Sao thấy buồn quá! Thấy mất mát. Sự mất mát đó buộc phải đến. Đáng ra nó đã đến sớm hơn. Mình vẫn còn được cuộc đời ưu ái nhiều. Đừng than trách chi nữa.
Ngổn ngang. Trống rỗng. Lâu lắm mới có cảm giác buồn đến thế này.
___________________
Khoảng cách bao la
Bước chân em đi hoài không tới
Dồn dập
Yếu mềm
Chới với từng ngón bùng biêng
*****
Những tối đêm
Đợi trước hiên nhà kiên nhẫn
Đã thành quá khứ
Đã qua như tiền kiếp
Đã vắng cả kiếp sau
Đã thôi mộng mị
Chẳng trăn trở chiêm bao
Vui buồn không số kiếp?
*****
Rằng mệt bã rồi đừng tôi đòi chi nữa
Rằng kiệt sức rồi đừng hành hạ xác thân
Rằng chán ngán đừng chua thêm mật ngọt
Hết đa mang chớ kiếm cớ đèo bòng
*****
Dạ thưa mùa cũ
Xuân đã chớm
Én đã rủ vui sang
Quay về nhà xem cười nói rộn ràng
Tiếng bé thơ trong trẻo bi bô
Cún con nằm mềm lông sưởi nắng
*****
Thì mùa cũ nên đi
Đừng tiếc chi hò hẹn quá mơ hồ
Chuyện đã cũ hãy thành thực mà cũ.
Thật ra đ đu phải l than trch hay ku ca, chỉ l “soi gương” v ngẫm một cht thui m!
Sắp Xun rồi, vui nh em!
ThíchThích
Ui cướp tem nhanh thế! Mượn ci cm trn để ni với em n! Chc bnh an!
ThíchThích
Sẽ nhanh thi m, nhanh qua số ngy buồn buồn, trống vắng ấy… v khi đ mỗi năm tết đến lại muốn về qu ấy chứ!
Về đi em! Về tm chốn bnh yn, về gy dựng niềm tin cho tiền tuyến, về để xch lại khoảng cch vẫn cn hơi xa ấy em nh! Chc em chuyến về khỏe nhanh hết buồn…
ThíchThích