui trở lại

Một niềm vui nhẹ nhõm
Bởi còn sống bình an.

Published in: on 28/04/2021 at 7:40 Chiều  Gửi bình luận  

Như thuở ban đầu ấy

Còn duyên hay đã hết
Chẳng phải do trời đâu

Là do mình lơ đãng
Quên vun vén bấy lâu
Quên nụ hôn nồng đượm
Quên tươi mới ban đầu

Hãy trao cho người ấy
Thêm bao điều ngọt ngào
Hãy thật lòng chăm chút
Cho tình cảm dâng trào

Khi chú tâm thay đổi
Sẽ nhận về yêu thương
Như thuở ban đầu ấy
Mãi tha thiết vàng son.

Published in: on 28/04/2021 at 10:11 Sáng  Gửi bình luận  

Tôi yêu đơn giản

Càng ngày tôi càng thích mặc đồ màu trắng. Mặc màu trắng khiến tôi thấy mình thư thái, nhẹ nhàng, trong trẻo hơn. Tôi vẫn thích màu xám như xưa cùng các màu pastel tươi trẻ.

Tóc thì không nhuộm và thích để dài. Lông mày không muốn xăm dù việc xăm mày giờ quá phổ biến với các mẹ các chị (tôi cũng hay được khuyên đi xăm mày để cho xinh sắc nét hơn).

Áo dài chỉ thích màu trơn mềm dịu mát và theo đúng form truyền thống (có cổ, tay dài lỡ, vạt dài, quần rộng, không thích kiểu vạt ngắn quần bó bó hay quần thành như cái váy xòe đâu).

Tôi thích những chiếc áo pull trắng hoặc tông màu sáng nhạt, vải mỏng nhẹ với đường may đơn giản. Tôi còn thích mặc quần đũi hoặc lụa ống suông đi lại phất phơ như gió. Áo thì họa tiết tối giản với đường cắt mạch lạc phóng khoáng, đường may chỉn chu, điệu đà nữ tính nhưng không cầu kỳ, riêm rúa.

Rồi như thế, quần ống rộng lúc đi với cao gót điệu điệu, lúc đi xăng-đan bệt thảnh thơi. Rồi như thế váy bay bay, áo buông mềm hững hờ thiếu nữ (dù đã trung niên). Đồ bó từng là ưu thế của tôi thì nay tôi dần ngại mặc.

Tuy đi tiệc tôi vẫn rất thích điệu với váy vóc nữ tính, nhưng bắt đầu chuộng lụa hoặc các loại vải mát rủ thay cho đồ cứng hay co giãn mà bó sát như xưa. Váy không hở nhưng không cao cổ, vẫn phải ôm nhẹ vào thân cho gọn gàng và sexy.

Tất nhiên đi làm thì phải chỉn chu hơn nên tôi chọn quần âu áo sơ-mi. Mặc sao cho tôn được dáng và đáp ứng tiêu chí thanh lịch, tinh tế. Giờ tôi hơi ngại mặc váy đi làm, chỉ đi chơi mới mặc thôi. Rảnh rảnh tôi sẽ tìm ảnh đồ đi làm để lưu trên blog.

Muốn mọi thứ ngày càng trở nên tự nhiên nhất, theo lối đơn giản nhất. Tôi đang là thế đó cho một giai đoạn tuổi mới nhiều nhận ra.

Tóc dài không nhuộm
Xăng-đan bệt và một bộ mặc ra đường bình thường
Áo dài lụa trắng
Son đánh vội
Đi dạo bộ buổi đêm
Cafe phố
Published in: on 26/04/2021 at 9:37 Chiều  Comments (4)  

Tĩnh

Ở tuổi này, có những lúc cần bình yên, an ổn hơn cả là thăng hoa. Có những lúc không cần gì cao xa mơ mộng, chỉ cần lòng mình thật tĩnh, thật thanh thản và làm những thứ nho nhỏ không đòi hỏi nghĩ ngợi nhiều

Đó là một đôi câu mình viết từ tháng 3 năm ngoái. Và đến tháng 3 năm nay mình thấy ý nghĩ đó vẫn nguyên vẹn.

