Nuôi dưỡng tâm hồn

Nhớ ngày nào, lập page chỉ là thử thử vu vơ. Nhớ ngày nào, mỗi bài đăng chỉ mười mấy, hai mấy like. Nhớ ngày nào, 1.000 follow đã vui lắm rồi. Dù ban đầu lập page không mục đích, chẳng mục tiêu, nhưng vì yêu thương nuôi dưỡng nó, mà đến giờ đã có thêm nhiều người bạn cùng sẻ chia, đồng điệu. Cảm ơn cuộc đời đã cho tôi những niềm vui đẹp đẽ! Cảm ơn chính mình đã bền bỉ và miệt mài bao lâu nay. Cứ trao đi, đừng mong đợi!

Published in: on 22/11/2021 at 7:15 Chiều  Comments (2)  

Trở lại

Lâu lâu không làm gì cho blog. Có nhiều lý do: Thứ nhất là bận ra sách. Thứ hai là ốm. Và trên hết là muốn nghỉ ngơi blog một thời gian. Vậy nên mình khóa cửa blog lại, đi vắng.

Sau vài tuần đóng cửa, hôm nay mình viết vài dòng để đánh dấu sự trở lại. Các lý do trên đều đã giải quyết được rồi. Sách đã phát hành. Ốm sau 2 tuần đã khỏi. Blog đã nghỉ ngơi đủ rồi.

Thật ra blog với mình rất riêng tư. Nên mình muốn viết nhiều điều li ti ở đây. Tuy nhiên đợt vừa rồi mình mải sáng tác, tập trung cho fanpage Winlinh nên blog bị lơ là. Chủ yếu mình đăng sáng tác chứ ít viết tâm sự được. Hy vọng thời gian sau này mình sẽ có thêm thời gian để duy trì căn nhà này ấm áp với đúng nghĩa của nó.

Nói thêm về việc ra sách. Sau một thời gian tập trung, sách đã phát hành như kế hoạch dự kiến. Tác phẩm viết vẽ đầu tay còn nhiều ngô nghê, đơn sơ, nhưng cũng đã nên hình hài, cho thấy Winlinh vẫn bền bỉ đi trên con đường nhỏ bé của mình. Đây cũng là viên gạch đầu tiên đặt nền móng cho những cuốn sách tiếp sau mình dự định sẽ viết.

Đôi dòng tản mát, để những bạn blog của mình biết được tình hình của Winlinh. Chúc mọi người mạnh khỏe, bình an nhé!

Published in: on 08/11/2021 at 2:27 Chiều  Comments (21)  

Chút tâm sự cũ

Đây là bài tôi viết trên page Winlinh từ 5/11/2020, nay nhân đọc được một bài có nội dung tương tự của một bạn trong blog, tôi chợt nhớ ra nên tìm bài cũ up lên đây để lưu lại. Sau thời điểm viết bài này, đôi khi tôi vẫn gặp những trường hợp bê thơ mình đi mà cố tình không để nguồn. Nhưng dần dần, tôi buộc phải học cách quen với điều đó và tự nhủ, chữ của mình vẫn mãi là của mình. Ai đó mượn dùng mà cố tình biến thành của họ thì nó vẫn luôn chỉ là cái vay mượn, ăn cắp mà thôi.

Bỗng có chút tâm tư, muốn chia sẻ với những ai đã đồng hành cùng trang Winlinh một thời gian đủ để cảm nhận được một góc nhìn, một thái độ của Winhlinh với cuộc sống. Những chia sẻ không đầu cuối, những ý nghĩ chợt đến, ai muốn đọc, ai không, đều rất trân trọng!

