Tôi tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa ở ký túc xá trường. Mồ hôi vẫn còn dấp dính trong làn áo sơ mi bởi phòng ngủ không có điều hòa, chỉ có hai chiếc quạt trần nhỏ chạy chầm chậm trên đầu, không đủ làm mát cho tôi trong ngày nắng gắt.
Trưa nay tôi ngủ được nhiều hơn mọi trưa vì ăn cơm xong sớm và cũng mỏi mắt nên để điện thoại đi sạc. Bước vào giấc ngủ dễ, nhưng khi thoát ra nó thì lại rất khó để thoát ra.
Tôi chìm vào giấc ngủ và mơ mình đi loanh quanh trong hành lang trường vắng vẻ. Rồi không biết tại sao tôi cầm trong tay một khung ảnh cũ có dán những chiếc ảnh nhỏ chụp những người tôi không rõ là ai. Có lẽ tôi đã vô thức cầm nó lên khi đi qua một tủ tài liệu để ngỏ. Rồi tôi cứ ôm nó theo đi loanh quanh mà chưa biết cất nó vào đâu. Và khi thấy một tủ tài liệu cũ khác, tôi đã đặt nó lên nóc một cách vội vã, như kiểu muốn chối bỏ trách nhiệm.
Rồi tôi mơ đến đoạn tôi tự bảo mình, dậy đi học thôi, nhưng mà không thể dậy nổi. Khi đó Oanh đã đi ra trước tôi, còn tôi thì cứ loay hoay ở đó mãi. Tôi cầm son lên định đánh mà cũng không đánh được cho nên hồn. Tôi gọi theo Oanh nhưng Oanh không nghe thấy tiếng tôi. Tôi thoáng chút bối rối khi rơi vào tình huống khó hiểu này, không biết mình đang bị vướng gì mà không đi được khỏi căn phòng ấy…
Rồi tôi lại mơ tới cảnh tôi đang nằm trên giường vùng vẫy không dậy nổi. Tôi ú ớ, đạp loạn xạ lên như đang đạp xe đạp, nhưng cơ thể bất động và bất lực, nó bó chặt lấy tôi không cho tôi thức giấc. Lúc đó trong mơ tôi còn nghĩ hay là mình chết rồi và linh hồn mình đang vùng vẫy đòi thoát ra để quay về đời sống?
Mãi rồi tôi cũng tỉnh dậy được và ngồi lên thất thần kể cho Oanh nghe những gì mình vừa trải qua. Mồ hôi rịn ra và lòng tôi thì hoang hoải. Lúc sau tôi nghĩ có lẽ mình vừa trải một cảm giác của người sắp lâm chung (?), linh hồn còn mạnh mẽ trong khi thể xác thì bất lực. Cảm giác này đúng là không dễ chấp nhận chút nào nếu không muốn nói như là bi kịch của một linh hồn đang bức bối cố sức vùng vẫy để thoát ra khỏi sự trói buộc. Cũng may đây vẫn chỉ là một giấc mơ thôi!














