Tìm mình ở góc khác

Hôm nay mình được chia sẻ kinh nghiệm với các em học sinh lớp 8 trường Alfred Nobel về định hướng nghề nghiệp và phát triển năng lực, sở thích cá nhân. Được nghe em nói về ước mơ nghề nghiệp tương lai thật thú vị.

Tháng trước thì có một buổi nói chuyện với sinh viên năm 3 trường ĐH Sân Khấu Điện ảnh, khi về nhận được phản hồi của các em cũng thấy ấm lòng.

Published in: on 13/11/2025 at 6:10 Chiều  Gửi bình luận  

Về tôi dẫu chẳng rõ tôi

Một bài viết về Winlinh số ra ngày 30/10 đăng trên Thời báo Văn học Nghệ Thuật do Nhà báo – NSNA Hoàng Kim Đáng chắp bút. Bác Đáng đề nghị viết về tôi và hỏi tôi giới thiệu về mình như thế nào, tôi nói là cháu không có gì để nói về mình ngoài các sản phẩm hiện hữu và rất nhiều chia sẻ của độc giả. Thế là bác viết theo ý của bác mà tôi không được biết cho đến khi bài đăng. Cảm ơn bác, một cây đa cây đề trong làng ảnh và làng báo, đã lưu tâm đến một tác giả bé tí nhỏ nhoi là cháu đây!

Published in: on 30/10/2025 at 8:48 Chiều  Comments (2)  

Nhuận bút xưa

Đây là giấy lĩnh nhuận bút của các tòa soạn báo gửi mình hồi xưa. Ngày ấy cứ có bài đăng là lóc cóc đến tận nơi lĩnh hoặc nhận nhuận bút qua bưu điện, chứ đâu tiện như giờ, “ting” phát là tới.

Published in: on 09/09/2025 at 8:20 Sáng  Gửi bình luận  

Vô vi mỉm cười

Đa già trổ biếc trên cây
Non tơ búp nõn xanh đầy lối đi
Đêm qua chẳng biết mơ gì
Tỉnh ra thoáng thấy vô vi mỉm cười.

—-

Gửi tới bạn cuốn sách nhỏ của Winlinh:
VÔ VI MỈM CƯỜI – Tuyển tập thơ bốn câu.

Sách dày 360 trang, khổ 12.5×12.5cm do Nhà xuất bản Văn học ấn hành và chính tác giả vẽ minh họa.

Bạn có nhu cầu đặt sách xin inbox.
Hoặc ghé xem trực tiếp tại Hà Nội:

📍Ký ức Nhiếp ảnh: 225A Đặng Tiến Đông – Đống Đa.
📍Nhà sách Lâm: Số 3 Đinh Lễ – Hoàn Kiếm.

Winlinh trân trọng cảm ơn!

Published in: on 11/07/2025 at 5:05 Chiều  Gửi bình luận  

Thời trước*

Nhìn những tờ báo cũ thấy cả một trời kỷ niệm ùa về. Nhớ những ngày lang thang đi viết báo, nhận báo giấy cùng nhuận bút từ bưu điện hoặc hân hoan đến tòa soạn lĩnh. Giờ thì cái gì cũng online cả, viết bài cả năm mà còn chẳng cầm được tờ báo nào trên tay… Cảm giác cũng không còn nhiều, mọi thứ cứ trôi tuột đi như giọt mưa rơi sượt qua lá khoai. Ngay cả bản thân cũng trở nên hờ hững với cả những thứ từng khiến mình vương vấn yêu mến xưa kia.

(* Mượn tên một bài thơ của Nguyễn Bính để đặt tựa cho post này)

Published in: on 11/07/2025 at 11:24 Sáng  Gửi bình luận  

Gặp NSNA Hoàng Kim Đáng

Hôm nay mình vinh dự được NSNA, Nhà báo Hoàng Kim Đáng mời tới nhà chơi để ông trao tặng cho cuốn sách “Tỏa sáng đất trời Nam”, đồng thời mời mình viết lời cảm nhận cho cuốn sách này, sẽ in trong tập tái bản có bổ sung thời gian tới. Ông là tác giả của nhiều bức ảnh nổi tiếng chụp các nhân vật lịch sử, văn hóa như Đại tướng Võ Nguyên Giáp, nhà văn Nguyễn Tuân… cùng nhiều tác phẩm báo chí và nhiều cuốn sách giá trị, mang tầm ảnh hưởng (bạn có thể tìm hiểu nhiều hơn về ông trên Internet). Mình cũng đã kính tặng ông những cuốn sách Winlinh và ông nói sẽ đọc hết chúng như đã đọc trọn vẹn cuốn “Chuyện đã cũ cứ thong dong mà cũ” mình tặng ông năm 2021. Thật cảm động vì được ông ghi nhận và cho những lời chia sẻ động viên, khích lệ. Một tâm hồn, một trí tuệ đáng nể với lối ứng xử khiêm nhường, thật đáng quý biết bao.

Published in: on 09/07/2025 at 11:40 Chiều  Gửi bình luận  

Hoàn thành

Ngày hôm qua mình đã chính thức kết thúc việc làm lại tất cả các clip trong kênh cũ bị mất (sau 10 tháng). Một công việc rất mất thời gian và nhiều trở ngại nhưng không thể không làm nên mình đã dốc hết sức để hoàn thành nó trong thời gian sớm nhất. Giờ thì mình có thể thở phào một cái khi tất cả mọi dữ liệu cũ đã được up hết lên hai kênh. Và mình đã có thể thanh thản bước vào các dự án mới mà không phải bận tâm về những thứ còn lưu cữu tồn đọng. Khi hoàn thành xong các clip cũ cũng là lúc kênh Ốc đảo tĩnh lặng có 595 người đăng ký theo dõi. Còn kênh hát thì vốn lập ra chỉ để lưu các bài hát dở òm của mình vào một chỗ nên không mơ ai để ý, vậy mà cũng có lượt sub nhanh đến bất ngờ. Trân trọng và biết ơn mọi nhân duyên mình đang có!

Published in: on 10/03/2025 at 1:23 Chiều  Gửi bình luận  

Tôi còn gì để viết?

Tự nhủ mình cần quãng ngưng cho hành trình mải miết vừa qua, sau một thời gian đắm chìm trong chữ nghĩa. Từng bảo hết cuốn thứ 6 là hết vốn liếng và ngừng lại đôi chút để tìm lối đi mới. Nhưng dường như vốn liếng chưa hết, và cần trải qua ít nhất hai cuốn nữa mới sạch banh vốn cũ. Vậy là lâu lâu lại cặm cụi gom góp nhặt nhạnh những gì mình viết ngày xưa để cho chúng tụ lại vào một bản thảo. Vì nếu không cho chúng ra với đời, tôi sẽ cảm thấy chưa thỏa đáng, kiểu như còn chưa bóc hết con người cũ ra ấy. Kỳ cục nhỉ! Kiểu như tôi cần bộc lộ hết tôi ra trước khi tôi bước vào chặng đường mới mà đi tìm một cái tôi thẳm sâu hơn hay rút cục là đơn giản hơn. Và thật ích kỷ khi phải thú nhận rằng tôi xuất bản sách không để cho ai, mà chỉ bởi vì nhu cầu của chính tôi thôi. Còn ai đó cảm nhận được tới mức nào là ấm lòng và biết ơn tới đó. Bởi trong tận gan ruột mình, tôi tự hiểu, tôi chẳng có gì đặc biệt để người ta phải ngồi lại tìm kiếm và khám phá thật lâu. Và cũng hiểu rằng cuộc đời ngắn lắm, làm được gì và muốn làm gì thì cứ làm thôi. Dẫu đó chẳng phải là điều gì to tát và xuất sắc, nhưng nó là chính ta và biểu đạt đúng ta, thì cũng khá đủ rồi.

Published in: on 21/11/2024 at 9:08 Chiều  Comments (2)  

Cảm ơn nỗi buồn

Cảm ơn một quãng đời tuổi trẻ đã buồn thật nhiều và viết thật nhiều. Nếu không có kho tư liệu viết ngày xưa đó thì không thể có “Nắng ngoài hiên” bây giờ. Nếu không có những nỗi buồn sâu thẳm lúc ấy thì chưa hẳn có mình điềm tĩnh lúc này. Dẫu chả mong buồn đến bao giờ, nhưng vẫn phải cảm tạ nỗi buồn đã hiện diện và cho mình nhận ra nhiều điều. Càng thương yêu trân trọng chính mình đã đi qua từng nỗi buồn và bao xây xước mà vẫn giữ được lòng trắc ẩn và cả sự trong trẻo mơ mộng đôi khi.

Published in: on 29/08/2024 at 11:19 Sáng  Gửi bình luận  

Mùa

Em đi qua phố như là nắng
Để lại vệt sầu đáy mắt tôi
Mùa đem lá trút bên thềm vắng
Có kẻ buồn tênh đứng lại ngồi.

🌿 Xin chia sẻ với bạn đọc một số hình ảnh rất dễ thương từ FB “Ngô Hạ liinh”. Cảm ơn bạn đã cho thơ Winlinh được sống trong không gian đẹp như vậy!

Published in: on 14/08/2024 at 3:45 Chiều  Gửi bình luận  

Tặng sách nhà thơ Vũ Quần Phương

Tặng sách Winlinh nhân dịp nhà thơ Vũ Quần Phương tới thăm nhà. Ông có nhiều bài thơ hay được độc giả yêu mến, trong đó có bài “Nói với em” gắn liền với tuổi thơ chúng ta, chắc nhiều người còn nhớ:

Nếu nhắm mắt trong vườn lộng gió
Sẽ được nghe thấy tiếng chim hay
Tiếng lích chích chim sâu trong lá
Con chìa vôi vừa hót vừa bay.

Nếu nhắm mắt nghe bà kể chuyện
Sẽ được nhìn thấy các bà tiên
Thấy chú bé đi hài bảy dặm
Quả thị thơm, cô Tấm rất hiền

Nếu nhắm mắt nghĩ về cha mẹ
Đã nuôi em khôn lớn từng ngày
Tay bồng bế, sớm khuya vất vả
Mắt nhắm rồi, lại mở ra ngay.

Hay bài thơ “Áo đỏ” mà tôi cũng rất thích:

Áo đỏ em đi giữa phố đông,
Cây xanh như cũng ánh theo hồng.
Em đi lửa cháy trong bao mắt,
Anh đứng thành tro em biết không?

Published in: on 12/08/2024 at 12:01 Sáng  Comments (2)  

NẮNG NGOÀI HIÊN

Xin trân trọng gửi tới bạn đọc cuốn tản văn NẮNG NGOÀI HIÊN – Winlinh viết và vẽ, dày 360 trang, khổ 15x15cm do Bluebooks (AZ) và NXB Văn học ấn hành. Sách có quà tặng kèm là bookmark nam châm rất mới lạ và xinh xắn.

🌿 Lời giới thiệu của Bluebooks dành cho tập sách:

Cuốn tản văn sẽ đưa bạn về những ngày trời êm ả trôi với những tán cây rợp lá xanh rì, với những điều giản dị hiền lành, với những kỷ niệm tưởng đã sờn cũ theo thời gian nhưng vẫn còn đọng lại dịu dàng, lấp lánh… Là những điều tưởng chừng nhỏ nhặt gần như đã bị lãng quên theo dòng chảy hối hả của cuộc sống. Là khung cảnh quen thuộc của tuổi thơ vô lo vô nghĩ. Là tình gia đình gần gũi dung dị. Là những đoạn cảm xúc li ti chẳng dễ nói nên lời…

“Nắng ngoài hiên” là một thước phim cuộc sống thật thơ dịu. Những câu văn hướng đến sự tự tại, an nhiên với những đúc kết nhân sinh từ góc nhìn khiêm nhường, mộc mạc. Vẫn những cảm xúc ấy, mộng mơ nhưng cũng rất đời thường và thực tế. Mời bạn cùng bước vào khung cảnh thiên nhiên bình dị, quen thuộc trong “Nắng ngoài hiên”, bỏ lại đằng sau những buồn phiền, mệt nhoài và vội vã!

