


Mùa đông trắng những con đường sương sớm
Đưa tôi về thăm trường cũ ngày xưa
Lớp học lặng im nghe ký ức trở mùa
Bàn ghế gỗ vẫn còn đây vết mực
Tiếng giảng bài rộn vang sân trường vắng
Loài chim nào ngủ muộn trên cây
Đôi mắt học trò chăm chú thơ ngây
Nghe dạy bảo những điều hay lẽ phải
Bạn bè giờ đã xa mê mải
Có ai về thăm thầy cô năm xưa
Người tận tâm chở những chuyến đò
Cho tuổi trẻ cập bến bờ mới lạ
Quên muộn phiền quên tháng ngày vất vả
Vẫn miệt mài bên giáo án từng đêm
Chợt một hôm nắng rọi khẽ bên thềm
Là khi ấy trò về thăm trường cũ.


Buồn bao giờ là tận cùng
Tuyệt vọng bao giờ là đáy?
Nếu có giới hạn
Hãy cho tôi giới hạn đi!
Hãy cho một phút cuồng si
Thay cho nghìn phút vật vờ câm lặng
Hãy cho bừng cháy nụ cười
Xóa trăm lần ngắn dài nước mắt
Đến mà xem những sự thật
Vô mà ngó những bi ai
Quá buồn và buồn một, buồn hai
Nào có khác chi, đều là buồn cả.

Khi anh ngồi đó uống những ngụm vang
Là đang uống em với những nồng nàn kỷ niệm
Thực tại không em, chỉ có hơi vang nồng chát
Anh vẫn thấy thật gần dáng vẻ em
Chúng ta đã hôn nhau ngay cả lúc không em
Em trong những giọt vang
Và vang trong người anh, đang chảy.

Nếu anh nghe thấy tiếng thời gian chảy
sẽ không thể ngồi đó bình yên
nhớ nhung nào đã cồn cào vây kín
nhắc dáng em trong ký ức êm đềm
Có thể chạm lại nụ hôn đầu tiên
gọi yêu dấu hồi sinh như một cơn gió lốc
sẽ chẳng bao giờ gặp em
hoặc chạy đến bên em dù chỉ để ngắm nhìn
Dù chỉ đế thấy em xa lạ
trong phố phường loang lổ dấu chân quen
Hoặc là em hoặc không ai khác
Nếu anh để giọt thời gian tan tác
sẽ muộn cho lời dấu yêu.

Khi tôi vừa tắm xong và tóc rối
Với hơi nước bốc lên mờ ấm
Cùng gương mặt sạch tinh không son phấn
Rồi tôi vui vẻ nhìn ngắm sự thật của mình
Không có vẻ đẹp nào
Vẻ đẹp dường như không định nghĩa
Ai đó thấy tôi ra sao
Chỉ bởi họ vốn mặc định như vậy
Tôi sẽ là ai trong mắt họ
Theo cái cách mà họ muốn họ cần
Việc của tôi chỉ là
Sống bình thường thế thôi.

Em và ô bảy màu
Mưa đượm gấu quần đen nhèm nước
Những hạt cườm vỡ tung nền gạch cứng
Òa sóng, hạt cườm mưa
Màn bụi trắng xóa, màn ký ức lưa thưa
Trong phút chốc bốc hơi
đem theo mộng mơ chỉ còn là quá khứ
Những bận rộn không đâu
Những khoe khoang sặc sỡ
Đã thành thói quen
Hay giản đơn ta bỗng quên mình?
Cây đa già vừa trổ búp non xanh
Từng búp nõn rụng đầy trên sân ướt
Bàng bạc, trắng trong, lạnh run nơm nớp
Cong gập mình đợi ngụp dưới chổi tre
Giun thân tròn oằn tai nghe mưa giã
Đồm độp bùng biềng lõm chõm mảnh lưng con
Nắp cống kia có khe nào lọt được
Cho náu nương cho tan tác sống còn
Bõ hờn hay tê buốt?
Sau nắng ngột, lại mưa xối ào qua
Bài ca mưa
Còn chỗ cho em chạm tay vào quá khứ?
Quá khứ nào em sẽ chạm được tay?