Mấy hôm nay mình và bạn bè mình bỗng dưng hay nhắc đến vấn đề “bản quyền”. Đó là khi bạn bè hay bản thân mình thấy những sáng tác của Winlinh trôi nổi trên mạng internet. Có sáng tác để nguyên bản, có sáng tác dẫn nguồn (mình vô cùng cảm ơn) và còn nhiều những sáng tác không có tên Winlinh đi kèm. Thậm chí có sáng tác bị cover lại cả hình vẽ và đổi tên tác giả thơ. Người sáng tạo như mình khi thấy những thứ là của mình bỗng chơ vơ không ai biết của ai, thậm chí thay hình đổi dạng tác giả, cũng không khỏi ngẩn ngơ một chút. Rồi người bạn thân thì khuyên mình nên làm cách nào đó để bảo vệ chất xám tốt hơn như in sách, làm clip và cả… ngưng public những sáng tác mới. Biết ơn sự lo lắng của bạn khi bạn sợ sự sáng tạo của mình không được ghi nhận. Nhưng mình vẫn nghĩ dại khờ rằng mình không thể ngừng lại việc đăng những sáng tạo của cá nhân lên page Winlinh.

Bởi mục đích chính của mình là mong muốn được chia sẻ và góp phần lan tỏa những điều tích cực cho cuộc đời. Được các bạn copy, chia sẻ cũng là may mắn của mình chứ. Nên có tên đi kèm được thì tốt, không tên đi kèm cũng đành vậy thôi. Dẫu đóng góp của mình cho cuộc đời thật đơn sơ, nhỏ bé, đôi khi bị khuất lấp so với bao thứ lung linh ngoài kia, thì mình vẫn muốn bền bỉ âm thầm làm việc đó. Còn đôi lời muốn dành cho bạn, những người đọc mình, nếu có thể, hãy để tên Winlinh đi kèm những thứ các bạn mang từ nhà mình đi. Đó chính là sự động viên lớn nhất mà mình mong được nhận.

Về nội dung thơ văn, hình vẽ hay lời hát, mình là người không chuyên, nên mọi thứ chỉ dừng ở mức độ đơn thuần, giản dị như vậy. Biết ơn người có thể cảm nhận những gì mình chia sẻ. Và biết ơn cả những góp ý lẫn lời chê. Đã công bố sáng tác của mình ra với đời, thì phải chấp nhận nghe bình luận muôn hình muôn vẻ. Và dù chê, mình cũng vẫn luôn lễ phép, chân thành cảm ơn. Bởi quan điểm mỗi người mỗi khác, hay hoặc dở cũng tùy cảm nhận mỗi người. Mình vẫn muốn cảm ơn lời chê là do mình nghĩ: Khi bạn đã đọc và để lại bình luận, nghĩa là bạn cũng đã dành cho mình thời gian, công sức và sự quan tâm nào đó. Và lời chê cũng giúp mình chỉnh sửa bản thân tiến bộ hơn mỗi ngày, tránh để bị rơi vào cái ta ảo tưởng.

Ai bảo trời đẹp làm chi, để Winlinh hôm nay bỗng trở nên nói nhiều. Chúc các bạn luôn mạnh khỏe và an ổn trong tâm hồn! Cảm ơn các bạn đã luôn dành cho Winlinh một sự chia sẻ và động viên ấm áp! ❤

Published in: on 25/07/2021 at 2:15 Chiều  Comments (10)  

Lan man thứ 6

Nhìn lại tôi của hôm nay sau nhiều ngày dài sống, không khỏi ngỡ ngàng vì giờ đây tôi lại làm thơ nhiều đến vậy. Làm thơ vốn không hề có trong suy nghĩ của tôi như là một con đường để theo đuổi, một lối đi để kiên trì. Nó chỉ là một thứ tự nhiên ở đó, không bị ép buộc khiên cưỡng mỗi khi nghĩ đến hay chạm vào. Thế mà rồi đến một ngày, tôi lại có thể đưa ra quyết định sẽ xuất bản một tập thơ nhỏ của riêng mình. Kỳ lạ thay!

