Biển chiều

“Anh có nghe em hát biển chiều, từng con sóng lao xao bờ cát trắng…”. Biển êm dịu, gió rì rào. Chiều tối nơi này bình lặng dễ chịu quá! Nhưng không hiểu sao có một nỗi buồn len nhẹ, vu vơ. Chụp một chiếc ảnh ngay lúc này.

Published in: on 09/07/2020 at 6:25 Chiều  Comments (4)  

Những khoảnh khắc Ấn Độ

Phạm Thùy Dung

Sân bay lúc nửa đêm

Đến Ấn Độ lúc nửa đêm. Sương trắng xóa, có mùi hăng hăng, không phải là thứ sương mong mỏng, nhẹ nhàng như những miếng kem bông xốp bình yên tôi vẫn thấy ở Việt Nam. Hơi lạnh quấn lấy hai chân, len vào từng tế bào, luồn vào từng chân tóc. Dưới cánh máy bay, Ấn Độ bỗng trở nên quá xa lạ. Một tiếng đồng hồ đợi chờ người đón trong cảm giác hoang mang. Cảm giác ấy vẫn chưa kết thúc cả khi chúng tôi đã ngồi trên chiếc taxi của người đàn ông có đôi mắt sắc lẻm. Cuối cùng thì Sara Hotel cũng hiện ra với màu vàng ấm áp của những cặp đèn mờ. Toàn đàn ông. Họ nói nhanh, cười tươi, xách đồ thoăn thoắt… Hai chị em tôi tắm xong, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Green Park

Khu chúng tôi ở là Green Park – một con phố yên tĩnh có những hàng cây cao nhọn hoắt. Cùng dãy với Sara Hotel có vài khách sạn nhỏ, một ngân hàng và một bệnh viện. Hai chị em tôi bắt đầu ngày mới bằng một cuốc đi bộ ra ô chợ nhỏ gần khách sạn. Gọi là chợ cũng hơi xa xỉ, vì rất ít hàng hóa. Có đôi ba chiếc xe chở rau củ quả, vài hàng bánh rán, một cửa hàng ảnh như ở một huyện nào đó của Việt Nam. Đàn ông đi chợ và sinh hoạt trên đường phố nhiều gấp mấy lần đàn bà. Họ làm bánh, bán rau, gò lưng đạp xe trên đường. Khăn len, mũ len hoặc mũ chóp giữ cho họ ấm giữa những cơn gió lạnh bập bùng. Áo quần lẫn lộn màu vàng-nâu, ám nhiều bụi đất. Nhiều nhóm người thong thả, tụm năm tụm ba đứng trước các cửa hàng trò chuyện. Một góc của Green Park có cả tiếng những chú quạ kêu quang quác trên vòm cây và dây điện. Mấy chú chó béo nằm cuộn tròn trước những cửa hàng. Mèo to nhảy lật phật quanh một chiếc cổng cũ. Màu đen của con phố. Gạch đá nhộn nhào. Tuk tuk (phương tiện chở khách phổ biến ở Ấn Độ) vàng-xanh ngã giá xôn xao giữa Green Park nghèo nàn.

35 rubi cho 5 quả dưa chuột và một cái bắp cải nhỏ xíu. Xách chút củ quả xanh về khách sạn, chúng tôi lao lên giường cùng máy tính và sách vở. Gọi là cầm nắm một chút cho ra không khí học hành, chứ thực ra bộ phim ướt át trên Star Movie đã khiến mắt tôi bất động. Vừa xem vừa ăn một quả dưa chuột giòn tan, tôi cảm nhận nó như một nàng Ấn Độ chắc nịch đầy sức sống. Những mảnh thơm ngon, ngọt mát tan trong tâm trí. Bỗng muốn nghe một đoạn nhạc nào đó trước khi ngủ thật say. Tự bao giờ, tôi đã thấy mình mạnh mẽ hơn, có lẽ vì đã ăn được món cary đầy cá tính.

Tôi vẫn chưa có cơ hội được thấy một New Delhi hoành tráng. Những cú lướt mắt thoáng qua từng dãy phố sắc màu với sale off đến 60% cũng chẳng tạo được ấn tượng gì về sự giàu sang. Cứu vãn sự tuyệt vọng của tôi bắt đầu là đôi mắt và nụ cười của một cô gái xinh đẹp ngồi trong tuk tuk. Mặt trời bừng lên ở đó, một mặt trời đẹp đẽ được người đàn ông bình dị kéo nhẹ nhàng đi. Buổi chiều ấm áp đã trôi qua, bên kia đường, một gáo nước lạnh dội xuống chiếc quần đùi màu đất của người đàn ông cao gầy. Vì cửa sổ xe không thể kín khít, nên tay tôi cũng lành lạnh theo những giọt nước vô tư…

Sara Hotel

Tự dưng rất nhớ chỗ ngồi lặng lẽ trong một quán nhỏ ở Hà Nội. Có những buổi chiều tôi đã ngồi một mình để viết bâng quơ, hoặc chỉ để ngắm nắng đang rơi trên mái tường cũ kỹ. Còn lúc này, chỉ có thể là 204 Sara Hotel với tiếng lao xao phát ra từ màn hình phẳng đang bật Star World sôi động… Đối với chúng tôi, đương nhiên phòng ngủ và phòng ăn của Sara Hotel là hai căn phòng quen thuộc nhất. Phòng ngủ nhỏ. Phòng ăn cũng nhỏ. Tấm cửa gỗ nâu chắc nịch, đèn vàng và những cốc nước trong. Sàn nhà đi chân không. Chiếc bàn đá là nơi hai chị em hôm nào cũng ngồi ăn mì tôm sau buổi đi học về. Ấm nước một ngày nấu hai chục lần. Và điều hòa chỉ dùng để bật thông gió. Phòng tắm cũng là điểm nhấn ấn tượng. Một chiếc gương có viền sáng chạm những ô tối như viên thuốc hình con nhộng. Chiếc vòi hoa sen rọi thẳng từ trần nhà xuống như đèn trùm được chị Hằng ví như chiếc bình tưới rau nhà bác ở quê, khi nước nóng phun xuống, người mình thành cây hoa hân hoan đón nước.

Bữa tối là lúc tôi có thể đẩy cửa bước vào gặp chàng trai phục vụ vui tính. Chàng luôn đeo carvat sành điệu thắt ngoài áo sơ mi trắng bọc trong áo rét màu tối giản dị. Chàng có đôi mắt hiền, cái miệng hóm hỉnh, dáng người mảnh như những thân cây hình chóp mọc dải đầy trong phố phường New Delhi. Chàng sẵn sàng mang nước, bánh, kem cho chúng tôi bất cứ lúc nào và luôn chăm chú theo dõi những biểu lộ của chúng tôi khi thưởng thức các món mà đồng đội chàng xào nấu phía trong. Giọng chàng tựa tiếng đập cánh thảnh thơi của những chú chim bay liệng đầy trời. Chàng dẫn chúng tôi xem căn bếp hàng ngày vẫn nấu những món ăn lạ, phân tích cho tôi nghe về những gia giảm dành cho món ăn để trong những ngăn gỗ nhỏ. Mùi quế đặc trưng, lá rau khô, ớt và nhiều thứ khác. Tôi đã hứa khi rời Ấn Độ, sẽ để lại cho chàng lọ nước mắm Việt Nam. Chàng rất vui vì điều đó. Chàng mới 26.

Trường học Aptech

Chúng tôi sấp ngửa dậy sớm và lên tầng thượng uống sữa, ăn một vài thức ăn xa lạ, rồi chạy một mạch xuống đợi chiếc xe cà tàng ranh mãnh đến đón đi. Xe đưa chúng tôi đến Aptech là chiếc xe đầy hơi nằng nặng của loại dầu gì đó. Tôi và chị Hằng cùng hai cô bạn nước ngoài chèn vào nhau lắc lư qua những ổ gà trên đường. Những vòng cua lụa là lao qua bao gốc cây. Chàng lái xe trẻ tuổi thể hiện trình độ hạng siêu của mình bằng cách nói chuyện điện thoại suốt đường đi. Đường tắc quá!

Khu chúng tôi học không có gì đặc biệt. Giờ này ở Việt Nam, tôi vẫn còn đang chìm trong cơn ngủ trưa hoặc lang thang cà phê. Bụng thì réo gào nhưng tôi vẫn đủ sức vượt qua màn chào hỏi hàng ngàn năm vẫn diễn ra tại các lớp học buổi đầu gặp gỡ. Cô giáo có đôi mắt thật to tròn sậm màu cà phê. Cô nói thứ tiếng Anh – Ấn khá dễ nghe dù trình độ tiếng Anh của chúng tôi có hạn. Những học viên đến từ nhiều nước với những gương mặt và sắc thái biểu cảm phong phú. Bốn màu da đủ cả. Ngôn ngữ đông tây nam bắc không thiếu miền nào. Một sự hội tụ văn hóa quy mô nhỏ đã diễn ra tại lớp học Aptech này, cho chúng tôi những trải nghiệm lần đầu đầy háo hức. Chúng tôi đã trở thành “rich girls” (chữ chị Hằng dùng) trong tích tắc khi hai chàng Hanit Vairagi và Kartik Dabral xin chữ ký với giá 2.500 rubi (học bổng). Nhờ sự liên hệ mật thiết giữa cơ quan chúng tôi với ĐSQ Ấn Độ mà bao lứa cán bộ đã được sang đất Ấn, tự mình trải qua những cảm giác lần đầu ở nước ngoài.

Tan học, cả bọn ra sân và đứng đợi xe đón về khách sạn trong khói thuốc loang trắng xóa trước mặt của cô bạn Chile. Có hai chú bò thong thả dạo bước bên ngôi đền cổ lỗ chỗ những mảng vữa rụng rời. Những chú muỗi bay như tàu lượn trên không trung. Chiều qua như thế bằng lời gọi hớt hải của chàng lái xe. Chàng cúi rạp người qua tường rào hét gọi mấy đứa chúng tôi đang mải mê cười toe toét dưới nắng chiều. Xe đi qua một con đường vòng xoáy ốc khiến tôi nhớ đến chiếc bếp điện thời cổ lai hy ở nhà bà ngoại với những vòng lò xo đỏ rực. Đã bắt đầu thấy trên đường những xe hoa quả trở đầy nho đen…

Gặp đồng hương, “hàng xóm” và ăn tết Việt

Có mưa trong ngày hôm nay. Mọi người nói thật may, vì Ấn Độ ít mưa lắm. Mưa táp cả vào mặt người đàn ông vừa chở chúng tôi vừa liên tiếp ăn những hạt đậu được lấy ra từ chiếc túi da đính kèm xe tuk tuk. Đôi bàn tay đen và móng tay cáu bẩn. Nhưng tôi cũng chả thấy bẩn nữa, vì chúng tôi đang bị lạc đường. Một người đàn ông Ấn đi cùng vợ đã giúp chúng tôi tìm được đường đến Savar Priya Vihar bằng một cuộc điện thoại và sự kiên nhẫn. Đó là một đôi vợ chồng “nhà giàu”, tôi đoán được qua cách ăn mặc và phong thái giao tiếp. Họ lịch sự và thân thiện ngoài sức tưởng tượng của tôi. Nhờ sự thân thiện đó, chúng tôi nhanh chóng đến khu của những biệt thự trắng sạch sẽ bình yên. Cô chú Tuấn – Thủy ở Đại sứ quán cùng các con của mình đón chúng tôi bằng nụ cười hồn hậu, hỏi han chuyện trò rồi đưa hai chị em tôi đi nạp tiền điện thoại. Tôi bắt đầu quen với đồng rubi và không còn cảm giác sợ hãi của “sân bay lúc nửa đêm”. Gặp người Việt Nam ở nơi xa lạ, lòng ấm như bếp lửa.