“Hãy bay đi những cánh chim đêm của nỗi buồn”
Ông Trần Tiến viết như thế
Tôi hát một câu như thế
Mà chẳng biết nỗi buồn chảy từ đâu
Ra tràn trề
Ra đầm đìa
Như những cánh dơi bay lượn
Trong ngôi chùa Sóc Trăng
Đen kín bầu trời
Đậm đặc nỗi buồn sâu lắng
Nổi lềnh bềnh những nỗi buồn cỏn con
Phía bên kia con đường
Anh thôi đứng đợi
Và tôi tự hỏi
Ngọn cỏ nào đốt đuốc đời tôi
Cánh chim đêm
Loạng choạng bay vào vắng
Tự rót một ly
Sao lại khát đắng?
“Hãy bay đi những cánh chim đêm của nỗi buồn”.
1.
Thức giấc thấy đông một sớm ngày
Gió mùa vừa tiễn gió heo may
Bỗng nghe hơi rét luồn ô cửa
Chợt nhớ mơ hồ cái nắm tay.
2.
Sớm mai đông phủ giá một màu
Đôi chim dang cánh ủ ấm nhau
Bên ô cửa sổ hoa vừa hé
E ấp mơ màng nụ trắng phau.
3.
Chiều đã trở mùa bên song cửa
Đông rũ hanh hao gió thoảng buồn
Có người ngồi nhớ ngày xưa cũ
Trong ánh sương tà lúc hoàng hôn.
4.
Có những ngày nỗi buồn trôi bàng bạc
Như mây chiều trên phố xá vào đông
Tôi thả lỏng cho nỗi buồn đi lạc
Giữa bốn bề xa vắng quá hư không.
5.
Mùa đông mỏng mảnh tiếng chim gầy
Hanh hao gió thổi giữa hàng cây
Mây trắng như ai vừa giặt giũ
Bướm vàng con đậu gọi con bay
Cơn lạnh hiu hiu ủ biếng lười
Cuộn trong chăn ấm mộng đời vui
Tỉnh ra ngơ ngác hương còn đọng
Thấp thoáng dung nhan một tiếng cười.
6.
Trên cành tre xanh ngát
Chim bói cá mơ màng
Đứng nghe hơi gió mỏng
Trong chới với đông sang.
7.
Gió mùa lật lá chớm đông
Liêu xiêu quán vắng khách không tới tìm
Trời se se lạnh về đêm
Người se se lạnh nỗi niềm thời gian.
8.
Quán vắng cô hàng thu xếp lại
Đôi cặp bánh gai mấy quả hồng
Hanh hao mảnh gió đầu đông
Chợ chiều hiu hắt người không thấy người.
9.
Phố tiễn Thu đi với lá vàng
Nắng rơi từng giọt giữa mênh mang
Gió Đông hôi hổi sau tà áo
Lén lục tìm… đôi ngón tay đan.
10.
Một sáng nhẹ nhàng tháng 11 nắng tươi
Và tôi thấy thảnh thơi với nghĩ suy đơn giản
Chỉ vui ngắm lá cây trên nền trời mây trắng
Hóng gió dịu mềm hiu hiu mát làn da.
11.
Em mong ai đến một ngày mưa
Mái rêu tí tách giọt mau thưa
Lá rung rinh ướt bên bờ giậu
Đi đứng vào ra thấy cứ thừa
Chờ cho người ấy sẽ ghé sang
Cùng ngắm mưa đông rớt khẽ khàng
Trà thơm tỏa khói hoa vừa nở
Êm đềm ngồi ước mộng tào khang.
12.
Chợ phiên họp tháng đôi lần
Xôn xao ngả giá quây quần bán mua
Sang đông cơn bấc trở mùa
Chiều tan chợ vắng gió lùa mái gianh
Chắt chiu đồng bạc để dành
Cho con tấm bánh mỏng manh cuối chiều.
13.
Đôi khi một mình thật là vui thích
Thênh thang ngơi nghỉ tự tại nghĩ suy
Thơm tho cà phê mềm thơm lát bánh
Vu vơ gió thổi dưới tán lá bàng
Một ngày đông sang lòng như giấy mới.
14.
Những hương thơm trời đất
Len nhẹ mỗi khóm hoa
Đông như chợt ấm lại
Giữa sắc màu quanh ta.
15.
Tháng Mười một như bài hát cũ
Rả rích buồn mà cũng rất bình yên
Có nỗi niềm nhỏ bé không tên
Dội thật khẽ vào mùa đang trở gió.
16. Thành phố một ngày thường
Trôi trôi trên đường
Những ý nghĩ xám đen
Những vội vã lạ quen
Những trò chơi ý niệm
Người tốt đôi khi đóng vai phản diện
Người phản diện khoanh tay nhoẻn miệng cười
Và thời gian như khoang lái chơi vơi
Người thủy thủ đã thôi mơ mộng biển
Quay về phố sống cứ như là diễn
Một niềm vui không có thật trong lòng
Thành phố một sớm mùa đông
Dòng người trôi trôi giữa hai chiều quên nhớ.
17.
Tôi bước vào tháng Mười hai vui vẻ
Với cái nắm tay vội vã phía sau hè
Những nụ hôn như bản nhạc say mê
Nhịp gấp gáp quãng bờ môi anh chạm
Bởi yêu kia có khi nào vơi cạn
Tháng Mười hai cứ mơn mởn chồi non
Có ấp ôm xua tan hết héo mòn
Ấm trong lòng một mùa đông lấp lánh.
18. Gió khẽ ru lá ngủ
Át cơn giá mùa đông
Đèn đường thôi hắt bóng
Chở giấc mơ quanh vòng
Đã nhắm mắt ngon lành
Đã cuộn trong chăn ấm
Đã thấy mệt thấy thấm
Những thao thức ngày qua
Đã muốn ngủ thật sâu
Đã gắng thở thật chậm
Sao còn dậy giữa chừng
Gối đầu loay hoay mãi?
Đã được nửa đêm dài
Sao còn dậy và gọi
Gọi mùa thu về lại
Gọi cơn sốt hiểm nguy
Đã quyết liệt mà đi
Sao còn ngồi mong ngóng
Đã thôi không hy vọng
Sao còn chút ngậm ngùi?
Nhạt phai
Thinh lặng
Điềm đạm
Hồn nhiên
Ngày mới qua rồi có những dịu êm
Có xao xuyến từng giọt sương trên lá
Có bình minh háo hức say điều lạ
Có chở che được mỗi lối ta về?
Ngày mới sang có còn những đam mê?
Có trong vắt những khoảng trời trong mắt
Đừng tìm ta nhé đám mây câm lặng
Tỉnh mê rồi mắt đừng mãi rưng rưng.
Ngày sẽ về lại
Ngày sẽ sang
Con kiến đỏ còn loanh quanh tìm tổ
Con ruồi kia can chi mà đứng đó
Chỉ ta xem hạt xôi rớt nơi nào
Con chim kia đừng hót nữa xanh xao
Gần một chút cho ta cùng thủ thỉ
Con chuột xám hãy thôi đừng mộng mị
Chin chít kêu gặm nhấm hết thư từ
Con muỗi buồn đừng xao xác thờ ơ
Thôi cứ đốt vào tay ta một cái
Hút hết đi, sạch sành sanh trễ nải
Cho mới lòng dưới bóng nắng tinh khôi.
Ngày sẽ sang
Ngày sẽ về lại
Mở cửa bước ra
Chọn một ghế nhỏ
Gọi trà, gọi phở
Thở hết muộn phiền
Chút khói dấy lên
Mơ về thơ ấu.
19.
Tháng Mười hai phố trở mình cựa khẽ
Trong sương mai hơi lạnh phủ bềnh bồng
Có một người nhẹ bước giữa mùa đông
Cơn gió thổi vô tình lay nỗi nhớ.
20.
Xao xuyến đón nàng xuân
Phải lòng cơn mưa bụi
Giữa mùa hè sôi nổi
Rộn rã tắm mưa rào
Trời thu gió hanh hao
Bỗng nghe mưa hờn dỗi
Đông cuộn tròn chăn ấm
Ngắm mưa phùn mái hiên
Bao ngày tháng trôi êm
Mưa vui buồn ẩn hiện
Đôi khi trong kỷ niệm
Ào xuống một cơn mưa.
21.
Ngày tháng Chạp
Chợ chiều xôn xao ngã giá
Đường ồn ào chen chúc
Xuân cập kề vội vã sau lưng
Ngày tháng Chạp
Quay về nhà rưng rưng
Ngắm khu vườn bình yên
Ngắm cải ngồng vươn lên
Hoa nở vàng lặng lẽ
Chợt thấy ấu thơ
Xượt qua rất nhẹ
Như thước phim buồn
Mà cũng rất xôn xao.
22.
Trời thu mặc chiếc áo vàng
Gọi heo may đến dịu dàng lá rơi
Xuân về diện áo hồng tươi
Bên đào phai nở đón người hân hoan
Áo thiên thanh lúc hạ sang
Trúc tre vẫy gió khẽ khàng nắng trưa
Đông thương áo trắng trở mùa
Ủi an cơn bấc rét vừa nhớ nhung.
23.
Trời chuyển màu ghi xám
Tháng Mười hai ghé về
Gió lật lá trên hè
Bay la đà góc phố
Thời gian kỷ niệm cũ
Ký ức dẫu phai màu
Nhưng vẫn còn đọng lại
Ấm áp ở trong nhau.
24.
Mùa đông trắng những con đường sương sớm
Đưa tôi về thăm trường cũ ngày xưa
Lớp học lặng im nghe ký ức trở mùa
Bàn ghế gỗ vẫn còn đây vết mực
Tiếng giảng bài rộn vang sân trường nắng
Loài chim nào ngủ muộn trên cây
Đôi mắt học trò chăm chú thơ ngây
Nghe cô dạy những điều hay lẽ phải
Bạn bè giờ đã xa mê mải
Có ai về thăm thầy giáo năm xưa
Người tận tâm chở những chuyến đò
Cho tuổi trẻ cập bến bờ mới lạ
Quên muộn phiền quên tháng ngày vất vả
Vẫn miệt mài bên giáo án từng đêm
Chợt một hôm nắng rọi khẽ bên thềm
Là khi ấy trò về thăm trường cũ.
25. Trời âm u sương mù mưa lạnh
Bóng người đi lầm lũi cô đơn
Chiều nay chân ướt đường trơn
Có người tha thiết mong cơn nắng về.
26.
Quàng khăn vào em nhé
Trời trở gió mùa rồi
Tan ca chiều nhập nhoạng
Cẩn thận nhé em tôi
Về với nhà mình thôi
Rũ bỏ đi mệt mỏi
Về nơi thực thà nhất
Thả lỏng giữa bình yên.
27.
Sương mờ quanh co ôm dốc núi
Nắng xiên lác đác mấy sợi hồng
Hiu hiu gió thổi ven sông
Ruộng sau mùa gặt cải ngồng lên hoa.
28.
Chợt thấy lòng se sắt
Trong một chiều mùa đông
Con dốc buồn lặng đứng
Ngắm đôi bờ thinh không
Người đã xa muôn dặm
Chỉ còn tôi lưng chừng
Bước trên đồi cỏ vắng
Giữa bốn bề mênh mông.
29.
Nỗi niềm như gió bấc
Thổi thao thức tâm hồn
Mơ một bàn tay nắm
Đêm dài bớt cô đơn.
30.
“Sợ trăng vàng rơi khuất lối chưa đi”
Để ngõ vắng ngẩn ngơ cùng bóng tối
Bến My lăng ngồi đợi
Còn đó khúc từ ly.
Ông lão buồn thì cứ mãi buồn đi
Rồi nằm đó cho gió về man mác
Lá vàng lạnh, màu lưu ly tan tác
Cũng chẳng về trên bến đợi cùng ông
Chiều mùa đông đọc lại “Bến My Lăng”
Chẳng thấy đâu trăng rơi đầy mặt sách
Nhưng hun hút một nỗi buồn cô quạnh
Bến sông buồn cùng những nỗi sầu đêm.
31.
Trống lòng là tiếng trống thảnh thơi
Vang một hồi trong tim nhè nhẹ
Khi ngồi kề bên anh thủ thỉ
Ngõ phố dài
Và lá trút
như mưa
Trống lòng là tiếng trống say sưa
Nghe anh kể thời thanh niên nồng ấm
Có mí mắt đen hồn nhiên xao động
Giọng Huế buồn chao đảo bước chân anh
Trống lòng là tiếng trống nhẹ thênh
Hun hút gió đổi mùa trong chốc lát
Mái nhà cũ
và buổi trưa lang bạt
Trà đặc vỉa hè,
câu hát nhớ quẩn quanh
Trống lòng là tiếng trống mỏng manh
Của bài hát ngày hôm qua là thế
Thảng thốt, hững hờ
mải mê trời bể
Đã muộn rồi
câu hát mãi vu vơ
Muộn mất rồi trống đánh đã qua thu
Khi hoa cúc đã lại thành ký ức
Dòng thư tím gọi thời gian bất lực
Cơn lũ chiều cuốn hết những vòng xe
Ai đánh lên nhịp trống tái tê
Những nhung nhớ xôn xao kỳ lạ
Nhắc cho em đôi ba ngày vội vã
Đón anh vào trong bóng dáng thân quen
Ai run lên nhịp trống từ tim
Mà thao thức cả mùa đông vời vợi
Chẳng thể nào thức đợi
Chẳng thể nào nguôi quên
Chẳng thể nào cứ mãi lặng im
Chẳng thể nào giữ vẹn nguyên
cảm xúc
Hạnh phúc âu lo cùng cực
Radio buồn
nằm đếm bước ngày qua
Trống lòng run những giọt nhấp nhô
Dóng một tiếng cả mùa đông tan chảy
Hãy nghe em
trở về đi ngày ấy
Ôm lấy tháng năm
dẫu ký ức nhạt nhòa
Cốc cà phê đặc
Cầu thang chầm chậm bước
Mùa đông nhắn tìm
xin điếu thuốc làm tin.
32.
Đôi khi rất cần im lặng
Dù trong lòng cuộn sóng nhớ nhung
Biết chờ đợi, biết nói lời bao dung
Với cả mùa đông đang làm em buốt giá