🌿 Một số đoạn trích trong NẮNG NGOÀI HIÊN:

  1. Tôi hay tưởng tượng ra khung cảnh mình ngồi bên thềm nhà vào một ngày mùa thu êm ả. Trên đầu tôi là tán cây rợp lá đang xòa bóng mát. Dưới chân, cỏ mọc xanh rờn bên những khóm hoa khoe sắc tươi xinh. Nắng đầu thu trong trẻo chiếu dịu dàng qua mái hiên và rơi giọt giọt xuống thềm. Từng chùm hoa nắng nhún nhảy trên đất theo sự xao động của những tán lá đang vẫy gió trên cao. Và tôi cứ ngồi im lặng như thế ngắm nhìn vạn vật quanh mình vui sống hiền lành, giản dị. Và tôi cứ thỏa thuê tận hưởng trọn vẹn khoảnh khắc bình yên mà tôi đang có lúc này, ngắm nắng ngoài hiên.
  2. Cần có những trạm nghỉ để dừng lại thả lỏng, thư giãn và tiếp thêm năng lượng. Trong một mối quan hệ, trạm nghỉ là một quãng im lặng, cho cả hai được dễ chịu và yên ổn trong thế giới của riêng mình. Không áp lực, không trách nhiệm, không gì cả. Cho đến khi cả hai sẵn sàng trở lại để tiếp tục sống chung một bầu không khí cùng đối phương. Lúc này cảm giác tươi mới, dễ chịu sẽ trở lại đầy đủ, nhờ cả hai đã tỉnh táo dành thời gian để bước vào trạm nghỉ.
  3. Bằng sự chân thật và lòng nhiệt thành, ta mong được cuộc sống dành cho những gì đẹp đẽ. Và ta sẽ vui vẻ đón nhận, vì ta xứng đáng được yêu thương. Tin vào điều mình yêu, và yêu bằng niềm tin cháy bỏng. Chỉ thế thôi và không ân hận.
  4. Ngay lúc ta đang thở chính là lúc ta sống thật nhất. Phút giây của hiện tại là quý giá nhất. Nghiêm túc nhìn nhận để biết giá trị của những thứ mình đang có trong hiện tại là điều cần thiết. Vì biết đâu cái hiện tại bên mình một ngày nào đó sẽ rời xa. Khi đã hết mình rồi thì sẽ không tiếc nuối rằng trong thời khắc đó đã không quý giá nâng niu nó.
  5. Biết được quy luật đời có lúc đủ đầy thì cũng có khi hao khuyết, ta còn gì phải băn khoăn. Cứ tận hưởng nỗi cô đơn, để được lắng lại mà cảm nhận sâu hơn mọi điều, được trở về trọn vẹn với chính mình trong nỗi buồn ban sơ nguyên thủy. Một chút thôi, lặng lẽ hiếm lời, đủ cho mình biết nâng niu quá khứ, trân trọng hiện tại và yêu dấu ngày mai.
  6. Con người luôn nhỏ bé trước thiên nhiên bao la và đời người luôn ngắn ngủi trong dòng chảy vô tận của thời gian. Vậy nên ta cứ sống thật thành tâm, khiêm nhường và thiện chí với đời, vì ta chẳng là ai, chẳng là gì ghê gớm cả.
  7. Tuổi già rồi sẽ đến, bình thường như việc mỗi năm ta lên một lớp mà thôi. Rồi ai cũng sẽ thích nghi với nó và học làm những thứ phù hợp với tuổi già. Nếu biết sống phù hợp với tuổi của mình, hẳn cũng sẽ rất ổn và vui. Người già vẫn còn nhiều việc để làm lắm!… Tuy sợ tuổi già nhưng hầu hết ai cũng mong sẽ được diện kiến nó. Bởi như thế, ta đã thật may mắn được đi qua những khúc đường đời quanh co nhiều bất trắc. Không phải giã biệt đời sống sớm, chẳng phải là cái duyên với đời của ta lớn lắm sao. Cứ sống và buồn vui trọn vẹn đi. Đừng lo quá xa như thế, dù một hai cái chớp mắt cũng sẽ đến thật gần.
  8. Tôi thích đặt tôi ở nơi thật thấp vì chẳng muốn ai nhìn mình lấp lánh để đến một ngày kỳ vọng vỡ tan. Và khi tôi đứng ở nơi thấp ấy, tôi có cơ hội nhìn lên học hỏi mà trưởng thành. Phải, tôi sẽ được là chính tôi khi tôi tự cảm thấy mình đang đứng ở một vị trí bình thường, không cần bận lòng với bất cứ lớp vỏ bọc bức bí nào.
  9. Những mảnh ghép thời gian đã được lắp đầy khung, lỗ chỗ những vệt màu lạc điệu, bức tranh không hoàn hảo nhưng đã đủ đầy mảnh ghép. Đó là một bức tranh chân thực về đời tôi với những mảng sáng tối xen kẽ. Tôi hiểu, nếu không chịu chấp nhận những mảnh ghép lỗi, tôi sẽ chẳng bao giờ có được bức tranh đầy đủ trọn vẹn của riêng mình.
  10. Đêm mùa hạ, nằm nghe tiếng thời gian ngân khẽ trong hương sấu dịu dàng. Lắng những thanh âm lặng lẽ của đêm, biết rằng đêm cũng có một đời sống đủ đầy mọi tiếng động, cảm giác buồn vui, xôn xao và lắng đọng. Hành trình tôi mang theo đã có những đêm bình yên như thế, để được yêu và sống dài hơn.

🌿 Bạn có nhu cầu xin inbox hoặc đặt sách tại link:
Shopee: https://shorten.asia/8FDhDAr9
Tiki: https://shorten.asia/tJWZPgm6

Published in: on 24/07/2024 at 8:36 Chiều  Gửi bình luận  

Làm lại YouTube

Hì hụi làm lại từng chút một. Làm lại luôn ngại hơn làm đi. Nhưng vẫn phải làm thôi, đó là sự lựa chọn rồi. Mà nói cho thật lòng thì mình thấy việc “phải” làm lại này có khi là “được”. Được chỉn chu hơn, được làm tốt hơn những thứ trước kia còn khiếm khuyết. Lại bắt đầu từ những chiếc sub đầu tiên ☺️, thật thú vị!

Published in: on 02/05/2024 at 1:41 Chiều  Gửi bình luận  

Một bài học

Kênh YouTube đã bay vì sự thiếu hiểu biết của mình (vi phạm bản quyền) 😭 Đêm qua đã lập kênh mới để up lại dần các video cũ. Gần 500 clip giờ khó có thể tìm lại tư liệu đầy đủ sau bao năm lưu lạc. Điều bất ngờ là mình không thấy tiếc lắm dù đã dành nhiều công sức cho nó. Có lẽ vì mình luôn xác định chẳng có gì bền vững mãi, nhất là mạng xã hội (thứ mong manh, ảo diệu, đầy lệ thuộc). Và cốt lõi là mình chẳng có gì để nguỵ biện cho bản thân, dẫu vô tình vi phạm thì cũng là vi phạm, vi phạm vì ngu dốt, đó là lỗi của mình mà. Vậy thì cứ cần mẫn làm lại từ đầu thôi. Đây là bài học giúp mình từ sau sẽ không bao giờ mắc phải lỗi này nữa. Dù sao cũng vẫn tốt vì giờ mình sẽ loại được các clip chưa đạt yêu cầu mà trước đó mình tiếc nên lần lữa mãi chưa thể xóa đi. Năm ngoái mình cũng đã đặt làm hai beat nhạc nền cho kênh nên sau đó khá khỏe vì không phải lo tìm beat free và lo vi phạm bản quyền nhạc nữa.

Khi up đoạn chia sẻ trên ở Instargram, một em trong listfriend đã cmt và mình rep như vậy.
Published in: on 25/04/2024 at 11:24 Chiều  Gửi bình luận  

NGƯỜI VIẾT BÌNH THƯỜNG

Quả thật tôi rất ngại ai gọi tôi là nhà thơ, vì tôi không nghĩ tôi đang viết thơ. Thơ là một điều gì rất đẹp đẽ và mang tầm vóc tư duy, nghệ thuật cao, mà tôi thì chỉ viết được như văn vần, nên tôi chưa bao giờ nghĩ những thứ mình viết đủ để gọi là thơ.

Ngay trong cuốn sách đầu tiên “Chuyện đã cũ cứ thong dong mà cũ”, tôi đã để ở bìa gấp một bài thay lời muốn nói:

Tôi không biết làm thơ
Chỉ ghép vần câu chữ
Chỉ vụng về ý tứ
Đơn thuần viết từ tâm

Nghệ thuật vị nghệ thuật
Đẹp nên khó tới tầm
Nghệ thuật vị nhân sinh
Cũng luôn xa tầm với

Nghĩ gì thì viết nấy
Với dung dị đơn sơ
Tôi không phải là thơ
Tôi chỉ là ý nghĩ.

Tôi chỉ viết lên tâm tư, tình cảm của tôi, không hề dụng công để gắng trở thành một “nhà thơ”. Tôi cũng không có nhu cầu được ai biết mặt hay biết tên, mà nhu cầu của tôi là được giãi bày suy nghĩ, được thể hiện niềm yêu cuộc sống, đặc biệt là được chia sớt và đồng cảm chân thành với độc giả của mình. Mọi ý nghĩa lớn lao của danh xưng, sứ mệnh tôi đều không đủ năng lực gánh vác. Bản thân tôi nghĩ nếu coi mình là nhà thơ thì sẽ làm danh xưng “nhà thơ” bị ảnh hưởng và những người làm thơ đích thực cảm thấy không thỏa đáng.

Và trong cuốn “Cứ thả hết buồn nắng sẽ giúp hong khô” tôi lại tiếp tục thể hiện quan điểm nhất quán đó.

Tôi không viết được đao to búa lớn
Những ngôn từ hoa mỹ sắc màu

Tôi chỉ viết những điều đơn giản nhất
Bởi tôi thì nhỏ bé khác gì đâu

Những ý nghĩ thanh thuần dung dị
Cứ hồn nhiên hiện hữu ở trong đầu

Đời vốn thế có chi mà to tát
Khi mọi điều năm tháng sẽ vùi sâu.

Cũng bởi câu từ có đôi chút vần điệu nên đôi khi tôi và độc giả của tôi đành phải mượn chữ “thơ” để tạm gọi, mong những người đọc thơ và viết thơ chân chính lượng thứ!

Trên đây là một chút bày tỏ để được độc giả và cả những người đọc tôi trên quan điểm đánh giá, phán xét hiểu đúng về việc viết đơn thuần của tôi. Xin bày tỏ lòng biết ơn đối với những bạn đọc thương mến đã đồng hành cùng tôi qua bao chặng đường!

Trân trọng!

Winlinh

Published in: on 03/03/2024 at 11:52 Sáng  Gửi bình luận  

TÔI KHÔNG VIẾT NHỮNG VẦN THƠ CHỮA LÀNH

Tôi không viết những vần thơ chữa lành. Đơn giản tôi viết chỉ vì muốn viết. Viết cho chính mình. Dặn dò, nhắc nhở, ủi an, khích lệ chính mình. Và tôi chia sẻ với mọi người những gì mình viết một cách chân thành, nếu được đồng cảm thì vui, nếu bị xem là khác biệt thì cũng thấy đó là bình thường.

Tôi không ảo tưởng sứ mệnh, không tham vọng gánh vác. Bởi tôi chỉ là một con người nhỏ bé vẫn đang phải trải qua bao vật lộn đời sống. Tôi nào có thể chữa lành cho ai khi chính tôi còn loay hoay chữa mình chưa nổi.

Tôi không thích gọi thơ mình là những vần thơ chữa lành. Tôi viết để bày tỏ lòng yêu thương khi thấy vạn vật quá đẹp đẽ. Và quan trọng hơn, viết giúp tôi dũng cảm để đối diện với sự thật, thấy ra khuyết thiếu để chỉnh sửa mình, rồi bền bỉ sống trọn vẹn cùng hiện tại với cái ta không ảo tưởng.

Phải, tôi không đủ sức viết những vần thơ chữa lành cho ai và chưa bao giờ có ý định đó. Rõ ràng tôi không đủ khả năng làm việc to tát ấy. Và bởi tôi hiểu, chỉ mình mới có thể tự chữa lành cho mình, không ai có thể thay mình làm việc đó.

Cụm từ “chữa lành”, nếu không hiểu thấu đáo mà cứ lạm dụng nó, có thể sẽ phản tác dụng. Giống như thuốc giảm đau, chỉ chữa được phần ngọn, còn nguồn cơn vẫn ở đó, bị bỏ quên và âm ỉ mãi.

Ảnh feedback của độc giả Huỳnh Bích Phương

Published in: on 08/02/2024 at 1:03 Chiều  Comments (2)  

VẪN ƠN NGƯỜI ĐẾN GIỮA TRẦN GIAN

Gửi bạn đọc của Winlinh!

