Trưa nay, trên đường đi làm về qua hồ Hoàng Cầu, mình thấy một chị đi xe máy bị ngã. Trời thì nắng to, đường thì vắng. Lần lữa một lúc mới có hai người đàn ông ra dựng xe máy cho chị, mình thì đỡ chị đứng lên. Chị vướng phải một dây điện bị đứt giữa đường. Tình hình không có gì nghiêm trọng. Mình tiếp tục lên xe đi. Vừa đi vừa nghĩ về sự tương thân tương ái.
Còn nhớ hồi học cấp 3, mình đang tha thẩn đứng trước cửa nhà thì thấy một chị bán cà chua, xu hào chở một xe nặng bị nghiêng, rơi cà chua tung tóe xuống đường. Mình vội chạy ra nhặt hộ rất hăng hái. Không ngờ đang nhặt thì bị chị ta quát: “Này, bỏ xuống”. Ý chừng chị ta tưởng tôi nhặt trộm. Tôi thấy xấu hổ quá, chẳng thanh minh gì được hết. Đi vào nhà luôn. Có phải vì người ta không bao giờ giúp người khác nên không tin là khi mình gặp khó khăn lại có người giúp mình vô điều kiện?
Cũng là những ngày học trung học, mình đạp xe xuống bà ngoại. Thấy một em bé đang đi bộ, mình bảo “lên xe chị chở”. Cô bé ngần ngại một lúc cũng lên. Mình hỏi nhà cô bé ở đâu mình chở về, nhưng cô bé chỉ ngồi một đoạn thì xin xuống. Mình đoán rằng cô bé chắc chợt nhớ đến lời dặn của bố mẹ là cẩn thận với người lạ. Có người nhiệt tình với mình như thế là phải đặt dấu hỏi ngay nên không dám đi tiếp mặc dù cô bé có vẻ rất ngại đi bộ. Kể cũng đúng, “xã hội nhiễu nhương, lòng người ly tán” (câu bố hay đùa ở nhà) biết mình là ai mà tin được.
Hồi đại học, một lần đang đi đến trường thì thấy một bạn mặc áo dài xanh đạp xe đi trước, tà áo bay bay có vẻ sắp vướng vào nan hoa. Mình vượt lên và nhắc nhở. Bạn ấy không cảm ơn lại còn tỏ vẻ mình nhắc sao mà thừa thế. Bạn ấy đạp xe nhanh hơn, mình đi chầm chậm quên luôn chuyện đó. Vài phút sau mình chợt thấy bạn ấy đang đứng lúng túng ở lề đường, tà áo bị nan hoa xé tan tành, rách lên tận lưng. Mình vội dừng lại đưa bạn ấy vào một cửa hàng bán hoa và mũ lưỡi trai nhờ họ cho bạn ấy mượn một cái áo để thay. Lần này mình nghĩ chắc bạn ấy sẽ nói câu gì đó với mình. Nhưng không, vẫn chỉ là im lặng. Và ánh mắt cũng chẳng có gì là thiện cảm. Mình sợ muộn giờ học cũng đi luôn. Sau đó nghĩ lại cũng cảm thấy bực mình. Không phải vì giúp người khác để mong được người ta nói câu cảm ơn, nhưng lời cảm ơn là điều tối thiểu mà một con người phải nói được, tại sao cô bạn ấy lại khó thốt nên lời thế nhỉ?
Nhưng phải thú nhận là có rất nhiều lúc mình đã bỏ qua không giúp đỡ những người xa lạ cần được giúp đỡ chỉ vì cho rằng “chuyện thiên hạ dính vào phiền phức”. Ai cũng nghĩ thế thì không có ai đứng ra giúp đỡ người khác nữa. Và thế là chỉ vì sự vô tâm, vô tình mình đã đẩy người cần được giúp đỡ vào những tình thế nguy hiểm, khó khăn hơn. Cũng phải nghĩ đến lúc mình gặp khó khăn mà không có đôi tay nào đưa ra giúp mình thì thật thất vọng, tủi thân và cô đơn.
Lòng tốt nếu được khích lệ sẽ phát huy, nhân rộng, còn nếu không, nó sẽ bị vùi lấp bởi sự lười biếng, nguỵ biện kiểu “người ta cũng thế mình cũng thế” và sẽ ngày càng bị cho là phù phiếm, vớ vẩn. Xã hội sẽ chỉ còn sòng phẳng “tiền trao cháo múc”. Thật lạnh lùng,đáng sợ biết bao!
Tối hôm trước, nằm nghe đài lại có chuyện gia đình nhà cô gái này ưng anh chàng rể tương lai tất tần tật mọi thứ, chỉ băn khoăn “mỗi tội nó tốt quá, ai cũng hết lòng giúp đỡ”. Có vẻ lòng tốt càng ngày càng trở thành “nhược điểm”?