400 rubi đã giúp sim điện thoại yên ổn trong túi. Hai chúng tôi đi về và ngồi bật liên tiếp những kênh tivi địa phương của Ấn trong lúc chờ ăn tối. Hai người đàn ông trên sân thượng vẫn xoắn xuýt với lửa cùng những chiếc nồi. Biết thế là vì chúng tôi đã mon men vào phòng ăn lúc chưa có món nào được dọn ra, và tôi đã nhìn trộm họ qua cửa kính nhà bếp. May sao chúng tôi có thể ăn được những món mà hai người đàn ông hào hứng giới thiệu. Hơi cay. Nhưng vẫn ổn. Vừa ăn vừa căng tai ra nghe mọi người nói và đáp trả hay hỏi họ những câu vừa tầm mình. Món hoa quả cắt vụn giúp hơi cay bay đi bớt. Và nó đã bay hoàn toàn sau cuộc trò chuyện của hai chị em với một cô gái Ethiopia, một anh chàng Malaysia và người đàn ông tóc xoăn Colombia. Trước khi chia tay để choàng chăn ấm, cô bạn da đen còn đề nghị thăm phòng tôi một lát. Đôi mắt sáng nổi bật trên làn da thăm thẳm. Cặp mông cong quay vút đi để lại tiếng “Good night” ngọt ngào.

Sau hai tuần dài ăn đồ Ấn không có rau xanh nấu như kiểu nhà mình, chúng tôi thấy quá xót ruột. May sao chủ nhật, Thavy và My rủ qua nhà bạn họ ăn cơm nấu theo kiểu Lào. Chủ nhà đón chúng tôi chính là Bí thư thứ hai của Đại sứ quán Lào tại Ấn. Ông có dáng người mảnh dẻ, miệng cười rất hiền và rất thích âm nhạc. Tuyệt hơn là ông nói được tiếng Việt vì đã có 8 năm học tập ở Việt Nam. Không gian tràn ngập những bài hát Việt Nam. Có lẽ chủ nhà muốn chúng tôi vui và chứng tỏ cho chúng tôi thấy họ yêu Việt Nam như thế nào. Chúng tôi theo ông và con trai ông ra khu chợ cách đó chừng 3 km mua đồ ăn. Chợ nho nhỏ, nhưng có hai cửa hàng thịt bò rất ấn tượng, bán cả chục con to kềnh càng một lúc.

Chúng tôi đến Đại sứ quán Việt Nam tại Ấn Độ ăn tết sớm. Đi cùng 6 người Việt có thêm 2 bạn Lào và 3 bạn Campuchia. Trong không khí nhộn nhịp cười nói của không gian Việt, MC hỏi: Các bạn ngửi thấy mùi gì vào lúc này? Người thì bảo tôi ngửi thấy mùi mùa xuân, người nói tôi ngửi thấy mùi xa quê, người lại cho là mình đang ngửi thấy mùi ấm áp. Chỉ có em bé hồn nhiên là biết tả thực: Cháu ngửi thấy mùi thức ăn ạ! Còn tôi tự đặt câu hỏi rồi tự trả lời: Mùi quê hương ở đâu? Trong nỗi nhớ!

Dilli Haat

50 rubi cho 5 người, chúng tôi đã được tuk tuk khó nhọc ném lại trước cổng Dilli Haat. Thêm 15 rubi cho một vé vào cửa, mảnh sân đầy khoảng trống đã hiện ra. Trời sang chiều, trắng đục như những trang giấy trong cuốn sổ mà anh chàng đeo kính người Ấn tí nữa sẽ nài nỉ tôi mua. Dilli Haat không đông như tôi tưởng, hoặc cũng có thể tùy ngày. Sau khi ném 195 rubi qua cửa sổ để đổi lấy mấy thứ đồ ăn không nuốt nổi, chúng tôi đã sẵn sàng mở ví chi tiêu. Khăn, áo với những đường thêu cầu kỳ tỉ mẩn. Thảm, chăn với những hoa văn sặc sỡ nồng nhiệt. Giày, dép với những mũi giầy hếch lên như chú hề mũi đỏ đang tung hứng cầu bay… Trên đầu, đèn lồng đung đưa. Dưới chân, tranh vẽ bằng tay lan tràn mời gọi. Những chú chó chạy loăng quăng trong sân, hứng chí lại nằm lăn quay ra chờ đón khách. Những đôi mắt cuộn theo chân du khách, như cố níu lại thật lâu, với niềm hy vọng nhỏ nhoi ngời lên trong lời mời. Tôi mua được hai bánh xà phòng hương Neem (cây thường xuân nổi tiếng của Ấn Độ), mùi thanh nhã. Cuối chiều, tôi lại cùng mọi người chui vào tuk tuk, ngồi trên lòng Ieva ấm áp. Nhìn vào khuôn gương trước mặt, chốc chốc lại thấy đôi mắt người lái xe. Trong sâu thẳm đôi mắt ấy như có cả cánh rừng kim tước xạc xào.

India gate, Parliamen House và Cambodian Temple

India Gate chan hòa trong nắng sớm. Nếu được hát thật to lên, tôi sẽ hát một bài hành khúc. Bởi chúng tôi đã được xem một đội quân duyệt binh với bộ quân phục thật ấn tượng. Tôi chụp ảnh chung với một cậu bé dễ thương có làn da mềm và đôi mắt trong trẻo đi chơi cuối tuần cùng bố mẹ. Cậu khác hẳn với cậu bé đang lủi thủi phía sau kia cũng muốn tôi chụp cho một kiểu ảnh. Một đôi mắt khôn lanh bởi trải đời quá sớm. Quần áo đen đúa, miệng cười méo xệch. Cậu chắp tay kiểu Ấn cho tôi chớp vội kiểu ảnh có đôi môi đậm ánh chiều tà chưa kịp hé làm duyên. Xem ảnh, có vẻ hài lòng, cậu bắt tay tôi. Đôi bàn tay trẻ thơ rin rít bụi đất và mồ hôi, lạnh ngắt.

Rashtrapati Bhavan và Parliamen House trời rất trong, đường sạch bong. Những bông hoa đủ sắc mầu rực rỡ 8 cánh nở bung ra cho nắng rót mật. Hoa như những bông thược dược nở vào dịp tết ở Việt Nam. Chúng tôi vừa đi vừa chạy, cậu bạn gần tôi bỗng hét to “I want to fly” khiến cho vài chú chim đậu gần đó giật mình, cánh tung chấp chới. Chúng tôi lại di chuyển sang địa điểm mới. Cambodian Temple nho nhỏ thanh bình mặc dù bên ngoài cánh cổng là những đám bụi khổng lồ nhuộm bạc trắng lá cây. Chúng tôi uống Cocacola, ăn bánh ngọt và loanh quanh ngoài bãi cỏ. Sau đó vào trong đền nhìn các bạn Campuchia thắp hương. Đoạn đường về có vẻ nhanh hơn. Lúc này tôi nhớ Sara Hotel vô cùng, chính xác là nhớ chiếc giường êm ái.

Đền Laxmi Naryan, Bangla Sahib và Jhandewala Deviji

Việc đi chân trần vào tiết trời buốt giá thật khó khăn, nhất là trên nền đá lạnh ngắt. Chúng tôi đi chân trần lội qua dòng nước chảy chậm rãi trước cổng đền Laxmi Naryan. Những dòng người vẫn tiếp tục đổ vào nơi đây. Họ lội qua dòng nước, cúi người vốc một vốc cho lên miệng uống và rửa mặt. Có lẽ dòng nước này sẽ mang lại may mắn cho họ. Dòng nước hòa quyện biết bao mảnh bụi của hàng ngàn hàng vạn đôi chân, bao nhiêu màu da, bao nhiêu ý nghĩ. Sự hòa trộn đó đã chứng minh cho sự gắn kết, cùng chung ý nguyện về một thế giới tốt đẹp và bình yên. Chúng tôi đi thành một hàng và lắng nghe người hướng dẫn kể về sự tích cũng như lễ nghi khi vào đền. Phía trên là những dải kim tuyến lấp lánh trắng đỏ lung linh. Dưới chân thảm trải bao la sạch sẽ. Những người đàn ông và đàn bà ngồi trong im lặng. Nhiều người cầm trong tay quyển kinh đọc lẩm nhẩm, mắt mơ màng. Chúng tôi rời ngôi đền bằng một miếng chè trộn mỡ ngọt lịm được hứng từ tay hai người đàn ông da rất nâu.

Chúng tôi tiếp tục đi đến địa điểm tuyệt vời tiếp theo: Bangla Sahib. Một khung cảnh mênh mông trải ra trước mắt. Màu đỏ trầm nền nã trộn cùng tông vàng thanh tao khiến cho các tòa tháp nổi bật trên nền trời lơ đãng những gợn mây. Từng đàn chim thi nhau bay đến đậu đen kít trên những chóp nhọn ấy. Lạc đà quỳ, hổ phục, sư tử đứng, rắn vươn mình, vịt thảnh thơi… là những con vật được tạc bằng đá, khiến khung cảnh trở nên sống động. Một bức mành được kết bằng hoa vàng theo gió đung đưa…

Chợ INA, chợ hầm Pakila và đền Jhandewala

Nếu so sánh chợ Đồng Xuân với INA Market thì chợ nhà mình hoành tráng hơn, mặc dù INA là chợ thực phẩm nổi tiếng ở Ấn Độ. Càng vào sâu phía trong, đường đi càng nhớp nháp. Những người đàn ông vẫn tiếp tục gánh vác trách nhiệm bán hàng, mặc cho các quý bà dạo quanh ngắm nghía. Chúng tôi gọi món Hongkong Chicken ngay mặt trước của chợ.

Thả hình tròn màu xanh giá 10 rubi vào hộp cửa, chúng tôi ngồi yên vị trên những chiếc ghế sáng bóng của tàu điện ngầm. Giá rẻ. Chất lượng tốt. Tốc độ cao… Metro đúng là lựa chọn số một để đến chợ hầm Pakila. Chợ nằm dưới lòng một thảm cỏ xanh, phía trên, những bầy chim đang tìm đôi ba vụn bánh mì còn sót lại của khách thập phương ngồi nghỉ chân trước và sau khi vào chợ. Chợ toàn đàn ông, những mái tóc ngắn chải keo bóng mượt gọi chúng tôi rối rít trước cửa hàng của họ. Cũng ngả giá trên trời, cũng giá mua dưới đất. Cũng hàng tàu không khác chợ Ngã Tư Sở. Sau khi mua một số thứ, chúng tôi rẽ vào nhà hàng Cusine King đỏ rực, gọi Tomato – Cheese Pizza và Veg. Rice hết 287 rubi. Bữa trưa là động lực cho cả nhóm tiếp tục đi thăm Jhandewala Deviji Temple.

Khác hẳn với những ngôi đền chúng tôi đã từng đến. Jhandewala nằm giữa một mớ ngổn ngang dây điện, dây cáp. Ngôi đền trắng toát càng tăng thêm độ lạnh giá khi tôi đi chân trần vào trong. Hương dừa già quyện cùng mùi nến thơm thoang thoảng. Nơi này những người chưa có gia đình thường đến để cầu hạnh phúc, tình yêu. Những đôi cưới nhau rồi cũng đến để cầu yên ấm, cầu con cái. Tôi nghĩ đây chính là ngôi đến tác hợp duyên số cho biết bao người. Bởi thế mà chúng tôi đã được chụp ảnh chung cùng một đôi cô dâu chú rể. Boeun được tặng một vòng hoa và một tấm khăn may mắn. Cậu tặng tôi vòng hoa bằng cách ném nó từ tay mình lọt hẳn vào đầu tôi. Những bông cúc vàng khi chuyển sang tôi giờ đây là màu của tình bạn, không phải biểu tượng của tình yêu mà người gác đền trao cho cậu đã thì thầm cầu chúc. Tôi ngủ gục trong tuk tuk đường xa. Sea Boeun chịu lạnh ngồi ngoài chắn gió. Bốn chúng tôi đã để tuk tuk lao quá về South Extension Part I, gần tới lớp. Tôi sực tỉnh khi Boeun hốt hoảng hô scouter quay ngược trở lại. Về đến Sara đã là chiều tối. Phía hoàng hôn chỉ còn một đốm lửa mờ.