Vậy là “Vẫn ơn người đến giữa trần gian” đã hiện diện để đồng hành cùng bạn ngay trước thềm xuân mới. Trong cuốn sách thứ năm này, Winlinh gửi gắm nhiều nội dung “tình” hơn bên cạnh những chiêm nghiệm, đúc kết về nhân sinh vốn là dòng thơ quen thuộc.

🌿 Chữ tình trong cảm nhận và góc nhìn của Winlinh là dẫu cuộc tình ấy có ra sao thì ta luôn biết ơn người đã đến, đã bước cùng ta một đoạn đường, và cho ta nhận ra nhiều điều quý giá:

Dẫu người lìa bỏ vẫn tạ ơn
Người đã giúp tôi trải mất còn
Dạy tôi biết bằng lòng chấp nhận
Kiên cường để sống vững vàng hơn.

🌿 Là dịu êm, mộng mơ và bình yên trong nỗi nhớ:

Một mảnh thu hiền rớt xuống vai
Nắng xuyên kẽ lá ướp mi dài
Cà phê thơm như là nỗi nhớ
Ngơ ngẩn tôi ngồi ngóng dáng ai.

🌿 Là khi đã từng có với nhau một tình yêu sâu đậm mà không thể có một cái kết đẹp, song vẫn dành cho nhau những ý nghĩ ấm áp nhất:

Năm tháng ghé qua để lại dấu vết
Trên tóc người điểm bạc mấy phong sương
Tình yêu ghé qua để lại dấu vết
Trong tim người ấm áp những mùa thương.

🌿 Là nhẹ nhõm, bình yên ngồi bên người mình thương sau khi đã trải qua bao cơn giông tố:

Ta cùng em về với triền cỏ thơm
Trời nhạt nắng gió mềm hiu hiu thổi
Trên con dốc lên đỉnh đồi phố núi
Thấy đời mình nhỏ bé giữa thời gian
Ta ngồi bên em tắm bóng chiều vàng
Nhặt quả thông nằm miên man dưới cỏ
Đã lắng lòng sau một cơn giông tố
Để bây giờ nhẹ nhõm ngắm chiều trôi.

🌿 Là buồn cho cuộc tình “lững lờ”, nhưng vẫn gửi lại “chút thương” kể cả khi hai người đã “ngược chiều trong nhau”:

Chút thương gửi lại tình hờ
Ơn người dẫu có lững lờ cỏ may
Trái tim cỏ đã găm đầy
Khiến ta tỉnh giấc mộng say tiêu điều
Nhận ra vui ít buồn nhiều
Bởi ta đã bước ngược chiều trong nhau.

🌿 Là yêu đơn phương nhưng vô cùng đẹp đẽ bởi dù không thể bên nhau mà vẫn mong nhau sống an nhiên:

Dẫu em chẳng nói yêu tôi
Thì tôi vẫn chúc em đời an nhiên
Đừng ôm chi những não phiền
Thả buông nhẹ nhõm giữ thiền trong tâm
Thảnh thơi hạnh phúc vô ngần
Cứ mộng mơ giữa cõi trần em đi.

🌿 Là cô đơn trong thanh thản còn hơn tìm kiếm mấy thứ “tình vờ vịt”:

Tìm chi mấy mảnh tình vờ vịt
Để đắp đổi lòng lúc cô đơn
Không thực là yêu thì vô nghĩa
Một mình thanh thản vẫn là hơn.

🌿 Là ơn người đã nâng đỡ mình lúc chới với, ngả nghiêng để ta còn được nương nhờ mà vững bước:

Ơn người đã đến cùng tôi
Ủi an mỗi lúc tơi bời ngả nghiêng
Ơn người đã có ở bên
Khi tôi chới với đảo điên cõi lòng
Ơn người đã chở qua sông
Sang bờ bến mới nắng hồng thơm tho
Ơn người lặng lẽ lắng lo
Cho tôi được chút nương nhờ, đời vui.

🌿 Sau tất cả, dẫu vui hay buồn, vẹn tròn hay dang dở, thì ta “vẫn ơn người đến giữa trần gian”:

Rồi ta cứ thế bước qua nhau
Thăm thẳm cách xa những mùa ngâu
Mỗi người ôm trong lòng một nỗi
Riêng tư không nói đến bạc đầu
Chuyện xưa chìm khuất giữa mây ngàn
Lối cũ đường quen luống cỏ hoang
Dẫu biết cuối cùng là tro bụi
Vẫn ơn người đến giữa trần gian.

🌿 Và còn nhiều nữa những vần thơ nhân sinh như người bạn quen thuộc luôn ở bên thấu hiểu, đồng cảm trong từng khoảnh khắc buồn vui của cuộc sống. Sau cùng vẫn luôn là lời cảm tạ, bởi khi ta biết ơn và trân quý mọi điều, thì ta mới có thể sống một cuộc đời hài lòng và trọn vẹn.

Tôi xin cảm tạ suốt bốn mùa
Cho tôi trải đủ mấy nắng mưa
Cho tôi buồn vui cơn ấm lạnh
Cho tôi thấm thía chút thiếu thừa
Cho tôi được sáng suốt tỏ tường
Thấy rõ tâm mình, biết bỏ buông
Không thêm không bớt, không cầu vọng
Sống thuận tự nhiên, hợp lẽ thường.

——

“Vẫn ơn người đến giữa trần gian” dày 272 trang, do NXB Văn học và Bluebooks ấn hành, quà tặng là ba tấm postcard tranh thơ do Winlinh vẽ và viết, kèm bookmark. Sách phát hành chính thức trên toàn quốc ngày 01/02/2024, bạn có thể pre-oder ngay hôm nay để rước em ấy về ăn Tết cùng bạn nhé!

Link đặt sách:
Shopee: https://shorten.asia/czdyMYtJ
Tiki: https://shorten.asia/QjfCBnTJ

Winlinh xin trân trọng cảm ơn bạn đọc! ♥️

Published in: on 30/01/2024 at 1:19 Chiều  Gửi bình luận  

Tổng kết 2023

Nhìn lại một năm qua xem mình làm được gì ở nghề tay trái. Còn việc tay phải và việc gia đình, cá nhân thì Winlinh xin phép tổng kết trong sổ nhật ký ạ!

1. Tái bản cuốn sách thơ “Chuyện đã cũ cứ thong dong mà cũ”.

2. Xuất bản minibook “Từng ý nghĩ nở hoa”.

3. Xuất bản sách thơ “Vườn tôi có cây lá bình yên”.

4. Xuất bản sách thơ “Vẫn ơn người đến giữa trần gian”.

5. Viết nội dung cho cuốn sách “50 năm quan hệ Việt Nam – Nhật Bản”.

6. Vẽ minh họa cho lời dạy của thầy Viên Minh trong bộ postcard “Cứ để mây bay” cho các bạn trẻ, gồm 60 tấm.

7. Thiết kế và thi công cho cuốn sách “Hà Nội – Hẹn gặp lại nhau mùa hoa nở” của tác giả Tiểu Thu.

8. Thiết kế và thi công từ A-Z cho tập truyện ngắn “Bão đời” của tác giả Phạm Công Thắng.

9. Duy trì cộng tác viết bài cho Heritage.

10. Phát hành 20 bộ postcard thơ Winlinh.

11. Mở kênh Shoppe “Tiệm sách Bình yên”.

12. Lập Instargram “Tiệm sách Bình yên”.

13. Lập page “Tiệm sách Bình yên”.

14. Lập tài khoản Pinterest Winlinh.

15. Bắt đầu chăm cho kênh YouTube “Ốc đảo tĩnh lặng” với 240 video đã đăng tải trong năm 2023.

16. Lập kênh Instargram “Chuyện yêu”.

17. Lập kênh Instargram “Nghĩ và Viết“.

18. Page Winlinh đạt hơn 133.000 người theo dõi.

Published in: on 29/01/2024 at 3:15 Sáng  Comments (8)  

Làm sách

Một cuốn sách của đội nhà Winlinh.Books triển khai từ A – Z. Tác giả chỉ việc gửi bản thảo và cà phê thảnh thơi ngồi chờ. Từ khâu biên tập vô cùng chỉn chu đến các khâu thiết kế, xin giấy phép và cuối cùng là in ấn đều được thực hiện bởi những người làm nghề có gu và có tâm. Không phải là tự khen cho hay đâu mà sự thật là mỗi người đảm nhiệm mỗi khâu đều rất chuyên nghiệp trong phần việc của mình. Thời gian giao sách không có kề cà mà đúng hẹn và nhanh nhẹn nhất có thể. Riêng style thì lại tùy thuộc nhiều ở khách hàng trừ khi họ giao toàn quyền cho mình. Cuốn này thì tác giả là một người rất yêu hoa và thích chụp ảnh, nên yêu cầu cho ảnh cá nhân vào nhiều. Ở đời này uy tín là thứ đáng quý lắm. Làm thật thì mới có được niềm tin và sự ủng hộ của mọi người. Ai hiểu điều ấy thì có thể chưa mấy giàu nhưng theo nghề được rất bền lâu.

Published in: on 28/11/2023 at 12:42 Sáng  Gửi bình luận  

Ngọn gió mùa thu

Dưới đây là ba bức ảnh sáng nay mình vừa nhận được từ em Ngọc. Mình up lại vì thích nó, thấy nó chứa chan cái không khí thơ dịu của tiết trời thu HN trong ngày Chủ nhật thảnh thơi. Nhìn ảnh chợt nghĩ, tháng Chín tới không chỉ hai cuốn mà là bốn cuốn sách của Winlinh sẽ có cơ hội nằm cạnh nhau trong cùng một khuôn hình. Không biết bạn đọc khi cầm sách của mình trên tay đã, đang và sẽ cảm nhận ra sao. Chỉ mong đem lại cho bạn chút cảm giác bình yên là đã đủ vui rồi. Đời cũng chỉ cần có thế, nhẹ nhàng như thế thôi, như bài thơ nho nhỏ mình từng viết:

Khi vẫn còn sống ổn dưới trời cao
Hãy trân trọng những gì ta đang có
Hãy thương mến dẫu chỉ là ngọn gió
Thổi khẽ khàng qua ô cửa mùa thu.

Published in: on 27/08/2023 at 3:11 Chiều  Gửi bình luận  

Vài kỷ niệm lưu giữ

Phỏng vấn nhà sử học Dương Trung Quốc, một trí thức chân chính, một trí tuệ mẫn tiệp với tính cách rất khiêm nhường. Tôi nhận thấy rõ điều đó trong quá trình trò chuyện trực tiếp với ông và học hỏi được rất nhiều điều từ ông về quan điểm sống. Ông cũng là người tài trợ tiền, trao tặng hiện vật và quan tâm nhiều đến quá trình phát triển bảo tàng “Ký ức Nhiếp ảnh” của gia đình tôi. Một người có cái tài cái tâm thật đáng trọng.

Bức ảnh chụp năm 2021 trong một ngày cuối năm ngồi cà phê vỉa hè cùng Phan Đăng (PĐ) để tặng cuốn sách đầu tiên mình mới phát hành. Qua sự kết nối của một người bạn PĐ, mình đã hợp tác viết bài cho PĐ – khi ấy vẫn còn là một nhà báo, thư ký tòa soạn của báo ANTG. Còn giờ bạn ấy đã nghỉ việc Nhà nước và đi theo con đường diễn giả, nói về Phật pháp, mở lớp dạy thiền, có kênh YouTube rất chi là hot 😄. Giờ PĐ đã được thực sự sống với đam mê dù nhiều người tiếc nuối danh xưng Nhà báo của bạn ấy. Cứ đi được trên con đường mình muốn là hạnh phúc nhất rồi, mọi ý muốn bên ngoài đều chỉ là tham khảo. Ai thích hay không thích cũng không bằng mình thích!

Tiếp nhà báo, NSNA Trần Việt Văn (phóng viên báo Lao Động) tại nhà và tặng anh cuốn sách nhỏ. Sau đó một thời gian, mình cũng đã có bài phỏng vấn anh đăng trên ANTG. Đây là NSNA có vô vàn giải thưởng ảnh quốc tế rất đáng nể và cũng là cây bút sắc sảo trong giới phê bình điện ảnh của Việt Nam.

