Những niềm vui nhỏ

Gặp mưa trong ngày hôm nay. Mọi người nói thật là may mắn, vì Ấn Độ ít mưa lắm!

Người đàn ông chở chúng tôi liên tiếp ăn những hạt đậu (?) được lấy ra từ chiếc túi da đính kèm xe. Đôi bàn tay đen và móng tay cáu bẩn. Nhưng tôi cũng chả thấy bẩn nữa. Có lẽ vì chúng tôi đang bị lạc đường. Một người đàn ông Ấn đi cùng vợ đã giúp chúng tôi tìm được đường đến Savar Priya Vihar bằng một cuộc điện thoại và sự kiên nhẫn.

Khu của những biệt thự trắng khác hẳn với chỗ chúng tôi vừa đi bộ loanh quanh lúc sáng. Cô chú và các em hỏi chuyện rồi sau đó đưa hai chị em đi nạp tiền điện thoại. Tôi không còn cảm giác sợ hãi khi ngồi xe hơi.

400 rubi đã giúp sim điện thoại yên ổn trong túi. Hai chúng tôi đi về và ngồi bật liên tiếp những kênh tivi địa phương của Ấn trong lúc chờ ăn tối. Hai người đàn ông trên sân thượng vẫn xoắn xuýt với lửa cùng những chiếc nồi. Biết thế là vì chúng tôi đã mon men vào phòng ăn lúc chưa có món nào được dọn ra, và tôi đã nhìn trộm họ qua cửa kính nhà bếp.

May sao chúng tôi có thể ăn được những món mà hai người đàn ông hào hứng giới thiệu. Hơi cay. Nhưng vẫn ổn. Vừa ăn vừa căng tai ra nghe mọi người nói và đáp trả hay hỏi họ những câu vừa tầm mình. Món hoa quả cắt vụn giúp hơi cay bay đi bớt. Và nó đã bay hoàn toàn sau cuộc trò chuyện của hai chị em với một cô gái Ethiopia, một anh chàng Malaysia và người đàn ông tóc xoăn Colombia. Trước khi chia tay để choàng chăn ấm, cô bạn da đen còn đề nghị thăm phòng tôi một lát. Đôi mắt sáng nổi bật trên làn da thăm thẳm. Cặp mông cong quay vút đi để lại tiếng “Good night” ngọt ngào.

Đã sắp qua ngày đầu tiên. Vì có wifi nên tranh thủ những lúc rỗi tôi hí hoáy gõ tí tách cho đỡ nhớ Hà Nội. Hy vọng có thể đi thăm được nhiều nơi của Delhi xanh để mình cũng được xanh cùng thiên nhiên. Theo cái cách gọi của ai đó, thì “cho cuộc sống bớt oi khói hơn”.

Photobucket

Photobucket

Published in: on 03/01/2010 at 10:20 Chiều  Gửi bình luận  

Green Park

Khu chúng tôi ở là Green Park – một khu phố yên tĩnh. Cùng dãy với Sara Hotel có một số khách sạn nhỏ và có ngân hàng cùng bệnh viện. Hai chị em bắt đầu ngày mới bằng một cuốc đi bộ ra chợ nhỏ ngay gần khách sạn. Gọi là chợ cũng hơi xa xỉ, vì nó ít hàng hóa quá! Có đôi ba chiếc xe chở rau củ quả. Vài hàng bánh rán. Một cửa hàng ảnh như ở huyện nào đó của Việt Nam.

Ánh nhìn từ những đôi mắt của những người đàn ông chắc chắn là điểm nổi bật nhất mà tôi thấy được. Từ ánh nhìn đó toát ra sự tò mò. Và dù không cố tình thể hiện, họ vẫn bật ra thật rõ sự ngây thơ của mình (có thể tôi lầm chăng?). Như đã nghe kể, thì đúng là đàn ông đi chợ và sinh hoạt trên đường phố nhiều gấp mấy lần đàn bà. Họ làm bánh. Họ bán rau. Họ gò lưng đạp xe trên đường. Những chiếc khăn len và mũ len giữ cho họ ấm. Không kể những chiếc mũ đặc trưng Ấn Độ có chóp tôi đã thấy nhiều trên phim ảnh. Màu áo quần của mọi người thì lẫn lộn giữa màu vàng, màu nâu với nhau, ảm nhiều bụi đất. Người dân có vẻ thong thả. Họ tụm năm tụm ba lại đứng trước các cửa hàng trò chuyện hay đợi chờ điều gì đó tôi không biết.

Một góc của Green Park mà chúng tôi khám phá có cả tiếng những chú chim kêu quang quác trên vòm cây và dây điện. Những chú chó béo nằm cuộn tròn trước những cửa hàng. Mèo to nhảy lật phật quanh những chiếc cổng cũ. Màu đen của con phố. Gạch đá nhộn nhào. Túc túc vàng xanh ngả giá như chợ Ngã Tư Sở.

Một góc của Green Park nghèo nàn. Còn một góc nào đó nhộn nhộn như anh Ninh vừa nói với chị Hằng thì có lẽ ngày mai, ngày kia chúng tôi sẽ thấy.

Published in: on 03/01/2010 at 1:58 Chiều  Gửi bình luận  

Ngày đầu tiên

Đến Ấn Độ lúc nửa đêm. Sương trắng xóa và có mùi hăng hăng. Hơi lạnh quấn lấy hai chân. Một tiếng đồng hồ đợi chờ người đón. Chuyến taxi của người đàn ông có đôi mắt sắc lẻm tôi nhìn được qua cửa kính ô tô khiến hai chị em ngồi thu mình lại run lập cập. Cuối cùng thì Sara Hotel cũng hiện ra với màu vàng ấm áp của những chiếc đèn mờ. Toàn đàn ông. Họ nói nhanh. Cười tươi. Xách đồ thoăn thoắt.

Tôi tắm xong và cùng chị Hằng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Đêm đầu tiên ở Ấn Độ không nhiều cảm giác. Một chút lo lắng nhỏ bé len lỏi thế thôi. Và hết rồi. Mong sẽ có nhiều điều để viết.

Còn bây giờ thì đi ra đường đã.

Published in: on 03/01/2010 at 12:14 Chiều  Gửi bình luận