Hãy là em!

Phố chiều và những chuyến xe

Đưa em về ngoài cơn ảo ảnh

Em nhập nhòa trong bụi trắng

Tôi chẳng biết

Em là ai?

***

Ấm áp nhẹ nhàng thưa gửi một hai

Hay lạnh lẽo lạ xa như  ghế đá sân trường mùa hạ?

Ve tắt lửa

Sen thì già

Thu đã chín

Cúc trên tay vàng lịm

Sao em không trở về

Là em

Trước tôi

Như tôi từng cảm thấy?

***

Phút thực thà khi em ở đấy

Chỉ là cái nhìn chẳng có chiều sâu

Những trò chuyện không đâu

Những trả lời đứt đoạn

Những bận rộn không có kỳ hạn

Những im tiếng thở dài

***

Em ở đâu?
Một nửa gần, một nửa rất sâu

Hãy về cùng thời gian đằm thắm

Hãy cười với tôi như sớm nay có nắng

Trải đều trên bãi cát mùa thu

***

Nếu hai nửa chẳng ghép lại bao giờ

Thì tôi chỉ quen em trong hư ảo

Thỉ tôi chỉ biết em trong cồn cào cơn bão

Của chữ, của lời, của những giấc mơ

Của những bài thơ không có trong sự thật

***

Trực diện và cảm giác

Hãy cho tôi được thấy đồng tâm

Hãy cho tôi giang cánh tay gần

Cười nhẹ nhõm cùng em trong tiếng gió

***

Sẽ thật trong xanh

Hay là xa ngái

Sẽ thấy thân thuộc

Hay chút hồ nghi

Sao em không về

Trước tôi

Là em

Như tôi từng cảm thấy?

Published in: on 28/09/2009 at 4:35 Chiều  Gửi bình luận  

Tự vấn

Nhiều lúc không biết mình đứng ở chỗ nào. Nếu ngồi ì ra một chỗ và làm ba việc nhỏ bé, thì đúng là trở thành ếch ngồi đáy giếng lúc nào không hay. Càng làm thì càng thấy dốt quá! Dốt không chịu được. Cái gì cũng hổng. Cái gì cũng nông.

Nếu có thể vượt qua được cảm giác bẽ bàng khi làm một việc gì đó không thành công thì sẽ thấy mọi chuyện bình thường. Còn không, cái tự  ái vớ vẩn cao ngùn ngụt thì chả ra sao cả. Chỉ có tự ái không thôi, và xấu hổ không thôi, rồi để đấy thì nói làm gì nhỉ!

Nhưng học cái gì trước đây? Cái gì cũng thấy cần học. Thế thì phải trọn cái gì là trọng tâm nhất. Đáng ra thì lo mà học đi, các thứ khác bỏ bớt. Đằng này thì mỗi thứ dính một tí. Bực không chịu được. Thích hát này, thích thơ này, thích ảnh này, thích lang thang này… Thích khám phá này, thích mộng mơ này, thích thử sức nhưng lại dễ nản này… Ôm đồm này. Dễ tổn thương này… Toàn những thứ vớ vẩn. Việc quan trọng thì lại chả tập trung.

Sỉ vả mình như thế cũng còn nhẹ lắm! Phải gõ mấy phát vào cái đầu đơ đơ nữa may ra nó mới tỉnh được.

Published in: on 28/09/2009 at 2:46 Chiều  Gửi bình luận