Ảnh tôi chụp trong một buổi phỏng vấn nhạc sĩ Đỗ Bảo tại một quán rất xinh trên đường Đỗ Quang. Tôi có cơ hội trò chuyện nhiều cùng Đỗ Bảo và được anh thu cho một số bài hát tại phòng thu của anh. Trong cảm nhận của tôi, anh là người nhạc sĩ vô cùng nghiêm túc và yêu nghề. Con người anh lúc nào cũng điềm đạm, khiêm nhường và cho người đối diện một cảm giác tin cậy, đúng đắn, chừng mực. Chúc mừng anh với thành công của đêm nhạc “Phú Quang – Đỗ Bảo” (4/2023) trong vai trò Tác giả và “Đàn chim Việt – Kỷ niệm 100 năm ngày sinh của nhạc sĩ Văn Cao” (vừa diễn ra đêm 20/8 tại Nhà hát Lớn Hà Nội) trong vai trò Giám đốc âm nhạc.

Published in: on 21/08/2023 at 6:07 Chiều  Gửi bình luận  

Sách Winlinh về TVQG

Ta chẳng gom được cơn gió
Tặng em những trưa nóng nôi
Ta chẳng gom được sợi nắng
Tặng em mỗi chiều mưa rơi

Ta chỉ có lời ủi an
Khi em rơi vào mỏi mệt
Ta chỉ biết trao chân thành
Khi niềm tin em cạn kiệt

Ta chẳng có gì để tặng
Ngoài một trái tim thật thà
Em mà mở lòng đón nhận
Thì cười rạng rỡ lên nha!

—-
Xin chia sẻ thông tin: Sách Winlinh đã có mặt tại kho tự chọn (tầng 4 nhà D) của Thư viện Quốc gia Việt Nam. Ai là bạn đọc của Thư viện có thể mượn đọc hoặc xem qua trước khi quyết định sở hữu nha!

😋

Mấy chục năm sống trên đời mới biết “buôn bán” là gì. Dẫu chỉ là bán mấy cuốn sách nhỏ, tiền chẳng có là bao. Nếu nói khoản tiền mình kiếm được đầu tiên từ sức lao động bản thân thì từ hồi 16 tuổi, khi mình có nhuận bút bài báo đầu tiên. Và trong suốt nhiều năm sau đó cho đến nay, bên cạnh công việc chính thì nhuận bút viết báo là khoản thu nhập thứ hai (khá thường xuyên) mà mình có. Ngoài ra, thi thoảng mình cũng nhận một số dự án viết theo đơn đặt hàng hay thiết kế ấn phẩm, coi như khoản thu nhập thứ ba. Rồi tới năm 2021 mình mới biết thế nào là khoản thu nhập thứ tư khi xuất bản sách. Ôi thật ngô nghê làm sao trong khi nhìn xung quanh bạn bè mình bao người đi buôn bất động sản, bán hàng ầm ầm tiền vô rào rào. Nhưng mình cũng không lấy đó để so sánh bao giờ, vì mình tự biết mình là ai, năng lực đến đâu, sở trường là gì và mình muốn sống một đời sống như thế nào. Nên giờ mình hài lòng với bốn khoản thu nhập khiêm tốn đó. “Nếu sống bớt nhu cầu và đơn giản/Thì thiếu gì khoảnh khắc để cười vui”. Winlinh viết thế và mình tin là thế 😍.

Published in: on 03/06/2023 at 11:18 Chiều  Gửi bình luận  

Thành quả nhỏ cho fanpage

Kiên trì chăm chỉ làm cho tới
Cả thèm chóng chán chẳng đến đâu
Việc gì theo đuổi bền lâu
Sẽ cho thành quả về sau trọn đời.

Đầu xuân năm mới mình có chút vui khi nhận được 100.000 follow cho fanpage Winlinh, xin chia sẻ thành quả nho nhỏ này với bạn bè WordPress.

Trân trọng cảm ơn bạn đọc thương mến đã đồng hành cùng Winlinh trong chặng đường đã qua. Và mong sẽ tiếp tục nhận được sự ủng hộ, chia sẻ của mọi người trên chặng đường sắp tới!

Chúc cả nhà một năm mới thuận hòa, an yên, hạnh phúc và có nhiều trải nghiệm đáng nhớ!

Published in: on 23/01/2023 at 9:52 Chiều  Comments (2)  

Phía sau sáng tác

  1. Có người bảo tôi sao chịu khó trả lời từng tin nhắn, bình luận của độc giả thế. Tôi bảo, độc giả tận tâm hỏi han, chia sẻ thì bận mấy tôi cũng sẽ trả lời, chỉ là sớm hay muộn. Điều này tuy nhỏ bé, song nó thể hiện thái độ trân trọng của tác giả dành cho độc giả – những người đang bỏ thời gian ra ghé thăm ngôi nhà của mình, đem cho mình động lực sáng tác mỗi ngày.
  2. Có người khuyên tôi nên làm gì đó hot hơn, theo trend để tăng thêm lượng người theo dõi. Nhưng tôi thiết nghĩ, ta chỉ có thể làm thứ gì trong phạm vi năng lực của mình. Và chúng càng chân thực, gần gũi với quan điểm, lối sống của ta bao nhiêu thì nội dung đó sẽ chạm được vào độc giả bấy nhiêu. Hơn nữa, tôi không chủ ý đi tìm số đông chưa phù hợp để nhà cửa thêm ồn ào. Độc giả sẽ ghé nơi này với tâm thế gần gũi, nhẹ nhàng, ít người không sao, chỉ cần bình yên, đối đãi với nhau dễ chịu, là đủ.
  3. Có người hỏi sao trên nhiều page khác loạn xạ comment rác mà nhà tôi hiếm thấy. Đâu có, nhà tôi nhiều lắm, có điều tôi chịu khó quét dọn thường xuyên thôi. Giống như bạn xem Youtube đôi lúc bị phiền bởi quảng cáo, nhưng vẫn nên kiên nhẫn vì ta đang xem chúng free. Facebook cũng vậy, ta nhờ vả nền tảng này để tương tác, phải chấp nhận các comment rác thôi (với ta là rác mà với người có thể là mưu sinh). Nên nếu muốn nhà sạch gọn thì cứ im lặng mà quét đều, không than vãn ☺️.
  4. Có người ưu ái gọi tôi là “nhà thơ”, nhưng tôi chỉ thích được gọi bút danh hoặc là tác giả, vì nó đơn giản mang ý nghĩa người tạo ra thứ gì đó từ bàn tay hay khối óc của chính mình. Tôi không cho tôi đủ phẩm chất và năng lực để trở thành một nhà thơ hay nhà gì cả, tôi chỉ muốn được là chính tôi với giảm thiểu danh xưng.
  5. Có người bảo sao không tổ chức lễ ra mắt sách, tôi lại thích những cuốn sách của mình đến với đời lặng lẽ, nhẹ nhàng. Không đánh trống khua chiêng, sách sẽ tới tìm độc giả vào một ngày bình thường, trong những thời khắc bình thường. Và độc giả sẽ đọc nó là chính nó, không háo hức rồi bị thất vọng bởi những tác động trước đó của những lời PR khoác lên cho nó một chiếc áo quá rộng. Vì tự tôi biết, tôi chỉ là một người viết những điều giản đơn mà ai muốn cũng có thể viết được.
  6. Có người mong tôi đăng ảnh cá nhân lên Page và in ảnh cá nhân lên bìa gấp sách. Song tôi nghĩ sự xuất hiện của tôi là không cần thiết vì tác phẩm của tôi mới là thứ độc giả mong chờ gặp mặt. Thấy diện mạo tác giả không quan trọng bằng việc tác phẩm của tôi có chạm được vào tâm tư, tình cảm của độc giả hay chưa.
  7. Có người thắc mắc vì sao thơ tôi không tựa đề. Tôi nghĩ mỗi người khi đọc sẽ tự tìm cho mình một tựa đề phù hợp thay vì để tôi áp đặt một tựa đề nào lên đó. Và thực tế tôi thấy đặt tựa đề khó quá, vì nếu đặt chưa xác đáng thì nó sẽ không đủ sức ôm chứa được nội dung, thậm chí làm sai lệch ý thơ, nên tôi trốn luôn khâu này 😂.

(Đăng lại từ fanpage Winlinh)

Published in: on 05/01/2023 at 3:21 Chiều  Gửi bình luận  

Nhìn lại 2022 – Xuất bản sách

Năm 2022 mình xuất bản được một cuốn sách là “Cứ thả hết buồn nắng sẽ giúp hong khô”, tiếp nối mạch cảm xúc của cuốn “Chuyện đã cũ cứ thong dong mà cũ” của năm 2021. Thẩm định cuốn sách như thế nào là tùy thuộc vào độc giả, còn với riêng mình, bên cạnh những thứ chưa ưng ý, mình cũng cảm thấy cần ghi nhận bản thân đã nỗ lực nhiều để ra được sản phẩm tinh thần này. Đó là bước trưởng thành trong con đường sáng tác của mình, không chỉ ở tư tưởng mà còn ở hành động. Bởi từ các sáng tác nhỏ lẻ tới việc gom chúng để làm thành một cuốn sách là cả một quá trình.

Nhắc về chủ đề sách thì tiện thể nhắc lại việc mình được Bộ GD chọn hai bài viết in trong SGK Ngữ văn lớp 7 và lớp 10 giảng dạy chính thức trong nhà trường (đã đăng ảnh trong blog này). Ghi lại để nhớ một 2022 ra sao thôi.

Hai trong số những ảnh feedback của độc giả Trần Bích Ngọc tại Đà Lạt mới gửi mình sáng nay, sáng cuối cùng của năm 2022.

Kế hoạch năm tới của mình:

– Tái bản 2.000 cuốn “Chuyện đã cũ cứ thong dong mà cũ”, dự kiến sẽ xuất bản trong tháng 2/2023, do thương hiệu Bluebooks trực thuộc Công ty TNHH Văn hóa và Truyền thông AZ Việt Nam phát hành. Cuốn này có chút xíu mới là thêm bookmark cùng 3 tấm thiệp in bằng giấy bồi cứng có thơ và hình mình vẽ.

– Tiếp đến khoảng từ tháng 6-8/2023 mình sẽ phối hợp với AZ xuất bản cuốn thứ 3 (đã ký HĐ nên không thể chạy đi đâu cho thoát) ☺️.

Published in: on 31/12/2022 at 4:21 Chiều  Comments (4)  

Văn không biết ra vẻ

Đôi khi tôi thấy trong những bài thơ văn mà ai đó đăng hoặc chia sẻ có lời bình kiểu “lại văn vẻ” hay “dạo này văn vẻ thế”… Ngoài đời cũng vậy, nhiều lúc tôi cũng nghe thấy ai đó thốt lên câu cười cợt “thằng này lại văn vở rồi”. Hẳn bạn cũng như tôi, nghe những lời trên sẽ thiên về ý nghĩ người bình luận không mấy thiện cảm với chữ “Văn”.

Có câu “Văn là Người”. Nghe lời ai nói ta phần nào biết bản tính họ. Nhìn thứ ai đăng ta phần nào hiểu tâm tư họ. Nếu nói lời hay ý đẹp, lời thiện ý lành với tấm lòng chân thành thì sao có thể lại là “văn vở” kiểu “diễn trò” được.

Rút cục thơ hay văn cũng là đời, đều lấy cảm hứng từ hiện thực cuộc sống. Những gì ta quan sát và cảm nhận được sẽ nhờ chữ nghĩa diễn tả hộ, đơn giản vậy thôi. Dẫu ai có viết về chiếc lá vàng rơi, cụm mây trắng bay, hay một cơn gió thổi… thì đó cũng là đời cả. Dù là thực thể sống động hay cái vô hình vi tế, thì nó đều từ hiện thực mà ra.

Không phải người viết mộng mơ thiếu thực tế, hoặc người share “tay nhặt lá chân đá ống bơ”, mà bởi họ rất yêu cuộc sống, yêu cái đẹp, biết tận hưởng trọn vẹn từng khoảnh khắc li ti của thế giới kỳ diệu này.

Văn chính là Người và Đời, Văn không biết ra vẻ.

Published in: on 05/12/2022 at 7:22 Chiều  Gửi bình luận  

CỨ THẢ HẾT BUỒN NẮNG SẼ GIÚP HONG KHÔ

Gửi độc giả thương mến của Winlinh!

Vậy là cuốn sách “Cứ thả hết buồn nắng sẽ giúp hong khô” – Viết và Vẽ của Winlinh – đã chính thức phát hành và sẵn sàng lên đường đến với những bạn đọc muốn đón nhận nó. Đây là cuốn sách thứ hai của Winlinh, xuất bản sau “Chuyện đã cũ cứ thong dong mà cũ” đúng một năm.