Safdarjung’s TombQutub Minar

Sudesh dẫn chúng tôi đi trong cơn sương sớm còn chưa kịp tan. Safdarjung’s Tomb như một bài thơ thì thầm lặng lẽ. Tôi đã bắt đầu quen với màu đỏ, màu nâu – màu thời gian của những đền đài Ấn. Những vỉa gạch nép sát vào nhau tạo nên một vẻ đẹp của sự đoàn kết cộng đồng. Tôi ngước nhìn lên một cành cây khô, có cái gì cứ lay động lay động. Tựa như một quả bóng bị xì hơi đang bay trên trời bỗng vương vào cành nhọn mắc míu. Nhìn thật kỹ, thì ra là một chú quạ non. Có lẽ chú vẫn còn đang trong cơn mê ngủ, cánh lười bay. Những bầu tháp tròn trịa như những đôi mắt đẹp của người phụ nữ Ấn, như dáng người mặn mà của các bà các cô tôi vẫn thấy trên đường phố New Delhi. Dặng dừa cao vút vươn lên cùng đỉnh tháp. Chúng tôi cảm giác mình chính là những hạt đường khuấy ngọt cả không gian. Và tiếng cười thì leng keng va vào nhau như từng viên đá trắng…

“Bởi anh dắt em vào ngôi đền cổ/ Nên chén ngọc giờ chìm xuống đáy sông sâu…”. Bỗng muốn đọc to câu thơ của Thu Bồn khi bước chân vào Qutub Minar trong bình minh rực rỡ. Những bức tường đá cũ đã lên nước thời gian hiện ra trước mắt. Ngọn tháp cao vời vợi với kiến trúc siêu đẳng đang ngóng lũ chim vần vũ trên cao. Tôi nghe được tiếng gió gọi từ những rặng cây rất gần. Người quét tháp vẫn cần mẫn với công việc của mình. Sự rộn ràng của chúng tôi không làm anh ta nao núng một đường quét nào. Ấn Độ đã mở ra trước mắt chúng tôi cả thế giới của đền đài và thiên nhiên xanh ngắt. Quên cả bụi đường, những cái chìa tay xin tiền đầy bi thương. Quên cả những cuốc xây dựng dang dở còn nằm bên ngoài kia, chúng tôi đưa mình lạc vào thế giới của cổ tích. Bên loài hoa mọc lúp xúp không có tên trong trí nhớ, những chiếc cột kiểu cách đứng kiêu hãnh qua bao mùa nắng mưa. Nhẹ nhàng, tôi ngồi xuống một chiếc bệ đá có hàng ngàn thân người đã từng ngồi ngơi nghỉ, để cảm nhận những phút giây thư giãn thực sự.

Agra, Tajmahal Raj Ghat

Con đường dài như giấc mơ tôi có trên chuyến xe đi cùng các học viên Aptech. Thời gian bỗng trở nên nhanh lạ thường, đó là khi chúng tôi bước vào Trip 2, bắt đầu với Agra. Hai bên đường, bụi bay đầy trong gió. Ấn Độ quãng đó xơ xác và nghèo nàn. Nhiều đoạn thật giống với con đường quanh khúc ruột miền Trung Việt Nam. Tour chỉ thực sự là tour khi xe dừng lại ở Agra Fort. Những bầy khỉ quấn quýt bên nhau hoặc phân chia nhau ra mỗi con ngồi gác một góc pháo đài nhìn ngắm du khách với con mắt láo liên nhí nhố. Thiên nhiên, con người, vạn vật hòa thuận, quyện chặt nhau.

 Mộ Mahatma Gandi nằm trong một khu mênh mông hoa cỏ. Nắng chiều xiên xuống nhè nhẹ thanh bình. Raj Ghat đơn giản vô cùng. Một ngôi mộ lát đá bằng phẳng, xếp lên đó những bông cúc vạn thọ vàng trắng tươi tắn. Gió se se thổi bên những chiếc ghế đặt trên khu tường thành cao. Đứng từ trên nhìn xuống khuôn viên có đặt ngôi mộ, một cảm giác yên ả ngập tràn… Khác với Lăng Bác của chúng ta, nơi này nếu muốn vào thăm mộ phải gửi giầy mất 5 rubi.

Tajmahal – “giọt lệ lăn trên gò má người thiếu nữ”  đã ở gần bên. Gió chiều thổi lạnh từng sợi tóc. Xếp hàng dài vô tận để vào thăm hầm mộ tối tăm. Chợt giật mình, ngày hôm nay bao người nối nhau vào chiêm ngưỡng nó, chính là đang giáp mặt với một công trình chất đầy xương máu của bao người trong quá khứ. Dưới kia, dòng nước xôn xao níu kéo mặt trời trong ngần, đỏ ối, khổng lồ…

Lodhi garden và ngày chia tay

Chiều ngập nắng. Tôi cùng Ibrahim thong dong đi dạo bên những lối cỏ ngoằn nghèo, trêu lũ ngỗng, chọc lũ chim, ngắm hoa và giơ tay “bắt” gió. Lodhi garden đẹp như trong giấc mơ. Sự bình yên này nghìn năm sau cũng không thể tìm thấy lại được nữa… Còn giờ đây, chúng tôi đang ngồi trên taxi ra sân bay, trở về VN trong một tâm trạng lẫn lộn: lưu luyến New Delhi nhưng lại mong máy bay sớm hạ cánh xuống sân bay Nội Bài. Đến lúc yên vị trên máy bay của hãng hàng không Thái, đầu tôi vẫn bập bùng mấy câu thơ vừa kịp phác thảo: “Dưới chân đồi mờ sương/ Tiếng vẫy tay thanh bình của lũ chim đậu trên ngọn tháp/ Hơi nắng tan trong thành phố/ Xập xòe tán lá, sà mình xuống thảm cỏ mùa xuân/ Những chồi non mây mẩy, êm ái gọi bàn chân/ Bức tranh cuộc sống, không gợn ưu phiền/ Tôi tự cho bút mình, phết lên toàn màu trong trẻo”.

 

Published in: on 08/12/2017 at 10:17 Sáng  Gửi bình luận  

Một năm trước…

Đêm qua ngủ rất muộn, chỉ vì muốn tìm đủ ảnh minh họa cho bài viết về Ấn Độ. Xem lại những tấm ảnh của thời gian cách đây một năm, nhớ thế! Những gương mặt mới gặp lần đầu cũng là lần cuối ấy trôi lại rất gần, cười nói trong đầu. Thử nghĩ con người không có trí nhớ, thì còn việc gì có ý nghĩa nữa đây?

Lần đi nước ngoài đầu tiên đúng là quan trọng thật sự. Nó mở ra cho mình cái nhìn mới về thế giới, đôi mắt được bao quát hơn về cuộc sống và cũng cảm nhận chi tiết hơn về những gì lần đầu gặp. Lần đầu tiên, cái gì “lần đầu tiên” cũng đều ý nghĩa. Như mối tình đầu, như lần rung động đầu, như buổi hẹn hò đầu, như sự va chạm đầu,… Vì cái cảm giác mới mà lần đầu tiên ta được trải nghiệm, chẳng phải là lạ lẫm lắm sao?

Vừa viết cho chị Hằng một cái mail nho nhỏ. Bỗng thấy lòng mình lắng lại. Người đã ở cùng phòng với mình hai tháng, cùng đến trường, cùng đi các chuyến khám phá… có lúc thấy là người thân duy nhất ở đất nước xa lạ, vậy mà nay thành xa xôi. Cũng như có lúc đã từng thấy vô cùng thấu hiểu, nhưng đôi khi lại giận giữ đến lạ lùng… Mình đúng là dễ yêu dễ giận, dễ quên dễ nhớ.

Hơn một năm trước, ngày chia tay Ấn Độ, chúng tôi đã khóc, vì lưu luyến, vì có cảm giác khó mà trở lại lần nữa. Nơi lưu giữ bao nhiêu hình ảnh đẹp, trong đó có Lodhi Garden – giấc mơ bình yên vĩnh viễn không có được lần hai.

Published in: on 20/04/2011 at 10:09 Sáng  Gửi bình luận  

India market

Chợ Ấn không phải là không có hàng Tàu. Nhiều là khác. Nhiều khi đầu óc không tỉnh táo vẫn muốn vớ đồ Tàu, tuy có biết là chở củi về rừng. Chợ cũng là kỷ niệm khó quên trong chúng tôi. Chợ là một đời sống đậm đặc và chân thật nhất. Đây là 3 khu chợ tiêu biểu tôi đã qua…

Published in: on 14/03/2010 at 11:05 Chiều  Gửi bình luận  

Five senses garden

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Ở khu vườn này, tôi đã có hai bức tranh chân dung mang về Việt Nam làm kỷ niệm.

Published in: on 14/03/2010 at 7:52 Chiều  Gửi bình luận  

Thành quả

Hai tháng “miệt mài” học tập cuối cùng đã kết thúc. Dấu mốc đó bao giờ cũng là buổi trao chứng chỉ của trung tâm. Các nước lần lượt được đọc tên lên nhận chứng chỉ và sẽ có đôi điều thưa gửi gì đó với nơi đã “nuôi ăn nuôi học” mình hai tháng trời.

Bọn mình mặc áo dài (tất nhiên rồi). Có vẻ mọi người đều thích tà áo dài Việt Nam. Theo mình vì nó thực sự duyên dáng, đáng yêu, dễ thương, nữ tính. Không lòe xòe, không lùng thùng, không ngắn ngủn… áo dài thướt tha, kín đáo mà vẫn vô cùng gợi cảm.

Sau lễ phát chứng chỉ cùng với một lô xích xông phát biểu trên trời dưới đất, bọn mình cũng được đến với phần Ăn. Phần này thì quá hào hứng rồi vì đói ngấu nghiến. Sau phần ăn thì đến phần chào tạm biệt. Thực sự lúc này (chứ không phải trong goodbye party), mọi người sẽ không còn thấy nhau nữa. Có cái gì đó rưng rưng, cay cay. Những cái nắm tay, ôm vai cũng xiết chặt hơn. Vì trong tim mỗi người đều hiểu, chẳng có nhiều cơ hội cho ngày gặp lại.

Về thôi, “về thu xếp lại”…

 

 

 

 

 

 

 

 

Published in: on 05/03/2010 at 5:52 Chiều  Gửi bình luận  

Goodbye party

Cảm giác của ngày chia tay thật khác biệt. Muốn nói nhiều và muốn cười nhiều. Không phải vì vui, mà vì thấy nuối tiếc. Những gương mặt ở đây thật hồn nhiên sống động. Chỉ có tôi là đang cảm thấy ưu tư. Ưu tư khi nghĩ về cuộc đời ngắn ngủi và niềm vui bao giờ cũng trôi rất nhanh.
Thôi cứ nghĩ rằng, tạm biệt niềm vui này để bước vào niềm vui kia. Như thế sẽ thấy, tất cả mọi cuộc chia tay đều chỉ là tạm nghỉ.

 

Published in: on 04/03/2010 at 5:46 Chiều  Gửi bình luận  

Agra 2

 

Thời gian đã không còn muốn chờ đợi chúng tôi. Sẽ kết thúc những ngày tháng tuyệt vời ở trip này. Những khuôn mặt vừa kịp nhớ đã sắp trở thành kỷ niệm. Tôi nhìn khắp lượt, có bao nhiêu người trong số họ tôi sẽ gặp lại lần thứ hai?

 

Published in: on 20/02/2010 at 1:26 Sáng  Gửi bình luận  

Agra

Con đường dài như giấc mơ tôi có trên chuyến xe đi cùng các học viên Aptech. Thời gian bỗng trở nên nhanh lạ thường, đó là khi chúng tôi bước vào Trip 2, bắt đầu với Agra.