Published in: on 11/03/2021 at 9:59 Chiều  Gửi bình luận  

Mua sắm thời covid

Chiều về mặc nguyên đồ đi làm (bộ trong ảnh đó) để đi dạo và mua mấy thứ. Chỉ là không đi guốc và bỏ cắm thùng ra thôi. Đi mua sắm thời Covid. Đeo khẩu trang nhiều thành quen. Giờ ra đường không đeo thấy trống trải như đi xe máy không mũ bảo hiểm.

Published in: on 22/02/2021 at 9:49 Chiều  Gửi bình luận  

Ngày đầu tiên đi làm

Ngày đầu tiên của năm mới đến chỗ làm. 7h kém 10 sáng đã có mặt. Bước lên cầu thang đi vào hành lang bỗng nghe tiếng nhạc mở to vẳng ra từ phòng gần cạnh. Giọng Lê Cát Trọng Lý hát TCS trong trẻo hay vô cùng.

Published in: on 17/02/2021 at 10:17 Chiều  Gửi bình luận  

Lá phất phơ

Những ngày đầu năm (hay cuối năm) này vật lộn với cái lạnh hơi nhiều. Nhưng không quá ngại vì trời khô ráo, đi lại dễ dàng dẫu chân đi giày tất mà cóng như không đi. Nói vật lộn là vì cứ sáng sáng phải dậy sớm để đi làm ấy. Cũng may thói quen uống trà nóng khi vừa ngủ dậy giúp tôi tỉnh táo và có sức sống để làm mọi việc ngay sau đó hơn.

Dạo này năng suất dành cho việc cá nhân bị suy giảm. Lý do vẫn là thời tiết. Trước cơm nước rửa dọn xong thì hay ngồi ở bàn làm việc riêng. Còn nay thì xong xuôi cái là lên giường chui vào chăn nằm. Ôi lười kinh khủng lười. Nhưng mà thích, hì.

Sắp tết mà không nghĩ được gì, không lên được kế hoạch gì. Bởi vậy mỗi ngày đến thì cứ tự nhiên đến thôi. Và cho đến khi tết thì nó cũng sẽ tự nhiên mà tết. Đôi lúc tôi cứ thèm cảm giác của cái ngày cuối cùng ăn tết ở quê chồng mà lục tục khăn gói trở lại HN. Và ngày hôm sau cả nhà sẽ đi đền Ngọc Sơn, thói quen hình thành được gần 10 năm rồi.

Tôi thích cảm giác yên tĩnh những ngày tết, sau những tiệc rượu chúc tụng. Khi ấy không gian thật dễ chịu, lòng tôi cũng dễ chịu. Tôi nằm cuộn trong chăn và mở Tô Hoài ra nghe hay đọc vài dòng gì đó hay bật một bài nhạc êm ái tôi yêu. Giờ chợt hiểu, niềm vui của tôi chính là sự yên tĩnh và thảnh thơi. Tôi không còn như xưa, gặp gỡ đông vui với tôi giờ không còn là nhu cầu nữa (còn gặp gỡ tâm tình với người hợp chuyện thì luôn thèm).

Trước giờ ngủ trưa, viết vài dòng chẳng đầu cuối… Cũng là cách để mình không trôi đi nhạt nhòa trong những tháng năm không tên này. Như tôi vậy, lẩn khuất nhỏ bé giữa cuộc đời như một chiếc lá phất phơ trên cành cây có muôn vàn chiếc lá cũng đang vẫy gió phất phơ…

Published in: on 12/01/2021 at 12:28 Chiều  Gửi bình luận  

Đánh dấu

Cuối ngày, chợt thấm thía cái sự mềm mại điềm tĩnh nó có cái tuyệt vời riêng của nó. Tính mình tầm vài năm gần đây đã trở nên gai góc hơn, khiến mọi việc đôi khi bị phức rạp, rối tinh theo chỉ vì mình bị cứng nhắc, cực đoan không cần thiết. Ví dụ thì nhiều, mình ngại kể lể. Nhưng chỉ riêng tối nay có tới 4 việc mà mình không xử lý nó bằng sự cứng nhắc hay mổ bò, đã cho mình nhận ra sự dễ chịu là có thật khi bản thân biết nhìn nhận mọi việc đơn thuần và bao dung hơn. Ôi một sự thay đổi trong tôi. Đánh dấu vào blog để tiếp tục thay đổi tích cực nhé!