Cuốn sách này vẫn giống cuốn sách trước là có hình vẽ minh họa của tác giả ở mỗi trang. Vẫn hướng đến sự tự tại, an nhiên với những đúc kết nhân sinh từ góc nhìn khiêm nhường, mộc mạc và dung dị. Vẫn cảm xúc, mộng mơ nhưng cũng rất đời thường, thực tế. Mình tin bạn đọc sẽ tìm được nguồn năng lượng tích cực, sự vui vẻ lạc quan cùng cảm giác bình yên khi gặp gỡ và làm bạn với cuốn sách này.

Vậy còn sự khác biệt?
Thứ nhất cuốn này dày hơn cuốn đầu 16 trang. Thứ hai sách có kèm theo bookmark xinh xinh giúp bạn đánh dấu trang đang đọc. Thứ ba, cũng là khác biệt nhất, bên cạnh thơ thì sách còn có thêm những đúc kết dạng văn xuôi dễ thấm và dễ ngấm.

Mình xin cung cấp một số thông tin cơ bản về cuốn sách cho những ai quan tâm:

  • “Cứ thả hết buồn nắng sẽ giúp hong khô” do NXB Thế giới ấn hành, dày 272 trang, khổ sách vẫn là 12,5cm x 20,5cm (để những ai đã có cuốn trước hoặc sẽ mua cả 2 cuốn thì khi xếp chúng cùng nhau rất đều và đẹp).
  • Giá bán: 120.000 đồng (độc giả có thể đặt cả 2 cuốn nếu chưa có cuốn thứ nhất, giá cuốn thứ nhất là 110.000 đồng).
  • Bạn đọc muốn đặt mua xin inbox trên page Winlinh để nhận sách trong thời gian sớm nhất!

Sau cùng, xin trân trọng cảm ơn sự ủng hộ và ghi nhận của độc giả đã giúp Winlinh có thêm động lực để sáng tác và xuất bản sách. Chúc bạn luôn mạnh khỏe và có được sự bình an trong tâm hồn!

Published in: on 26/10/2022 at 2:59 Sáng  Comments (11)  

Một năm qua

Nếu ta làm một việc
Chỉ nghĩ xem được gì
Không nhiệt tâm cống hiến
Thì học được điều chi

Thời gian mải miết đi
Làm chính là được học
Những bài học được mất
Quý giá ở trong đời

Được làm là được sống
Được từng ngày lớn lên
Rồi khi thành quả đến
Thấy lòng thật bình yên.

Vậy là đã sắp tròn một năm “Chuyện đã cũ cứ thong dong mà cũ” phát hành. Và thời điểm này cũng là lúc “Cứ thả hết buồn nắng sẽ giúp hong khô” chuẩn bị ra mắt bạn đọc. Thời gian trôi mải miết và chúng ta vẫn làm việc, vui sống mê say. Để mỗi giờ khắc qua đi chẳng còn gì hối tiếc vì ta đã sống trọn vẹn, nhiệt thành.

Published in: on 12/10/2022 at 5:06 Chiều  Comments (2)  

Cảm nhận sách của một độc giả

Hôm nay dọn email, thấy bức thư chứa bài cảm nhận này. Nhớ lại ngày đó, em gái – người độc giả từ tận Đồng Nai đã ủng hộ mình mua 30 cuốn sách. Sau đó em viết bài cảm nhận gắn trên fanpge Winlinh mà thế nào không tag được nên em gửi email để mình đọc. Rồi em còn gửi một vài bài cảm nhận khác nữa, mà mình chỉ có thể copy một chút up lên đây thôi. Niềm vui của việc viết thì có nhiều, nhưng có lẽ vui nhất chính là niềm vui từ độc giả đem đến. Bài này rất dài dù đây chỉ là một phần nhỏ trong những lời cảm nhận em gửi cho mình trong các lá thư. Trân trọng và cảm ơn người độc giả phương xa chưa từng gặp mặt!

Xin chào Winlinh và tất cả mọi người! Mình tên là Tùng Lão. Mình cũng giống như các bạn, biết đến Winlinh thông qua mạng xã hội Facebook (ý nói không quen nhau). Sau một thời gian theo dõi Facebook Winlinh thì nay mình quyết định đặt sách của bạn ấy. Mình đặt nhiều quyển để còn dự định tặng cho những người mà mình quý mến.

Cảm nhận của mình khi cầm quyển sách trên tay là: Rất ngạc nhiên, bởi nó nặng và dày quá! – cân lên nặng 346gram, vì nó nhỏ chứ không to. Gần 260 trang giấy! Giấy rất chất lượng. Mình nhớ hồi đó ai đó đã nói với mình rằng “Sách dày dặn thì đọc cho nó được lâu” hihi, ban đầu mình nghe xong thì cười, nhưng giờ thì mình thấy đúng là lâu thật. Mình đọc hoài mà sao không thấy hết, mình đọc liên tiệp trong suốt 9 tiếng đồng hồ, đọc đến nổi no luôn, không ăn cơm luôn, cũng chả tắm rửa gì cả mà vẫn chỉ được 180 trang thôi, hihi. Mình đùa một tí cho vui….

Ờ nhưng mà cũng đúng. Bạn thử tưởng tượng xem, mỗi một ngày bạn chỉ cần đọc 2 trang sách thôi, thì phải gần 5 tháng sau bạn mới đọc hết quyển sách, hihi. Vì sao mình nói mỗi ngày bạn chỉ cần đọc hai trang thôi mà không phải là đọc nhiều trang hơn? Bởi vì chúng ta cần thấy rõ, việc đọc chậm, đọc hiểu và chiêm nghiệm để thấy mà làm được là một chuyện, hoặc đọc để cảm nhận được vẻ đẹp của nó để thêm trân quý đời sống này… còn việc đọc sách mà chỉ để gọi là đọc thôi thì nó lại là chuyện khác nữa.

Trước đây khi mình còn trẻ hơn, mình là người rất thích triết lý và lý luận, bởi mình cho rằng lý luận góp phần làm rõ bản chất của vấn đề và làm tăng thêm sự hiểu biết của vấn đề. Nhưng hiện tại, giờ mình cũng có thêm tí tuổi rồi thì mình lại có suy nghĩ khác, mình của bây giờ rất không thích lý luận và triết lý, hoặc những gì đại loại như đánh đố, làm phức tạp tình hình…, giờ mình chỉ thích những gì giản dị nhất, mộc mạc nhất, hiền từ nhất, thuần khiết nhất… vẻ đẹp biểu hiện ra từ đây…  Chính vì vậy quyển sách này đã gây cho mình một sự rung cảm không hề nhỏ!  Mình vẫn biết đâu đó trong những câu nói của Winlinh vẫn ẩn chứa những điều gì đó….rất ý nhị (điều gì đó thì để bạn tự khám phá nhé). Trên một bài viết như thế này mình không dám nói nhiều. Tất cả để bạn cảm nhận theo cách riêng của bạn vậy.

(Không biết ở ngoài đời, lúc tác giả nổi điên lên thì trông sẽ như thế nào? Có hiền từ nhất không? Có thuần khiết nhất không??? Mình đang hình dung thử, hihi )

(Có một bạn độc giả nào đó đã nhận xét Winlinh là người vừa có sắc lại vừa có tài – vừa xinh lại vừa cầm kỳ thi hoạ đầy đủ. Về khoản này cho mình dùng kính lúp mình soi tí được hôn? Xinh gái thì do mình chưa nhìn thấy dung nhan của Winlinh bao giờ nên mình chưa tin được, chừng nào Winlinh đăng một tấm hình nào đó lên trên face để mọi người và mình nhìn thấy thì lúc đó mình mới tin (mình toàn thấy hình bị cắt mất cái đầu không à, chỉ nhìn được từ cái cổ trở xuống thôi, hihi). Thi và họa thì mình có thấy và đã tin rồi. Winlinh có biết đánh đàn thật không? Hôm nào Winlinh quay thử cho mọi người chiêm ngưỡng nhé? Cuối cùng là kỳ, cái này thì mình dám chắc là Winlinh không biết chơi cờ đâu, vì con gái ít ai biết đánh cờ lắm. Hihi….. Nếu Winlinh biết đánh cờ nữa…. thì chắc mình ạ Winlinh luôn!)

Mọi người có ai đồng ý với lời đề nghị của mình không? Thì nhớ ủng hộ mình nhé. Chúng ta cùng nhau biểu tình)

Mình nghĩ 90 ngàn cho một quyển sách dày gần 300 trang là một số tiền quá ít. Mình nghĩ các bạn không nên chần chừ nhé. 90 ngàn chúng ta có thể ăn hai tô phở, xong sáng hôm sau nó tiêu hoá hết rồi, hoặc chúng ta thường xuyên mua một món đồ nào đó với số tiền nhiều hơn 90 ngàn này rất nhiều mà giá trị nó mang lại thì chưa chắc đã là. Nhưng 90 ngàn cho một quyển sách nó có thể ở lại với bạn lâu hơn trong cuộc đời, và biết đâu đó nó giúp ích cho bạn trong đời sống.

Trong một thư khác, xin phép em cho chị được trích đăng nhé! Chị đã bỏ những đoạn tâm sự cá nhân rồi, chỉ giữ những dòng cảm nhận sách của em thôi. Cho đến hiện tại, em là người độc giả viết cho chị những bức thư dài nhất (không phải gửi nhiều thư nhất nhưng thư viết dài nhất).

Em nhận được sách của chị trong tâm thế không vội để đọc ngay. Mở sách ra việc đầu tiên là em quan sát nó. Em quan sát từ đít sách, gáy sách…, đọc thông tin xuất bản, rờ mặt giấy thật nhiều lần rồi lần dần đến đầu sách. Em đi tìm lời dẫn đầu của sách nhưng cũng không thấy, rồi em phát hiện được là chị đã giấu lời nói của tác giả ở một nơi rất kín đáo, điều này làm cho em rất có ấn tượng … và cảm giác là rất trân trọng, quý! Lời nói của tác giả rất khiêm tốn, toát lên sự chân thành vô cùng, nhưng từ ngữ để dùng thì không đơn giản đâu nhé “Nghệ thuật vị nghệ thuật…. Cũng luôn xa tầm với ” hihi…. Thật là đẹp trong cách nói. Hihi…. Ôi, em ước em cũng nói được như chị nhỉ, hahaaa….

Cầm cuốn sách trên tay, cảm nhận của em là rất trân trọng, cuốn sách nhỏ nhắn, xinh xắn, nhưng rất nặng, giấy rất đẹp, dai và cực ít bột giấy. Với suy nghĩ của em thì em mong là chị chọn loại giấy mỏng hơn một tí thì sẽ đẹp hơn nữa hoặc tông màu giấy vàng ấm hơn một tẹo thì sẽ hay hơn. Giấy mỏng, dai, tông nền vàng nhẹ kết hợp với nét chữ đen thì sẽ hay hơn là tông trắng + nét chữ xám xanh mà chị đang chọn, vì như vậy đọc lâu sẽ bị nhoè + bị giật ở mắt. Nhưng không sao, sách như vầy đã là rất đẹp rồi, từ cách trình bày cho đến mọi thứ. Em tự hỏi quyển sách này in 1000 cuốn thì giá vốn của nó là bao nhiêu mà lại bán với giá 90k?, thì bao giờ sẽ lấy lại vốn để mà còn lời?

Lời dẫn vào đầu sách của chị rất hay, cách nói gần gũi, tự nhiên như hơi thở, như lời tâm tình, đơn sơ, mộc mạc mà chân thật quá đỗi… “mời bạn tới nhà Winlinh p 4-5”, nghe rất dịu dàng, đằm thắm thế nào ấy… “Tôi đem giặt giũ nỗi buồn…. Chỉ còn những sợi nắng vương” đoạn này chị nói đẹp quá! Em thấy giàu hình ảnh quá đi. Thật là đẹp! Em hình dung được khung cảnh lúc ấy, sự biến dạng chuyển mình của nổi buồn. Nỗi buồn nó bị đá như trái banh, lăn lốc ntn rồi bị cuốn phăng đi hahaha. Hoặc nỗi buồn được ví như tờ giấy mỏng manh – vậy thì tính chất của buồn cũng mong manh luôn, ban đầu nổi buồn là ướt át được giặt rồi phơi cho khô, song do được giặt nên nó bị nhàu, gặp nắng hong nên nó khô, giòn rồi vỡ vụn, rơi xuống đất và cuối cùng bị gió cuốn đi”. Em kg biết cách diễn đạt cái cảm nhận của em ntn hết, nên em dùng từ thô kệch như vậy chị cũng đừng cười nhá, từ em dùng nó trái với văn chị mô tả, hihi. Em nói vui thôi, chứ thật ra cái em hình dung được trong tâm trí là nó rất đẹp, khi nổi buồn đã bị làm cho đi chỗ khác rồi thì nhường lại chỗ cho những sợi nắng vương rất đẹp. Ở đây em đang muốn nói đến cách dùng từ của chị ấy, nó giàu hình ảnh nhưng dí dỏm. Hihi, thành ra em tưởng tượng như trái banh lăn lốc….. Kakaka. (từ ngữ chị dùng mộc mạc vô cùng nhưng sao hay thật! Phơi khô, hong, giòn vỡ, rơi từng mảnh, thổi thật gần, từng mảnh bay xa lắc… kết hợp với những từ cũng rất bình thường luôn mà sao em đọc lên thấy quá giàu hình ảnh! , em hình dung được sự chuyển động, chuyển đổi trạng thái của nổi buồn và cuối cùng là tan biến…). Và, mặc dù đó là nổi buồn nhưng lại không thấy buồn tí nào cả. Hihi….. Lại mỉm cười với nó. Thật là lạ !