Có lúc im lặng là vàng
Nhiều khi im lặng là đá tảng
Muốn hiểu điều gì đang xảy ra
Nhưng muốn hơn – để nguyên sự thật
Có thể sự thật là phút anh muốn nhìn lại
Muốn đứng xa em, suy ngẫm lại mình
Muốn lãng quên rung động mới hồi sinh
Quay lưng đi với bao ngày yêu dấu
Em lặng im nếu anh muốn thế
Em sẽ ra đi trả lại anh bầu trời
Ngày không em, anh sẽ thấy nắng rơi
Giữa phố phường chẳng bóng em tồn tại.
33.
Men theo lối đi quanh nhà, chạy qua mấy hàng rau muống
Thăm nom cải hoa vàng ruộm, ấp lá mùi thơm hít hà
Trống canh ba, gà gáy sáng
Ì oạp chân khua nước, giật mình cá tỉnh mê
Sương mai ngậm chồi non, vương vương hương lộc thắm
Bình minh buông sợi nắng, văng vẳng tiếng chày xa
Mắt thấy chi… những chuồn cánh mỏng
Những chim mỏ hồng, liêu xiêu sáo sậu hát ven sông
Mắt thấy chi… bóng ai bên bờ giậu
Khăn nâu quàng vội, giấu nhẹm nỗi niềm, sầu cứ đầy lên
Tìm nữa đi… cơn mơ xa vời vợi
Nồng thơm đất mới, khói mờ tan miên man chiều đông
Còn đấy không, người quê cũ, xin về lại
Trong dung dị êm đềm, ngồi lắng giữa bình yên.
34.
Tôi cắm hoa tươi vào chiếc lọ xinh đặt nơi ô cửa sổ
Ánh sáng xuyên qua rèm rọi từng hạt bụi li ti bay
Cốc trà nóng vẽ lọn khói cuộn lên trong nắng đầy
Đài phát giọng ca xưa thì thầm như lời người tri kỷ
Thành phố êm đềm cuối tuần nằm ngẫm nghĩ
Ký ức xa vời như một giấc mộng qua
Có chú chim non đậu trên gốc cây già
Nghển cổ ngóng xuân về giữa mùa đông lạnh giá.
35.
Đông chợt ấm nồng nàn
Ta cuộn mình trong chăn
Như tằm nương trong kén
Tận hưởng những an nhàn
Hơi lạnh chừng tan biến
Rũ sạch nỗi lê thê
Cho tươi tắn tìm về
Cho ta được sống lại
Cùng hồn hậu say mê.
36.
Một nỗi buồn và hoang mang xâm lấn
Buổi sáng mùa đông đầy ắp mông lung
Hân hoan trôi đi đâu nhớ nhung trôi đi đâu
Hy vọng như một đống tro tàn
đã nhuốm màu ẩm ướt
Cô đơn giống cánh dơi chập choạng trong hang tối
Tôi không thể tìm thấy ai giữa đời
ôm lấy tôi bảo rằng hãy yên lòng đừng sợ
“dẫu thế giới bỏ rơi vẫn còn đây một vòng tay”
Không có ai không có lấy một tiếng nói
Chỉ có tôi lạc lõng nơi này…
37.
Buông lơi từng sợi
Rụt rè áp má
Ôm ấp đôi tai
Đùa trêu áo mỏng
Khe khẽ chạm vào
“Mi cong cỏ mượt”
Thì thâm mày dịu
Thủ thỉ mắt trong
Mêm tơi
Say mờ tìm
Sợi đen
Giấu nhẹm
Gói ghém từng
Sợi bạc
Cặp ba lá ngủ quên
Găm tăm chạy trốn
Nơ cài xáo trộn, ngác ngo
Tóc mềm thả trôi
Những mùa thu đã cũ
Những mùa đông rêu phủ
Những hạ nồng khói bay
Nhưng xuân sang nắng đầy
Chỉ còn lại
Hương phai trên nhành hoa trái
Bô kết nướng xém
Nước sôi vàng thau chậu
Lặng yên ngôi
Thả tóc
Mêm
Trôi.
38.
Tháng Mười hai như lời tạm biệt
Những nỗi buồn ở lại với thời gian
Đông ủ ấm chồi sẽ nở thênh thang
Một ngày tới khi xuân gõ cửa.
39.
Ngoảnh đầu nhìn lại đã bao đông
Trải đủ gian nan với thăng trầm
Thoảng tiếng chim kêu ngoài ngõ vắng
Giật mình mai nở… hóa ra xuân.
40.
Ngoảnh đầu lại đã thấy tháng Mười hai
Bước chân đến khẽ khàng như lơ đãng
Mười hai tháng bao buồn vui xô dạt
Giúp ta càng thấu rõ bản thân ta
Và hiểu rằng để ý nghĩ nở hoa
Phải vun xới mảnh vườn tâm tươi tốt
Dẫu không dễ vẫn gắng làm cho được
Bởi mỗi ngày ơn cuộc sống nhiều hơn.
1.
Một làn mây mỏng thấp thoáng bay
Ngõ nắng xôn xao lá rụng đầy
Cơn gió thu về trêu áo lụa
Gọi cả mùa vàng ghé qua đây.
2.
Mùa thu chở gió qua đây
Một bờ lau trắng ngập đầy sương mai
Có cô em xõa tóc dài
Ngồi bên khung cửa nhớ ai mỉm cười.
3.
Đôi khi có nỗi buồn
Bỗng ùa về vô cớ
Như mùa thu bất chợt
Gọi mưa giăng đầy phố
Buồn đến, cứ ở lại
Nhẩn nha chán rồi đi
Như mưa kia khóc mãi
Mắt mỏi, đành khép mi.
4.
Mắt em tựa dòng sông nhỏ
Êm đềm thanh mát mùa thu
Tháng Chín ngày em về phố
Cỏ mềm theo bước đong đưa
Kỷ niệm thơm như trái chín
Ngọt lành trong mỗi giấc mơ
Vườn xưa xôn xao thắp nắng
Con chim nào hót vu vơ
Em là bông hoa cúc nhỏ
Thanh tân nồng ấm dịu dàng
Gió bay thoảng hương tóc mượt
Ướp từng cụm mây lang thang
Quán chiều heo may vấn vít
Cà phê thấm đượm bờ môi
Thu vàng ươm từng cánh lá
Nhện giăng tơ mỏng ngang trời.
5.
Mùa thu còn rất xanh
Và năm tháng như bài thơ nhiều chữ
Có những điều không bao giờ cũ
Có những điều biết chắc chẳng thể quên…
6.
Thời gian ơi về qua ngõ
Thả giùm tôi ít gió mùa
Cho heo may còn vương vấn
Cho đời còn chút mộng mơ
Năm tháng ơi về qua phố
Buông lơi vài giọt mưa thu
Mái rêu la đà lá rụng
Bên hiên sẻ hót vu vơ
Kỷ niệm như mây lơ đãng
Trôi đi chẳng thiết đợi chờ
Còn tôi đôi khi lơ đãng
Tưởng mình trong những ngày xưa.
7.
Quán cũ người xưa đã mịt mù
Kỷ niệm như gió thoảng mùa thu
Tôi về gói nỗi buồn gác lại
Cất kỹ trong phòng những lá thư
Quay ra theo đuổi giấc mộng đời
Kiếm chút danh thơm để tìm vui
Mong ai thanh thản phương xa ấy
Hãy cứ yên lòng, cứ quên tôi.
8.
Ô cửa sổ xanh hàng sấu già tỏa bóng
Con chim non nhảy lích chích mái rêu
Hương cỏ hoa thơm tho giữa mây chiều
Bình cúc tím khẽ rung từng cánh mỏng
Ta đã qua bao chặng đường khó nhọc
Nay lại về bên ô cửa mùa thu
Vun vén mình cho trọn vẹn giấc mơ
Được sống với đời thường không huyên náo.
9.
Nếu là mùa thu
Bước trong chiều lặng
Nếu tìm trong thu
Nghe về xa vắng
Xanh xanh này tóc mây
Thon thon bờ vai gầy
Và mắt em biêng biếc
Trói hồn ta vào đây
Mùa thu ơi hoa cúc
Mùa thu ơi nồng nàn
Men theo một lối nhớ
Em hát cười vang vang.
10.
Tôi ngồi ở đó
dưới tán cây mùa thu
cà phê bốc khói
và trang sổ lật giở
ghi nhật ký đời người
trong tĩnh lặng
tôi sống thành thực tôi.
11.
Đàn rung dưới gió nghe như mộng
Vẳng tiếng ai ca một khúc sầu
Trời thu tịch mịch trăng vằng vặc
Ngỡ cố nhân về giữa đêm thâu.
12.
Em đi qua phố như là nắng
Để lại vệt sầu đáy mắt tôi
Mùa đem lá trút trên thềm vắng
Có kẻ buồn tênh đứng lại ngồi.
13.
Có những đêm hiền như đêm thu
Trăng xanh cỏ dịu hắt hiu bờ
Lá rung dưới ánh cười khe khẽ
Thấp thoáng em về với dạ thưa.
14.
Mùa thu mơ hồ tháng năm lơ đãng
Ta tìm ở đâu ký ức phía chân trời
Khi tất cả đã chìm vào quá vãng
Ta ngậm ngùi ngắm chiếc lá rụng rơi.
15.
Một mảnh thu hiền rớt xuống vai
Nắng xuyên kẽ lá ướp mi dài
Cà phê thơm như là nỗi nhớ
Ngơ ngẩn tôi ngồi ngóng dáng ai.
16.
Tôi có một tháng Mười để thương
Làn sương sớm mỏng manh như vạt lụa
Gió rung rinh trên cành hoa chớm nở
Phố khẽ khàng nằm mơ những cửa ô
Tôi có một tháng Mười rất thơ
Bài ca cũ radio ai hát
Con đường vắng rơi xôn xao giọt nhạc
Heo may về gọi ký ức bâng khuâng
Tháng Mười vàng ươm lá rụng đầy sân
Tôi ngồi với ly cà phê lặng lẽ
Thấm thía đời sau bao cơn dâu bể
Biết ơn còn được thấy nắng mai lên.
17.
Tháng Chín rồi em có biết không
Gió heo may thổi má em hồng
Mẹ đem chăn bông ra phơi phóng
Gói nắng thu vào ủ tới đông.
18.
Trung thu đầm ấm Tết đoàn viên
Bưởi bánh trà sum họp với đêm
Nghe tích ông Trăng và chú Cuội
Lòng như thơ trẻ giữa bình yên.
19.
Trăng thu tròn vành vạnh
Bánh thơm lời ngọt lành
Trà khuya đêm trở lạnh
Thong thả đếm tàn canh
20.
Trên thảm cỏ mềm lá vàng khẽ rụng
Mùa thu về rồi anh có nhớ em không?
Có nhớ nắng thả mành bên thềm vắng
Có nhớ gió chiều thổi khe khẽ bên song.
21.
Trăng soi ánh bạc xuống trần gian
Nhuộm cả đêm thu nét dịu dàng
Cỏ hoa khép mắt mơ màng ngủ
Người còn ngắm mãi mảnh trăng tan.
22.
Cà phê thơm như giọt nắng mai
Thênh thang cơn gió ghé phố dài
Một tiếng ve kêu, bàng chín đỏ
Đời bỗng nhẹ nhàng giữa khoan thai.
23.
Mùa còn đó không em
Để ta về và ôm nhẹ lấy
Cà phê dưới mây bay
Hoa mới hái
Thành phố cuối mùa thu.
24.
Em dịu dàng như nhành hoa thạch thảo
Nở mong manh giữa khe khẽ thu chiều
Làm rộn vui con phố vốn tiêu điều
Làm thức dậy hồn thơ xa vắng cũ
Em khiến tôi bao đêm về mất ngủ
Tương tư người cùng vạn mối sầu rơi
Tôi sẽ cắm một bình hoa thạch thảo
Ủi an tôi trong nỗi nhớ tơi bời.
25.
Tháng Mười đan áo bên song
Gió đưa lúc lỉu bưởi bòng nắng trưa
Cành cao chim hót lá đùa
Tóc suôn mắt biếc dạ thưa má đào
Vườn sau bèo phủ đầy ao
Cá con quẫy bóng lao xao gọi đàn
Bầu treo kín một góc giàn
Heo may về ngõ ngập tràn mùa thu.
26.
Tháng Mười mùa hồng vàng đượm
Lích rích tiếng chim đan cành
Sương bay qua ô cửa nhỏ
Nhện hiền xe chỉ mong manh
Tháng Mười bưởi treo rủng rỉnh
Gió về thơm ngát hương chanh
Khói vương đầy trên mái rạ
Nắng ươm tóc mây trong lành
Tháng Mười trời sao xanh quá
Cỏ êm mượt lối đường thu
Thương về quê chiều dáng nhỏ
Ô hay trời sắp sang mùa.
27.
Tháng Chín trời thu khó tính
Khi mưa lúc nắng thất thường
Cứ cậy mình lắm người thương
Nên mùa đôi khi đỏng đảnh.
28.
Kìa thu đong đưa chín trên cành
Chim ngậm hương mềm gió thoảng hanh
Nắng tía trải mình trên lá mảnh
Mùa hiền êm ái chớ qua nhanh.
29.
Ao thu cá nằm ngủ dưới bèo
Mây thả tầng không nắng trong veo
Chuồn chuồn bay bên bờ dậu biếc
Soi bóng mình qua đám rong rêu.
30.
Xuân mới hôm nào nay đã Thu
Bốn mùa lặng lẽ bước êm ru
Thời gian như mây chiều phủ bóng
Nắng vẫn ngời sau lớp sương mù.
31.
Tháng Chín gió hây hây thổi
Mây treo trắng xốp bầu trời
Như kẹo bông ai mang tới
Ngọt mềm dịu mát hồn tôi
Tháng Chín cây lá thảnh thơi
Hoa bay trên đồi cỏ vắng
Thênh thang lối về thơm nắng
Ươm vàng cả những mộng mơ
Tháng Chín sương mỏng giăng tơ
Quán chiều heo may vương vấn
Cho tôi sau bao được mất
Nhận ra hạnh phúc thật thà.
32.
Tháng Chín làm sao giấu nổi
Vui buồn cảm xúc mong manh
Tưởng như heo may gọi khẽ
