Có những giấc mơ

Đã lâu không gặp. Trong hai giấc mơ của tôi, cậu vẫn thế. Cậu đều im lìm, lẳng lặng quay lưng đi trong buổi chiều chập choạng. Mặc cho tôi gọi. Mặc cho hoàng hôn buông sậm cả bước chân. Cũng may tôi không khóc, và cậu không làm những động tác khiến tôi hoang mang. Cậu yên lặng như thế, vừa là cậu, vừa không phải là cậu. Rõ ràng là mơ.

Giấc mơ đầu tiên, tôi gặp cậu, như ngày xưa chúng ta vẫn thường gặp nhau. Rồi đối thoại dăm ba câu quen thuộc. Và chia tay. Bao giờ chả thế. Không chia tay thì biết làm gì.

Giấc mơ thứ hai, khi tôi đã không còn lối trở về, khi tôi chỉ còn một mình đứng thẫn thờ trên đại lộ đơn độc. Điện thoại cho cậu, lúc đó còn lẫn lộn số mấy lần, cậu bảo bận một chút. Và tôi nghĩ là mình nên tắt máy.

Có giấc mơ thật như cuộc đời. Có giấc mơ chỉ là cảm giác. Có giấc mơ là ám ảnh. Có giấc mơ là khát vọng. Có giấc mơ là điềm báo. Và cũng có những giấc mơ… chẳng để làm gì.

Published in: on 17/11/2009 at 10:44 Sáng  Gửi bình luận  

Lan man trưa

Nằm li bì suốt sáng. Tỉnh dậy đã là trưa. Panadol quảng cáo “không gây buồn ngủ” sao lại khiến mình ngủ mê man như thế?

Sau một ngày tắm mưa rát mặt cùng với hai ngày không chợp mắt trưa, cộng thêm không khí ngập virus cúm sốt của bệnh viện Nông nghiệp, mình đã lăn quay ra như vậy.

Sáng thức giấc. Bị ám ảnh giấc mơ đêm. Một giấc mơ tái hiện lại tổng hợp toàn bộ những sự kiện đã diễn ra trong vòng gần một năm trở lại đây. Đầu óc mình xử lý các vấn đề khá tốt. Có nghĩa là biết kết hợp nhuần nhuyễn, hài hòa các sự kiện lại với nhau để cho ra một bộ phim đúng quy trình. Và dù chỉ là một bộ phim ảo, nó vẫn khiến mình ngất ngây. Có thể thấy đó là hệ quả của những suy nghĩ ban ngày, của những khát khao và mong mỏi sâu kín vô hình đến mình cũng không ý thức hết được. Một cuốn phim hỗn độn bao cảm giác, những tình tiết gấp gáp hồi hộp, những giây phút ngọt ngào đến ngộp thở trôi qua quá nhanh… Và cái kết thì mở, mở toang ra khiến mình ngẩn ngơ tiếc nuối…

Trong hai ngày không blog, không có mấy điều vui để kể lại. Có lẽ chỉ có một chi tiết hay hay này là đáng nhớ: Một vụ làm quen. Phải nói rằng đến tuổi này mình không còn được phép nghĩ đến một cuộc làm quen kiểu đó nữa chứ nói chi nó diễn ra thật với mình. Một anh thợ sơn muốn làm bạn với mình. Mà lý do anh ta đưa ra là: anh thấy người Hà Nội như em giờ không còn nữa. Hihi, mình có phải người Hà Nội đâu nhỉ! Em gái trêu chị, tại chị nói chuyện với họ dịu dàng, lễ phép quá đấy! Mà họ thì quen đi làm thuê nghe những lời nặng trịch mãi rồi. Ơ, thì ai chả như ai, nói với nhau nhẹ nhàng trân trọng chả phải tốt hơn sao.

Published in: on 19/07/2009 at 5:37 Sáng  Gửi bình luận  

Giấc mơ

Cô đi hết một con phố. Khi ấy, dưới ánh hoàng hôn chầm chậm đổ, tiếng lá thì thào, cô đã nghĩ thoải mái rằng, sẽ nhanh chóng có một kết cục hay.

Căn phòng đã hiện ra thấp thoáng sau khóm trúc già. Căn phòng này đâu phải lần đầu tiên cô đến. Nhưng sao hôm nay nó xa lạ quá! Như chưa từng phả vào cô những hơi ấm mới ngày nào còn ngập choáng men say.