Published in: on 09/01/2021 at 11:38 Chiều  Comments (2)  

Ngày đầu năm

Hôm nay trời đẹp, tuy lạnh nhưng có nắng rất vàng, đi ăn hỏi em Ngọc.

Lâu lâu mùa đông không mặc váy nên hơi bị ngại. Nhưng cũng cố để mặc cho nó điệu điệu xinh xinh.

Giờ đi làm chả mặc váy nữa cũng thành quen. Mặc quần đi lại năng động, kín đáo hơn. Mà cũng không có nhu cầu trưng cho ai ngắm nên càng không muốn váy vóc phức tạp. Chỉ thích thoải mái với chính mình thôi.

Tất nhiên vẫn luôn là đi làm thì chỉn chu còn đi chơi thì rất điệu. Và giờ không biết viết gì luôn này.

Chào 2021!

Published in: on 01/01/2021 at 6:27 Chiều  Comments (2)  

30.12.2020

Chỉ còn một ngày nữa là hết năm 2020, một năm rất nhiều điều để nói. Nhưng giờ bảo nói gì thì cũng chẳng biết nói gì luôn. Bị lười kể lể và tổng kết. À thôi nói về tóc đi nhân việc up cái ảnh mới chụp chiều nay.

Lâu lâu nay mình không có thay đổi về kiểu tóc. Cứ để tóc dài dài và xoăn nhẹ chút đuôi. Không nhuộm. Ngày trước mình cũng hay thay đổi kiểu tóc lắm, ngắn dài ngắn và rất ngắn. Rồi nhuộm nâu hạt dẻ hoặc màu rượu chát… Cũng tùm lum tùm la thật. Nhớ mang máng thì lần nhuộm gần nhất của mình cách đây chừng 4 đến 5 năm rồi.

Sau này đi làm tóc, thợ tóc bao giờ cũng khuyên nhuộm nhưng mình rất kiên định, không là không. Mình thấy để màu tóc tự nhiên là dễ chịu, phù hợp nhất, lại không lo tóc nhuộm dài ra phải chấm chân (mà không chấm thì nhìn ghê lắm ý).

Em gái mình có khuôn mặt dễ coi, tóc thay đổi liên tục, nay thành đầu tém luôn rồi. Hôm nay còn khoe chị đã nhuộm màu khói. Cá tính lắm! Nhưng mình không dễ bị ảnh hưởng, mình vẫn đang thích tóc dài như thế này nên cứ thế thôi. Không cần phải làm mới mình thêm nếu thấy mình vẫn tươi mới từ trong chính tâm hồn.

Published in: on 30/12/2020 at 8:40 Chiều  Gửi bình luận  

Linh tinh

Tôi hiểu vì sao người ta đẹp rồi vẫn muốn phẫu thuật thẩm mỹ. Có lẽ vì đã đẹp nên họ càng sợ mất đi vẻ đẹp ấy, và phẫu thuật thẩm mỹ tạo cảm giác giúp họ giữ gìn hoặc níu kéo thanh xuân, thậm chí nâng cấp chúng lên một tầm cao mới. Nhưng đôi khi đời không như mơ, đến một ngày vẻ đẹp thẩm mỹ sẽ trở nên đơ cứng, chuệch choạc đi trong từng đường nét, hình hài…

Tôi cũng nhiều lúc ước ao phải chi mình xinh đẹp hơn nhỉ! Nhưng trong sâu thẳm, tôi hiểu rằng, không cần phẫu thuật thẩm mỹ tôi vẫn sống ổn. Tôi có gia đình, bạn bè, có những người thương quý và trân trọng bởi tôi chính là tôi. Vậy còn mong gì hơn mà phải phẫu thuật nếu không có khiếm khuyết nào to tát.