Gió lay nỗi nhớ qua mành.
33.
Mùa thu ban mai cúc nở
La đà gió hát trên vai
Thời gian ủ men ký ức
Phố xưa thơm tóc hương cài.
34.
Vườn thu thanh vắng gió nhẹ lay
Cỏ mềm xào xạc đón heo may
Lối về xôn xao hoa cúc nở
Mặt trời nhuộm má đỏ như say
Thu ghé qua đây rất dịu dàng
Lững lờ mây trắng gọi mùa sang
Nghe trong hương cốm sen còn đọng
Nắng bỗng ươm cây ngập lá vàng.
35.
Đóa sen thức giấc giữa sương mù
Dịu dàng bung cánh gió nhẹ ru
Hạ còn vương vấn hương sen ấy
Thả chút nắng vàng nhắc nhở thu.
36.
Trên thảm cỏ mềm lá vàng khẽ rụng
Mùa thu về rồi, anh có nhớ em không
Có nhớ năng thả mành bên thềm văng
Có nhớ gió chiều thổi khe khẽ bên song?
37.
Phố xưa ai còn ở
Gió có đang trở mùa
Thổi rêu phong ngày cũ
Vào kỷ niệm vu vơ.
38.
Cứ mơ đi nhé những giấc mơ
Dẫu là thăm thẳm giữa sương mờ
Còn hơn lười biếng không mơ nổi
Một giấc mơ hiền giữa mùa thu
Tuy mơ đến thực rất xa xôi
Nhưng nếu tâm tư đã muốn rồi
Thì mơ thành thực không hẳn khó
Chỉ cần lòng có quyết tâm thôi.
39.
Có nhiều thứ ta coi là hiển nhiên
Như không khí, thức ăn và nước uống
Bỗng một ngày nhận ra đâu gì sẵn
Khi rơi vào cảnh khốn đốn, khó khăn
Dẫu có tiền chẳng mua được thức ăn
Ống bục vỡ, máy chẳng còn giọt nước
Và nhỡ may một ngày không thở được
Muốn quay về mạnh khỏe, đã muộn sao
Khi vẫn còn sống ổn dưới trời cao
Hãy trân trọng những gì ta đang có
Hãy thương mến dẫu chỉ là ngọn gió
Thổi khẽ khàng qua ô cửa mùa thu.
40.
Mùa thu ủ bưởi tròn căng
Gió thu ướp bưởi trăng rằm thơm tho
Đêm nằm ngơ ngác tôi mơ
Sân quê trăng sáng tuổi thơ ùa về.
41.
Tôi thương tháng Tám nắng vàng
Và thương mấy tán lá bàng mộng mơ
Tôi thương góc phố nên thơ
Và thương thêm nỗi đợi chờ dịu êm
Tôi thương hoa nở bên thềm
Và thương gió nhẹ thổi mềm bờ vai
Tôi thương những nỗi buồn dài
Và thương cả chút tàn phai cuối mùa.
42.
Tháng Tám thu sang lá chuyển màu
Năng non vừa hé thoắt mưa mau
Xao xác gió lùa trên mái phố
Vừa tiễn người về đã nhớ nhau.
43.
Trời thoắt mưa thoắt nắng
Ngày lúc tạnh lúc giông
Đường khi là dòng sông
Vỉa hè khi ngợp lá
Có trưa nồng hối hả
Có sương sớm hiền hòa
Gió xôn xao hương lạ
Bay trên phố tình ca
Mùa tháng Tám vàng thu
Radio ngân khẽ
Buồn vui câu chuyện kể
Lời thì thầm bạn tôi
Có nhè nhẹ xa xôi
Trong tình cờ gặp gỡ
Chiều nay về qua ngõ
Còn thấy nụ cười xưa?
44.
Tháng Tám có một ngày thật lạ
Gió hiền, nắng thơm, mây lãng đãng
Dương xỉ gầy, nhành ngọc lan mướt mát
Trở mùa về dưới làn bụi sớm nay
Bỗng được chạm vào vụng dại thơ ngây
Được em yêu và yêu em cuồng nhiệt
Được trẻ trung và nhớ nhung tha thiết
Thấy tim mình hối hả những nhịp nhanh
Tháng Tám, một ngày thu rất xanh
Bài nhạc cũ cồn cào lên nhung nhớ
Phố có em ngọt lành từng hơi thở
Tôi trôi vào miền yêu dấu xôn xao
Những nụ hôn mềm ấm cháy nôn nao
Ngày tháng Tám lịm tan trong hạnh phúc.
45.
Tháng Tám bưởi tròn rám vỏ
Mưa rào đôi lúc vu vơ
Má hồng em đi qua ngõ
Cho tôi trông ngóng thẫn thờ
Ngoài vườn quả rơi kín gốc
Cỏ lên lún phún sau mưa
Gió luồn qua ô cửa nhỏ
Nhện vàng yên ả giăng tơ
Em vui tươi lên phố rộng
Tôi thu xếp nỗi nhớ mình
Má hồng cứ hồn nhiên nhé
Mặc tôi với nắng buồn tênh.
46.
Tim tím một nhành hoa xinh
Li ti cánh mềm bé nhỏ
Tháng mười heo may đầy gió
Vui tươi cành lá hồn nhiên
Mình trút hết mọi ưu phiền
Yêu hoa cho lòng nhẹ nhõm
Ngày mai ai mà biết được
Lúc này cứ ngắm hoa đi.
47.
Thoảng khẽ mùi hoa đêm ướp không gian dìu dịu
Quây quần ngắm trăng lên nghe tiếng lòng đồng điệu
Mùa thu như cổ tích xới hạt mầm yêu thương
Mùa thu ngọt hương cốm ấm tình người thảo thơm.
48.
Trời thu mặc chiếc áo vàng
Gọi heo may đến dịu dàng lá rơi
Xuân về diện áo hồng tươi
Bên đào phai nở đón người hân hoan
Áo thiên thanh lúc hạ sang
Trúc tre vẫy gió khẽ khàng nắng trưa
Đông thương áo trắng trở mùa
Ủi an cơn bấc rét vừa nhớ nhung.
49.
Quán cũ người xưa đã mịt mờ
Kỷ niệm ngơ ngác giữa im tờ
Đôi khi xao xác ngồi nhớ lại
Thấy đời như một giấc mơ thu.
50.
Xao xuyến đón nàng xuân
Phải lòng cơn mưa bụi
Giữa mùa hè sôi nổi
Rộn rã tắm mưa rà
Trời thu gió hanh hao
Bỗng nghe mưa hờn dỗi
Đông cuộn tròn chăn ấm
Ngắm mưa phùn mái hiên
Bao ngày tháng trôi êm
Mưa vui buồn ẩn hiện
Đôi khi trong kỷ niệm
Ào xuống một cơn mưa.
1.
Hãy cho mình một cuối tuần thong thả
Ngồi ngắm hoa thơ thẩn trước hiên nhà
Tay cầm cốc trà thơm, lòng yên ả
Giữa êm đềm, bề bộn bỗng trôi xa.
2.
Người ta thương ở đâu thì nhà luôn ở đó
Nơi ta cần trú ngụ là ấm áp tim người.
3.
Tan làm về căn gác nhỏ
Nơi có người thân đang chờ
Bếp mình vui tươi nổi lửa
Cả nhà được bữa cơm no
Quây quần vô tư trò chuyện
Cười đùa kể lể đơn sơ
Động viên vỗ về an ủi
Thì thầm chia sẻ mộng mơ
Khó khăn cùng tìm mối gỡ
Đưa nhau khỏi những mê mờ
Gia đình thực là tổ ấm
Đời sẽ nhẹ nhõm nên thơ.
4.
Nhà tôi chỉ có một chiếc bàn
Một vùng yên ổn với bình an
Ít lời cãi vã nhiều vui vẻ
Gió cứ thảnh thơi nắng ngập tràn.
5.
Quét nhà cho sạch sẽ
Lau dọn thật thơm tho
Tâm hồn không rầu rĩ
Nhờ gọn ghẽ hong khô.
6.
Nhà là nơi thân thuộc
Nơi ấm áp tìm về
Nơi thân ta ngơi nghỉ
Mặc bão tố ngoài kia.
7.
Đằng sau ô cửa bé
Một hạnh phúc bình yên
Có thả lỏng an nhiên
Có sẻ chia bình dị
Không nhà cao đất rộng
Chỉ xinh xắn vườn hoa
Chiều về có đôi ta
Tưới cây và dọn cỏ
Nâng niu từng điều nhỏ
Cùng tôn trọng thương yêu
Muốn gắn kết thật nhiều
Cần lắng nghe thấu hiểu.
8.
Rũ bụi đường xa trở về nhà
Thăm vườn cải bé trổ đầy hoa
Khỏa nước mát lành bên bờ giếng
Thong thả ngâm nga ủ ấm trà.
9. Về nhà thôi ăn bữa cơm vui vẻ
Có quây quần san sẻ yêu thương.
10.
Anh sớm về với em
Ngày thênh thang nắng mới
Trên vạt cỏ non mềm
Sương tan còn ướt lối
Mái nhà nâu ngóng đợi
Đèn trên phố thưa dần
Con mèo xám trước sân
Cào tường rêu mấy bận
Về với em để lại
Nghe đài và lặng im
Bàn tay ấm lần tìm
Dải tóc mềm thơm mát.
1.
Tiền quan trọng lắm chứ
Ai bảo không cần tiền
Nhưng bao nhiêu thì đủ
Để không thấy ưu phiền?
Kiếm tiền đâu phải dễ
Vật lộn đời áo cơm
Khi mà tiền không có
Mơ mộng được gì hơn
Cứ chú tâm kiên nhẫn
Làm tốt việc của mình
Trau rèn nghề cho giỏi
Sẽ đủ sức mưu sinh.
2.
Đời người lệ thuộc nhiều hai chữ
Tình – Tiền vật lộn choán tâm tư
Tránh sao phiền não chực chờ
Dễ đâu tới được bến bờ bỏ buông
3.
Kiếm tiền chân chính nào dễ
Vì có ăn xổi được đâu
Chẳng theo dối gian lừa lọc
Nên tiền thấm thía dãi dầu
Dù ít nhưng lòng thanh thản
Liệu cơm gắp mắm vậy thôi
Nếu muốn đời thêm sung túc
Càng phải chăm chỉ trau dồi
Học hỏi nâng cao kiến thức
Lắng nghe hiểu rõ chính mình
Làm bằng cái tâm chân thật
Tiền sẽ tìm đến an lành.
4.
Đồng tiền như con dao sắc
Dùng khéo, lợi lạc nhiều điều
Vụng về, tay đứt đời xiêu
Dở hay tùy ta ứng biến.
5.
Chỉ có một chữ Tiền thôi
Mà làm nhân gian điên đảo
Chỉ có một chữ Tình thôi
Mà gây nên bao cơn bão
Lỗi nào đâu ở đồng tiền
Do người quắt quay vần vũ
Lỗi nào đâu ở tình yêu
Do người thích gieo giông tố
Rối ren cũng từ hành xử
Vạn vật vốn dĩ bình yên
Cẩn trọng đối đãi Tình – Tiền
Đỡ đi nhiều phen nguy khốn.
6.
Ta đem một mớ buồn phiền
Mang ra chợ bán lấy tiền để tiêu
Ai ngờ hàng ế liêu xiêu
Chợ toàn người bán tiêu điều người mua
Thôi đành bán rẻ như cho
Với người bên cạnh còn lo mà về
Bán rồi buồn bỗng vơi đi
Nhận ra ta có buồn gì bằng ai
Nhìn quanh bao nỗi buồn dài
Buồn phiền ta chẳng bằng ai, thật mà.
7.
Mỗi ngày bao người đột ngột
Ra đi chẳng kịp lời chào
Để lại tiếc nuối xanh xao
Chương đời đã vào đoạn kết
Chưa kịp ngắm trời xanh biếc
Hít hà hoa thoảng hương bay
Chưa nồng ấm cái bắt tay
Lâu rồi chưa ôm ai hết
Ngác ngơ quên câu từ biệt
Muộn màng chẳng kịp nói yêu
Tiền trong tài khoản còn nhiều
Nhưng giờ đi là đi mãi.
8.
Ta nhủ lòng sẽ tìm hạnh phúc
Cho ấm êm vui vẻ gia đình
Rồi lên đường kiếm kế mưu sinh
Vật lộn với thế gian đầy thử thách
Bởi cơ đồ phải bôn ba xa cách
Lơ đãng dần với gắn bó giản đơn
Mải bon chen giành giật chốn thương trường
Nên quên mất vì sao mình phấn đấu
Ra đi để vén vun yêu dấu
Đâu ngờ đời chệch hướng nổi trôi
Mộng kim tiền che mờ mắt mất rồi
Mong ước xưa nay đã thành xa xỉ
Rút cục ta mang về gì nhỉ
Ngoài vắng tanh lạnh lẽo gia đình
Vật chất đầy mà thiếu vắng bóng hình
Thì hạnh phúc có khi nào trọn vẹn.
9.
Có nhiều thứ ta coi là hiển nhiên
Như không khí, thức ăn và nước uống
Bỗng một ngày nhận ra đâu gì sẵn
Khi rơi vào cảnh khốn đốn, khó khăn
Dẫu có tiền chẳng mua được thức ăn
Ống bục vỡ, máy chẳng còn giọt nước
Và nhỡ may một ngày không thở được
Muốn quay về mạnh khỏe, đã muộn sao
Khi vẫn còn sống ổn dưới trời cao
Hãy trân trọng những gì ta đang có
Hãy thương mến dẫu chỉ là ngọn gió
Thổi khẽ khàng qua ô cửa mùa thu.
10.
Mỗi người một thước đo hạnh phúc
Người nhiều tiền giàu vật chất là vui
Người trao đi thấy thoải mái thảnh thơi
Người thỏa mãn với ngợi khen công nhận
Người bôn ba theo mải mê tìm kiếm
Người ung dung thư thái tháng ngày trôi
Người mong cầu thứ hạnh phúc xa xôi
Người đơn giản chú tâm ngay thực tại
Không dễ để đo chung một loại thước
Vì góc nhìn suy nghĩ chẳng giống nhau
Tự hỏi lòng xem hạnh phúc ở đâu
Đời thay đổi khi thước đo thay đổi
Nhưng hơn hết hạnh phúc là trở lại
Trọn vẹn chính mình thôi ảo ảnh vẽ tô
Được thực thà trong thế giới tự do
Làm và sống tận tâm không hối tiếc.