Page6, ông Bụt tại sao không viết hoa?

Em nhận được sách lúc khoảng 3h30 chiều ngày thứ 3, đến 4h là em bắt đầu đọc sách của chị. Em đọc trong tâm thế thoải mái, nhẹ nhàng, tập trung, trong một gian phòng yên tĩnh, có lẽ là không có tiếng động.  Và cứ như thế, em đọc đến tận 1h30 sáng, tức nghĩa là em đã đọc sách của chị một mạch suốt 9 tiếng 30 phút, trừ 30 phút ăn tối + đánh răng, tối nay ở dơ luôn, không tắm, hihi. Vậy dị chi là em đã đọc nó trong suốt 9 tiếng với tổng số trang là 180 trang, chia trung bình ra thì một trang em đọc trong vòng 3 phút, chia làm đôi đọc 2 lần thì mỗi lần đọc là 1 phút rưỡi cho một trang. Và đây sẽ chỉ là lần đọc đầu tiên, gọi là đọc dạo sách mà thôi. Sau này, một lúc nào đó đủ duyên em sẽ đọc lại nữa, lúc ấy mới gọi là em nghiền ngẫm, hihi. Em tin là lúc ấy cái thấy của em sẽ khác nữa… Thật ra em vẫn chưa buồn ngủ, em vẫn có thể đọc đến hết quyển sách, nhưng em đã ngừng vì sáng hôm sau em phải đi dạy sớm. Gấp sách lại đi ngủ nhưng cũng nằm mãi đến gần 3h sáng em mới ngủ được….

Bây giờ là 10h22phút sáng ngày hôm sau, em vừa đi dạy về, và đang viết bổ sung cho chị những dòng bên trên. Giờ em ngừng viết để đọc tiếp trang 181 đây…

Em đã đọc xong sách lúc 12h49 trưa. Em chưa ăn cơm. Không thấy đói, đọc sách chị thấy no luôn rồi. Hihi…

Cảm giác của em là sách chị được chia làm hai phần…. Nhưng sắp xếp thứ tự bài thì hình như chưa được hợp lý. Nếu điều này là đúng thì là đúng rồi. Bởi vì em cũng từng làm đĩa nhạc nên em thấy được điều ấy, chọn bài nhạc không khó, nhưng khó ở khâu sắp xếp các bài theo mạch cảm xúc để người nghe có thể cảm nhận được dòng chảy của nó. Điều này rất khó.

Có một số chỗ hình như bỏ dấu câu chưa đúng, kg biết phải lỗi đánh máy không?

Có một số bài em đọc, em cảm nhận là chị viết trong trạng thái tâm động, nghĩ và mơ mộng vẫn vơ. Tuy vẫn có nét đẹp, sự hồn nhiên trong trẻo, nhưng tựu chung là nhìn thấy tâm động (p61), cũng may sau đó cũng tìm lại dc sự bình yên . Nhưng cũng có bài đó là sự thảnh thơi thật sự để nhận diện mọi thứ xung quanh mình (p97). Thật ra em nói số trang để em ghi nhớ mà review thôi, là tại vì em đang đọc đến đó rồi em review chỗ đó thôi, chứ toàn bộ cả cuốn sách thì chị kg tập trung nhất định vào chỗ nào cả, mà nó phảng phất đâu đó xuyên suốt cả cuốn luôn, cho nên đọc phải tỉnh táo thì mới nhận ra được, tức là cái thấy của em là nó trải dài cả cuốn luôn….

Sách của chị có hơi hướng những điều dạy của sư ông, hải đảo tự thân, nó mang tính ” đầy chiêm nghiệm “, quay trở về với chính mình, nhận diện rồi ôm ấp và xoa dịu những nổi khổ niềm đau, sau đó là sự tự chuyển hoá. Cũng có thể nói sách chị là một dạng thiền quán (p87). Em nói rồi, không có số trang cụ thể nào cả, nó đều phảng phất, trãi dài suốt sách.

Em nghĩ trái tim chị rất mềm, mềm đến độ dễ bị tổn thương. Nhạy quá cũng làm mình mệt (thiệt tình sao giống nhau dữ).  Thoạt nhìn thì thấy có vẻ như đó là điều kg tốt nhưng trong một lần chiêm nghiệm thì em lại phát hiện ra VÀ CÓ NIỀM TIN rằng chính trái tim mềm này sẽ giúp ta sớm đạt đạo – nói từ đạt đạo nghe cao siêu quá, nhưng thôi kệ đi, vì nhiều thứ để diễn đạt quá nói sao cho hết chi tiết, nên dùng đạt đạo cho dễ hiểu, hihi (thấy ta – người chỉ một, dâng trào tình yêu thương, nước – mây chung một nguồn). Nếu nhận xét của em là đúng thì là đúng, còn nếu không đúng thì quả thật là chị rất khéo trong cách hành văn.

Lời nhắn nhủ của chị kín đáo, ý nhị làm sao! được gửi gắm vào trong sách, giống như lời dạy của sư ông: Hãy bằng lòng với những gì mình có, thiểu dục tri túc…, biết buông bỏ thì sẽ bớt khổ đau. Hãy tự mình thắp đuốc mà đi….

Sau cơn mưa trời lại sáng. Hoặc như cam lai nhờ khổ tận vậy á (p103).

P75 thật thà là có trong thơ. Em muốn diễn đạt kỹ những cảm nhận và cả cảm xúc của em xuyên suốt quyển sách về việc nhận ra sự thật thà của chị ( trong sách nha -lúc chị tĩnh lặng ). Em rất muốn mô tả chi tiết những cảm nhận này của em (xuyên suốt quyển sách chứ không phải chỉ ở trang 75). Có quá nhiểu chi tiết nhỏ nhặt, vụn vặt được chị viết ra nhưng kỳ thực đó là tất cả nổi lòng của chị, nó như là tim gan phèo phổi, là xương tuỷ của chị vậy. Vậy nên quyển sách này, nói chính xác đó là một quyển sách “tự sự” của chính chị thì đúng hơn (chả biết em có nghĩ quá không dạ ta? ) Hay là em đã nghĩ quá lên? Tại chị hay nói chị đơn giản hơn suy nghĩ của em. Mà chị trả lời em chỗ này đi, để em còn biết đường).

Em chưa cảm nhận dc những bức vẽ của chị có liên quan gì đến nội dung từng bài thơ.

P102, hình như viết sai: vẻ đẹp ngay lối đi ta?

Em thật sự vô cùng trân trọng những tình cảm cũng như cảm xúc, góc nhìn của chính tác giả đối với cuộc sống, con người, ngôi làng, mái đình…… về thế giới xung quanh của tác giả, dẫu có khổ đau nhưng vẫn nhìn ra cái đẹp và niềm vui trong đó, cả cái biết ơn của tác giả đối với thiên nhiên, tạo hoá đã mang lại cho mình. (vì em thấy trong em có điều đó, nên em hiểu lắm cái mà trong chị có). Từ đó cho thấy tác giả là người tốt tính.

Thông qua thơ, em thấy chị sống có con mắt để ý, biết quan sát những gì xung quanh và quán sát những hiện tượng của nó đang diễn ra hoặc theo dòng chảy…. Chị cảm nhận tốt mọi thứ xung quanh đang diễn ra và nhận diện nó. Thật ra điểm này chị giống y chang em. Em thề luôn. Y chang em. Em nghĩ là em phải dùng từ này để mô tả nè: “Em là bản sao của chị đó. Chị là bản chính còn em là bản sao. Mà bản chính thì luôn luôn rõ hơn bản sao. Bản sao dù gì thì cũng vẫn mờ hơn bản gốc của nó”, nói như vậy để muốn nói rằng, chị sâu và rộng hơn em, tức là em cảm nhận là chị thấy đa dạng và thấy rõ hơn em. Tức là em là bản sao của chị, nhưng chỉ là một phần của bản gốc thôi, em không là toàn bộ bản gốc. Và do em là bản mờ của chị, cho nên khi chị nói ra là em thấy ngay lập tức và hiểu được nổi lòng lúc ấy. Kiểu giống như có sẳn rồi, giờ chờ kích hoạt lên thôi ấy.

Phải nói là, mọi thứ chị thấy hay chị bắt gặp, chị đều có thể cho nó lên thành thơ văn được (từ những chuyện rất nhỏ nhặt của đời thường mà em dám cá là chẳng bao nhiêu ngưởi bận tâm mà để ý, nó nằm rãi rác ở những page nào em quên rồi), sau đó chị lắp ghép những câu này lại cho phù hợp với hoàn cảnh để tạo nên một hình dung. Nhưng nếu nói như vậy thì em thấy oan cho chị quá! Vì nói như vậy chẳng khác nào phủi hết những rung cảm của chị về cái đẹp của cuộc sống? Không, cho nên nói vậy thì em kg đồng ý. Vậy chỗ này em nói có bị mâu thuẫn không nhỉ?

Có cảm giác chị sắp xếp các bài thơ chưa được hợp lý. Nhưng em chưa đủ khả năng để nhìn ra một cách tổng thể, chỉ là ngợ ngợ ra thôi. Em nghĩ nếu một lúc khác em bình tâm hơn nữa, em đọc lại, thì em sẽ nhận ra được. Em tin em có khả năng đó.

Hihi, những triết lý của phật giáo đã dc chị Việt hoá lại cho gần gũi hơn. Hihi…

Chị dỗi hờn với cả thiên nhiên luôn à? (P164)

Tâm động thì kg thấy gì, tâm tịnh thì trí phát sinh, và dĩ nhiên sau đó là… P166

Sự chuyển mình của chiếc lá nói lên sự vô thường của đời sống, nhưng vô thường là lẽ tất yếu, nó không phải là cái gì ghê gớm lắm. Nhờ vô thường mà sự sống lại vẫn tiếp diễn cho muôn loài… p171

Chị nói khéo quá ha, p176 (nhìn hiện tại biết quá khứ, nhìn hiện tại đoán ra tương lai)

Làm sao mà chị có thể nặn ra được con chữ hay dữ vậy chứ? Chị chỉ cho em với. Cái này nói thiệt đó.

Em hoàn toàn không hiểu biết một tí gì về văn chương chữ nghĩa đâu nhé, nhưng sao em vẫn nhận ra được sự sắp xếp khéo léo, tài tình, trước sau, trên dưới của chị trong một câu nằm ngang hoặc 234 câu xuống hàng… hoặc cách chị đảo chữ, đảo ý, hoặc khi chị mô tả thì em hình dung được sự chuyển động, sự chuyển đổi trạng thái…  Tóm lại là em nhận diện được thơ chị nó sống động ntn. Giờ nó nằm ở trang nào thì em không nhớ.

Nhưng thật ra em vẫn thấy các bài thơ của chị, có sự trùng lặp đó, tức là cùng một điều nhưng khi thì chị mô tả ở chiếc lá chẳng hạn, khi thì chị mô tả ở con chim chẳng hạn (em ví dụ chiếc lá con chim thôi, chứ em không nhớ cụ thể)

Nói tóm lại là, em viết cho chị những dòng cảm nhận này rất dễ dàng, không một chút khó khăn nào cả, viết rất nhanh và rất trơn tru (tại vì em khẳng định là em cực dốt văn, mà em viết được ntn là siêu nhân lắm rồi đó). Lý do em có thể viết được dễ dàng như vậy đó chính là do em viết từ chính suy nghĩ, cảm nhận của mình. Mang tiếng là em viết cho chị đọc nhưng có cảm giác như em đang viết cho chính em đọc luôn vậy. Vì em tin rằng tất cả những gì em nói, chị đều cảm nhận được và đồng quan điểm với em.