Phẫu thuật thẩm mỹ không xấu và đó là quyền của mỗi người, nhưng trước khi thực hiện hãy nghĩ đến cả những rủi ro. Tôi luôn nhìn ra rủi ro đó, nên chẳng thể bị phẫu thuật thẩm mỹ cuốn hút. Tôi vẫn đẹp theo cách của riêng tôi, với nội tâm mà tôi luôn chăm chút cùng trí tuệ tôi vẫn đang trau dồi. Và tôi tin dẫu già đi, tôi vẫn có vẻ đẹp phù hợp với lứa tuổi mình, bởi tôi yêu mến cuộc đời và yêu chính bản thân tôi.

Published in: on 17/12/2020 at 2:32 Chiều  Gửi bình luận  

Ngày đông xám

Hôm nay mưa lạnh. Viêm họng. Gai gai sốt nhẹ. Ảnh chụp sáng nay, hai tiếng sau chụp là lăn ra mệt. Còn giờ đang nằm trong chăn up ảnh sau khi uống xong mớ kháng sinh.

Published in: on 16/11/2020 at 9:38 Chiều  Comments (2)  

Linh tinh

Đôi khi tôi muốn trở về căn nhà blog này, nơi mà hiện tại tôi ít viết, chủ yếu tống cổ những sáng tác nhỏ bé vào để lưu giữ. Thật tình thi thoảng đăng một hai tranh hay thơ (con cóc) lên thì quý, chứ mang tính lưu trữ thế này nó thành thứ gì đó rất lộn xộn. Nhưng biết làm sao, khi mỗi ngày tôi đều tạo ra vài thứ nho nhỏ như vậy, rồi lâu lâu nó nhiều thì tôi mới nhớ ra tôi nên post lên blog để sau còn tìm lại được khi cần. Nên blog của tôi chở nên một cái kho chứa những thứ ngổn ngang. Cảm giác nó không còn thuần khiết và bình lặng được nữa. Khi mục đích của mình nó thế, thì thành phẩm nó phải thế thôi. Đôi lúc tôi nghĩ mình cần làm cho nó gọn gàng, thuần khiết, nhưng đó chỉ là đôi lúc nghĩ. Và xong tôi không làm khác đi được, vì tôi vẫn có nhu cầu gửi gắm các thứ vào kho.

Những ngày này, trời vẫn như cuối thu. Nắng vàng, gió hiu hiu, trời không lạnh lắm nên đồ hè vẫn được trưng dụng. Tôi ngày đi làm hai chuyến với cả xe máy và ô tô. Thành ra cũng thấy dễ thở hơn vì mỗi chặng đều được đi một nửa đường là xe máy. SÁNG: Từ nhà tôi, tôi đi xe máy, ba bố con đi ô tô. Tôi dừng xe máy trước cửa nhà bố mẹ, gửi xe vào đó, chờ chồng thả các con ở trường và qua bố mẹ đón tôi. Thế là lại leo lên ô tô đến chỗ làm. CHIỀU: Từ chỗ làm, tôi leo lên ô tô, đi về nhà bố mẹ. Chồng thả tôi ở đó và ra trường đón con trai. Tôi vào trong nhà bố mẹ lấy xe và qua trường đón con gái rồi hai mẹ con đi xe máy về. Nguyên do có sự lích kích này là vì chị gái tan học muộn hơn em trai. Nếu ô tô đợi chị gái tan học mới cùng về thì sẽ gặp tắc nghẽn và chừng 19h mới lê về đến nhà nổi. Giao thông thành phố chi phối nhịp sống tôi hay giờ học của con chi phối hành trình đi lại của tôi. Hihi, chả biết.