Thấm thoát đã đến ngày chúng tôi chia tay em Quỳnh (áo nõn chuối). Thời gian bên nhau êm đềm đã cho tôi sự dễ chịu mỗi khi nghĩ về em.
Cô em là người giản dị đơn thuần và hay cập nhật cho chúng tôi các vấn đề hot trên mạng. Tôi luôn trong trạng thái ô a khi nghe em hỏi chị đã biết vụ này vụ này chưa. Và tôi sẽ hào hứng lắng nghe khi em hào hứng kể. Cô em về rồi thì còn ai tưới cây sân sau, ai kể cho tôi mấy câu chuyện mới mà tôi lười cập nhật đây.
Nhìn lại mấy năm bên nhau, tình chị em không quá thắm thiết mà cứ dịu nhẹ bình thường. Điều này khiến tôi bỗng nghĩ về các mối quan hệ trong đời. Rằng có khi cứ nhè nhẹ như thế cũng hay, không kỳ vọng đòi hỏi gì ở nhau, vậy mà khỏe. Chúc em chặng đường phía trước nhiều thuận lợi và luôn bình an!

Đã từng nghĩ mình không đủ sức qua nổi bão giông. Nhưng khi bão tan, nhìn lại, mọi thứ đều trở nên sáng rõ và bình yên đến lạ lùng. Rồi mọi đau khổ cũng sẽ chỉ là đốm tàn nhang nhạt mờ trên gương mặt thời gian.
…
Cuộc đời thật đẹp, con người thật dễ thương, thời gian tôi sống thật ý nghĩa! Sau những lo toan và buồn phiền, tôi ngồi xuống và nghĩ về đời mình. Tôi luôn thấy sau cơn bão mọi thứ trở nên bình lặng và dễ chịu hơn. Có lẽ bởi tâm hồn mình qua bao xô dạt gió mưa, khi được trả về với khu vườn dịu êm nắng sớm, sẽ cảm nhận rõ hơn giá trị của những phút giây đang trôi qua bình thường.
Yêu những thứ bình thường và tận hưởng một không gian bình thường quen thuộc, là niềm hạnh phúc lúc này của tôi. Tôi còn có thể đòi hỏi gì thêm nữa?