Hai bên đường, bụi bay đầy trong gió. Ấn Độ quãng đó xơ xác và nghèo nàn. Nhiều đoạn thật giống đường qua khúc ruột miền Trung của Việt Nam. Tour chỉ thực sự là tour khi xe dừng lại ở Agra fort. Những bầy khỉ quấn quýt bên nhau hoặc phân chia nhau ra mỗi con ngồi gác một góc pháo đài. Thiên nhiên, con người, vạn vật hòa thuận.

Tajmahal – giọt lệ lăn trên gò má người thiếu nữ  đã ở gần bên. Gió chiều thổi lạnh từng sợi tóc. Xếp hàng dài vô tận để vào thăm hầm mộ tối tăm. Chợt giật mình, ngày hôm nay bao người nối nhau vào chiêm ngưỡng nó, chính là đang giáp mặt với một công trình chất đầy xương máu của bao người trong quá khứ. Dưới kia, dòng nước xôn xao níu kéo mặt trời trong ngần đỏ ối khổng lồ…

Published in: on 20/02/2010 at 12:32 Sáng  Gửi bình luận  

Avanture Island

 

14/2 chúng tôi bắt taxi đi Noida. Một ngày ngọt ngào niềm vui với những trò chơi đứng tim và lãng mạn.

Published in: on 17/02/2010 at 9:57 Chiều  Gửi bình luận  

Cỏ xanh

India bắt đầu những ngày nắng nhiều. Đã có thể mặc quần áo của mùa hè và tắm ánh mặt trời trên những thảm cỏ xanh…

Published in: on 15/02/2010 at 12:42 Chiều  Comments (2)  

Trừ tịch trong cảm giác

Một đêm đón Tết trong cảm giác. Có những nghĩ suy và nỗi nhớ cồn lên như những giọt mưa xuân nhè nhẹ thấm vào đất gọi chồi xanh tỉnh giấc. Chào một năm mới thực sự đang chảy trên quê hương tôi!

Không hương khói, không bánh trưng, không ti vi với cầu truyền hình như mọi năm. Vẫn chỉ là Sara hotel nhỏ bé. Em Nga mang qua cho đồ ăn Việt Nam mẹ em nấu, và copy cả Táo quân 2010 cho hai chị em xem đỡ buồn. Mình tự hứa với lòng, sẽ gắng sống ấm áp như vậy với xung quanh, để mỗi phút giây sống là những điều đẹp đẽ lưu lại với cuộc đời.

Bây giờ Việt Nam đang là 21h15. Mọi người đều tất bật và háo hức chờ giao thừa. Ở quê, đã nghe tiếng pháo đì đùng qua điện thoại và giọng Win trong veo chúc mừng mẹ năm mới. Còn mình, sẽ là trừ tịch trong cảm giác. Một sự lặng lẽ bình yên.

Published in: on 13/02/2010 at 9:20 Chiều  Gửi bình luận  

Mùi gì?

Chúng tôi bắt 3 xe tuk tuk đến Đại sứ quán Việt Nam tại Ấn Độ ăn tết sớm. Đi cùng 6 chúng tôi có thêm hai bạn Lào và ba bạn Campuchia. Nhìn chúng tôi như cùng một đất nước: Việt Nam.

Trong không khí nhộn nhịp cười nói của không gian Việt, MC mới hỏi: Các bạn ngửi thấy mùi gì vào lúc này? Người thì bảo tôi ngửi thấy mùi mùa xuân, người nói tôi ngửi thấy mùi xa quê, người lại cho là mình đang ngửi thấy mùi ấm áp. Chỉ có em bé hồn nhiên là biết tả thực: Cháu ngửi thấy mùi của thức ăn ạ!

Ở bên này, vào lúc mọi thứ  bình thường, ngày ngày mình vẫn phải lên xe đến lớp thì quê mình đang rục rịch chuẩn bị ăn tết. Lần đầu tiên nếm trọn cảm giác ăn tết xa quê, thiếu quá sự bận rộn, lo toan vẫn có vào cuối mỗi năm cho đến lúc giao thừa.

Mưa đang dội từng hạt vào mặt kính. Tiếng lộp độp dịu nhẹ gợi nhắc mưa xuân bên nhà. Chiều, hai chị em đi chợ phải đội khăn về dưới mưa. Bụi trên đường bốc lên nhè nhẹ. Chẳng kịp nghĩ gì ngoài đôi chân vội vàng bước chạy trốn những hạt mưa đuổi theo nghịch ngợm.

“Tháng giêng ngày mỏng quá/ Nỗi buồn nghe cũ rồi/ Mà bên kia tờ lịch/ Nỗi niềm mưa rót rơi”.

Mùi quê hương ở đâu? Trong nỗi nhớ.

Published in: on 08/02/2010 at 11:57 Chiều  Gửi bình luận  

Zoo

Chúng tôi thức dậy khi nắng đã dồn xuống tận cầu thang tầng hai. Kế hoạch Zoo là bột phát. Tôi, chị Hằng và anh bạn người Su – đăng đến sở thú quốc gia chỉ với một gói snack hiệu American phong cách Cream & Onion. Sau pha gửi túi 3 Rb, chúng tôi xếp rồng rắn sau những áo sari, áo dài, áo len nhiều màu đượm mùi Ấn.
Đã thấy những lùm cây rậm rạp hiện ra. Sau lưng, những đoàn người tiếp tục nối nhau đi vào. Con đường dài quanh co tít tắp.
Ngỗng trắng nằm rỉa lông sưởi nắng bên dòng nước đọng ngấn. Màu xanh của rêu nhắc nhở một môi trường nước đang bị đe dọa.

Purana Qila cổ kính hiện ra như trong những câu chuyện cổ tích ngày xưa.

Những thân cây cong như những chiếc cầu bắc ngang sông trở bao câu chuyện.

Hồ nước yên tĩnh, bầy chim yên tĩnh, con người xao động.

Những chiếc ghế nghỉ chân trộn cùng nắng vàng, làm ra màu rực rỡ.

Bút vẽ của tranh trời

Nhện kết tơ tạo thành một bức mành kỳ lạ. Nắng rọi vào lóng lánh. Gió chạm vào đung đưa.

Nắng chói như trên sa mạc. Trời xanh lóa mắt.

Chim bay như muỗi lượn ở những buổi chiều quê Việt Nam.

Tê giác dạo quanh hồ nước, chả thèm ngó xem trên cao kia lũ chim đang kháo nhau chuyện gì.

Những bầy chim ngày một đông lên. Ấn Độ lúc nào cũng thấy những đốm đen dày kít trên bầu trời.

Sừng dê là cả một kiệt tác của tạo hóa.

Cuộc sống bầy đàn ấm áp.

Hà mã lùi lũi bước dưới nắng trưa, mặc cho những chiếc máy ảnh đang chĩa dày đặc lại chúng.

Thật khuất lấp sau những tán cây, sự sôi động của của những chú cò chân dài không làm ảnh hưởng đến bất kỳ ai.

Và tất nhiên rồi, ngay cạnh đó, người dọn rác cứ làm việc của mình, mặc cho lũ chim ầm ĩ bên tai.

Sư tử lượn quanh chuồng, gặm một khối cô đơn nhẫn nại.

Màu trắng pha hồng trên bộ lông đẹp như thế này cuối cùng sẽ rụng dần dưới tấm lưới hạn hẹp.

Hươu cao cổ ăn bữa trưa đạm bạc.

Gấu thể dục ậm ạch vòng quanh sân nhà.

Sư tử trắng vờn bạn qua song sắt.

Cuộc sống vẫn thanh bình như thế, trên bãi cỏ này. Nhưng bao giờ vào vườn bách thú, tôi cũng thấy vương lại cảm giác ngậm ngùi, cho những kiếp đời không được biết đến tự do đích thực. Lại cứ muốn đọc “Mua vui cũng được một vài trống canh”.

Published in: on 03/02/2010 at 1:43 Sáng  Gửi bình luận  

Lodhi garden

Ở Ấn, nếu bảo tôi muốn quay lại nơi nào lần thứ hai, tôi nói: Nơi này!

Published in: on 27/01/2010 at 10:28 Chiều  Comments (5)  

Play football

Lohdi Garden “xanh như là chiêm bao”. Một không gian lý tưởng cho những trái banh chuyển động. Tôi là người đầu tiên nhập cuộc vào đội bóng của những người đàn ông. Chỉ một lúc sau, nhóm chúng tôi đã có 3-4 bạn nữ.
Vừa đá tôi vừa cảm nhận những vòng xoay tuyệt diệu. Rồi hiểu rằng tại sao đàn ông thích đá bóng và thích xem bóng đá. Tinh thần thoải mái. Cơ thể linh hoạt. Chỉ nghĩ đến trái bóng tròn và cách điều khiển đôi chân. Ban đầu, chúng tôi chơi đá luân chuyển. Sau nữa, chúng tôi chơi tranh bóng với một người ở giữa và vòng tròn xung quanh. Cuối chiều, chúng tôi chơi đá bóng theo đội. Tôi cũng ghi được một bàn vào gôn của anh chàng Toni có đôi chân vắt bóng cực khéo.

Published in: on 26/01/2010 at 11:31 Chiều  Comments (1)  

Bữa ăn lịch sử

Sau hai tuần dài ăn đồ Ấn không có rau xanh nấu như kiểu nhà mình, chúng tôi thấy quá xót ruột. Chủ nhật, Thavy và My rủ chúng tôi qua nhà bạn họ ăn cơm nấu theo kiểu Lào. Saket lấy mất của chúng tôi 50 Rb. Đổi lại chúng tôi đã không phải ân hận khi bắt đầu leo lên tuk tuk theo chân hai anh bạn cùng lớp đến nơi sẽ đem lại cho chúng tôi sự ấm cúng.

Khu nhà nằm ngay gần Đại sứ quán Lào, bình yên dưới những bóng cây xanh mát. Người bạn Lào chính là Bí thư thứ hai làm việc tại Đại sứ quán. Ông có dáng người mảnh dẻ. Miệng cười rất hiền. Và đặc biệt rất thích âm nhạc. Chúng tôi theo ông và con trai 14 tuổi của ông ra khu chợ cách đó chừng 3 km để mua đồ ăn. Chợ nho nhỏ thôi, nhưng có hai hàng thịt bò rất ấn tượng. Không giống những quầy bán thịt bò be bé ở Việt Nam, cửa hàng ở đây bán cả chục con một lúc.

Thú vị nhất là lúc chúng tôi chuẩn bị bữa ăn. Trời rất ấm. Càng ấm thêm bởi khói tỏa ra từ chỗ bếp nướng thịt. Chúng tôi rửa rau, gọt đu đủ, cắt dưa chuột, cà chua… để làm salat. Vừa làm vừa tranh thủ ăn những miếng thịt nướng nóng bỏng vừa được gắp ra từ giàn nướng trên than đỏ hồng. Hai chị em mắt sáng ngời vì lâu lắm mới được ăn một bữa ngon lành như thế.

Tuyệt vời hơn là chủ nhà người Lào lại nói được tiếng Việt, vì ông đã có quãng thời gian học ở Việt Nam những 8 năm. Cả không gian tràn ngập những bài hát Việt Nam. Có lẽ chủ nhà cũng muốn chúng tôi vui, và chứng tỏ cho chúng tôi thấy họ yêu Việt Nam như thế nào.

Bữa trưa của chúng tôi diễn ra lúc 16h, trộn thành bữa tối. Xong xuôi, chúng tôi kéo nhau đi City Walk – một đại siêu thị của Ấn. Vào đây mới thấy được sự phân biệt giàu nghèo rõ nét. Toàn giá trên trời. Chị Hằng mua được một chiếc ví hoa hồng đỏ 499 Rb. Tôi thì mua 3 chiếc áo pull cho Win 300 Rb.

Đi đại siêu thị rồi về vẫn phải đi chợ mini. Chúng tôi hạ chân xuống Green Park Market mua bánh ngọt, sữa chua và hoa quả cùng rau củ. Xách nặng trĩu cả tay. Nhưng mà thấy yên tâm hẳn vì tuần tới bữa trưa sẽ không phải ngắc ngoải với noodle nóng nảy như hai hôm vừa rồi nữa.