Nói gì thì nói, sao em vẫn có niềm tin là chị cực kỳ giống em, cho nên em có nói kiểu gì thì chị cũng đều hiểu và đồng ý hết.

Trên đây là xuyên suốt quá trình đọc sách mà em review, theo thứ tự.  Cảm nhận tới đâu em viết tới đó, kg có sự sắp đặt cho gọn trong tổng thể của một bức thư.

Em không review nữa đâu. Em mệt quá! Mắt em mờ rồi, mốt em tăng độ là em bắt đền chị (vừa cận + loạn luôn). 

Lại là một thư khác nữa…

Dear chị, 

Tối nay, ngay bây giờ em lại đọc thơ chị, tại vì em học bài hoài mà chữ nó kg vào đầu. Ức chế ghê gớm luôn nên em đọc thơ chị. Trước đó em quyết tâm tập trung học but kg cách nào vào.

Lật đại trang nào đó ra để đọc, đọc trúng p196 197, làm em nhớ đến trong mail chị viết, chị nói chị kg cố viết những gì ngoài mình, mà chị viết bằng tâm hồn. Hihi…, mà em đọc thơ thì em thấy tâm hồn chị đẹp lắm. Hihi…. đọc thơ chị thấy vui ghê, haahaaa, vui cả ở chỗ nghĩ vẫn vơ, nghĩ tào lao rồi cười nữa, hihihi, buồn cười quá! Haha nghĩ kiểu giống chị nghĩ á, hahaaa… Cô giáo em cũng nhận xét em dễ thương lắm. Trong mắt cô thì hình ảnh của em cũng rất đẹp và rất dễ thương. Có lẽ giống như trong mắt em thì hình ảnh chị cũng rất đẹp hihihi…. Vậy em bắt chước cô giáo em em làm cô giáo chị dc rồi. Hihi….

Em mong sao chị sẽ luôn giữ dc hình ảnh đẹp từ bản thân chị trong suy nghĩ của em. Không phải khi mình làm như vậy là mình đang cố ép mình đâu. Giống như khi ta yêu quý cái gì điều gì dù là bé nhỏ thì ta luôn có xu hướng nâng niu cái đó. Cũng vậy, khi chị nhận ra dc em quan trọng với chị, hoặc em là một phần trong chị, thì tự nhiên trong chị chị cũng sẽ muốn thay đổi hình ảnh của mình dc đẹp trong mắt của em. Mà em nói rồi, trong mắt em thì hình ảnh, tâm hồn của chị đẹp lắm, cho nên chị cũng kg nỡ làm cho chị xấu đi trong suy nghĩ của em đâu nhỉ? Hihihi…… 

Published in: on 26/08/2022 at 3:04 Sáng  Gửi bình luận  

CỨ THẢ HẾT BUỒN NẮNG SẼ GIÚP HONG KHÔ

Biết có những ngày với em thật khó khăn
Bao điều không may đến trong cùng một lúc
Nỗi muộn phiền dâng lên cùng cực
Chẳng thể làm gì chỉ biết khóc mà thôi

Đôi lúc phải mặc lòng cho nước chảy bèo trôi
Bỏ hết đó ngồi thật yên thả lỏng
Uống cốc trà đưa tâm về tĩnh lặng
Cứ từ từ thu xếp chẳng vội đâu

Ngước nhìn lên thấy nắng trên đầu
Soi sáng rõ những nỗi niềm lưu cữu
Chuyện buồn em có mây trời thấu hiểu
Cứ thả hết buồn nắng sẽ giúp hong khô.


Sách CỨ THẢ HẾT BUỒN NẮNG SẼ GIÚP HONG KHÔ do Winlinh viết và vẽ sắp phát hành. Mong được bạn đọc yêu thương và đón nhận!

Published in: on 25/08/2022 at 5:37 Chiều  Gửi bình luận  

Bài in SGK

Winlinh có hai bài viết được Nhà xuất bản Bộ Giáo dục chọn in vào sách giáo khoa Ngữ Văn, giảng dạy chính thức trong nhà trường phổ thông.

Published in: on 25/08/2022 at 2:33 Chiều  Comments (7)  

Bất ngờ gặp một review trên mạng

Một lần, khi tôi đang ngồi tám với chị gái trong lúc lướt fb thì thấy tên Winlinh nổi trên trang cá nhân do fb của chị gái chia sẻ. Tò mò, tôi vào đọc, thấy hay liền like rồi quay sang hỏi “Bạn chị à?”. Bà chị tôi lúc này mới thủng thẳng “Ừ, bạn cùng cơ quan chị, mới lập page này, thấy hay thì ủng hộ chị ấy nhé!”. Okay. Chẳng mấy khi có được một trang khiến mình hài lòng đến thế. Vậy là thành fan của Winlinh. Từ đó, luôn dõi theo những bài viết và vẽ của chị. Và yêu thích. Thích những nét vẽ mộc mạc, những câu thơ giản đơn, những suy tư nho nhỏ. Lạ là, những sáng tác của chị lúc nào cũng làm cho người ta thấy thanh thản, nhẹ nhõm ở trong lòng. Chắc có lẽ là bởi chị luôn đưa những điều giản đơn trong cuộc sống vào họa, vào thi một cách bình dị, gần gũi và thân thương nhất.

Rồi chị in sách như một điều tất yếu.
Nói đến sách, lại phải nói đến cái thói quen xấu xí của tôi, đó là đọc sách cứ phải đọc nội dung trước, sau đó mới quay qua nhìn tác giả (ấy là khi nội dung thu hút được bản thân, còn không thì tên sách cũng chả thèm nhớ chứ đừng nói gì đến tác giả). Thế cho nên, một ngày về nhà tôi mới nhìn thấy cuốn sách nằm trên giá. Cái tựa sách quá ư là thu hút, vội cầm lên lật lật vài trang, đọc nhanh vài bài rồi mới lật bìa sách nhìn tác giả 😁😁😁. Hóa ra là chị, thế là lập tức hiện lên trong đầu tôi hình ảnh của chị khi ngồi chọn tên cho cuốn sách. Thong dong, phải, là thong dong. Chị đã đem cái phong thái thong dong tự tại ấy của mình gửi vào thi vào họa và cho ra đời đứa con tinh thần đầu tiên của mình với cái tên “Chuyện đã cũ cứ thong dong mà cũ”.

Và cái tên “Chuyện đã cũ cứ thong dong mà cũ” cứ ngân nga mãi ở trong đầu của tôi cùng với những chiếc thơ nho nhỏ, những câu thơ be bé, những hình họa xinh xinh. Những câu thơ không nặng tính triết lý, không ước lệ tượng trưng mà mang cho ta cảm giác nhẹ nhàng, thanh thoát. Thế cho nên dù độc giả là ai, cách thẩm như thế nào đi nữa, cho dù đó là những em học sinh hay những chị nhân viên văn phòng, nhẩn nha bên những tách cà phê sang chảnh hay nhí nhảnh bên ly trà sữa đáng yêu thì đều có thể cảm nhận sự tươi mới và niềm tích cực mà chị gửi trao trong những tác phẩm của mình.

Cảm ơn chị – Winlinh, cảm ơn “Chuyện đã cũ cứ thong dong mà cũ”.
Hứa sẽ là độc giả trung thành của chị.

Published in: on 15/08/2022 at 1:05 Chiều  Gửi bình luận  

Review sách của nhà báo Đỗ Xuân Hồng

“CỨ THONG DONG MÀ CŨ”

Quen biết Phạm Thuỳ Dung đã lâu, trong hồi ức là cô gái ngây thơ hồn nhiên và tài hoa: nhiếp ảnh gia, viết tản văn ngọt ngào và giọng hát trong veo nhiều cảm xúc…

Cuộc sống vội vã cứ thế cuốn đi , em và tôi cứ bồi hồi xa tít… Bẵng đi nhiều năm không gặp, dù thi thoảng có lang thang trên mạng like dạo trên trang Winlinh…

Và rồi Dung xuất hiện đầy bất ngờ, tặng tôi cuốn sách đầu tay hơn 250 trang, tựa đề rất lạ: “Chuyện đã cũ, cứ thong dong mà cũ”. Không phải tản văn, cũng không hẳn là thơ, mà sự kết hợp giữa “viết và vẽ”, đến kinh ngạc.

  • Bận bịu thế, em viết nó vào lúc nào?
  • Em viết bằng điện thoại, ở mọi lúc mọi nơi
  • Còn vẽ nữa?
  • Bất cứ khi nào có cảm xúc, sổ tay, tờ giấy (cười)
  • Sao lại có ý tưởng này?
  • Ban đầu chỉ viết, vẽ chơi chơi để cân bằng cảm xúc cuộc sống… mới đây mới có ý tập hợp lại in sách như để lưu giữ chúng…
  • Em thật liều lĩnh
  • Và hồn nhiên nữa chứ (cười).

Vốn lười biếng và thích đọc những gì gai góc, nhưng tò mò về cô em với tâm thế lạ lẫm, cứ thế tôi lật giở vài trang xem tranh… ai dè cuốn sách nữ tính quyến rũ đến thế…

“Tôi đem giặt giũ nỗi buồn
Vắt khô phơi trong sân nhỏ
Nắng to hong buồn giòn vỡ
Buồn rơi từng mảnh trên sân
Gió ghé xuống thổi thật gần
Từng mảnh buồn bay xa lắc
Chiều tôi ra sân gom nhặt
Chỉ còn những sợi nắng vương”

Mỗi trang sách là một tác phẩm văn và họa…Thơ nhẹ nhàng và những bức họa thanh thoát cảm giác rất mênh mang, hàm chứa triết đạo nhân sinh, rung rinh và sâu lắng…

“Ta đem một mớ buồn phiền
Mang ra chợ bán lấy tiền để tiêu
Ai ngờ hàng ế liêu xiêu
Chợ toàn người bán tiêu điều người mua
Thôi đành bán rẻ như cho
Với người bên cạnh còn lo mà về
Bán rồi buồn bỗng vơi đi
Nhận ra ta có buồn gì bằng bằng ai
Nhìn quanh bao nỗi buồn dài
Buồn phiền ta chẳng bằng ai, thật mà”

Thật không ngờ, ẩn mình trong cái thân hình mỏng mảnh mịn màng kia lại cồn cào, dữ dội, sâu thẳm thế.

“Hạnh phúc luôn sẵn trong ta
Chỉ là đang bị che khuất
Bằng những loay hoay chật vật
Với bao toan tính thiếu thừa

Không phải đi tìm hạnh phúc
Mà là lau sạch tâm ta
Để cho tiềm thức nở hoa
Từ mầm yêu thương an ổn”

Chẳng lẽ mấy năm không gặp, Dung đã biến hoá thế sao?

“Tôi vẫn mãi là cô bé mộng mơ
Dẫu cuộc sống cũng nhiều phen thử thách
Thời gian xếp dày đời tôi như cuốn sách
Chứa rất nhiều ý nghĩa ở từng trang”

Chuyện gì đã làm Thuỳ Dung thành “tắc kè hoa” mặn mà như vậy?