Tôi ngắm những sắc màu thiên nhiên bằng đôi mắt của mình. Và tôi cảm nhận những màu sắc ấy bằng trái tim yêu thiên nhiên của mình. Chỉ thế thôi, ngắm nhìn và cảm nhận. Chỉ thế thôi, không rắc rối gì thêm.
Thực sự những nỗi đau vẫn còn nằm đó, chỉ là nó tạm thời ngủ quên. Đôi khi lỡ tay chạm vào, nó lại bừng thức dậy khuấy động tâm can. Nó cựa quậy, cào vào những vết sẹo tưởng đã lành da. Trong phút chốc, bao nhiêu nỗ lực như bốc hơi tan biến. Ta trở về yếu đuối và đáng thương trong quá khứ của chính mình. Đời ta có biết bao lần vẫy vùng để thoát ra những vũng lầy như thế. Âm thầm, đơn độc tự mình đấu tranh và thoát ra. Rơi vào và lại thoát ra. Hay thực sự ta chưa bao giờ thoát ra để có thể gọi là rơi vào. Có thể lắm, ta vẫn ở đó, chỉ là vờ như không thấy vũng lầy ấy mà thôi.
Để có thể thoát ra khỏi những ám ảnh và buồn đau, ta cần đối diện nghiêm túc với chính mình. Dốc hết lòng dạ và tâm can ra, thành thật và nhận lãnh mọi hậu quả. Cái hậu quả do chính ta tạo dựng qua bao tháng năm u mê ngu muội. Dẫu có đau như dao cắt, ta cũng phải quy thuận mà đón lấy. Cuối cùng nhận ra, tử thần có đến tìm, cũng chỉ mang cho ta cảm xúc tận cùng như khi ta phủ phục dưới cái bóng thẫm đen của chính mình. Bày biện tâm trí thối rữa mục nát ra ánh sáng, tất cả sẽ phút chốc bị cuốn phăng đi không dấu vết. Cần một cuộc cải cách như vậy để ta có thể thực sự sống đúng nghĩa trở lại!
Vào những lúc khủng hoảng nhất, ai là người nâng đỡ cho ta? Không ai cả, chỉ có chính ta thôi! Những con chữ có thể làm điểm tựa cho ta. Chúng hiển lành bao dung im lặng cho ta vịn vào và đứng dậy. Nhìn ngược lại, những câu chữ của ta chính là nội tâm ta. Chúng an ủi ta, ôm ấp ta, thấu hiểu ta, vỗ về ta… vô điều kiện, không giới hạn. Chỉ có ta đủ sức yêu thương chính mình dài lâu trọn vẹn. Còn lại tất cả mọi mối quan hệ khác đều cần điều kiện, đều cần phản hồi. Dẫu là yêu thương lớn lao đến đâu, cũng sẽ một ngày mỏi mệt nếu ta không thể đắp bồi và đáp trả. Càng thấu rõ tình yêu của mình với chính mình là thứ tình yêu vĩnh cửu và duy nhất.
Mùa đẹp nhất trong cảm nhận của tôi chính là mùa thu, khi gió hiu hiu thổi trên từng khóm cây và nắng chan hòa sáng tươi trên từng mái phố. Những ngày trời trở lạnh, người ta quàng chiếc khăn nhẹ bay trên vai. Người ta khoác chiếc áo mỏng lật lật tà mỗi khi gió nghịch. Người ta thèm bắp ngô nướng thơm hồng bếp than hoa. Người ta thèm một chiếc ôm thơ dịu dưới tiết trời mềm xốp của mây trắng tươi trong. Thế là người ta đi ra phố, hòa vào nhịp đời xôn xao, tận hưởng chút heo may mong manh chẳng mấy nữa sẽ âm thầm tan biến.
Mảnh trăng treo trên cành tre
Gió đưa lay lay ánh bạc
Trời đêm thanh bình dịu mát
Sao nằm thiêm thiếp mộng êm
An yên quỳnh nở bên thềm
Hương bay mơ màng khe khẽ
Lặng thầm thời gian rất nhẹ
Trôi đi như một đường tơ.







