Đêm nằm, hơi khói của thịt nướng và rổ rau xanh ngắt vẫn còn quấn lấy đầu óc tôi. Ôi cái tính ăn tham e rằng chẳng bao giờ sửa nổi 🙂

Published in: on 26/01/2010 at 11:16 Sáng  Gửi bình luận  

Chợ hầm và đền Jhandewala Deviji

Thả hình tròn màu xanh giá 10 Rb vào hộp cửa, chúng tôi được đi vào và ngồi yên vị trên những chiếc ghế sáng bóng của tàu điện ngầm. Giá rẻ. Chất lượng tốt. Tốc độ cao… Metro đúng là lựa chọn số một. Có điều chúng tôi ngố quá, đoạn đường về không dám đi vì sợ không biết bến mà xuống. Sudesh – chàng trai bản địa nhiệt tình tốt bụng chỉ đi cùng chúng tôi được nửa chặng đường.

Chợ hầm Palika nằm dưới thảm cỏ xanh. Phía trên là những bầy chim đang tìm đôi ba vụn bánh mì còn sót lại của khách thập phương ngồi nghỉ chân trước và sau khi vào chợ. Chợ toàn đàn ông, tất nhiên rồi. Hôm nay đàn bà phụ nữ hình như cũng quên chuyện mua bán. Người mua cũng đàn ông. Người bán cũng đàn ông. Toàn những mái tóc ngắn chải keo bóng mượt gọi chúng tôi rối rít trước cửa hàng của họ. Cũng ngả giá trên trời, cũng mua giá dưới đất. Cũng hàng tàu không khác chợ Đồng Xuân.

Chúng tôi quay trở ra sau khi đã mua được một số thứ. Cusine King đỏ rực tặng hai chị em một suất Tomato & Cheese Pizza và Veg. Rice cùng Ice – cream 287 Rb. Bữa trưa là động lực cho cả nhóm tiếp tục đi thăm Jhandewala Deviji Temple.

Khác hẳn với những ngôi đền chúng tôi đã từng đến. Jhandewala nằm giữa một mớ ngổn ngang dây điện, dây cáp. Ngôi đền trắng toát càng tăng thêm độ lạnh giá khi tôi đi chân trần vào trong. Hương dừa già quyện cùng mùi nến thơm thoang thoảng. Nơi này những người chưa có gia đình thường đến để cầu hạnh phúc, tình yêu. Những đôi cưới nhau rồi cũng đến để cầu yên ấm, cầu con cái. Tôi nghĩ đây chính là ngôi đến tác hợp duyên số cho biết bao người. Bởi thế mà chúng tôi đã được chụp ảnh chung cùng một đôi cô dâu chú rể. Boeun được tặng một vòng hoa và một tấm khăn may mắn. Cậu tặng tôi vòng hoa bằng cách ném nó từ tay mình lọt hẳn vào đầu tôi. Những bông cúc vàng khi chuyển sang tôi giờ đây là màu của tình bạn, không phải biểu tượng của tình yêu mà người gác đền trao cho cậu đã thì thầm cầu chúc.

Tôi ngủ gục trong tuk tuk đường xa. Sea Boeun chịu lạnh ngồi ngoài chắn gió. Bốn chúng tôi đã để tuk tuk lao quá về South Extension Part I, gần tới lớp. Tôi sực tỉnh khi Boeun hốt hoảng hô scouter quay ngược trở lại. Về đến Sara đã là chiều tối. Phía hoàng hôn chỉ còn một đốm lửa mờ.

Published in: on 20/01/2010 at 11:11 Chiều  Comments (1)  

Safdarjung’s Tomb

Sudesh dẫn chúng tôi đi trong cơn sương sớm còn chưa kịp tan. Safdarjung’s Tomb như một bài thơ lặng lẽ. Chỉ có chúng tôi. Không ai nữa.

Tôi đã bắt đầu quen với màu đỏ, màu nâu – màu thời gian của những đền đài Ấn. Những vỉa gạch nép sát vào nhau tạo nên một vẻ đẹp của sự đoàn kết cộng đồng. Những chú chim vẫn ca bài ca cuộc sống. Tôi ngước nhìn lên một cành cây khô, có cái gì cứ lay động lay động. Tựa như một quả bóng bị xì hơi đang bay trên trời bỗng vương vào cành nhọn mắc míu. Thì ra là một chú quạ non. Có lẽ chú vẫn còn đang trong cơn mê ngủ, nên cánh lười bay.

Những bầu tháp tròn trịa như những đôi mắt đẹp của người phụ nữ Ấn, như dáng người mặn mà của các bà các cô tôi vẫn thấy trên đường phố Delhi. Dặng dừa cao vun vút vươn lên cùng đỉnh tháp, vời vợi xanh.

Chúng tôi cảm giác mình chính là những hạt đường khuấy ngọt cả không gian. Và tiếng cười thì leng keng va vào nhau như từng viên đá trắng…

Published in: on 20/01/2010 at 9:25 Chiều  Gửi bình luận  

Raj Ghat – New Delhi

 Mộ Mahatma Gandi nằm trong một khu mênh mông hoa cỏ. Nắng chiều xiên xuống nhè nhẹ đẹp thanh bình. Không như tưởng tượng của tôi, Raj Ghat đơn giản vô cùng. Một ngôi mộ lát đá bằng phẳng, xếp lên đó những bông cúc vạn thọ vàng trắng tươi tắn. Gió se se thổi bên những chiếc ghế đặt trên khu tường thành cao. Đứng từ trên nhìn xuống khuôn viên có đặt ngôi mộ, một cảm giác yên ả ngập tràn… Khác với lăng Bác của chúng ta, nơi này nếu muốn vào thăm mộ phải gửi giầy mất 5 Rb.

Published in: on 20/01/2010 at 8:57 Chiều  Gửi bình luận  

Humayun’s Tomb – India

Humayun’s Tomb là nơi thật đáng nhớ. Kiến trúc đẹp. Không gian rộng. Quang cảnh thanh bình. Ánh nắng chan hòa. Cỏ cây xanh mướt. Những bé học sinh vỗn vã hồn nhiên. Những bóng dừa cao lộng. Cơn đói cồn cào cũng không thể làm chúng tôi thấy bớt hào hứng với nơi này.

Published in: on 18/01/2010 at 11:42 Chiều  Gửi bình luận  

Lotus Temple

Ngôi đền hoa sen trắng tinh khôi trong nắng ấm. Loài hoa sen luôn gợi lên sự thanh tao và nhẹ nhàng. Bỏ giày ra, đi chân không vào đền, những dãy ghế dài mộc mạc đang chờ đón. Những cánh hoa sen mở e ấp dưới ánh sáng lóng lánh của mặt trời, ôm những dáng người nhỏ bé vào lòng à ơi…

Hai chị em tôi đứng chắn hết cả bông hoa sen khổng lồ 🙂

Keo đi cùng chúng tôi suốt hành trình.

Boeun thì phụ trách việc gửi giày dép khi vào đền cho cả nhóm.

Carmen thường hút thuốc rất thơm.

Tôi làm dáng trước background lần đầu tiên được chiêm ngưỡng.

Hai anh chàng Pakistan hiền lắm!

Rejina lúc nào cũng điệu với một lọn tóc phía bên mặt.

Phía bên trong Lotus Temple.

Hai chị em và các bạn Mongolia.

Chụp lưu niệm cùng một gia đình người Ấn đi thăm đền.

Trước khi chia tay, còn thấy mình lưu luyến.

Published in: on 18/01/2010 at 11:31 Chiều  Gửi bình luận  

Qutub Minar

“Bởi anh dắt em vào ngôi đền cổ
Nên chén ngọc giờ chìm xuống đáy sông sâu…”

Chúng tôi bắt đầu hành trình ngày thứ 7 bằng việc bước chân vào Qutub Minar trong bình minh rực rỡ. Tôi bỗng muốn đọc to câu thơ của Thu Bồn khi thấy những bức tường đá cũ đã lên nước thời gian hiện ra trước mắt.

Ngọn tháp cao vời vợi với kiến trúc siêu đẳng khiến những con mắt không thôi ngước lên nhìn. Mặc cho lũ chim vẫn tiếp tục vần vũ trên cao, chúng tôi thi nhau chụp ảnh. Cũng có thể bầy chim đang nhìn chúng tôi là một bầy gì đó thật lạ lùng. Vì không chỉ ríu rít, chúng tôi còn lưu giữ kỷ niệm. Chim này, mày có như thế không?

Tôi nghe được tiếng gió gọi từ những rặng cây rất gần. Người quét tháp vẫn cần mẫn với công việc của mình. Và chúng tôi ư? Không thể làm anh ta nao núng một đường quét nào.

Ấn Độ đã mở ra trước mắt chúng tôi cả thế giới của đền đài và thiên nhiên xanh ngắt. Quên cả bụi đường, những cái chìa tay xin tiền đầy bi thương. Quên cả những cuốc xây dựng dang dở còn nằm bên ngoài kia, chúng tôi cho mình lạc vào thế giới của cổ tích. Những đổ nát hoang tàn chỉ duy nhất gợi lên sự cổ kính, không hề có chút hoang vu.

Những loài hoa mọc lúp xúp không có tên trong trí nhớ. Chúng đã nở bao mùa? Đã đón bao bước chân tìm đến? Đã mong bao đôi chân ấy hãy quay trở lại để nhìn chúng thêm một lần? Mà hình như, sự quay trở lại là khó khăn hơn việc chúng cố tồn tại thêm vài ngày nữa cho trọn vẹn đợi chờ.

Tôi nhảy lên bờ tường cao, cùng chụp với Sea Beaun 1 tấm. Cậu là người rất chu đáo. Trong hành trình thứ bảy này, đã hai lần cậu mở lọ thuốc quý của mình ra bắt tôi phải uống. Sáng một viên. Chiều một viên. Để tan ốm. Cậu cũng là người hay nhắc tôi nhất về việc đứng loăng quăng chỗ đông người, đẩy tôi lùi vào hè những lúc có xe phóng qua…

Anh chàng cao to này là người quản lý ở trường học chúng tôi. Anh có mái tóc dài bồng bềnh. Sự lãng tử. Bước nhảy dài vạn dặm. Biết đâu trong số những học trò của Aptech, có ai đó đã nằm mơ thấy anh. Tôi thì chưa.

Người đàn ông đội mũ kiểu cách đến từ Bangladesh. Ông có giơ cho tôi xem trong máy ảnh ông vài bức hình của tôi. Một cử chỉ thân thiện. Tuy nhiên nếu được chọn tất cả những thứ từ ông, tôi chỉ dám chọn cái… mũ.

Bạn trai có chiếc máy ảnh chuyên nghiệp này cực kỳ giống Cường (bạn tôi). Anh trông rất ngọt với mái tóc bóng chải ngược và chiếc áo body thời trang. Lúc nào anh cũng sát sạt bên cô bạn tóc vàng (có lẽ là cùng quốc gia). Một đôi tuyệt cú về màu da, làn tóc và sở thích chụp ảnh. Cái đó thì chẳng nghi ngờ gì.

Keo thì thật hiền. Bị tôi bắt nạt khi mang hộ balo, cất hộ sổ và bút, gửi cả tất và chìa khóa khi muốn rảnh tay. Với Keo, tôi hoàn toàn quên việc mình là người khác giới, vì tôi và cậu trông thật trẻ con. Chả nghĩ gì ngoài việc đi bộ và nhìn ngắm. Cậu hay cười, vì không thể nói nhiều hay vì không thích nói. Điều đó tôi nghĩ cũng không cần quá quan tâm.

Salamy khăn hồng, anh bạn Lào thân thiện. Tôi có nói với anh rằng anh rất giống ca sĩ Thế Sơn của Việt Nam. Anh vui vì điều đó. Một ngôi sao bình dị trong lòng bạn bè. Hơn nhiều việc làm một ca sĩ ấy chứ. Phải không My?