Trên giường, hắn nằm đợi cô. Mái tóc bồng bềnh quen thuộc hơi rũ xuống. Chiếc áo màu xanh cobanl có chút nếp nhàu. Khuôn mặt râu ria. Thoáng cười trống vắng.

Cô đến đây làm gì? Lần cuối chào từ biệt? Hay chỉ là quen chân đưa đẩy lòng? Hoặc chỉ là sợ hãi một điều gì đó sâu vời vợi không bóc tách nổi? Thôi không thắc mắc làm gì. Vì rút cục cô cũng đã đến đây.

Ngóng vào chiếc giường dải chiếu cói, thấy vương vãi vài sợi thuốc buồn. Chiếc gối xệch và chiếc chăn mù khơi vàng úa. Hắn gọi cô vào bằng mắt. Hơi thở có phần nằng nặng của sự mệt nhoài lâu ngày ám khói.

Cô ngoan ngoãn nằm xuống, ép vào bên mình hắn. Cảm giác nôn nao sợ. Chẳng còn chút gì yêu thương. Kỳ cục thật! Con người thật dễ thay đổi. Ngước lên nhìn thẳng vào đôi đồng tử kia, cô rùng mình như chạm phải một thân sâu đang bò miết trên tường. Cái cảm giác đó làm cô co người lại, khoanh hai tay trước ngực bao bọc mình. Bao bọc lấy thân mình trước một người đàn ông từng vô cùng thân thuộc. Lạ lùng sao!

Không còn nhớ gì nữa. Tất cả rất đỗi mơ hồ. Và cô trôi đi vào quá khứ, cái quá khứ cô đã từng tôn thờ. Rồi cô trôi về hoang vắng, thấy mình lơ lửng bay trên đỉnh nhà thờ. Váy xõa trắng một vùng mù sương…

Chẳng biết cái gì làm cô bừng tỉnh. Thấy đau tức ở ngực. Một hơi lạnh luồn qua người, chạm xuống tận đáy. Cô vùng ra. Bất lực. Ánh mắt kia đang rọi vào cô những tia sóng lửa nóng bỏng. Cơ mặt hắn bỗng nhiên rúm ró lại, khổ đau, chết chóc. Cô lấy hết sức vùng vẫy và chạy thoát ra. Sự im lặng đặc cứng lan tỏa khắp phòng.

Cô chạy thoát. Tiếng cười đuổi theo đến gón chân, dán chặt vào gáy cô. Tiếng cười chất chứa nỗi cay đắng, thù hận. Nó như tiếng tuyệt vọng thốc tháo về từ cõi mịt mùng. Lan dài vướng vít. Chân cô tuy chạy nhưng cảm giác của cô lại hóa đá. Tiếng cười gằn gọc, thô độc quấn lấy eo, lấy tóc, cấy cổ cô… nghẹt thở, hãi hùng.

Giật mình tỉnh giấc. Tan một giấc mơ!

 

Published in: on 10/06/2009 at 10:34 Chiều  Comments (1)  

Nằm ôm mình giữa bốn bề tường trắng, điều duy nhất cô nghĩ về là những giấc mơ.

Những giấc mơ đến với cô đầy ngẫu hứng, phi logic và chắp ghép lại với nhau thành một chuỗi hành động không mục đích. Cô có thể đấm vỡ mũi của một gã đàn ông ngoài đời một câu đối đáp cũng không có cơ hội. Cô cũng có thể đặt môi hôn say sưa một bờ môi xa lạ. Tóm lại cô có thể làm tất cả những gì bộ máy điều khiển giấc mơ muốn (chứ không phải cô muốn). Và thế là đôi lần cô được nếm trải những cảm giác lạ lùng. Nhiều lần thức giấc đón nắng bằng thứ cảm xúc chưa bao giờ có trong đời thực. Bao sớm xôn xao cùng những niềm vui òa sóng. Lắm khi hoe mắt với những mất mát tận cùng…

Dù sao cũng nên sung sướng vì mình được sống nhiều đời sống. Mặc cho những miền sáng tối chen lấn nhau và những nỗi đau có mặt nhiều hơn niềm hân hoan bình lặng.

Sự trải nghiệm cảm giác là trên hết.

Đêm nay cô sẽ mơ gì? Nếu được quyền vượt mặt bộ máy sắp xếp tình huống mơ, cô sẽ để mình được ngủ thật sâu trong một đôi bàn tay ấm.

Published in: on 31/05/2009 at 9:39 Sáng  Gửi bình luận