Em đi qua phố như là nắng
Để lại vệt sầu đáy mắt tôi
Mùa đem lá trút bên thềm vắng
Có kẻ buồn tênh đứng lại ngồi.
🌿 Xin chia sẻ với bạn đọc một số hình ảnh rất dễ thương từ FB “Ngô Hạ liinh”. Cảm ơn bạn đã cho thơ Winlinh được sống trong không gian đẹp như vậy!




Khi vẫn còn sống ổn dưới trời cao
Hãy trân trọng những gì ta đang có
Hãy thương mến dẫu chỉ là ngọn gió
Thổi khẽ khàng qua ô cửa mùa thu.
Thu đã chớm trên những con đường, khi hôm nay, trên cánh tay tôi, thu chạm vào một dòng mát rượi. Nắng vàng dịu dàng. Và gió như sợi khói bé, chỉ là những vệt vô hình, nhưng đủ làm cho một vùng cảm giác trỗi dậy, bung nở. Bỗng thấy nhớ mùa, dù mùa đang ở đây, hiện hữu đủ đầy trong cảm giác.
Tôi thường không màng đến ngày tháng in trên lịch hay những thông tin chính xác trong chương trình dự báo thời tiết, mà dựa vào những biểu hiện thực tế của thiên nhiên để nhận biết dấu hiệu của thu. Thấy được những biến chuyển từ các chi tiết đó, tôi đã có cả một mùa thu ngập đầy ý nghĩ, mặc dù mùa thu ấy… chưa bao giờ hết mong manh.
Nắng vẽ những ô màu
Từ hồn nhiên trong vắt
Mang mùa về bên ta
Bằng niềm yêu rất thật.
#winlinh #winlinhvẽ
Bắc Hà là một huyện nổi tiếng của vùng cao Tây Bắc thuộc tỉnh Lào Cai, được du khách yêu thích không chỉ bởi cảnh sắc nên thơ, phong tục tập quán độc đáo mà còn vì nền ẩm thực đa dạng và phong phú. Nơi đây có món rượu ngô nức tiếng thơm ngon mà ai đã uống rồi thì khó lòng quên hương vị đặc trưng của nó. Rượu được đồng bào dân tộc H’Mông và Dao ở Bản Phố nấu theo phương thức thủ công truyền thống, nên có tên gọi là rượu ngô Bắc Hà hay rượu ngô Bản Phố.
Để nấu được món rượu ngô nức tiếng Bắc Hà, người dân đã rất kỳ công trong việc lựa chọn nguyên liệu. Ngô để nấu rượu phải là loại ngô vàng lâu đời được trồng trên các vách núi cao của xã Lũng Phìn. Qua 6-7 tháng trời, trải đủ gió sương và mưa nắng, ngô trở nên chín già óng vàng và chắc mẩy, đó là lúc bà con bắt đầu thu hoạch. Những bắp ngô được đem phơi nắng cho săn lại rồi chất lên gác bếp đợi nấu rượu dần. Song điểm đặc biệt nhất của rượu ngô Bắc Hà là sử dựng loại men có tên Hồng mi, xuất thân từ hạt cây Pà, thuộc họ cỏ, hạt màu đen nhỏ li ti như hạt kê, được trồng xen lẫn trên nương ngô, nương lúa. Tháng 9 – 10 là mùa thu hoạch Hồng mi, người dân sẽ cắt những bông Hồng mi đem về phơi khôđể làm men rượu. Riêng nước làm rượu, họ phải cất công lấy nước từ vách đá, khe núi hay nước suối chảy ra từ các hang (như hang Dế) để tạo nên hương vị tinh khiết, thơm ngon khác biệt cho rượu Bản Phố.
Quy trình nấu rượu của người dân Bắc Hà còn cẩn trọng và công phu hơn nữa. Trước tiên là khâu chọn ngô và bung (luộc) ngô. Ngô vàng được rửa sạch và tách hạt, sau đó đổ vào chảo lớn luộc từ20 – 24 giờ. Lửa bung ngô phải là lửa than, cháyliu riu vừa đủ để ngô sôi lăn tăn trong chảo,thường xuyên đảo đều ngô và tiếp nước, khi các hạt ngô bung hết thì vớt ra phơi trên nong hoặc mẹt, đợi nguội để trộn với men. Tiếp đến là khâu làm men và ủ men. Hạt Hồng mi cho vào cối đá nghiên nát, lọc lấy bột, nhào với nước và nặn thành bánh. Các bánh men sẽ được đặt trên rơm phơi chỗ thoáng gió và ít nắng, lúc nào men khô lại và có màu trắng là đạt yêu cầu. Khi ngô phơi đã nguội, người dân bóp men thành bột và rải lên ngô rồi trộn đều với tỷ lệ ba quả men cho mười kilogam ngô. Ngô trộn men xong sẽ được cho vào thùng gỗ để nơi thoáng mát chừng 5-7 ngày là ngấu.
Sau khi men đã ngấu, người ta đổ ngô vào chõ và bịt kít để bắt đầu công đoạn chưng cất cách thủy. Chõ dùng để chưng cất được làm bằng gỗ thông hay gỗ pơ mu mới cho ra thứ rượu thơm ngon đặc trưng. Họ dùng chảo gang to đổ đầy nước, gác một tấm phên tre lên trên rồi đặt chõ gỗ lên tấm phên đó, bên trên chõ đã bịt kín sẽ đặt một chảo nước lạnh. Ở công đoạn đun, để củi nhỏ lửa và cháy đều, thường xuyên tiếp nước để rượu không bị khê đắng. Sau 30 phút, nước cốt tinh túy bắt đầu tuôn ra qua ống tre thông với chõ gỗ rồi rót thẳng vào các bình đất nung đã để sẵn. Các bình này được bảo quản trong bếp sẽ giúp rượu giữ được hương vị nguyên vẹn như ban đầu.
Bên cạnh nguyên liệu đặc biệt thì kinh nghiệm và sự chú tâm của người nấu rượu là yếu tố quan trọng quyết định chất lượng rượu. Để có được thứ rượu không bị chua gắt, có màu trong như nước suối, có vị thơm nồng và ngọt dịu, uống không bị nặng đầu… người dân nơi đây đã phải qua bao năm tháng làm lụng, đúc rút mới tích lũy được những kinh nghiệm quý giá đó.
Rượu ngô là thức uống không thể thiếu trong các dịp hội hè, cúng giỗ, lễ tết hay đãi khách của bà con Bắc Hà. Và rượu sẽ ngon hơn cả khi được uống ở chính nơi đã làm ra nó, giữa núi rừng hoang sơ, bên những người dân hồn hậu, cùng các món ăn đặc sản của vùng cao Tây Bắc như thịt treo gác bếp, cá bống vùi tro, thắng cố ngựa, lợn cắp nách, nhộng ong rừng… Đối với đồng bào nơi đây, rượu ngô không đơn thuần là thức uống, mà chính là biểu tượng, là hồn cốt của người dân Bắc Hà, trên hết đó là tinh hoa của đất trời và con người giao thoa, hòa quyện.
Bài: Winlinh – Ảnh: Đào Cảnh