Tôi còn nhớ mình đã quyết định sẽ thi Báo chí khi đang học lớp 9, theo con đường của cậu Lâm Thanh tôi. Ngày đó nghĩ được gì đâu, chỉ thấy ngành Báo hay hay thì theo thôi. Vậy mà cứ kiên định trong suốt những năm cấp 3 rồi thi đỗ. Rồi học hành nghiên cứu. Rồi trải nghiệm nhận ra…

Cho đến giờ phút này kể từ khi biết viết nhật ký và những thứ được gọi là sáng tác, tôi chưa bao giờ ngừng viết. Viết đã trở thành một trong những điều quen thuộc nhất của đời tôi. Dẫu bây giờ tôi trở nên trễ nải hơn, lười viết những câu chỉn chu, chỉ đặt bút viết đúng những gì mình nghĩ. Nhưng có lẽ vì thế mà việc viết không bị khó nhọc, không làm tôi thấy mệt mỏi khi gắn bó cùng nó.

Định viết gì đó sâu sâu để giãi bày… mà không viết được. Trong một chiều cuối tuần, ngồi ở nơi làm việc, thấy yên tĩnh quá vì đồng nghiệp nghỉ giãn cách 50%. Tôi thích yên tĩnh, nhưng hiểu sự yên tĩnh này xuất phát từ dịch bệnh, nên tôi không cần sự yên tĩnh chứa đầy hiểm họa ấy đâu.

Published in: on 28/05/2021 at 2:55 Chiều  Comments (3)  

Trái ngọt

Chú Nguyễn Minh Khang, nguyên Phó Tổng Giám đốc NXB Giáo dục Việt Nam. Chú làm nhiều thơ và tôi có duyên được bình thơ, giới thiệu thơ chú trên tạp chí của NXB GD. Trước khi ra tập Trường ca Hành quân Trường Sơn, chú đã gửi bản thảo cho tôi để tôi bình, và sau đó bài bình của tôi được in kèm tập thơ của chú. Nhờ đọc tập thơ đó, tôi được hiểu thêm về chiến tranh và những sinh hoạt, tâm tư của người lính trong thời chiến cũng như thời hậu chiến. Năm tháng qua đi, chú về hưu, tôi thì vẫn chưa từng gặp chú. Bỗng hôm qua chị Mỹ nhắn tin bảo chú gửi tặng tôi chiếc đài nhỏ kèm thẻ nhớ có bài bình thơ của tôi mà Đài tiếng nói từng phát (tôi không biết có chương trình đó). Một điều đẹp đẽ của tình người và cuộc đời khiến tôi có thêm niềm vui để viết không toan tính.

Published in: on 11/11/2020 at 9:47 Sáng  Gửi bình luận  

Cái thời mà… (2008)

Cái thời mà còn đam mê đi chụp và viết khắp hang cùng ngõ hẻm, lê la phố xá, vạ vật với nước chè vỉa hè và hàng chục km cuốc bộ. Giơ máy là tôi.

Cái thời mà lương thấp và nhiều thời gian rảnh, hay lang thang Hàng Ngang Hàng Đào ngắm phố phường tấp nập. Lúc ấy làm ngay Tràng Thi nên lợi như thế đó! Áo vàng là tôi.
Published in: on 03/04/2020 at 11:27 Chiều  Gửi bình luận  

Nghĩ về theo đuổi đam mê

Lần nào đó, trò chuyện với chị Mỹ, chị nói rằng chị không có thời gian và đủ tâm huyết để làm những điều chị thích.

Thời gian ư? Thời gian chỉ không đủ để làm gì đó khi ta không thực sự muốn làm. Còn khi ta đam mê, ta sẽ tranh thủ mọi giờ khắc, dù chỉ vài phút, để thực hiện nó.

Thay vì tám chuyện, tôi cắm cúi vẽ. Thay vì shoping, tôi cặm cụi viết. Thay vì chỉ chụp bản thân mình, tôi mải miết ngắm những chi tiết xung quanh để bấm máy. Thay vì nấu xong dọn ra ăn ngay, tôi dành nửa phút để lưu lại các món. Thay vì đọc sách xong gấp cất, tôi chụp chúng và để chút review nhẹ.

Để viết một bài đăng, tôi cũng phải vượt qua sự lười biếng và bận rộn, vì một mục tiêu là phải duy trì việc viết ấy như tôi đã bền bỉ theo đuổi suốt bao năm. Bởi nếu tôi ngắt quãng, tôi sẽ đánh mất tôi trong “nghề”, bởi giờ đây công việc hàng ngày của tôi là nội dung khác, lĩnh vực khác, chẳng liên quan gì hết.

