Tiễn biệt những ngày buồn

Đó chỉ là cái tựa trong một tiểu thuyết của nhà văn Trung Trung Đỉnh. Tôi lấy nó ra hòng mong đưa khỏi đời sống ai đó những buồn đau quá sức mà thôi.

Thực ra tôi đang muốn nói về chuyện khác. Bạn có biết cái cảm giác ngậm ngùi nó như thế nào không? Trong từng hoàn cảnh cụ thể nó sẽ có những cảm giác khác nhau. Nên khó có thể trả lời được câu hỏi đó theo hướng chung chung cho tất cả. Nhưng về cơ bản, sự ngậm ngùi tương đối giống với sự  “im lặng thở dài”.

Có thể tôi đã mất vĩnh viến một điều vô cùng thiêng liêng. Điều quý giá ấy không phải dễ gặp. Nhưng thôi, ngậm ngùi là cách tốt nhất có thể làm được lúc này. Cuộc đời dài lắm, ông Chu Lai bảo thế còn gì. Đến một lúc nào đó, hy vọng sẽ được gặp lại điều thiêng liêng ấy. Và hy vọng tôi đã đủ lớn để cư xử với nó điềm tĩnh hơn.

Đôi lúc sự lặng im là câu trả lời chính xác nhất trong một mớ những câu trả lời không thể trọn vẹn. Người ta sẽ tự hiểu rằng không thể nói gì, hoặc không muốn nói gì hoặc hoàn toàn không thể làm gì được nữa.

Nếu có thể tiễn biệt những ngày buồn nhanh như tát một cái ao sau nhà, thì đâu còn gì để nói. Cuộc đời là hàng vạn những cái ao to nhỏ nông sâu khác nhau. Tát hết cái ao này, lại sang chiếc ao khác. Những cái ao có sự liên quan chặt chẽ với nhau. Dường như  có một đường kết nối. Tưởng tát được hết nước trong đó rồi, chỉ còn việc đổ đất lên trồng những hoa cỏ xanh tươi, ngờ đâu, trong phút chốc đi, rồi trở lại, đã thấy nước ngập tơi bời.

Rất may là việc luôn hạ thấp mọi thứ xuống mức thực của nó cộng với cái nhìn không hề ảo tưởng, khiến tôi thấy thật bình yên trong những cuộc đón nhận đã xác định được từ trước.

Đành vậy. Lại tát nước.

Photobucket

Published in: on 18/09/2009 at 4:39 Chiều  Gửi bình luận  

Lan man về con người

 

Con người cũng hệt như thế giới, trong nội tại họ có sự tranh chấp dữ dội kiểu chiếc Lexus và cây ô liu bên bờ Jordan. Cũ và mới xen lẫn. Dù sao, cũng là điều tốt. Để tiến tới một sự biến chuyển báo hiệu khả năng vận động phù hợp của con người với thế giới .

Phá vỡ nguyên tắc cũng là một cách mà chiếc Lexus muốn lấn lướt cây ô liu. Theo như  Einstein, thì việc phá vỡ nguyên tắc sẽ đưa chúng ta tiến gần hơn đến tiềm năng thực sự của mình. Đôi khi chen vào đó cả những thứ phi lý như  giải phóng năng lực tiềm ẩn trong chúng ta, điều chỉnh suy nghĩ và từ đó ý tưởng, sáng tạo nảy sinh một cách không ngờ.

Việc bán cầu não phải  sẽ thống trị con người trong tương lai cũng không phải là phát hiện lạ. May mắn thay, tôi cảm nhận được bán cầu não phải của tôi vượt trội. Và nửa thân người bên trái có vẻ linh động hơn, nhạy cảm hơn. Thông tin về 6 giác quan chủ đạo quyết định thành công đang nằm trong tầm kiểm soát của bán cầu não phải (thiết kế, kể chuyện, hòa hợp, đồng cảm, giải trí, tìm kiếm ý nghĩa) khiến tôi thấy được động viên vô cùng. Có lẽ tôi sẽ được bù đắp chút gì đấy cho những khiếm khuyết của bán cầu não trái luôn lặng lẽ trầm buồn?

Hiện tại, sau những việc làm có vẻ ngây ngô, tôi nhận ra rằng, mọi thứ đều có nguyên do của nó. Con người tôi quyết định hành động tôi. Ngoài phần được giáo dục, gọt rũa, tôi có cả một triền sông hoang vắng tự nhiên. Cái sự tự nhiên đó làm nên tôi. Nhiều lúc nâng tôi lên cùng với trời mây lơ lửng. Nhiều lúc ghì tôi xuống bởi sự ngây ngô không thể may mắn mãi được. Nó phải trở về với sự thật. Để có lúc, tôi trở nên đáng thương, bé bỏng, bó gối ngồi nhìn những chuyến xe tốc hành trôi qua trong bận rộn. Còn mình thì chả biết làm gì, ngoài viết lăng nhăng.

Việc kiếm tiền luôn là amateur. Cũng may tôi còn đủ cân bằng để thu xếp đời sống. Chỉ cần chệch choạc chút thôi, cũng có thể làm cho nửa bên trái con người lấn lướt hết. Và cái phần tinh hoa thì không mấy. Chỉ có cái phần hoang dại tự phát trào lên, khiến tinh thần nghệ thuật đích thực không thể được đánh giá ngoài ánh sáng bởi thiếu logic trầm trọng.

Việc nhận ra tầm quan trọng của hiện tại cũng khiến tôi thay đổi được cách sống. Sẽ nhanh chóng đánh mất mình nếu cứ u uẩn, mơ tưởng về quá khứ và vẩn vơ, suy xét về tương lai. Việc nhận thức được bản chất thực tại phần nào giúp tôi sống hết mình với nó. Có chút gì đó của tâm linh vừa trôi qua đây. Những khớp xương chuyển động. Có tiếng kêu của trí nhớ và sự bung nở của tư duy đang chớm hé hình thành.

Published in: on 18/09/2009 at 11:39 Sáng  Gửi bình luận