Khi gặp một ai đó mà tôi không còn cảm giác phải giữ gìn lời ăn tiếng nói với họ thì nghĩa là tôi đã hoàn toàn đặt niềm tin vào họ. Không nhiều người khiến tôi như vậy, cuộc đời đâu dễ dàng đến thế. Tôi là kẻ rất khó bị thuyết phục bởi ai hay điều gì, nhưng lại cũng là đứa cả tin nếu đã hoàn toàn đặt niềm tin. Song có đôi lần ra về tôi thấy hẫng hụt tự trách mình thật thà và thả lỏng quá, đó đâu hẳn đã tốt. Mọi thứ vẫn cần có quá trình để thẩm thấu, đột ngột quá khiến người ta dễ đồng nhất biểu hiện với bản chất. Thật thà hồn nhiên là ưu điểm mà cũng là khiếm khuyết, không khéo là dễ gây hiểu lầm. Cơ mà khi tôi đã muốn hồn nhiên thì tôi nào nghĩ được gì khác, tôi nào khéo nổi. Thôi cứ sống thật, cứ bộc lộ mình dẫu xấu hay tốt, để rồi nhận ra ai hay thứ gì thực sự phù hợp với mình. Mọi thứ cảm giác đều đáng quý mà, dẫu đó là cảm giác của tự trách và trống rỗng.
Mình không nhớ ngày 20/3 là ngày gì cho đến khi đọc thấy trên mạng đó là ngày Quốc tế Hạnh phúc. Nhân tiện thử tìm lại xem mình có viết về hạnh phúc nhiều không, và kết qua tạm ra được số bài dưới đây. Xin chia sẻ cùng bạn!





















Tặng em một nụ hướng dương
Để luôn kiên định bước đường em đi
Tặng em một nhánh tường vi
Để thêm tươi trẻ bờ mi dịu dàng
Tặng em một khóm cúc vàng
Để tâm hồn nở rộn ràng nắng mai
Tặng em một nhụy hoa nhài
Để thơm khe khẽ tóc dài thanh xuân
Tặng em một đóa từ tâm
Để lòng thanh thản muôn phần an nhiên.


Nỗi nghi ngờ như một đám mây đen
Nặng trình trịch chực ào cơn mưa xuống
Phút chốc thôi đã bão giông ngập lối
Cuốn niềm tin vào xa lắc hư vô
Nghi ngờ càng sâu càng hóa ngu khờ
Vì chẳng thể sống hồn nhiên thanh thản
Nội tâm đóng băng buồn trơ lớp váng
Những yên bình dưới đáy vẫy vùng câm
Khi hiểu rằng sự đời rất hiển nhiên
Bất cứ điều gì cũng dễ dàng xảy đến
Lời hứa hôm qua đâu phải là bất biến
Thì cớ nào còn bất mãn cho nhau
Mở lòng ra để thành thật tuôn trào
Nguồn nhựa nóng của gụi gần ấm áp
Bởi ta đã sẵn sàng mà chấp nhận
Dẫu mai này mọi thứ có ra sao
Vậy là bao cảnh giác với lo âu
Chợt tung cánh bay đi cùng nghi ngại
Vậy là tin yêu đã vô tư về lại
Và ta dịu dàng ngắm mây trắng chiều nay.
