Chuyện hàng xóm

Hôm nay sang chơi với em Thảo hàng xóm, mang tặng em cuốn sách dù biết em không phải là người thích đọc sách. Cũng vì chị em hay qua lại trò chuyện, em hay bán hàng cho mình đủ thứ nữa, nên cũng khá gần gũi. Ở xóm mình, mình chỉ tặng vợ chồng anh Tú nhà bên cạnh, và giờ là em Thảo. Nhưng rồi em Thảo lại mua sách cho mình để động viên chị đắt hàng. Và trong câu chuyện qua lại lúc ngồi cùng em, nghe em chia sẻ, mình mới biết ngày xưa em không có điều kiện học hành nên cho tới giờ rất khó khăn trong việc đọc cũng như việc viết. Vậy là mình bảo thế chị không lấy tiền sách của em đâu, ai lại lấy tiền nếu sách này em không đọc. Thì Thảo bảo ôi chị ơi sách này sẽ giúp em học đánh vần hàng ngày đó nhé! Nghe vui phết!

Rồi chị em loanh quanh làm sao nói đến chuyện tu và cái chết. Em bảo em giết thịt nhiều nên con trai em rất lạ. Thằng bé từ nhỏ đã không chịu ăn thịt cá, chỉ ăn đồ thực vật, ép mấy cũng không ăn. Và khi nhìn thấy thịt thà, thằng bé kêu lên đừng ăn nữa, tu đi! Khi mẹ mua cá diêu hồng về rán, thằng bé lao vào bếp hét lên, không được giết nó, mình cũng bị cắt khúc ra rồi chiên rán lồi mắt ra mình có chịu được không, tu đi tu đi. Quả thật tôi nghe em Thảo kể mà nổi gai ốc. Nghe rất lạ lùng, một cậu bé chưa được ai đưa đường chỉ lối mà nói ra những lời như vậy. Rồi cậu bé đòi đi chùa học hạ. Tôi nói với em và em cũng nghĩ như tôi, nếu con em có căn tu thì em sẽ ủng hộ. Em bảo có khi như thế còn đỡ khổ hơn chị a! Tôi bảo ừ, mình đang phải vật lộn sống đời cơm áo thế này, cũng đâu sung sướng. Nếu con muốn theo đường tu, thì cũng nên ủng hộ con, mọi thứ cứ thuận duyên, thuận tự nhiên.

Tiếp đến chúng tôi nói về việc xây mộ, bốc mộ, hỏa thiêu hay chôn cất… Em bảo, sau khi chết thì cái thân xác còn ý nghĩa gì, nên em không cần phải quan tâm nó nữa. Em thích rắc tro vào cây và ý muốn đó của em khiến tôi rùng mình. Vì tôi chính là người đã muốn như vậy, hình như tôi còn từng viết trên blog về ý muốn đó. Tôi muốn tro cốt của tôi chôn xuống cây, cho cây lớn xanh tươi, tôi được hòa mình trong đất, vun trồng cho một mầm xanh vươn cao. Nên khi em nói chuyện nhà em các em út đang lùng xục tìm đất xây mộ sẵn, tôi và em đều chung ý nghĩ sống còn không lo được mà lo lúc chết nhà cao cửa rộng làm chi. Có thể nhiều người không đồng quan điểm này, nhưng tôi thật sự không cần gì sau khi chết đi. Những người thân hoặc sơ, ai nhớ tôi cũng được, không nhớ cũng được, khi nhớ chỉ cần tâm tưởng hướng về, hoặc ngọn nến nhành hoa là đủ. Không cần phải mâm cao cỗ đầy cúng lễ, không cần xây mộ to đẹp gì. Chết rồi, linh hồn bay đi, thân xác tan rã, còn gì nữa đâu. Rồi sẽ sang kiếp khác (nếu có), và sẽ quên mình đã từng là ai (chắc uống canh Mạnh Bà thật nhỉ). Vậy nên ta nhớ người đã khuất thì cứ nhớ, nhưng đừng níu kéo linh hồn họ, để họ còn thanh thản không vướng bận mà ra đi, đến một cõi nào mới. Tôi thấy tôi nghĩ đơn giản đến mức không biết mình như vậy có sai không.

Rồi em kể về việc bốc mộ nhà em. Và tôi với em cùng bảo sao lại có tục bốc mộ nhỉ, sợ thế! Chết rồi chôn rồi còn đào lên lại, rồi lại lôi xương thịt người thân ra róc. Thật sự không hiểu nổi, tôi chưa tìm hiểu ý nghĩa của tục lệ này bao giờ. Thật ra quan niệm mỗi người khác nhau, không ai ép ai được. Nên đưa ra câu hỏi như vậy, tôi cũng không phải là đợi câu trả lời. Chuyện sống chết, chuyện tâm linh, chuyện phong tục,… khó nói lắm!

Lan man vài dòng không nói đủ được câu chuyện hôm nay của hai chị em. Tôi kể sơ để lưu lại buổi chuyện trò trong một chiều hanh hao gió.

Published in: on 14/11/2021 at 8:47 Chiều  Comments (4)  

The URI to TrackBack this entry is: https://winlinh.com/2021/11/14/chuyen-hang-xom/trackback/

RSS feed for comments on this post.

4 bình luậnBình luận về bài viết này

  1. Hình đại diện của Su_Q

    Tục cải táng (bốc mộ) nghe thì có vẻ sợ chứ thực ra là một tục lệ thể hiện cái tâm của người ở lại muốn người đã khuất có một “nơi ở mới” thay vì nằm lại trong đất tối tăm lạnh lẽo á chị. Và khi cải táng thì mới được tính là mãn tang. Có nhiều điều tưởng chừng ghê rợn nhưng ẩn sâu trong là tâm ý chân thành ạ :3
    Mong bạn/chị hàng xóm nhà chị mỗi tối lại đọc mấy bài thơ của chị rồi từ ấy biết đâu lại yêu con chữ. Chính ra thơ vần điệu như lời hát ấy chứ! :))

    Đã thích bởi 1 người

    • Hình đại diện của Winlinh

      Chị cảm ơn em đã nói chị nghe ý nghĩa của tục này, chị không biết đâu. Ừ chắc chị ấy sẽ đánh vần bằng sách chị thật, vì nhà chị ấy ngoài SGK ra không còn sách nào.

      Đã thích bởi 1 người

  2. Hình đại diện của Hạnh

    Chuyện hàng xóm nhưng hình như cũng là của mỗi người trong chúng ta.

    Đã thích bởi 1 người


Bình luận về bài viết này