Hai cô bạn da đen sành điệu luôn đi cùng nhau. Fili tóc xù là cô gái vô cùng điệu. Thay hoa tai mỗi ngày. Và sự bốc lửa thì không còn gì phải nói. Tôi nghĩ các chàng trai đều dễ điêu đứng vì sự quyến rũ của cô nàng, nhất là lúc lên xe, vì nóng (hay vì muốn) mà cô nàng chỉ có một manh áo mỏng như đi biển mùa hè 🙂

Những anh chàng người Ấn. Chúng tôi gặp trong khu tham quan. Họ khiến tôi nhớ đến các bạn nam học cấp hai. Vì trông rất ngố 🙂

Lúc này nắng đã lên rất cao. Và tôi thấy giống như một buổi trưa hè Việt Nam.

Những chiếc cột kiểu cách dứng gần gũi bên nhau qua bao mùa nắng mưa. Tôi đã ngồi xuống đây, chiếc bệ đá có hàng ngàn thân người từng ngồi đây ngơi nghỉ.

Vandy đã có hai con trai. Cô gái Cambodia này giỏi tiếng Anh và là người quan trọng trong những cuộc đi chơi tự tổ chức của cả nhóm bởi sự quả quyết và nhanh nhẹn của cô.

Những khu tham quan chúng tôi qua luôn có những nhóm học sinh Ấn Độ ở đấy. Có lẽ nhà trường tổ chức cho các em đi tìm hiểu lịch sử đất nước mình. Thực tế bao giờ chả tốt.

Chico, anh chàng vui tính người Chile ở cùng Sara với chúng tôi. Anh chàng có khả năng ngôn ngữ đặc biệt. Thỉnh thoảng lại bắt tôi đọc từ 1-10 tiếng Hindi. Khi tôi ngắc ngứ, anh chàng nhắc thầm bằng khuôn miệng mở to và đôi mắt tròn hết cỡ.

Những chiếc ghế sắt điệu đà đợi chúng tôi dừng chân nghỉ. Cô bạn người Nga đêm party trước nhảy rất vui đã ngồi cùng tôi để lưu lại kỷ niệm.

Atabek cao hơn chúng tôi nhiều. Cậu thường chọc chúng tôi khi đi cùng bằng ánh mắt, miệng cười hoặc cái ngoắc tay. Trong bữa trưa, cậu đã cắn của tôi một miếng bánh và tôi cũng cắn lại. Nhưng cậu lãi, vì bánh của hai chị em tôi 99 Rb trong khi bánh cậu chỉ có 85. Hihi. Cậu và tôi cũng trẻ con như tôi với Keo vậy.

Published in: on 18/01/2010 at 12:00 Chiều  Comments (2)  

Tôi đã thấy một Delhi xanh

Tôi đã thấy một Delhi xanh

dưới chân đồi mờ sương

tiếng vẫy tay thanh bình của lũ chim đậu trên ngọn tháp

hơi nắng tan trong thành phố

xập xòe tán lá

sà mình xuống thảm cỏ mùa xuân

Những chồi non mây mẩy
êm ái
gọi bàn chân

Bức tranh cuộc sống

không gợn ưu phiền

tôi tự cho bút mình

phết lên toàn màu trong trẻo

Published in: on 18/01/2010 at 1:43 Sáng  Gửi bình luận  

Chuyện Sara

Đối với chúng tôi, đương nhiên phòng ngủ và phòng ăn của Sara Hotel là hai căn phòng quen thuộc nhất. Phòng ngủ nhỏ. Phòng ăn cũng nhỏ. Tấm cửa gỗ nâu chắc nịch, đèn vàng và những cốc nước trong.

Những buổi sáng trở dậy, mở mắt ra lại thấy tivi treo trên tường, tấm tranh vuông xinh xắn và chăn trắng ấm mềm giữ cho giấc ngủ tôi ngon. Sàn nhà có thể đi chân không. Chiếc bàn đá là nơi hai chị em hôm nào cũng ngồi ăn mì tôm sau buổi đi học về. Ấm nước một ngày nấu hai chục lần. Và điều hòa chỉ dùng để bật thông gió.

Căn phòng tắm cũng là điểm nhấn ấn tượng. Một chiếc gương có viền sáng chạm những ô tối như viên thuốc hình con nhộng. Một chiếc vòi hoa sen hình vuông rọi thẳng từ trần nhà xuống như đèn trùm. Chị Hằng ví như chiếc bình tưới rau nhà bác chị ở quê. Khi mở nó ra, nước nóng phun xuống và người mình thì thành cây hoa hân hoan đón nước. Hơi nóng lan đầy, giống hệt như phòng tắm xông hơi. Thấy mình như đang lẫn trong sương, trong mây, bay bổng.

Bữa tối, là lúc tôi có thể đẩy cửa bước vào gặp chàng trai phục vụ vui tính. Chàng luôn đeo carvat sành điệu bọc ngoài áo sơ mi  trắng kèm thêm áo rét màu tối giản dị. Chàng có đôi mắt hóm hỉnh, cái miệng hiền, dáng người mảnh như những thân cây hình chóp mọc dải đầy trong phố phường New Delhi. Chàng sẵn sàng mang nước, mang bánh, mang kem cho chúng tôi bất cứ lúc nào. Chàng cười thường trực và luôn chăm chú lắng nghe từng biểu lộ của người đang thưởng thức những món mà đồng đội chàng phía trong xào nấu. Mỗi lúc chàng nói, chúng tôi lại cười và nhìn chàng như nhìn một chú bé đáng yêu. Giọng chàng tựa tiếng đập cánh thảnh thơi của những chú chim bay liệng đầy trời.

Chàng dẫn chúng tôi xem căn bếp hàng ngày vẫn nấu những món ăn lạ. Chàng phân tích cho tôi nghe về những gia giảm dành cho món ăn để trong những ngăn gỗ nhỏ. Mùi quế đặc trưng, lá rau khô, ớt và nhiều thứ khác. Có hôm chàng lại cầm sách tiếng Anh của chúng tôi và chăm chú đọc rồi giảng giải nhiệt tình như thầy giáo với học sinh. Tôi cứ tròn xoe mắt ra mà nghe chàng nói, mà thực ra chẳng biết chàng đang nói câu gì. Tôi đã hứa khi rời Ấn Độ, sẽ để lại cho chàng lọ nước mắm Việt Nam. Chàng rất vui vì điều đó. Chàng mới 26.

Nơi tôi được nằm để mơ những giấc mơ lạ. Nơi chúng tôi được ăn những món sáng no nê, những món tối ấm nóng. Đó là Sara, sao không thể là ký ức bền lâu?

Published in: on 14/01/2010 at 1:20 Sáng  Comments (1)  

Laxmi Naryan và Bangla Sahib

Việc đi chân trần vào thời điểm buốt giá như thế này thật khó khăn, nhất là trên nền đá lạnh ngắt. Chúng tôi đã bắt đầu chuyến hành trình của mình bằng cách tháo bỏ giầy, tất và lội chân qua một dòng nước chảy chậm rãi trước cổng đền Laxmi Naryan.

Những dòng người vẫn tiếp tục đổ vào nơi đây. Họ đi chân không, lội qua dòng nước, rồi cúi người vốc một vốc nước cho lên miệng uống và rửa mặt. Có lẽ theo tâm linh thì dòng nước này sẽ mang lại may mắn cho họ. Đây cũng là biểu tượng của sự linh thiêng, tôn kính nên ai cũng thành tâm khi chạm vào. Dòng nước hòa quyện biết bao mảnh bụi của hàng ngàn hàng vạn đôi chân. Bao nhiêu màu da. Bao nhiêu ý nghĩ. Sự hòa trộn đó đã chứng minh cho sự gắn kết, cùng chung ý nguyện về một thế giới tốt đẹp và bình yên.

Chúng tôi đi thành một hàng và lắng nghe người hướng dẫn kể về sự tích cũng như lễ nghi khi vào đền. Phía trên đầu là những kim tuyến lấp lánh trắng đỏ lung linh. Dưới chân là thảm trải bao la sạch sẽ. Những người đàn ông và đàn bà đang ngồi im lặng nghĩ điều gì đó. Nhiều người cầm trong tay quyển kinh đọc lẩm nhẩm, mắt mơ màng. Chúng tôi rời ngôi đền bằng một miếng chè trộn mỡ ngọt lịm được hứng từ tay hai người đàn ông.

Trời vẫn tiếp tục lạnh. Chân tôi cảm giác như đóng băng trên đá. Tháo bỏ chiếc khăn vàng ra khỏi đầu, chúng tôi tiếp tục mặc cả tuk tuk để đi đến địa điểm tuyệt vời tiếp theo – Bangla Sahib. Không bỏ giày, bỏ tất ra khỏi chân nữa. Chúng tôi đi cổng bên phải để vào thẳng khu vườn. Một khung cảnh mênh mông trải ra trước mắt. Màu đỏ trầm nền nã trộn cùng tông vàng thanh tao khiến cho những tòa tháp nổi bật trên nền trời lơ đãng những gợn mây. Từng đàn chim thi nhau bay đến đậu đen kít trên những chóp nhọn ấy. Đi qua một chiếc cầu ngắn, chúng tôi sang tới được bờ bên kia, nơi có hai chú ngựa đá trắng đang kéo một tòa xe đứng kiêu hãnh giữa cỏ cây thanh sạch.

Lạc đà quỳ, hổ phục, sư tử đứng hiên ngang, rắn vươn mình đón gió, vịt thảnh thơi đùa nghịch… Những con vật được tạc, được đắp bằng đá làm cho khung cảnh nơi đây trở nên sống động. Những chiếc trụ tròn nổi lên trên mặt bể (tiếc là không có nước) được chúng tôi rủ nhau dắt tay qua để chụp ảnh. Thảm cỏ mướt xanh và những tán cây xòa bóng mát. Một bức mành được kết bằng hoa vàng đung đưa đung đưa. Khu vườn đã khiến chúng tôi rất mê say, vừa bấm máy vừa cười vang vọng.

Chiều, chúng tôi đến Sakhet, vào thăm một khách sạn sang trọng, nơi bạn của một người trong nhóm chúng tôi đang làm ở đó. Khu chung cư hoang tàn là nơi tuk tuk trả chúng tôi xuống trước khi thu vén tiền cho vào túi và phóng đi. Tôi bỗng có cảm giác đang bước trong khu phố tối tăm khi Bella chạy trốn bọn người sói săn đuổi (Chạng vạng). Chuột chết và chim đậu xuống ăn. Tạm quên đi rác và sự kinh sợ, chúng tôi tiến vào quán bar ngay trước mặt. McDonalds nóng ấm, đông đặc người. Hai suất 210 Rb kèm theo ly kem mát rượi.

Sau bữa ăn no nê, chúng tôi lại nêm chặt vào nhau trong một chiếc tuk tuk hạng siêu chạy như tráng trứng để về Sara Hotel và Grand Plaza Hotel, kết thúc weeked thú vị.

Còn bao điều để khám phá về Ấn Độ nhiều cây, lắm bụi. Đã bắt đầu thấy trên đường những xe hoa quả trở đầy nho đen…

Published in: on 11/01/2010 at 12:05 Sáng  Comments (2)  

Thứ bảy đầu tiên

India gate chan hòa trong nắng sớm. Nếu được hát thật to lên, tôi sẽ hát một bài hành khúc. Bởi chúng tôi đã được xem một đội quân duyệt binh với bộ quân phục thật ấn tượng. Tôi kịp chụp ảnh kỷ niệm với hai người đàn ông có vẻ là “tay chơi” của Ấn Độ. Họ cũng tranh thủ lưu lại hình ảnh cô gái Việt Nam bé tí vào di động. Hy vọng nó không bị delete bởi bạn gái của hai anh chàng.