“Lùi một bước phải đâu mình sợ
Mà an nhiên chẳng nặng thắng thua
Nghĩ chỉ được mất thiếu thừa
Đời qua như một giấc trưa nhẹ nhàng”

Những câu thơ ngụ ngôn, khi vài câu lục bát tâm tình tâm tình chiêm nghiệm, rất đời. Vẫn đau đáu giữa đời nhưng rồi tác giả lại tự tìm lối ra nhẹ nhàng êm buông…

“Đau buồn rồi cũng nguôi ngoai
Thời gian chữa lành mọi thứ
Xua tan bóng đen quá khứ
Trọn vẹn vui sống lúc này
Nâng niu thực tại trong tay
Để từng phút giây đẹp mãi”

Kết hợp ngôn ngữ hình ảnh với thơ, Thùy Dung đã biến sự phức hợp, hỗn độn của đời sống, của cảm xúc mênh mang dàn trải… đưa về sự đơn giản nhất, cô đọng nhất, chia nhỏ “các hạt cảm xúc” len lỏi thấm thía dễ thương.
Quả là một thủ pháp thể hiện độc đáo mà tôi cảm thấy toát lên ở cuốn sách này, dày mỏng tựa khói mây…

“Quá khứ ai cũng có lúc hào quang
Nhưng chẳng nên ôm hoài luyến tiếc
Nhưng nỗi buồn hôm qua tha thiết
Đến hôm nay đã sương khói mất rồi
Bao lỡ lầm hãy cứ để buông trôi
Điều xa xôi mặc lùi sâu dĩ vãng
Thực tại kề bên đừng thờ ơ lơ đãng
Vướng víu gì những xưa cũ thời gian
Phút giây này cảm ơn nhé bình an
Còn chuyện cũ cứ thong dong mà cũ”

Khó có thể bình phẩm gì hơn, bởi cái dịu dàng ngọt lạ của từng trang sách là một “tác phẩm”, tác phẩm trong tác phẩm…

Cầm cuốn sách lướt qua vội vàng, gom nhặt vài câu, hầu vui với quý vị. Để tạm đấy đã, thi thoảng vui buồn tôi lật giở vài trang, gặm nhấm, thẩm dần…

Published in: on 15/08/2022 at 11:44 Sáng  Gửi bình luận  

🧡

Sáng tỉnh giấc thấy bài đăng này của người chị đồng nghiệp xưa mà ấm áp trong lòng. Chị thông báo sách đã có trong dữ liệu của TVQGVN, mình có chút bồi hồi, bởi lý do thật khác: Nơi ấy mình đã trải qua biết bao kỷ niệm tuổi trẻ buồn vui đáng nhớ với những dại khờ và cả dần lớn lên.

Published in: on 03/08/2022 at 12:28 Chiều  Gửi bình luận  

Nếu không còn ai follow, Winlinh có còn viết?

Có nhiều giai đoạn, FB tự dưng bóp tương tác thật ghê. Số like từ hàng nghìn xuống chỉ còn hàng trăm (như hiện tại chẳng hạn). Hoặc là blog này, nào có mấy ai đọc đâu. Nhưng tôi chẳng nản, vì tôi hiểu mục đích viết của chính mình!

Có lần vui vui, tôi tự đặt câu hỏi, nếu không còn ai muốn đọc mình, liệu tôi có còn muốn viết?

Và câu trả lời không đắn đo của tôi là: Tôi sẽ luôn viết bất kể có ai còn muốn đọc hay không. Vì tôi viết không chỉ để cho người khác đọc mà trước hết là vì nhu cầu của chính mình. Chỉ khi thực sự muốn viết, thấy cần được viết, thì mình mới đủ động lực và sự bền bỉ để viết. Còn nếu viết vì lượt follow, lượt like, lượt comment, lượt share… thì cảm xúc mình sẽ phụ thuộc vào những con số ảo ảnh ấy, trồi sụt thất thường.

Nếu chính người viết còn không kiên định với con đường mình đã chọn, thì bạn đọc có đủ niềm tin để đồng hành cùng ta hay không?

Nên tôi vẫn luôn ở đây dù cho chỉ còn một người follow. Và bạn, bất cứ khi nào muốn tìm Winlinh, đều sẽ thấy! 🤎

Published in: on 27/05/2022 at 6:25 Chiều  Gửi bình luận  

Gửi bạn đọc của Winlinh!

Vậy là cuốn sách thứ hai của Winlinh đã đi được 2/3 chặng đường. Dự kiến sách sẽ ra mắt bạn đọc trong thời điểm tháng 7 hoặc tháng 8 tới. Vẫn đơn sơ, giản dị như “Chuyện đã cũ cứ thong dong mà cũ” với “Viết và Vẽ của Winlinh”, song nội dung lần này sẽ có sự khác biệt khi bên cạnh “thơ” còn có các dòng tản mạn văn xuôi đồng hành.

Tên sách rất mộc mạc – “VƯỜN TÔI CÓ CÂY LÁ BÌNH YÊN”, vẫn dày 256 trang, vẫn khổ sách 12.5 x 20.5 cm và vẫn có hình vẽ minh họa của tác giả ở từng trang. Winlinh xin chia sẻ trang bìa và hình dáng cuốn sách (demo 3D) để các bạn dễ hình dung. Hy vọng sách này sẽ được độc giả yêu thích và đón nhận như cuốn sách đầu tiên. Winlinh xin chân thành cảm ơn độc giả!


Nhân đây, xin vui mừng thông báo ấn bản “Chuyện đã cũ cứ thong dong mà cũ” sau 6 tháng phát hành đã được độc giả đặt mua gần hết, dự kiến sẽ tái bản trong một ngày không xa. #chuyendacucuthongdongmacu #cdcctdmc #vuontoicocaylabinhyen

Published in: on 03/05/2022 at 1:00 Chiều  Comments (8)  

Cuốn sách 2 đang dần lớn

Vậy là đã gần xong bìa cuốn sách 2. Hiện cái tựa sách cũng khiến mình hơi phân vân một chút. Tranh bìa mình vẽ trong một buổi tối, vẫn rất rất trẻ con và đơn sơ. Tên sách thì không lạ như tên cuốn đầu. Tuy nhiên mình lại thấy dễ chịu khi nhìn bìa sách với cái tên bình thường đó. Một cái tên bình thường lắm. Nhưng mình chọn vì nó đem đến một cảm giác khiêm nhường, an yên. Nó gợi nhắc ta quay về với những điều nhỏ bé và trong trẻo. Có thể lúc nào đó mình sẽ thay tên khác nếu nghĩ ra tên nào ổn hơn. Chưa biết được. Nhưng hòm hòm được cái bìa thì cảm giác đã đi được hơn 1/3 chặng đường. Dự định tầm tháng 4 sẽ xong xuôi để tháng 5 ra sách. Viết vài dòng để lưu lại mà nhớ là đoạn này mình đang làm bản thảo ra sao.

Published in: on 06/03/2022 at 12:14 Sáng  Comments (4)  

Review sách của nhà thơ Trần Kích

“CHUYỆN ĐÃ CŨ CỨ THONG DONG MÀ CŨ ” – CUỐN SÁCH ĐỂ LẠI TRONG TÔI NHIỀU SUY NGẪM

Tôi vô cùng bất ngờ với hai trăm năm mươi lăm trang sách, gồm những dòng chữ và hình ảnh minh họa đều do tác giả tự vẽ, phần trình bày của nhà xuất bản. Sách được nhà xuất bản Thế giới ấn hành quý 4 năm 2021.

Tại sao tôi có được cuốn sách này ư ? Cũng bởi lẽ, trước tiên tôi là người muốn được đọc ở người khác, và cái mong muốn đó đã được đáp ứng từ sự mến mộ tác giả. Chị là Winlinh – tên thật là Phạm Thùy Dung. Tôi không nắm được (trích ngang) của chị, chỉ biết rằng hình như chị đang sống và làm việc ở nước ngoài thì phải. Qua thân phụ của chị – nghệ sĩ nhiếp ảnh, nhà báo Phạm Công Thắng, tôi được biết, chị không muốn nói rằng những câu từ trong cuốn sách này là thơ.

Quả có phần chính xác, bởi toàn bộ cuốn sách không có đầu đề một bài thơ! Những lời như là tự sự mà cũng như muốn tâm tình, nhắn gửi tới độc giả từ trái tim của tác giả. Có phải đây là sự chắt lọc “kinh nghiệm” từ bản thân chăng ? Nếu không thì cũng là xuất phát từ một tâm hồn trong sáng, tác giả mở hẳn cánh cửa của mình ra, để giao thoa cùng với cái đời sống đầy thi vị, nhưng cũng vô cùng chông gai trên thế gian này :
…….
“Tôi đem giặt giũ nỗi buồn
Vắt khô phơi trong sân nhỏ
………
Buồn rơi từng mảnh trên sân!
…….
Tự mình bào chế thuốc
Để chữa lành vết thương”

Tôi không phải người của phái đạo nào cả, không chuyên sâu về Phật pháp. Nhưng phần lớn ngôn từ trong cuốn sách, đã làm tôi có cảm giác đây là một cuốn sách (Thiền) bởi, nó mở ra cho con người ta tấm lòng nhẹ nhõm, bao dung. Từng lời nói ta như bừng tỉnh sau giấc ngủ, đánh thức ta qua những cơn mê, giúp ta quẳng bớt đi cái gánh nặng đời thường mà thong dong mà bước đi trong thực tại.

………
Nếu thấy lòng nhoi nhói chút đơn côi
Mở nhạc lên cho mình thong dong lại”

Thực tế đời sống không đơn giản như lời nói, nhưng để vượt qua gian khó và thoát lên bằng chính lời nói đó, thì quả là vô cùng cần thiết ở nghị lực của mỗi một con người :

…….
“Nhìn đời ở góc lạc quan
Cho lòng an nhiên nhẹ nhõm
……
Mọi việc sẽ dễ dàng hơn”

Thưa các bạn, sách vở và đời sống là những điều luôn ngụp lặn vào nhau, đan chéo giữa tình cảm và lý trí, giữa lý thuyết và thực hành, nó thật rộng lớn, rộng lớn tới mênh mông và đến vô cùng..! Và, để có được sự cân bằng, quả là điều không hề dễ dàng chút nào! Ấy vậy mà gần như xuyên suốt cuốn sách, Winlinh đã tạo ra sự khoan thai đến kỳ lạ . Đọc những điều chị viết ta cảm nhận thấy có một người bạn đang nâng đỡ ta, đang san sẻ bớt những lo toan nhọc nhằn trên đôi vai ta !

Lật từng trang sách, từ đầu tới trang cuối cùng, tôi nhận thấy ở gần cuối tập sách, là phần có thể nói rằng: chất thơ đã đan cài, phủ từng lớp pho mát ngọt ngào trong chiếc bánh Pizza mà ta vẫn từng nghe nói, qua ẩm thực của những xứ sở thanh bình :
………
Tháng bảy hướng dương vàng ruộm
Phi Yến mong manh gió về
Xà cừ cánh bé li ti
Hoa sấu rụng thềm trắng muốt..”

Rõ ràng đất trời đã mang đến cho đời sống những sản vật mà chỉ có con người, và cũng chỉ có những con người nhìn thấy từ sự tích cực trong cuộc sống mà thôi.

Tuy thế tác giả cũng là một con người bằng xương bằng thịt, cũng biết tận cùng hạnh phúc và đớn đau. Chị không bị lún sâu vào những sự giáo điều sáo rỗng, để mà thốt ra phần hồn của đời sống con người – thơ:
……
“Thế là đắng, thế là cay
Thế là em nói chia tay… như đùa
Thế là vắng, thế là thưa
Thế là tôi mới như vừa chết đi
……
Tết này mẹ chẳng têm trầu
Bởi em thôi muốn làm dâu bên này …”

Và rồi tình yêu là điều không khác gì cơm ăn nước uống của đời sống con người :
……
Khi anh ngồi đó uống những ngụm vang
Là đang uống em với những nồng nàn kỷ niệm…”

Thưa các bạn, tôi không phải một nhà phê bình, nên khó có thể viết nên những điều cần viết. Càng không thể cảm nhận hết về những điều mà tác giả đã xây dựng nên cuốn sách này. Nhưng, tôi dám đảm bảo chắc chắn rằng: Nếu ai có được cuốn sách sẽ là điều may mắn như tôi! – Chúng ta sẽ có được một tâm thế thư thái, có thể nói như nguồn protein cần cho cơ thể của mỗi con người. Chúc các bạn sớm có được cuốn sách này!

Xin cảm ơn tác giả Winlinh – Phạm Thùy Dung, đã hào phóng cho tôi một phần từ nguồn năng lượng được chị gợi mở qua cuốn sách này! Chúc chị thành công và hạnh phúc!

Trần Kích – Thanh Hóa 28/02/2022

Published in: on 03/03/2022 at 1:43 Sáng  Gửi bình luận  

Thức dậy sớm nay

Lâu nay không viết được gì ở blog này. Phần vì bận chuẩn bị cho một chuyến đi dài, phần vì cũng mải chăm lo cho fanpage. Và sáng nay bấm vào xem lượt follow thì thấy đúng 55.000. Mình hiểu con số không phải là tất cả nhưng cũng nói lên rất nhiều điều. Trước nhất nó cho thấy mình đã bền bỉ như thế nào để đến được chặng đường này, dù chỉ là một điều nhỏ bé so với ngoài kia. Nó cũng củng cố cho mình một bài học không bao giờ cũ, đó là kiên trì chuyên tâm với con đường mình chọn, thì trái ngọt sẽ đến trong tay. Dù chỉ là một trái nhỏ xíu khuất lấp khiêm nhường.

Published in: on 18/01/2022 at 8:14 Sáng  Comments (2)