Dù thời gian eo hẹp, tôi vẫn tranh thủ được. Thực sự là thế, bởi tôi tâm huyết và đam mê. Nên khi chị Mỹ nói thiếu thời gian và tâm huyết, thì theo tôi, chỉ là thiếu tâm huyết mà thôi, vì tôi cũng bận không kém gì chị.

Published in: on 04/11/2019 at 11:01 Sáng  Comments (1)  

Niềm vui mới

Mình vốn hiếm khi tham gia đăng hay cmt trên các group xã hội. Đây là lần đầu tiên đăng ảnh như thế, khi đăng xong cũng thấy vui vui. Phá lệ bởi đây là group lành mạnh, toàn chị em, dịu dàng, văn minh, nên thấy an toàn và không xô bồ gì cả. Lưu lại để đánh dấu những cái “lần đầu”.

Published in: on 09/09/2019 at 8:56 Chiều  Gửi bình luận  

Hãy tự trọng

Làm ơn #ngừng copy không trích nguồn.

Thật sự là buồn bực vì điều này, dù hiểu nếu buồn vì nó thì mỗi ngày chỉ 24h không đủ để chứa nỗi buồn đó đâu.

Vừa thẳng tay unfolow bạn djtit trên instagram dù mình thích style của bạn ý và đã theo dõi khá lâu. Vì sao? Vì bạn ý thường đăng các stt hay, nhưng không thấy trích nguồn. Và hôm nay lại là 1 stt nữa, mình tò mò thử search xem trên mạng có stt ấy không thì hóa ra là bạn ý copy trên mạng. Cơ bản lại giống trường hợp chị Phượng hay bạn Tuyết ngày xưa, hay đăng các stt triết lý đi copy dễ dãi nhưng phần cmt bên dưới mọi người khen viết hay thì lại không đính chính là mình đi copy, cứ im im đi để nhập nhằng.

Mình cực kỳ ghét đạo văn. Nên với chị Phượng và Tuyết mình đều bày tỏ quan điểm về việc này. Một lần hồi bóng đá U23, Tuyết còn lấy ảnh trên fb mình không ghi nguồn trong khi mình đã ghi rõ tên tác giả (là ảnh của em Ngọc). Mình cmt nhắc nhở thì mới ghi tên (đó là lần nhắc nhở thứ 2 với Tuyết). Chị Phượng thì nhắc một lần và cũng unfriend sau đó không lâu. Với những người nổi tiếng xa lạ, mình sẽ bày tỏ quan điểm bằng unfollow.

Để giữ được niềm tin với xung quanh, cần phải rõ ràng, trung thực. Ngày xưa khi mình đọc một số bài của ai đó mà hay, mình khen và ngưỡng mộ lắm. Nhưng khi phát hiện ra sản phẩm ấy không phải của họ, sự tôn trọng sụp đổ, niềm tin bốc hơi. Để rồi sau này họ đăng gì mà thấy “văn văn” thì mình lại thấy nghi ngại.

Sao không là chính mình? Vay mượn những điều đẹp đẽ ở đâu đó đắp điếm lên thì bản thân có lung linh hơn không?

Published in: on 28/05/2019 at 2:51 Chiều  Comments (3)  

My own

Nó thật nhỏ bé với thế giới, nhưng nó là một phần yêu thương của tôi. Một phần do tôi tạo nên và cũng là một phần tạo nên tôi. Tôi cố ý ra nó, nó hữu hình cho những ai muốn thấy tôi. Cuộc đời vốn dĩ đơn giản nếu cho là đơn giản. Tôi đơn giản vì quanh đi quẩn lại cũng chỉ như thế này. Cùng với winlinh110.wordpress.com, tôi sống là tôi, I’m me, vô cùng bí mật riêng tư trong thế giới vô cùng rộng mở chung đụng.

Published in: on 18/09/2017 at 3:47 Chiều  Gửi bình luận