Tôi cũng kịp chụp chung với một cậu bé dễ thương đi chơi cuối tuần cùng bố mẹ. Cậu có làn da mềm và đôi mắt trong trẻo. Khác hẳn với cậu bé đi lủi thủi phía sau chúng tôi đang chào “Hello” và ngỏ ý muốn tôi chụp cho cậu một kiểu ảnh. Một đôi mắt khôn lanh bởi phải trải đời quá sớm. Quần áo đen đúa và miệng cười méo xệch. Tôi quay lại chụp cho cậu một kiểu. Cậu chắp tay chào kiểu Ấn cho tôi chớp vội lấy đôi môi chưa kịp hé ra làm duyên. Chụp xong, cậu xem ảnh có vẻ hài lòng và giơ tay bắt tay tôi. Đôi bàn tay trẻ thơ rin rít bụi đất và mồ hôi, lạnh ngắt.

Chúng tôi đi đến Bảo tàng Quốc gia. Ở Ấn Độ, chỗ nào cũng kiểm tra an ninh chặt chẽ (Bảo tàng thì không nói làm gì. Ngay cả McDonalds cũng được rờ rẫm khắp người và lục tung túi xách). Tuy nhiên giá vé những 200 Rb khiến 11 người chúng tôi bỏ lại lịch sử Ấn Độ trong bí mật và ra ngoài sân chụp ảnh cùng nắng.

Điểm đáng nhớ nhất trong ngày chắc chắn là Rashtrapati Bhavan và Parliamen House. Những đàn chim đang bay trong ánh sáng lấp lóa. Trời rất trong. Đường sạch bong. Những bông hoa đủ sắc mầu rực rỡ chào đón hân hoan những bước chân du khách nghèo. Hoa 8 cánh nở bung ra cho nắng rót mật để ong đến vương vấn mãi không thể rời. Hoa như những bông thược dược nở vào dịp tết ở Việt Nam. Nụ và lá giống hệt. Có điều hoa thược được có nhiều cánh hơn.

Chúng tôi vừa đi vừa chạy, cậu bạn gần tôi bỗng hét to “I want to fly” khiến cho vài chú chim đậu gần đó giật mình. Chúng vừa tung cánh chấp chới vừa ngước mắt nhìn ngó xem điều gì vừa vang động ở kia. Giữa không gian rộng lớn, con người thấy mọi thứ thật thênh thang, khoáng đạt và sự tự do dường như rõ nét hơn. Chúng tôi giơ tay, giơ chân, chạy nhảy, cười nói như trẻ con. Đường rất vắng, thỉnh thoảng mới gặp một tốp đi bộ. Cứ như có mỗi chúng tôi ở trong thành phố.

Nếu so sánh chợ Đồng Xuân với INA Market thì tôi thấy vẫn chưa ổn. Đồng Xuân của mình hoành tráng hơn. Chợ thực phẩm mà chúng tôi ghé cũng là một trong những điểm đến nổi tiếng đối với các bà các cô. Càng vào sâu phía trong, đường đi các nhớp nháp. Những người đàn ông vẫn tiếp tục gánh vác trách nhiệm bán hàng, mặc cho các quý bà dạo quanh ngắm nghía. Chúng tôi gọi món Hongkong Chicken ngay mặt trước của chợ. Ăn ngon lành bởi quá đói.

Chúng tôi lại di chuyển sang địa điểm mới – Cambodian Temple, niềm mong đợi của các bạn Campuchia đang đi cùng đây. Hai tuk tuk đã thỏa thuận xong giá cả. Tuk tuk đôi lúc trở thành nỗi kinh hoàng đối với tôi. Tôi và chị Hằng cùng hai chàng trai chui vào đó không dễ dàng gì. Tôi được cho là nhẹ cân nhất nên được làm em bé ngồi lên đùi chị Hằng. Cái sự ngồi tạm bợ khiến tôi ê ẩm vì ngồi hẳn sợ chị đau, ngồi hơi hơi thì mình mỏi.  Đến lúc chân chị Hằng tê đi, tôi đành phải sang ngồi lên chân Atebek – bạn trai người Uzbekistan. Tình hình không khá hơn. Tôi tưởng tượng mình đang ngồi lên hai thanh củi. Gió tạt vào lòng xe. Bạn ấy và cả tôi đều cố giữ khoảng cách. Cũng may chỉ một đoạn ngắn tẹo là đến nơi.

Cambodian Temple nho nhỏ thanh bình mặc dù bên ngoài cánh cổng là những đám bụi khổng lồ nhuộm bạc trắng lá cây. Chúng tôi uống Cocacola, ăn bánh ngọt và loanh quanh ngoài bãi cỏ. Sau đó vào trong đền nhìn các bạn Campuchia thắp hương. Đoạn đường về có vẻ nhanh hơn. Lúc này tôi nhớ Sara Hotel vô cùng. Chính xác là nhớ chiếc giường êm ái.

Published in: on 11/01/2010 at 12:01 Sáng  Gửi bình luận  

Dilli Haat

Với 50 Rb cho 5 người, chúng tôi đã được tuk tuk khó nhọc ném lại trước cổng Dilli Haat. Thêm 15 Rb cho một vé vào cửa, mảnh sân đầy khoảng trống đã hiện ra trước mắt. Trời sang chiều, trắng đục như những trang giấy trong cuốn sổ mà anh chàng đeo kính tí nữa sẽ nài nỉ tôi mua.

Dilli Haat không đông như tôi tưởng. Hoặc cũng có thể tùy ngày. Sau khi ném 195 Rb qua cửa sổ để đổi lấy mấy thứ đồ ăn không nuốt nổi, chúng tôi đã sẵn sàng mở ví. Hàng khăn, áo – những đường thêu cầu kỳ tỉ mẩn. Hàng thảm, chăn – những hoa văn sặc sỡ nồng nhiệt. Hàng giày, dép – những chiếc mũi dép hếch lên như chú hề mũi đỏ lúc đang tung cầu. Giày hơi khác với mong muốn của đôi chân, tự dưng bực mình trồi lên hai đường may điệu không phải kiểu, mím lại với nhau thành hai hình nón đối đầu, đi vào cứ cục kịch cục kịch. Nên dù muốn để lại một ít Rb cho người bán hàng hiền hậu, tôi cũng không thể nhồi chân mình vào một cách miễn cưỡng thêm phút nào nữa.

Nụ cười trẻ trung của các em học sinh mặc đồng phục xanh khiến tôi dù đã bước qua rồi cũng không thể không quay lại. Mắt trong leo lẻo, các em tranh nhau chụp ảnh cùng chúng tôi. Niềm vui nở đầy trong giọng cười. Trời bắt đầu hửng dần, những chú chó chạy loăng quăng trong sân, rồi lúc hứng chí lại nằm lăn quay ra chờ đón khách cho chủ. Những đôi mắt cuộn theo chân du khách, như cố níu lại thật lâu, với niềm hy vọng nhỏ nhoi ngời lên trong lời mời.

Tôi mua được hai bánh xà phòng hương Neem (cây thường xuân nổi tiếng của Ấn Độ), mùi thanh nhã. Trên đầu, những chiếc đèn lồng đung đưa. Dưới chân, những bức tranh vẽ tay lan tràn mời gọi. Loanh quanh là tiếng xì xào lặng lẽ. Rồi cũng đã cuối chiều. Tôi lại cùng mọi người chui vào tuk tuk, ngồi trên lòng chị Ieva ấm áp nhìn vào khuôn gương phía trước mặt. Chốc chốc tôi lại thấy trong đó phản chiếu đôi mắt người lái xe. Trong sâu thẳm đôi mắt ấy tôi thấy như là cả cánh rừng kim tước đang xạc xào. Kim tước giờ này còn tiếng khóc của những bé thơ?

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Published in: on 09/01/2010 at 1:53 Sáng  Gửi bình luận  

Ngày bình thường ở New Delhi

Lớp chúng tôi giờ không computer để communucation cho đúng nghĩa. Khoảng 20 người trong căn phòng nho nhỏ. Ghế cũng nhỏ khiến ai hơi bụ bẫm một chút là khó xoay sở. Nhưng đó không phải là vấn đề. Khi vào giờ học, tôi thấy được trở lại là học sinh thực thụ. Và tạm quên đi những thơ thẩn vòng vèo lúc ngồi trong xe để trò chuyện, lắng nghe và tiếp tục nhận ra mình… cực kỳ dốt.

Tôi vẫn chưa có cơ hội được thấy một New Delhi hoành tráng đẹp đẽ. Những cú lướt mắt thoáng qua những dãy phố sắc màu với sale off đến 60% cũng chẳng tạo được ấn tượng gì về sự giàu sang. Có lẽ phải đợi đến các tour cuối tuần.

Một góc của Ấn Độ vẫn xơ xác như dãy phố ngày đầu tôi qua. Trong ô tô, tôi cũng kịp chớp vài bức minh họa cho điều này. Có gì là hay ho đâu. Mỗi con người, mỗi kiếp sống đều đáng trân trọng và đáng được nâng niu cả. Nhưng biết làm sao… Mà có khi họ còn vui hơn những người đáng ra phải vui. Vì họ biết hài lòng và đơn giản. Cứu vãn cái triết lỷ rởm của tôi là đôi mắt và nụ cười của một cô gái xinh đẹp ngồi trong tuk tuk. Mặt trời bừng lên ở đó. Một mặt trời đẹp đẽ được người đàn ông bình dị kéo nhẹ nhàng đi. Buổi chiều ấm áp đã trôi qua và phía bên kia đường, một ca nước lạnh dội xuống chiếc quần đùi màu đất của người đàn ông dáng cao gầy. Vì cửa sổ không thể kín khít, nên tay tôi cũng lành lạnh theo những giọt nước vô tư…

Published in: on 07/01/2010 at 10:24 Chiều  Gửi bình luận  

Chuyện phiếm bên đền cổ

Những chú muỗi bay như tàu lượn trên không trung. Và dáng chiều đã đổ ập xuống ngôi đền cổ. Chúng tôi vẫn tiếp tục đợi chiếc xe con cũ kỹ của chàng lái xe điển trai quay trở lại đón về khách sạn. Tôi là người đầu tiên bước chân qua hàng dây thép gai để lao vào bãi cỏ của ngôi đền. Tiếp theo là chị Hằng và cậu bạn Lào cùng cô bạn Campuchia. Chúng tôi nói cười và chớp những khoảnh khắc có được của ngày tàn còn le lói ánh nắng mặt trời. May sao, Ấn Độ đã bắt đầu nắng ấm. Mưa đã biến khỏi không gian lặng lẽ sau một buổi sáng ngủ dậy nào đó tôi không buồn nhớ, mặc dù mới chỉ sang đây được ít ngày.

35 Rb cho 5 quả dưa chuột và một cái bắp cải nhỏ xíu. Anh chàng bán hàng mặc kệ lời mặc cả đàn bà cố hữu của hai chị em tôi. Xách chút củ quả xanh về khách sạn, chúng tôi lại lao lên giường cùng máy tính và sách vở. Gọi là cầm nắm một chút cho ra không khí học hành, chứ thực ra bộ phim ướt át trên Star movie đã khiến mắt tôi bất động mất rồi.

Buổi chiều bắt đầu bằng việc lên xe và đến lớp. Chúng tôi đã trở thành “rich girls” (chữ chị Hằng dùng) trong tích tắc khi hai chàng Hanit Vairagi và Kartik Dabral xin chữ ký với giá 2500 Rb. Chiều nay chẳng học hành nhiều. Lớp đã đông hơn và chia thành hai buổi bắt đầu từ ngày mai. Chúng tôi sẽ sấp ngửa dậy sớm và lên tầng thượng uống sữa, ăn trứng luộc cộng một vài thức nào đó bất ngờ mỗi ngày, rồi chạy một mạch xuống đợi chiếc xe cà tàng ranh mãnh trong phố đến đón đi.