Dạo này cổ vai gáy của tôi biểu tình. Vì tôi ngồi nhiều quá mà không chịu vận động đúng cách. Gáy rất đau mà tôi chưa cải thiện được việc ngồi nhiều và tập thể dục. Tự dưng tôi thích làm một việc gì đó chân tay một thời gian để cân bằng lại nhịp sinh hoạt. Ngồi máy tính rồi lại ôm điện thoại, chắc sớm thoái hóa đốt sống cổ, hoặc thoái rồi cũng nên.

Chả biết nãy giờ mình viết cái gì nữa. Có lẽ vì thế tôi không thích viết truyện ngắn mà chỉ thích làm thơ hoặc viết linh tinh. Vì bản thân tôi rất ngại tạo ra những tình huống cụ thể trong giả định, xây dựng các nhân vật theo tưởng tượng. Nên tôi thấy ai viết được truyện ngắn tôi cũng phục lắm! Tôi viết đến vậy thôi vì không biết viết cái gì tiếp nữa.

Published in: on 10/11/2020 at 9:55 Sáng  Comments (2)  

Thu chín

Đây là quán cafe sáng nay chúng tôi ngồi, tôi váy xanh.

Sáng tôi đi lên phố để gặp Bình và Hoa. Tôi lựa một quán cafe ở số 6A Phạm Sư Mạnh. Phố nhỏ, yên tĩnh.

Một buổi sáng mùa thu bình yên gió hiu hiu thổi. Trời đẹp, thích lắm, không biết dùng từ ngữ nào để tả nữa. Và tôi thấy càng thêm hạnh phúc khi được mẹ sinh ra trong tháng 10, ngày đầu tiên của tháng 10, khi thu vào độ chín.

Tôi ngắm những hàng cây xanh mướt sạch sẽ. Tôi ngắm nắng trải trên từng con phố thưa người ngày cuối tuần thong thả. Tôi tận hưởng mùi vị thu một cách khoan khoái nhẹ nhõm. Váy tôi nhẹ, bay bay, tóc cũng bay, nhẹ nhẹ.

Mùa thu Hà Nội khi nào cũng thế, ít ngày như vậy thôi, nên tôi sẽ ra đường nhiều hơn để được tận hưởng trọn vẹn bầu không khí đầy xúc cảm này.

Published in: on 10/10/2020 at 5:31 Chiều  Comments (12)  

Thôi lục lọi ký ức

Ngày xưa, những đêm không ngủ được, tôi hay lục lọi, chọn ra những khoảng ký ức đặc biệt để nhớ lại. Có khoảng nhớ để gặm nhấm trong bình thản. Có khoảng nghĩ đến vẫn thấy sôi lên cảm giác ân hận hoặc tủi thân, dày vò, hốt hoảng… Tôi tự ném mình vào vùng ký ức buồn vui xưa cũ, rồi lại nỗ lực để thoát ra, cho đến khi cơn buồn ngủ tìm về.

Còn hiện tại, đến giờ đi ngủ là tôi thong dong bước vào giấc ngủ, chẳng còn mê mải lục lọi gì ký ức nữa. Tôi cứ vô tư ngủ và mơ những giấc mơ bay bổng không hề biết trước, vậy thôi.

Published in: on 23/09/2020 at 10:30 Chiều  Gửi bình luận  

Nhận ra…

Nhận ra mình rõ hơn trong một cơn áp lực. Và hiểu mình hơn, để biết không nên ôm vào thêm những vất vả dù nó giúp tăng thu nhập. Vì sức mình có hạn, vì khả năng mình có hạn, vì thời gian và không gian eo hẹp…

Có chút buồn và tiếc vì đã để xảy ra một việc như vậy. Chưa bao giờ phải rơi vào tình cảnh này, nên buồn là không tránh khỏi. Thôi cũng là một trải nghiệm để hiểu thêm về sức mình cùng giới hạn mình có thể chịu đựng được. Càng hiểu được việc cố quá đáng sợ như thế nào. Không nghĩ nhiều nữa mình nhé!

Published in: on 23/09/2020 at 8:03 Chiều  Gửi bình luận  

Nắng vàng

Published in: on 11/09/2020 at 8:58 Chiều  Gửi bình luận