
Hàn Mạc Tử hay ai đó từng nói có “loài nghệ sĩ”. Loài nghệ sĩ hẳn khác người. Nghệ sĩ thường nhạy cảm hơn trong việc quan sát và nắm bắt cuộc sống với tất cả những diễn biến nhỏ bé nhất của nó. Nghệ sĩ có trái tim yếu đuối, dễ cảm thông, dễ yêu thương và dễ thăng hoa với những gì họ nảy sinh cảm xúc. Nghệ sĩ có những lúc được chắp cánh và bay đến những miền chỉ có trong tưởng tượng của họ với bao nhiêu vẻ đẹp mà đời thực không có. Nghệ sĩ dễ cảm, dễ thương mến và cũng dễ tan tành những run rẩy của trái tim vì họ dễ thất vọng, dễ nhạt phai khi có bất cứ một tác động nào của thực tại làm hình tượng họ yêu không còn vẹn nguyên, lung linh nữa. Vì thế, cái tình của người nghệ sĩ có lúc mãnh liệt như lũ, có lúc là tất cả đối với họ, nhưng chưa hẳn đã bền lâu như cái tình của người… không nghệ sĩ.
Và tôi, đôi khi được mọi người trêu là nghệ sĩ, lãng mạn, dứt khoát khẳng định rằng tôi thích làm người thường hơn. Không một chút nào dính dáng đến danh từ cao quý đó. Vì tôi chẳng là cái đinh gỉ gì cả. Vì tôi cũng đơn thuần ích kỷ và có những ước mơ đời thường như tất cả mọi người sống quanh tôi. Vì tôi muốn đứng trên mảnh đất thực tại, hái những hoa trái giản dị, nuốt vào lòng cảm giác có thật chua – ngọt – đắng – chát. Vì tôi yêu cả xấu lẫn tốt trong một con người. Vì tôi nhận thấy được vẻ mặt của cuộc đời đi qua những rung động của tôi và sẵn sàng chấp nhận nó là chính nó. Không bôi vẽ. Không tô hồng. Vì tôi đang muốn đứng thật vững trên đôi chân hiện thực. Không miên man. Không làm quá lên những gì vốn có. Không thi vị hóa. Không chắp nối thêm những mộng mơ vốn dĩ chẳng lấy đâu ra ở cái chốn trần gian này.
Chính tôi, đứng bằng đôi chân dính chặt vào mặt đất. Nhìn rất rõ những mặt trái đời thường. Tôi cần sự bền lâu, không phải là chút thăng hoa mỏng mảnh, không phải là làn khói lãng quên quá khứ, bay nhởn nhơ trên miền đất tình yêu chỉ có gió mây ơ hờ. Tôi cần những chia sẻ thực. Cần sự đồng cảm thực. Cần một cái nắm tay thực. Không màu mè. Sáo rỗng. Lắc lơ xa.
Chi nhat tri voi Song!
Em it tuoi ma co nhieu cam nhan kha sau va tinh te!
ThíchThích
@HangDo: Em tự dưng muốn l học tr của Mt đấy. Nhưng m lm học tr rồi, chưa đảm bảo được tặng thơ phải ko chị 😀
ThíchThích
Chị học được từ entry ny của em nhiều điều chị chưa biết, hoặc l chưa bao giờ dng ngn ngữ để ‘diễn’ n thnh văn thảnh thơi m tinh tế thế ny 😡
Nhưng trong bất kỳ người nghệ-sĩ no cũng c phần khng-nghệ-sĩ m. V ngược lại. Em c muốn chối, v thế, cũng kh 😀
Vấn đề l Cơ Duyn, m ci ny ng Trời phụ trch chứ khng phải ta, hay mnh huhuhu
ThíchThích
Những khun mặt học tr
Tặng Winling
Những khun mặt lướt qua đời ti
Khi ti đang đứng lớp
Ny em trai nhy mắt một bn, nghịch ngợm
C gi thng minh, mắt rọi tm hồn.
….
Mặt di, mặt trn, mặt nhọn, mặt vung
Ti chỉ nhớ nếu khun mặt em đi km cảm xc.
Ny Thy Lo Cai kin tr đng phục
Trượt giai đoạn rồi, tranh thủ học bằng hai
Ny Thy Dung với tiếng thở di
Tinh tế lắm, những vần thơ em viết
V Minh Thu với tri tim cuồng nhiệt
Yu đời nhiều đi ngủ vẫn… cười tươi
Cc học tr yu của ti
Phương Diệp, Phương Thanh, Chinh, Hn… nhiều lắm
Đ dắt ti qua những tuyệt vọng
Đ gip ti nhn thấy chnh mnh
V cho ti cả những đắng cay ngọt bi..
Cuộc sống của một người thầy…
ThíchThích
Uh, đừng lm nghệ sỹ em nh! Chỉ thỉnh thoảng lng mạn để cuộc sống thi vị thm!
Chị khng nắm tay m hug một ci thật chặt nha em!
ThíchThích