Bay một tí. Dừng lại một tí. Buông một tí. Níu lại một tí. Thế là cân bằng ư?
Hình như không phải. Tôi cho rằng, cân bằng thực sự phải là ta có thể sống trọn vẹn ở nhiều vị trí. Ở phía bên này, tôi là chính tôi. Ở phía bên kia, tôi cũng vẫn chẳng khác tôi. Vì ở góc độ nào, tôi cũng thỏa sức với mong muốn của lòng mình. Mà mong muốn của lòng tôi, đâu có hạn định. Nếu không biết đến khái niệm cân bằng, bi kịch sẽ xảy ra.
Thế quan trọng nhất là gì? Chính là, làm thế nào để có thể đoạn tuyệt được hoàn toàn mọi thứ khi bước từ thế giới này sang thế giới kia. Có như vậy, mới mong yên ổn mà sống. Nếu cứ bị ám ảnh và lưu luyến cái thế giới mình vừa bước ra, hẳn ở thế giới mình vừa nhón chân vào, mình sẽ không toàn vẹn được vai trò.
Nhưng mà người chứ có phải cỗ máy đâu để có thể rành mạch được. Như vậy mới ra vấn đề. Thì cứ cố mà cân bằng, điều hòa ở mức cao nhất. Sự tôi rèn đó cũng thú vị lắm thay! Nếu tự cho rằng mình không thể cân bằng được, thì có lẽ mình sẽ thành như thế đấy!
Có thể cùng một lúc làm tốt ở nhiều vị trí. Sự cân bằng đó thật đáng ngưỡng mộ. Tôi đang phấn đấu cho điều này. Vì tôi muốn, được sống nhiều cảm giác, và được trọn vẹn với mỗi cảm giác tôi trải qua. Mà nếu muốn không chết chìm trong một thứ cảm giác nào, và muốn còn sống sót, thì CÂN BẰNG là từ phải nằm lòng mãi mãi.
(Ảnh: Phạm Công Thắng)

Bình luận về bài viết này