Và chiều qua như thế bằng lời gọi hớt hải của chàng lái xe từ khuôn viên của ngôi đền cổ. Chàng cúi rạp người qua tường rào khản cổ hét mấy đứa chúng tôi đang cười toe toét dưới đường chẳng lo đoái hoài đến việc gọi điện thoại hỏi han chàng đã tắc đường ở quãng thứ mấy. Xe chúng tôi đi qua một con đường vòng xoáy ốc. Tuy nhiên trong đầu tôi lại nghĩ đến chiếc bếp điện thời cổ lai hy ở nhà bà ngoại với những vòng lò xo đỏ rực nóng hổi. Về tới Sara, bụng tôi lại réo gào. Tắm. Ăn. Tán phét với anh chàng Myamar mặc váy. Về phòng. Kéo chăn lên nửa người và ôm cái laptop đến nóng rực cả lên.

Ấn Độ đang là 21h38. Mắt vẫn sáng ngời. Nhưng có lẽ nên đi ngủ sớm. Trước hết sẽ ăn quả dưa chuột giòn tan kia đã. Tôi đã ăn một quả trưa nay và ví nó như một nàng Ấn Độ chắc nịch đầy sức sống. Những mảnh thơm ngon ngọt mát đang tan trong tâm trí. Và tôi muốn nghe một đoạn nhạc nào đó trước khi ngủ thật say. Tự bao giờ, tôi đã thấy mình mạnh mẽ hơn. Có lẽ vì món cary đầy cá tính? Chả biết nữa.

Published in: on 05/01/2010 at 11:12 Chiều  Gửi bình luận  

Buổi học đầu tiên

Tự dưng rất nhớ chỗ ngồi lặng lẽ trong một quán nhỏ. Có những buổi chiều tôi đã ngồi một mình để viết bâng quơ. Cũng có thể chỉ để ngắm nắng đang rơi trên mái tường cũ kỹ. Còn lúc này, chỉ có thể là 204 Sara Hotel với tiếng líu lo trên tường của màn hình phẳng đang bật Star Word sôi động.

Xe con đưa chúng tôi đến Aptech là chiếc xe đầy hơi nằng nặng của loại dầu gì đó. Tôi và chị Hằng cùng hai cô bạn nước ngoài chèn vào nhau lắc lư qua những ổ gà ổ chuột trên đường. Những vòng cua lụa là lao qua bao gốc cây. Anh chàng lái xe trẻ tuổi thể hiện trình độ hạng siêu của mình bằng cách nói chuyện điện thoại suốt đường đi. Đường tắc quá!

Khu chúng tôi học không có gì đặc biệt. Lại mùi dầu (hay mùi gì đó) lan tỏa khắp không gian. Tôi ngồi phịch vào chiếc máy tính ở bàn giữa. Bắt đầu sự nghiệp học hành. Giờ này ở Việt Nam, tôi vẫn còn đang chìm trong cơn ngủ mê hoặc lang thang cà phê. Bụng thì réo gào nhưng tôi vẫn đủ tỉnh táo để vượt qua màn chào hỏi hàng ngàn năm vẫn diễn ra tại các lớp học buổi đầu gặp gỡ. Lớp đông dần với hơn 20 người đến từ mọi nơi. Tôi bắt đầu thấy yên vị với “giang sơn” nhỏ bé của mình là sổ sách, máy tính và bánh quy, cà phê, nước lọc…

Buổi học tàn nhanh hơn tôi tưởng. Có lẽ vì đây là ngày đầu tiên. Chúng tôi ra sân và đứng đợi xe đón về khách sạn trong khói thuốc tan trắng xóa trước mặt của cô bạn Colombia. Có hai chú bò đang thong thả dạo bước dưới nắng chiều. Trời đã ấm hơn. Trước mặt chúng tôi là tòa nhà cổ với những mảng tường đỏ lỗ chỗ rụng rời. Cây cối giơ những cành khẳng khiu ra chấm phá cho bức tranh thêm hài hòa. Trong khu phố mà chúng tôi đang đứng, đó là điểm ấn tượng và quyến rũ nhất. Tôi muốn đi qua đó dạo chơi, nhưng thấy mọi người có vẻ muốn đứng lại hơn nên thôi đành kiềm chế. Vừa đứng nhìn xung quanh, chúng tôi vừa tán phét với nhau, tranh thủ PR đất nước mình.

Chặng đường về khốn khổ với tôi hơn. Có lẽ do hơi đói, tôi nôn nao vì xe xóc nảy và bí bách. Ngồi ngay trên đầu cùng anh lái xe, tôi vội mở cửa kính cho hơi gió lùa vào. Thoáng hơn đồng nghĩa với lạnh hơn. Rùng mình. Cô bạn tóc vàng ngồi ghế sau gọi Dung, Dung mà tôi như trên mây, chỉ kịp quay xuống sory vội vã. Người lái xe hỏi tôi có sao không và nhắc tôi nên dùng chanh cho lần sau. Tôi gật lia lịa nhưng không hề nghĩ đến việc phải đi kiếm vài quả chanh trong khu chợ gần khách sạn. Tôi cần tiếp tục thản nhiên với việc ngồi xe, cho đến khi nào nó trở thành bạn hữu thực thà.

Sáng nay, chúng tôi đã có buổi trò chuyện vui vẻ cùng mọi người ở nhà ăn khách sạn khi chờ xe. Anh bạn Thụy Sỹ đẹp trai vui tính nói không cho luồng không khí nào kịp rẽ qua chỗ chúng tôi ngồi. Câu được câu chăng, tôi cố gắng nắm lấy tinh thần câu chuyện hài hước với hành động phụ trợ của anh chàng. Lại sữa nữa. Thèm cà phê quá nhưng im lặng vì muốn nuôi dưỡng lại làn da đang xuống cấp của mình.

Lại có tiếng quạ kêu và đập cánh phành phạch bên hông nhà. Tôi phải đính chính lại việc gọi những chú quạ là chim như hôm đầu tiên lầm tưởng. Chim có lẽ không kêu quàng quạc như thế!

 

Published in: on 04/01/2010 at 6:17 Chiều  Gửi bình luận  

Những niềm vui nhỏ

Gặp mưa trong ngày hôm nay. Mọi người nói thật là may mắn, vì Ấn Độ ít mưa lắm!

Người đàn ông chở chúng tôi liên tiếp ăn những hạt đậu (?) được lấy ra từ chiếc túi da đính kèm xe. Đôi bàn tay đen và móng tay cáu bẩn. Nhưng tôi cũng chả thấy bẩn nữa. Có lẽ vì chúng tôi đang bị lạc đường. Một người đàn ông Ấn đi cùng vợ đã giúp chúng tôi tìm được đường đến Savar Priya Vihar bằng một cuộc điện thoại và sự kiên nhẫn.

Khu của những biệt thự trắng khác hẳn với chỗ chúng tôi vừa đi bộ loanh quanh lúc sáng. Cô chú và các em hỏi chuyện rồi sau đó đưa hai chị em đi nạp tiền điện thoại. Tôi không còn cảm giác sợ hãi khi ngồi xe hơi.

400 rubi đã giúp sim điện thoại yên ổn trong túi. Hai chúng tôi đi về và ngồi bật liên tiếp những kênh tivi địa phương của Ấn trong lúc chờ ăn tối. Hai người đàn ông trên sân thượng vẫn xoắn xuýt với lửa cùng những chiếc nồi. Biết thế là vì chúng tôi đã mon men vào phòng ăn lúc chưa có món nào được dọn ra, và tôi đã nhìn trộm họ qua cửa kính nhà bếp.

May sao chúng tôi có thể ăn được những món mà hai người đàn ông hào hứng giới thiệu. Hơi cay. Nhưng vẫn ổn. Vừa ăn vừa căng tai ra nghe mọi người nói và đáp trả hay hỏi họ những câu vừa tầm mình. Món hoa quả cắt vụn giúp hơi cay bay đi bớt. Và nó đã bay hoàn toàn sau cuộc trò chuyện của hai chị em với một cô gái Ethiopia, một anh chàng Malaysia và người đàn ông tóc xoăn Colombia. Trước khi chia tay để choàng chăn ấm, cô bạn da đen còn đề nghị thăm phòng tôi một lát. Đôi mắt sáng nổi bật trên làn da thăm thẳm. Cặp mông cong quay vút đi để lại tiếng “Good night” ngọt ngào.

Đã sắp qua ngày đầu tiên. Vì có wifi nên tranh thủ những lúc rỗi tôi hí hoáy gõ tí tách cho đỡ nhớ Hà Nội. Hy vọng có thể đi thăm được nhiều nơi của Delhi xanh để mình cũng được xanh cùng thiên nhiên. Theo cái cách gọi của ai đó, thì “cho cuộc sống bớt oi khói hơn”.

Photobucket

Photobucket

Published in: on 03/01/2010 at 10:20 Chiều  Gửi bình luận  

Green Park

Khu chúng tôi ở là Green Park – một khu phố yên tĩnh. Cùng dãy với Sara Hotel có một số khách sạn nhỏ và có ngân hàng cùng bệnh viện. Hai chị em bắt đầu ngày mới bằng một cuốc đi bộ ra chợ nhỏ ngay gần khách sạn. Gọi là chợ cũng hơi xa xỉ, vì nó ít hàng hóa quá! Có đôi ba chiếc xe chở rau củ quả. Vài hàng bánh rán. Một cửa hàng ảnh như ở huyện nào đó của Việt Nam.

Ánh nhìn từ những đôi mắt của những người đàn ông chắc chắn là điểm nổi bật nhất mà tôi thấy được. Từ ánh nhìn đó toát ra sự tò mò. Và dù không cố tình thể hiện, họ vẫn bật ra thật rõ sự ngây thơ của mình (có thể tôi lầm chăng?). Như đã nghe kể, thì đúng là đàn ông đi chợ và sinh hoạt trên đường phố nhiều gấp mấy lần đàn bà. Họ làm bánh. Họ bán rau. Họ gò lưng đạp xe trên đường. Những chiếc khăn len và mũ len giữ cho họ ấm. Không kể những chiếc mũ đặc trưng Ấn Độ có chóp tôi đã thấy nhiều trên phim ảnh. Màu áo quần của mọi người thì lẫn lộn giữa màu vàng, màu nâu với nhau, ảm nhiều bụi đất. Người dân có vẻ thong thả. Họ tụm năm tụm ba lại đứng trước các cửa hàng trò chuyện hay đợi chờ điều gì đó tôi không biết.

Một góc của Green Park mà chúng tôi khám phá có cả tiếng những chú chim kêu quang quác trên vòm cây và dây điện. Những chú chó béo nằm cuộn tròn trước những cửa hàng. Mèo to nhảy lật phật quanh những chiếc cổng cũ. Màu đen của con phố. Gạch đá nhộn nhào. Túc túc vàng xanh ngả giá như chợ Ngã Tư Sở.

Một góc của Green Park nghèo nàn. Còn một góc nào đó nhộn nhộn như anh Ninh vừa nói với chị Hằng thì có lẽ ngày mai, ngày kia chúng tôi sẽ thấy.

Published in: on 03/01/2010 at 1:58 Chiều  Gửi bình luận  

Ngày đầu tiên

Đến Ấn Độ lúc nửa đêm. Sương trắng xóa và có mùi hăng hăng. Hơi lạnh quấn lấy hai chân. Một tiếng đồng hồ đợi chờ người đón. Chuyến taxi của người đàn ông có đôi mắt sắc lẻm tôi nhìn được qua cửa kính ô tô khiến hai chị em ngồi thu mình lại run lập cập. Cuối cùng thì Sara Hotel cũng hiện ra với màu vàng ấm áp của những chiếc đèn mờ. Toàn đàn ông. Họ nói nhanh. Cười tươi. Xách đồ thoăn thoắt.

Tôi tắm xong và cùng chị Hằng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Đêm đầu tiên ở Ấn Độ không nhiều cảm giác. Một chút lo lắng nhỏ bé len lỏi thế thôi. Và hết rồi. Mong sẽ có nhiều điều để viết.

Còn bây giờ thì đi ra đường đã.

Published in: on 03/01/2010 at 12:14 Chiều  Gửi bình luận