










Nếu ta làm một việc
Chỉ nghĩ xem được gì
Không nhiệt tâm cống hiến
Thì học được điều chi
Thời gian mải miết đi
Làm chính là được học
Những bài học được mất
Quý giá ở trong đời
Được làm là được sống
Được từng ngày lớn lên
Rồi khi thành quả đến
Thấy lòng thật bình yên.
-Winlinh-


Chuyện phụ nữ dưa cà bình dị
Rất đời thường cũng thật đáng yêu
Ấm thơm bếp núc mỗi chiều
Chỉ cần như thế đã nhiều với ta.
Tự tại như cây cỏ
Giản dị chẳng cầu chi
Được rồi sẽ mất đi
Nên đừng mơ có mãi.
—
Sáng nay đến chỗ làm, thấy hoa lựu nở đỏ rực, quả lựu lúc lỉu trên cây, tôi không cầm lòng được lại xin ít thiên nhiên vào bàn làm việc để được ngắm nhìn.

Tôi vẫn mãi là cô bé mộng mơ
Dẫu cuộc sống cũng nhiều phen thử thách
Thời gian xếp dày đời tôi như cuốn sách
Chứa rất nhiều ý nghĩa ở từng trang.


Sống như cỏ cây
Hồn nhiên chân thật
Hơn thua được mất
Rồi cũng ra đi
Mang theo được gì
Ngoài lòng tiếc nhớ.
Rảnh rảnh, tôi gom mấy hình vẽ nhỏ tôi vẽ trên điện thoại vào thành một bức, rồi cho nó thêm vài câu thơ tôi từng làm lúc xưa, vậy là ra một thứ gì đó bé bé xinh xinh nhẹ nhàng!

Bỗng nghĩ, thời gian của một đời người giống như cuộn len vậy! Ta sống qua từng ngày như đang thu ngắn dần cuộn len của đời mình. Nhưng điều quan trọng là trong từng ngày như từng mũi đan ấy, ta sống có trọn vẹn không? Nếu ý nghĩ của ta luôn lạc quan nhẹ nhõm thì chiếc áo đời ta sẽ trở nên đẹp đẽ vui tươi. Và khi ấy, cuộn len thời gian sẽ không bị phí hoài bởi nó đã trở thành một chiếc áo đời đầy ý nghĩa.




Đầu năm đăng chút thơ liên quan Phật pháp. Một người không mê tín như tôi thật may đã gặp được bậc minh sư. Thầy giúp tôi củng cố những ý nghĩ của mình về Phật giáo (không theo hướng tâm linh u mê) là đúng. Thầy cũng chỉ ra rằng Phật có ở trong mỗi người, và ta chỉ có thể nương tựa vào chính ta mà thôi.

Nằm bình yên trong phòng, bình lặng trước trừ tịch. Không viết được gì, nên đăng một bức tranh thơ nhỏ vậy thôi.


Ba ngày nghỉ trôi qua nhanh nhanh. Mai lại trở về nhịp làm việc quen thuộc. Đăng hai bức xinh xinh cho khởi đầu một năm 2021 suôn sẻ và bình yên. Tối nay sẽ viết đôi dòng vào cuốn sổ mới, nghĩ đến đã thấy thích rồi. Mình đúng là kẻ nghiện sổ quá nặng mà. Bệnh nghiện này không bao giờ khỏi được vì mình nào có muốn chữa đâu.
Winlinh đã làm một bài thơ có tên “Lời hứa chẳng sợ mưa” sau khi đọc bài thơ “Anh chỉ sợ rồi trời sẽ mưa” của nhà thơ Lưu Quang Vũ:
Anh chỉ sợ rồi trời sẽ mưa
Xoá nhoà hết những điều em hứa
Mây đen tới trời chẳng còn xanh nữa
Nắng không trong như nắng buổi ban đầu.
Cơn mưa rào nối trận mưa ngâu
Xoá cả dấu chân em về buổi ấy
Gối phai nhạt mùi hương bối rối
Lá trên cành khô tan tác bay
…
Riêng lòng anh anh không quên đâu
Chỉ sợ trời mưa đổi mùa theo gió
Cây lá với người kia thay đổi cả
Em không còn màu mắt xưa.
Anh chỉ sợ rồi trời sẽ mưa
Thương vườn cũ gẫy cành và rụng trái
Áo em ướt để anh buồn khóc mãi
Ngày mai chúng mình ra sao em ơi.
(Lưu Quang Vũ)
